Ma Phi Khuynh Thế, Độc Sủng Nàng

Chương 146: Những ký ức kiếp trước

Editor: Ngoc Luyen

"A Bích, cậu...... Đây là ý gì?"

Diệp Tuyết từ trên giường trượt xuống, vẻ mặt cứng ngắc nhìn bao to đã đặt trên giường......

"o(n_n)o ha ha ~" Bích Lạc khoát khoát tay, phân phó cho Băng Phượng: "Ngươi đi giữ cửa." Sau đó mới nhìn về phía nàng, đè thấp âm thanh nhỏ giọng thần bí nói: "Tuyết nhi không cần phải xấu hổ, mình đã đánh ngất hắn, hì hì, chỉ cần vừa xong chuyện, chúng ta sẽ ném hắn vào trong tuyết, chờ hắn tỉnh lại, nhất định sẽ không biết bị ai cưỡng bức đâu."

"......" Mặt Diệp Tuyết càng thêm cứng ngắc, có ba đường hắc tuyến trượt từ trên trán xuống: "Vậy có được không? Ngộ nhỡ lát nữa hắn đã tỉnh lại thì làm thế nào?"

Nếu đang làm mà hắn tỉnh lại, so với việc bị hắn từ chối trực tiếp còn mất mặt hơn!!

"Yên tâm đi, mình đã xin thuốc từ chỗ Cửu Chỉ, hai canh giờ tùy cậu giày vò. Ngay cả chém hắn một đao, hắn cũng không động đậy." Bích Lạc vỗ ngực bảo đảm.

Như vậy Diệp Tuyết đoán, ngược lại đây là đang khoe ra dược tính tốt của thuốc.

Suy tư một chút, cuối cùng nặn ra một câu nói: "Cậu quyến rũ Cửu Chỉ?"

"Phốc......" Bích Lạc phun, ngay sau đó lườm nàng một cái: "Cái gì gọi là quyến rũ? Chúng ta là tình chàng ý thϊếp, chỉ hận không gặp sớm có được hay không?"

