Ma Phi Khuynh Thế, Độc Sủng Nàng

Chương 127: Cửa Thời Không mở ra

Editor: Ngoc Luyen

"Sớm hay muộn cũng phải lấy ra, ngươi cần gì phải làm khổ mình như vậy."

"Ta thích, ta thích." Chính là nàng muốn nhìn một chút, người trước mặt này, rốt cuộc có thể độc ác tới mức độ nào!

Không phải chỉ là chết thôi sao? Rốt cuộc mình cũng có thể đợi đến ngày này, không có gì đáng sợ.

Không đợi được ngày hải tử ra đời, được chết cùng một ngày với hài tử...... Có lẽ cũng không tệ......

"Ngươi......" Tích Phong siết chặt quả đấm, chậm chạp không có động tĩnh gì.

Không phải hắn không đành lòng tra tấn nàng, mà là...... Nếu như nội đan màu tím không phải tự mình đẩy ra, dùng lực tác động vào rất dễ làm hỏng.

Mọi thứ đã sẵn sàng, hắn không thể lại mạo hiểm được.

"Đại Vương không xong, Ma Quân đánh tới......" Cửa vang lên âm thanh rối loạn, có thị vệ vội vội vàng vàng xông tới bẩm báo.

"Tới bao nhiêu người?" Đôi mắt đỏ ngầu của Tích Phong tối đi, vào giờ phút này, hắn cần tỉnh táo đối mặt. Việc đã đến nước này, quyết không thể đi nhầm một bước.

"Thưa Đại Vương, chỉ có một mình Ma Quân."

"Hả?" Tích Phong dừng lại. Khó trách tốc độ nhanh như vậy, thì ra là một thân một mình tới trước. Được, rất tốt, vậy thì bắt hắn lại, để cho hắn xem một chút, cho dù Lạc Băng hắn bỏ ra bao nhiêu, đều là phí công.

Nhìn dáng vẻ của Lạc Băng, chắc là rất thích Diệp Tuyết đấy.

Vậy thì hãy để cho mình nhìn hai người trình diễn màn sinh ly tử biệt đầy cảm động......

"Áp giải nàng đến Thần Đàn, chờ Bổn vương bắt Lạc Băng sau đó tới mở của Thời Không."

"Vâng"

Thân hình lóe lên, Tích Phong đã bay ra ngoài, bay lên bên trên cung điện.

Đối diện, Lạc Băng đang điều khiển xe Cửu Long dùng ánh mắt bén nhọn nhìn hắn: "Tích Phong, mau mau thả Tuyết Nhi, nếu không, ta sẽ san bằng cả ngươi và Yêu Giới."

"A ~!" Tích Phong cười lạnh: "Lạc Băng, lần trước lúc ngươi tới nói lời này, ta cũng sẽ tin tưởng, nhưng giờ phút này, ngươi có khả năng này sao? Mất tám ngàn năm tu vi, bây giờ ngươi chỉ có đạo hạnh hơn hai vạn năm, hơn nữa thân thể vẫn suy yếu như thế, ta tùy tiện phái một thủ hạ ra cũng có thể thu phục ngươi rồi."

"!!!" Lạc Băng cắn răng, rất muốn phản bác lại lời của hắn, nhưng đáng chết là câu nào đối phương nói cũng là đúng sự thật. Lấy pháp lực bây giờ của mình, làm sao có thể đấu thắng Tích Phong hắn. Nhưng cho dù đánh không lại cũng phải đánh, vì Tuyết Nhi, coi như liều cái mạng này thì như thế nào!

Vừa nghe nói Tuyết Nhi mất tích, mình lập tức vận dụng cảm nhận nơi mà nàng đang đứng, bởi vì trên người nàng lưu chuyển chân khí của mình, cho nên rất dễ dàng tìm được. Khi phát hiện nàng đang ở cung điện Yêu Giới, lòng như lửa đốt, không để ý chờ thủ hạ ở cửa tụ họp binh tướng, đã vội vã gọi Cửu Băng Long, một phút cũng không dám dừng lại đuổi tới bên này......

