Ma Phi Khuynh Thế, Độc Sủng Nàng

Chương 30: Đóng cửa suy nghĩ ba ngày

"Được rồi, không cần nói, Bổn vương biết." Tích Phong ngắt lời nàng, thân mật ôm chầm eo nữ nhân, còn mập mờ ở ngang hông của nàng bấm một cái: "Ái phi thay Bổn vương suy nghĩ như thế, không biết muốn phần thưởng gì đây?"

"Duy trì yên ổn của hậu cung, là trách nhiệm của mỗi vị phi tử." Hỏa Linh đem thân thể như linh xà của mình ma sát trên thân thể nam nhân, khóe mắt dư quang, ngạo mạn nhìn Diệp Tuyết nằm trên mặt đất.

"Ừ ừ, ái phi thật là càng ngày càng khiến Bổn vương vui lòng rồi, nơi nào giống như nữ nhân này, chỉ biết cho Bổn vương thêm phiền." Tích Phong dùng âm thanh lạnh băng nói: "Truyền Bổn vương ra lệnh, Tuyết phi phạm thượng, chọc giận Hỏa Linh nương nương, phạt đóng cửa suy nghĩ ba ngày, trong vòng ba ngày ai cũng không được cho nàng ăn, người vi phạm, trảm lập quyết."

......

Diệp Tuyết không biết bọn họ khi nào rời đi, càng không biết mình là thế nào đến trên giường, dù sao khi đầu óc nàng tỉnh táo lại, trên người đã mặc y phục, vết thương trên tay cũng đã được người xử lý qua, băng băng gạc thật dầy.

"Có ai không......" Lật người từ trên giường, miệng khô gay gắt, cũng là một chút hơi sức đều sử không được, chỉ có thể dựa vào đầu giường, hướng cửa kêu.

Cửa một tiếng cọt kẹt đẩy ra, tiến vào cũng không phải nha hoàn nàng biết. Gương mặt lạnh lùng, tức giận đứng ở đầu giường: "Làm gì? Khuya khoắt kêu la cái gì!"

Diệp Tuyết kinh hãi, muốn nổi giận, cũng là hơi sức để tức giận cũng không có, chỉ có thể khoát khoát tay: "Ta khát, cho ta uống nước."

"Nước? Ngươi còn muốn uống nước? Yêu Vương đã phân phó, trong vòng ba ngày không cho ngươi ăn gì, nô tỳ cũng không muốn bị trảm lập quyết." Đối phương nghễnh đầu, một bộ nhìn cũng không muốn nhìn nét mặt nàng.

Một phi tử thất sủng nghèo túng, cũng không biết xấu hổ muốn được hầu hạ?

"Nhưng...... Ta giống như bị sốt." Đầu choáng váng mờ mịt, cổ họng cũng đau dữ dội, có lẽ là nằm trên mặt đất quá lâu, gặp lạnh.

"Vậy thì chịu đựng, ba ngày sau đó, tự sẽ có người xem bệnh cho ngươi! Ta mệt chết rồi, ngủ đi, không có việc gì đừng gọi ta!"

"......" Diệp Tuyết hận muốn cắn răng nghiến lợi, lại không thể làm gì nàng ta. Nhìn cửa nặng nề đóng lại, chỉ có thể ôm một tia hi vọng, hi vọng trong ấm nước trên bàn có nước. Kiên cường chống thân thể từ trên giường xuống, cũng là không cẩn thận chân mềm nhũn, ngã nhào trên mặt đất. Cú ngã này khiến nàng đầu óc mờ mịt, thiếu chút nữa ngất đi.

Nằm trên mặt đất thật lâu, rốt cuộc khôi phục một chút hơi sức, mới lảo đảo nghiêng ngả bò dậy, nắm lấy cái ghế ngồi vào. Trong miệng đã sớm thở hồng hộc, tay phải bị băng bó cực chặt, chỉ có thể dùng tay trái đi lấy bình nước.

Khi cảm thấy bình nước nặng trĩu, bên trong chứa không ít nước, trên mặt tái nhợt không nhịn được treo lên nụ cười thảm đạm. Giống như người trong sa mạc khát chừng mấy ngày rốt cuộc tìm thấy một vũng nước.

Nhưng nàng mới vừa đưa tay tự mình rót một chén nước, cửa phòng lại một lần mở ra, nha đầu mới vừa rồi rời đi trừng mắt nổi giận đi vào, một tay giành lấy bình nước trong tay nàng, trong miệng hùng hùng hổ hổ: "Người là muốn hại chết ai đó? Ta không muốn chôn theo cùng ngươi."

"Nhưng nước này vốn ở đây, cũng không phải từ bên ngoài đưa vào, van cầu ngươi, coi như không thấy có được hay không?" Cổ họng thật sự rất khô rất khát, giống như muốn toát ra khói.

"Ta thương ngươi, đến lúc đó ai tới thương ta đây? Tuyết phi nương nương, ngươi liền tự cầu nhiều phúc thôi." Nha hoàn kia ôm bình nước cùng cái chén trên bàn bưng đi.