"Hoá ra là như vậy

~~~" giọng điệu nâng lên, còn chờ nghiệm chứng sự thật có đúng như nàng nói không.

Người nào đó tiếp tục trừng.

Nhiều năm làm bằng hữu như vậy, cũng vô dụng rồi!

"Được rồi, bớt nói nhảm, cậu nói thẳng đi, rốt cuộc cậu có làm được không?"

"Mình...... Không biết được!" Gần đây Diệp Tuyết luôn cảm thấy, pháp lực càng cao, chuyện khó có thể làm cũng càng nhiều, hôm nay càng rõ ràng. Có lẽ là pháp lực càng cao, mong đợi lại càng lớn, cho nên mới phải thất vọng càng nhiều đi!

Giống như có một câu nói ở hiện đại: nếu ngươi vẽ một tròn trên giấy, vòng tròn càng lớn, khoảng cách tiếp xúc lại càng lớn!

"Chẳng lẽ trong lòng cậu không có biện pháp gì sao?" Bích Lạc ở bên cạnh từ tốn chỉ bảo, "Nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thụ một chút? Có cảm giác chưa? Thật ra thì cậu có thể coi hắn là một cỗ thi thể, coi như cậu đang cưỡиɠ ɠiαи một nam thi (thi thể nam giới) đi!"

"......" Lần này nét mặt Diệp Tuyết không còn cứng ngắc nữa, bởi vì khóe mắt bắt đầu co quắp rồi: "!!!"

Trường hợp kinh khủng như vậy, mệt cho nàng còn nói ra được!

Như vậy, chẳng phải là còn không có cảm giác hơn vừa rồi sao!

"Được rồi được rồi, rốt cuộc cậu có làm được không, phải làm mới biết được." Thấy nàng thật lâu không trả lời, Bích Lạc đứng dậy, nhanh nhẹn cởi bao ra, Chiến thần đúng là Chiến thần, chỉ cầm đáy bao đổ ra, người cũng bị đổ ra.

Trong tiềm thức của Diệp Tuyết...... Giống như thấy một con cá...... Bị đổ ra từ trong túi......

o(╯□╰)o!

Bích Lạc tiện tay ném bao đi, ném xuống đất, đôi tay chống nạnh, chỉ vào người trên giường: "Hiện tại thế nào? Có được hay không?"

Diệp Tuyết có chút mất hồn nhìn mái tóc bạch kim một chút, vẫn phiêu dật như vậy vẫn chói sáng như vậy, nhưng cũng chói mắt như vậy, đồng thời cũng khiến lòng nàng đau nhói.

Nhiều ngày như vậy, mặc dù mỗi ngày hắn đều ở bên cạnh, nhưng cũng không biết mình đã bao lâu không nhìn kỹ hắn.

Hắn gầy đi không ít, hai má hóp vào rồi.

Thường ngày nàng thích nhất là đôi mắt kia của hắn, mắt xếch là đẹp nhất, đặc biệt có hồn. Nhưng bây giờ, quanh mắt đầy quầng thâm, còn có chút lõm xuống.

"Tuyết Nhi?" Bích Lạc đẩy một cái nàng, đối với việc mất hồn của nàng lộ ra một cười xấu xa: "Xem ra là có thể nha?"

"Mình...... Thử một chút......" Nói ra như vậy, khiến Diệp Tuyết có chút khó khăn.

Thì ra là lòng bị đóng băng, đóng băng cảm xúc, đóng băng tình cảm, có đôi khi, vẫn là có cảm giác!

Mà loại cảm giác này lại đưa tới một loại cảm giác khác...... Là vô cùng không tốt......

"Được, vậy mình ra ngoài trước..., hi vọng cậu một lần là thành công." Bích Lạc làm một dấu tay cố gắng lên ra, sau đó cười xấu xa lui ra ngoài.

Cửa bị đóng, lát sau đã vang lên tiếng gió, sau đó bên ngoài chỉ còn lại một bóng người.

Đầu óc Diệp Tuyết có chút mụ mị: nhìn bóng người, hình như không phải thánh thánh.

Ngay sau đó mới nhớ tới, thánh thánh bị mình sai đi làm nhiệm vụ rồi, ở bên ngoài...... Chắc là Băng Phượng.

Tay vung qua trước mắt, trong phòng bày kết giới, sau đó mới sững sờ nhìn người đang bất tỉnh trên giường không.

Thật sự mình phải làm chuyện buồn cười như vậy sao?

Đầu tiên không nói đến vấn đề có thể thành công trong một lần hay không, sau khi chuyện thành công ném hắn đến nơi hoang dã, hắn tạm thời có thể không biết, nhưng ít nữa thì sao? Khi bụng mình lớn thì như thế nào? Hắn còn không đoán ra được sao?