Nhưng...... Mình lại tới chậm một bước, mới vừa rồi khí tức kia biến mất, là hài tử trong bụng Tuyết Nhi......

Tức giận tích tụ lại, không khí quanh người bắt đầu kết băng, sau đó dụng lực đẩy về phía Tích Phong......

Nhưng hắn tiến công, một chút lực sát thương đến trước mặt Tích Phong cũng cũng không có, hắn chỉ nhẹ nhàng vung lên, băng tuyết đầy trời đã bị hòa tan, biến mất không thấy gì nữa.

Lạc Băng lập tức thu lại dây thừng trên người Cửu Long, thừa dịp Cửu Long điên cuồng xông về phía đối phương, tích tụ tất cả chân khí trên người, ngưng tụ trong lòng bàn tay, biến ra một trận gió tuyết khổng lồ, đánh tới đối phương......

Một kích này đã tiêu hao hết tất cả lực khí trên người hắn, uy lực quả thật lớn rất lớn, nhưng do mấy ngày qua chân khí hao tổn quá nhiều, mặc dù có thể đánh lui Tích Phong đi ra ngoài thật xa, nhưng cũng không thể cho hắn một kích trí mạng.

Không trung dấy lên lửa lớn hừng hực, Cửu Long và Lạc Băng có mối quan hệ chặt chẽ, thân thể hắn không dùng được, uy lực của bọn nó cũng sẽ bị giảm rất nhiều, cho nên hỏa cầu tới đây, trong bọn họ không ai thoát khỏi, toàn bộ bị thiêu thành tro bụi.

Sau một khắc, một quả cầu lửa trực tiếp đυ.ng vào ngực của Lạc Băng, khiến hắn rơi từ trên cao xuống trực tiếp ngã vào đất.

"Khụ...... Khụ khụ......" Hắn nằm thẳng trên mặt đất ho khan, ngay cả hơi sức đứng dậy cũng không có. Y phục trên người bị thân thể toát ra nước mà ướt đẫm, màu da biến thành màu xám thẫm......

"Như thế nào, cảm giác như thế nào?" Tích Phong từ không trung đi xuống, ngạo nghễ đứng.

"Tích Phong, ngươi ngươi sẽ phải hối hận, ngươi không thể thương tổn Tuyết Nhi, bởi vì nàng là....." Lạc Băng muốn nói cho hắn biết, Tuyết Nhi là nữ nhân mà hai người bọn hắn đánh nhau một đời ở kiếp trước, hắn muốn giúp hắn (Tích Phong) khôi phục trí nhớ, nhưng đã quá muộn, đối phương căn bản không cho hắn cơ hội này, vung tay lên, điểm huyệt câm của hắn.

Cũng bởi vì như thế, Tích Phong mình đẩy vào sai lầm vĩnh viễn không thể vãn hồi, hối tiếc không kịp!!

"Chết đến nơi rồi vẫn nói nhảm nhiều như thế, để xem bây giờ ngươi nói chuyện như thế nào. Người tới, bắt hắn mang đi Thần Đàn cho ta."

Dao nhi phải quay lại, không biết nàng có giận mình lâu như vậy mới đón nàng về đây hay không?

......

Ông trời hình như cũng dự cảm sẽ có chuyện lớn xảy ra, mặt trời biến mất, trên trời che kín mây đen.

Bốn phía nổi lên gió lớn, trên Thần Đàn hình tròn bị thánh hỏa thổi trúng ngã trái ngã phải......

Diệp Tuyết bị ném ở phía trên Thần Đàn, tóc đen dài mất đi vẻ sáng bóng của những ngày qua, như cỏ khô bình thường xốc xếch trên mặt đất. Váy ở nửa người dưới đã bị máu nhuộm đỏ, lại thêm bởi vì dính vào bụi bậm, nhìn qua có chút dơ dáy bẩn thỉu......

Có lẽ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, khi thấy Lạc Băng bị hai thị vệ một trái một phải kéo đến thì trong nháy mắt mở to hai mắt: "Không......" Không nên như vậy...... Nàng không muốn Lạc Băng gặp chuyện không may...... Không muốn không muốn......

"Thế nào, ngươi cũng thích hắn sao? Phản ứng lớn như vậy!" Tích Phong như u linh xuất hiện trước mặt nàng, cười lạnh nói.

"Van cầu ngươi không cần tổn thương hắn, không cần......" Diệp Tuyết bò đến bên chân của hắn, nắm lấy chân của hắn khóc lóc cầu xin.

"Có thể, chỉ cần ngươi giao ra nội đan, ta có thể suy nghĩ thả hắn. Nhìn vẻ mặt của ngươi này...... Phải không nguyện ý không?" Tích Phong tiếng nói vừa dứt, trong tay toát ra một quả cầu lửa, lập tức đánh vào bụng của Lạc Băng.

Nước trên mặt Lạc Băng bốc hơi càng nhanh......

"Không cần......" Nàng khàn cả giọng kêu ra tiếng: "Ta đồng ý ngươi, đồng ý ngươi......" Vô cùng tuyệt vọng, khiến âm thanh của nàng nghe vào đặc biệt bi thống, kinh thiên động địa, quỷ khϊếp thần sầu.

"Vậy thì đưa cho ta nhanh lên một chút."

"Không cần......" Lạc Băng mấp máy môi nói. Đã trơ mắt nhìn nàng chết một lần, chờ mãi đến ba vạn năm sau mới có thể thấy được nàng, nhưng lại muốn đối mặt vĩnh biệt. Tích Phong muốn lại là nội đan của nàng, hồ đan vừa mất, ba ngày sau nàng sẽ hồn phi phách tán......

Đau như vậy, mình làm sao có thể chịu nổi.

"Thật xin lỗi, Lạc Băng......" Nàng nhìn hắn một lần cuối cùng, trăm ngàn lần thật xin lỗi, cũng chỉ có thể đến đây chấm dứt.

Một lần nữa ánh mắt trở lại trên người Tích Phong, trên mặt là một nụ cười buồn bã.

Tâm chết như tro tàn, bứt trên người nội đan ra, quẳng ở không trung: "Nếu như còn có kiếp sau, ta tuyệt sẽ không thích ngươi nữa." Nhưng đáng tiếc chính là, mình sẽ không có khϊếp sau nữa......

"......" Có cái gì đó trong đầu mãnh liệt sôi trào, Tích Phong che đầu của mình, thật là đau......

Lạc Băng chậm rãi nhắm mắt lại, hai giọt Băng Châu trong suốt từ khóe mắt lăn xuống......

Nếu như nàng chết rồi, mình tuyệt đối sẽ không sống trên cõi đời này nữa.

Hồ đan màu tím bay đến chính giữa Thần Đàn, sau đó biến thành một trụ ánh sáng, bắn thẳng lên bầu trời......

Trong lúc nhất thời trời đất quay cuồng, gào khóc thảm thiết, cát đá bay mù mịt......

Trong trời đất đen đến mức đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ còn lại cột trụ của Thần Đàn phát ra ánh sáng yếu ớt......

"Bùm" một tiếng, cửa Thời Không mở ra, bầu trời phát ra ánh sáng chói mắt, thế giới đột nhiên an tĩnh. Ngay tại lúc đó, cột ánh sáng tím bỗng hóa thành bột màu tím, phiêu tán trên không trung, cho đến khi biến mất không thấy gì nữa......

"A......" Lạc Băng đột nhiên bò dậy từ dưới đất, bởi vì cực đoan khổ sở để cho ma tính của hắn tăng vọt, ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, cả tòa cung điện Yêu Giới sụp xuống......

Khóe mắt phải hiện ra ấn ký ma hóa màu tím, chiếm hơn nửa mặt của hắn. Tóc dài màu đen nhảy múa trong gió, vô cùng dữ tợn. Thân thể hiện ra nguyên hình là băng tuyết, óng ánh trong suốt, băng hàn thấu xương.