Đến lúc đó hắn sẽ nghĩ mình là người thế nào?

Vô sỉ? Hèn hạ?

Trong lúc giật mình Diệp Tuyết phát hiện, trong lúc vô tình, hoặc là cho tới nay, trong tiềm thức...... Có lẽ chính mình vẫn luôn quan tâm hắn.

Nhận thức được việc này, khiến cho nàng có chút sợ hãi.

Không thể nào mình lại thích hắn nữa, vĩnh viễn sẽ không thể!

Nàng cố gắng nhớ lại cảnh tượng hắn xóa đi hài tử trong bùng mình ngày hôm đó, nhờ vào quá khứ đó gia tăng đối với hắn hận ý.

Nhưng...... Không được......

Trí nhớ kiếp trước và trí nhớ kiếp này cùng nhau hiện lên, khi đó nàng còn nhỏ, tu vi chỉ hơn một nghìn năm. Bởi vì nhất thời ham chơi nên đi đến nơi không nên đi không nên đi, bị lang yêu (sói yêu) tu luyện ba ngàn năm bắt được, muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Là sư huynh tìm được nàng đầu tiên, hơn nữa còn không để ý đến an toàn của bản thân còn vật lộn với lang yêu......

Lần đó, sư huynh nằm trên giường ba tháng.

Lại một lần nữa, nàng không cẩn thận rơi vào yêu trì chuyên để trừng phạt trong sư môn, đó là ao chuyên dùng để trừng phạt những kẻ tội đồ phản bội sư môn, một khi rơi xuống, chính là tan thành mây khói.

Đầu tiên sư huynh phi thân giữ tay nàng lại, trên miệng ao là kiếm của sư huynh, sư huynh treo ở một bên, dùng chân gắt gao kẹp lại thân kiếm.

Bởi vì yêu trì dùng để trừng phạt nên có lệ khí phun ra từ bên trong, lực sát thương vô cùng lớn.

Mặt nàng quay lên, cho nên sau khi được cứu lên chân chỉ bị thương một chút. Mà sư huynh lại vì thế mà bị lệ khí đâm bị thương mắt, mù hơn một trăm năm......

Diệp Tuyết lắc đầu, nghĩ tới ngày đó chàng tàn nhẫn muốn lấy nội đan của mình, nghĩ tới cái chết của Lạc Băng.

Nhưng đồng thời, trí nhớ của kiếp trước không ngừng tuôn ra như cũ, năm đó nàng một chân đạp hai thuyền, sau lưng sư huynh còn xảy ra quan hệ với Lạc Băng......

Giờ phút này trong cơ thể chỉ biết có tiểu nhân ở đánh nhau, một đại biểu kiếp trước, một đại biểu cho Diệp Tuyết đã chết của kiếp này.

Mỗi ý kiến của mình, tất cả đều có lỹ!

Trong đầu cũng là hai cái gương đồng đang chiếu ra, khiến cho nàng không nhịn được mà phải giữ đầu óc của mình: thật là đau! Thật là loạn! Thật là phiền!

"Sư huynh......"

Trong miệng lẩm bẩm ra tiếng, trong mắt đã có nước mắt.

Hắn là sư huynh của mình, là sư huynh mình yêu một đời ở kiếp trước, giữa hai người từng ly từng tý, hai nhỏ vô tư, thanh mai trúc mã, vô luận như thế nào cũng để cho nàng không có cách nào làm ra chuyện như vậy.

Tổn thương kiếp này đang ở trước mắt, nhưng kiếp trước yêu...... Đã trải qua mấy vạn năm lắng đọng, sao nói quên là có thể quên, nói không muốn là có thể không cần!!

Che mình miệng, liều mạng lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm: "Không thể...... Không thể......"

Nàng không làm được, làm như vậy...... Lại biến thành tổn thương hắn, tổn thương tự ái và mặt mũi của hắn, tại sao mình có thể tàn nhẫn như thế!

Chợt kéo cửa ra, một trận gió nổi lên, biến mất không thấy gì nữa......

Băng Phượng há miệng, một chữ sịnh sinh đến bên miệng nhưng bị nghẹn lại......

Tốc độ của nàng thật sự quá nhanh, hắn mới vừa muốn mở miệng, nàng đã biến mất không thấy nữa!

Ghé đầu, nhìn vào trong phòng, trên giường vị kia vẫn ngủ không biết trời đất gì như cũ.

Làm thế nào đây?

Nhưng nên đi báo cho chủ nhân biết chuyện Tuyết Nhi cô nương đi ra ngoài trước, hay là xử lý nam nhân này trước!

Ngay sau đó vỗ ót một cái, đi vào nhặt bao bố từ dưới đất lên, cho người vào trong bao lần nữa, sau đó khiêng ra cửa......

Ha ha...... Mình thật thông minh......

......

Khi Băng Phượng khiêng người trở về, Bích Lạc đang thương thảo chuyện nam nữ với Cửu Chỉ, dĩ nhiên, chủ đề là Diệp Tuyết và Tích Phong, nhân tiện bổ sung thêm thông tin nhiều một chút.

"Chủ nhân."

"Chuyện gì xảy ra? Làm sao ngươi trở về nhanh như vậy? Xong chuyện rồi?" Bích Lạc lập tức từ đứng lên trên ghế đá khắc hoa, hỏi liên tục.

Tuyết Nhi đây là cái tốc độ gì? Chẳng lẽ ngay cả y phục cũng không cởi?

"Chủ nhân, đột nhiên Tuyết Nhi cô nương từ trong phòng xông ra ngoài, sau đó đã không thấy bóng dáng nữa."

"Cái gì gọi là không thấy?"

"Tốc độ quá nhanh, ta không thấy rõ bóng người." Băng Phượng một năm một mười đáp.

Hỏa Hoàng vừa rồi đi chuẩn bị điểm tâm đúng lúc trở lại, nghe xong lời này, ném hộp điểm tâm về phía cái bàn ở bên cạnh một cái, âm thanh cũng cao: "Phượng, người chính là Thần Điểu có tốc độ nhanh nhất trên đời này, ngươi lại còn nói ngay cả bóng người của Tuyết nhi cô nương cũng không thấy rõ ràng, đã không thấy bóng dáng, ngươi nói lời này, không thấy mất thể diện à?"

Băng Phượng vừa nghe, trên mặt lập tức đeo đầy vẻ bị thương: "Cũng không phải là ta tình nguyện, càng không phải là ta cố ý, nhưng sự thật như thế, ta nào có biện pháp gì!"

"Ngươi......"

"Được rồi, hỏa Hoàng, ngươi cũng đừng nữa kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó nữa, với pháp lực bây giờ của Tuyết Nhi, đúng là không người nào có thể địch nổi." Bích Lạc đứng ra nói câu công đạo. Tầm mắt rơi vào bao bố, trong lòng không nhịn được phiền loạn: "Ném hắn vào trong tuyết cho ta, thật chướng mắt."

"Vâng"

"Đợi chút." Cửu Chỉ lên tiếng ngăn cản: "Nếu ném hắn ra ngoài như vậy, về sau làm thế nào?"

"Làm sao ta biết!!"

Nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của nàng, hắn lắc đầu một cái, trên mặt mang theo cưng chiều: "Nếu không biết nên làm thế nào, nương nương ở bên kia lại không tiếp thu nổi cách thứ nhất này, không bằng làm cho Tích Phong tỉnh lại, sau đó trực tiếp nói với hắn cách thứ hai."

"Cách thứ hai?" Hình như vừa rời khỏi chỗ của Tuyết Nhi, mình đã tìm Cửu Chỉ thảo luận. Nhưng mà hai người cũng không nghĩ đến cách thứ hai, cuối cùng cũng chỉ nghĩ ra cách vừa rồi, cũng không nói đến cách thứ hai.

"Ha ha, đúng, ta vừa mới nghĩ ra." Cửu Chỉ ý bảo Băng Phượng mang người tới đây.

Hai người hợp lực, kéo Tích Phong từ trong túi ra, sau đó Cửu Chỉ cầm viên thuốc từ trong tay áo ra, còn gọi là hỏa Hoàng cầm chén nước, hòa tan thuốc sau đó đút vào trong miệng Tích Phong.

Lúc này mới tiếp tục nói: "Nếu nương nương không chủ động được, không bằng thử đổi vị trí một chút."

"(⊙o⊙)..." Mắt Bích Lạc hiện ra ý cảnh cáo: "Không cho ngươi tính kế hãm hại Tuyết Nhi, bằng không ngươi không xong với ta đâu."

"Ai ~" Cửu Chỉ lắc đầu chắc chắn: "Ta nào dám hãm hại nương nương, ta cũng chỉ là đang giúp người. Nữ nhân dù sao cũng là nữ nhân, nam nhân luôn mạnh dạn và da mặt dày, cho nên nếu người chủ động quá khó khăn. Nhưng thì ngược lại cũng không giống nhau..., nam nhân thấy sắc nổi lòng tham, chuyện như vậy chỉ là chuyện bình thường."