Chỉ đứng ở nơi đó, không khí xung quanh bắt đầu đông lại, Yêu Binh đứng ở xung quanh Thần Đàn rối rít bị đông lại, chia năm xẻ bảy......

Bầu trời Yêu Giới vang lên một tiếng sấm đinh tai nhức óc, ngay sau đó mưa đá với những viên đá cứng như đá bình thường giáng xuống, khiến cho con dân Yêu Giới bị đập chết hàng mảng......

Tích Phong muốn lên đi ngăn cản hành động nổi điên của Lạc Băng, nhưng tốc độ của phương quá nhanh, ngay cả vạt áo của Lạc Băng hắn cũng không chạm tới.

"Nhìn con dân của mình chết thì chết, bị thương thì bị thương, rất khổ sở phải hay không?" Lạc Băng cười dữ tợn: "Đây chỉ là chút lòng thành thôi, khổ sở hơn vẫn còn ở phía sau." Nhấc một ngón tay lên, một đạo ánh sáng bắn vào trong đầu Tích Phong......

"A......" Tích Phong ôm đầu, khổ sở lăn lộn đến trên đất......

Trí nhớ của kiếp trước như thủy triều tràn ra, chuyện ở chung với tiểu sư muội mới như ngày hôm qua......

"Sư huynh......"

"Sư huynh......"

"Sư huynh......"

Tiếng gọi của Diệp Tuyết, từng tiếng tiến tới gần, từ vui vẻ, đến sợ hãi, rồi đến tuyệt vọng, như đoạt mệnh, khiến cho hắn rơi lệ như suối trào......

"Sư huynh, huynh Tuyết Nhi thích nhất phải không?"

"Dạ, sư huynh thích Tuyết Nhi nhất."

"Vậy nếu muội chết đây?"

"Sư huynh sẽ không để cho muội chết."

"Muội nói nếu như, nếu như Tuyết Nhi thật sự sẽ chết, sư huynh còn có thể nhớ Tuyết Nhi sao?"

"Tuyết Nhi......"

"Trả lời muội nha, mau trả lời muội."

"Biết, nhất định sẽ. Mặc kệ mấy đời, mặc kệ Tuyết Nhi biến thành hình dáng gì, sư huynh cũng sẽ không quên Tuyết Nhi, Tuyết Nhi vĩnh viễn ở trong lòng sư huynh, là người sư huynh thích nhất!"

Âm thanh linh hoạt, quanh quẩn trong đầu, như ở bên tai......

"Không cần...... Van ngươi...... Dừng lại...... Thật là đau......"

"Đau không? Là ngươi tự chuốc phiền toái, không trách được ta!"

."Hu Hu, cái người cầm thú này, ngươi buông ta ra......"

Hiện ra hình ảnh lúc đầu mình ở địa lao ngược đãi Tuyết Nhi......

"Tại sao...... Tại sao lại như vậy......" Tích Phong ôm đầu của mình, hung hăng níu lấy mái tóc dài của mình.

Đau lòng như bị xé ra, sau đó thả ngàn vạn con rắn độc đang gặm cắn.....

Lấy chủy thủ ra, một đao đâm xuống, máu tươi bắn ra, hy vọng có thể phân tán chủ ý của mình trong.

Nhưng vô dụng, cực kỳ đau lòng, khiến cho hắn không cảm thấy chút đau đớn nào......

Liên tiếp đâm vài đao, vẫn không có cảm giác gì.

"Ông trời, tại sao người lại đối xử với ta như vậy." Liên tiếp ép người mình yêu đến chết, còn tự tay gϊếŧ chết con của mình, mà vẫn phải cứu...... Kẻ thù của mình, còn có cái gì tàn nhẫn hơn điều này?

"Tuyết Nhi...... Tuyết Nhi của ta......" Lý trí khôi phục được một chút, hắn dõi mắt tìm kiếm Tuyết Nhi của mình, nhưng tìm khắp bốn phía, nhưng mà không nhìn thấy bóng dáng của nàng nữa: "Tuyết Nhi......"