"A ~~~ mệt cho ta còn cho rằng ngươi là chính nhân quân tử, thì ra là ngươi là loại người như thế. Nói ra bình tĩnh như vậy, có phải ngươi cũng hay làm loại chuyện đó đúng không? Có cướp của cướp sắc hay không? Lấy lý do khám bệnh, kì thực chấm mυ'ŧ có đúng không? Thành thật khai báo cho ta!!!"

"......" Cửu Chỉ lập tức hết ý kiến, năng lực phân tán suy nghĩ của chiến thần này, thật đúng là hơn hẳn bình thường: "Đừng nghĩ ta xấu xa như vậy được không, ta không phải cái loại nam nhân đó."

"Ngươi không phải là cái loại nam nhân đó? Vậy ngươi là loại nào? Giữ mình trong sạch, thủ thân như ngọc sao?"

"Ta......" Thật ra thì Cửu Chỉ muốn nói là đúng, mình chính là loại nam nhân đó.

Bởi vì những năm qua đều ở bên cạnh làm bạn với Ma Quân, trung thành và chờ đợi Ma Quân sai bảo.

Trong thời gian đó, Ma Quân vẫn luôn không nạp phi tử, loại chuyện như vậy đối với một nam nhân bình thường mà nói là có vấn đề. Cho nên mình không chỉ dựa vào danh hiệu ma y số một Ma giới, mà còn có nghĩa vụ chữa khỏi những bệnh trong sinh lý hay trong tâm lý vì Ma Quân, khiến cho Ma Quân không những uy phong trong lòng Ma Chúng, mà trong hậu cung cũng có thể hung dũng uy phong không ngã, uy phong mọi phương diện.

Một lần điều trị, chính là mấy vạn năm.

Bệnh của Ma Quân không biết làm thế nào cho tốt, mình cũng không có thời gian để mà tiêu tốn trên người nữ nhân.

Nhưng Cửu Chỉ vừa định nói, đã bị Bích Lạc cường thế cắt đứt, vẻ mặt cười nhạt: "Tỉnh lại đi, quỷ mới tin lời ngươi nói."

"Nhưng ta......"

"Được rồi được rồi, không cần thảo luận loại chủ đề nhàm chán này nữa, đợi lát nữa Tích Phong tỉnh, ngươi và hắn nói chyện đi."

"Tại sao lại là ta?"

"Bởi vì các ngươi hai đều là nam nhân, ngưu tầm ngưu, nói chuyện tương đối dễ dàng!" Bích Lạc vỗ vỗ vai Cửu Chỉ, quan hệ mập mờ lập tức lại biến thành huynh đệ tốt: "Huống chi, loại chuyện đó, ngươi kêu một nữ nhân như ta nói, không biết xấu hổ sao?"

"Được rồi, vậy ta nói." Nhưng Cửu Chỉ không đồng ý với lời nói phía trước, mình mới không ngưu tầm ngưu với Tích Phong đâu, mình cũng sẽ không độc ác như vậy, tính kế cả nữ nhân của mình, giống như quân cờ vậy. Nhưng mà lời nói phía sau hắn vẫn nghe một chút..., trước đã nói, nữ nhân da mặt mỏng, Bích Lạc có phần dè dặt này, cũng tốt.

......

Tích Phong yếu ớt tỉnh lại, vừa khôi phục ý thức đã phát hiện có cái gì không đúng, cho nên hai mắt mở ra đồng thời trên tay đã ra chiêu, chính xác không có nhầm chặn cái đầu đang dò xét, rõ ràng hắn đang nắm cổ của Cửu Chỉ......

"Buông ra......"

"Là ngươi?" Hắn có chút chậm chạp buông lỏng tay, trong mắt còn mang theo cảnh giác: "Các ngươi muốn làm gì?"

Quơ quơ đầu, hình như còn chút mê man, mình hẳn là bị người hạ dược.

Còn nhớ mình đang đi trên đường Điền Viên đã bị đóng băng, bởi vì có chút thẫn thờ, cho nên mãi khi có đến có người đến bên cạnh mới phát hiện ra.

Vừa quay đầu lại, chỉ thấy một mảng thất thải mờ nhạt, sau đó mắt hắn không nghe sai bảo nữa, mí mắt nặng ngàn cân, cho dù cố gắng khôi phục ý thức thế nào, nhưng đều phí công. Sau đó, chính là cái gì cũng không biết!

Lúc ấy còn không dám tùy tiện suy đoán, nhưng căn cứ tình huống bây giờ, lúc trước thất thải trước mắt phải là Thất Thải Phượng Hoàng của Bích Lạc, mà cái người ám toán mình, nhất định là một trong hai người đó!!