Nguyện vọng từ đầu muốn được Thành Hướng Bắc luyện tập cùng của Vu Mộ Phong hóa thành công cốc.
Chiều nay học có nửa buổi, từ trước đến y đều ngồi cùng bàn với Lộ Nam, đợi được đến chiều để đến sân vận động thì phát hiện ra có một đám người vây quanh Thành Hướng Bắc. Bạn cùng phòng ký túc là Lý Duy Đức, La Minh không kể, ngay cả mấy nữ sinh cũng muốn góp vui. Ngành kĩ thuật vốn ít nữ sinh, phàm là đăng ký thì sẽ đến sân tập, đó còn chưa tính Sở Liên đâu.
Từ việc thoải mái luyện tập nay còn có một tập đoàn dính lấy huấn luyện viên, còn vừa chặt vừa dính. Vu Mộ Phong nhìn theo hướng Thành Hướng Bắc chạy cùng mọi người, tia hy vọng duy nhất rốt cuộc cũng tan vỡ.
“Lão đại, cậu quả thực là đại họa mà.” Lý Duy Đức chạy theo Thành Hướng Bắc, từ từ bỏ lại mọi người ở phía sau. Thành Hướng Bắc liếc hắn một cái, nói: “Nói càn gì đó?”
“Tôi nói mò? ” Lý Duy Đức chỉ chỉ mũi mình khoa trương nói: “Cậu xem phía sau cậu đều là bả dính! Không phải cậu đưa tới thì là tôi chắc?”
“Tôi chẳng tìm ai cả.” Thành Hướng Bắc điều chỉnh hô hấp, bình tĩnh nói.
“Đúng vậy, lão đại đẹp trai đến mức thê thϊếp tự động chạy theo đến đây.”
“Khụ khụ, tôi không có ý đó!” Phải chạy nhanh hơn.
“Này, lão đại… ” Lý Duy Đức trừng mắt nói: “Cậu thờ ơ với tâm ý của Sở đại mỹ nữ vậy sao, không có chút gì sao?”
“Cái gì chứ? ” Thành Hướng Bắc liếc mắt nhìn hắn.”Nhàm chán.”
“Này, lão đại! ” Lý Duy Đức đuổi sát bước chân của hắn, thần kinh hề hề hà hà nói: “Tiêu chuẩn của Sở đại mỹ nữ không tệ, khuôn mặt hay vóc dáng đều top, cậu còn không hai lòng điểm nào?”
Thành Hướng Bắc không để ý đến hắn.
“Chẳng lẽ… ” Lý Duy Đức nhìn xung quanh, thấp giọng nói: “Lão đại, có phải cậu không “lên” được không?”
Thành Hướng Bắc lui ra phía sau hai bước, đá thẳng vào mông hắn: “Tôi có được không, có người biết là được.” Hôm qua mới thử xong, tính năng phẩm chất đều tốt, hừ!
“Ai? Ai?” Lý Duy Đức chuyển cái nhìn, hề hà chạy theo Thành Hướng Bắc muốn khơi gợi ít thông tin, nhưng không có cách nào vì Thành Hướng Bắc quá kín miệng, một chữ cũng không nói.
Xét thấy luyện tập xế chiều rất bất tiện, thành hướng băc chuyển thời gian sang sáng sớm.
Ngoài trừ những hôm ngủ cùng Lộ Nam, bình thường hắn luôn dậy sớm, chạy 3000m ở công viên gần đó, đánh hai bộ quyền xong mới về nhà tắm rửa. Lộ Nam ghét nhất là một người mồ hôi, cho nên hắn phải tắm rửa sạch sẽ mới đến tìm cậu.
Trở lại ký túc xá, cũng hơn 7h rồi. Thành Hướng Bắc mang bữa sáng đến gõ cửa phòng 406.
“Cửa không khóa!” Chung uy nghe được tiếng gõ cửa, liền nói vọng ra.
Thành Hướng Bắc vào cửa, thấy chung uy và Dương thiếu phàm đang sắp xếp túi sách.”Muốn ra ngoài?”
“Ừm, sáng sớm có tiết, chúng tôi ra ngoài ăn.”
Thành Hướng Bắc gật đầu, đem bữa sáng bỏ vào bát an: “Nam Nam, tỉnh không?”
“Ừm… ” Lộ Nam vô thức lầm bầm, kéo chăn lên tiếp tục ngủ.
“Tỉnh tỉnh, sớm nay có tiết! ” tiếp tục vỗ nhẹ.
“Đã biết!” trở mình, mặt hướng vào tường ngáy khò khò.
“Đừng động vào cậu ấy, 7h30 tự khắc dậy thôi.” Chung uy cười nói: “Chúng tôi đi trước đây.”
“Ừ, hẹn gặp lại. ” Thành Hướng Bắc khoát khoát tay, chờ chung uy và Dương thiếu phàm đi rồi, hắn mới chốt cửa cẩn thận, bò lên giường Lộ Nam: “Bảo bối, tỉnh nào!” Hôn hôn chóp mxui, đầu lưỡi bướng bỉnh liếʍ môi Lộ Nam.
“Tránh ra!” Chưa tỉnh ngủ hẳn, thật bực mình.
“Mặt trời chiếu đến tận mông rồi!” Tiếp tục hôn, đầu lưỡi bò vào khoang miệng Lộ Nam: “Ưʍ..” vô thức ôm lấy cổ hắn cùng hôn môi, trọng lượng đè lên người cuối cùng cũng khiến Lộ Nam tỉnh táo lại: Lão Hổ?”
“Rốt cuộc cũng tỉnh.” Thưởng cho cậu thêm một nụ hôn: “Được rồi, Sáng nay có tiết học, anh mua cho em bánh bao hấp em thích ăn, nhanh rời giường đánh răng rửa mặt!” Thành Hướng Bắc nói xong dứt khoát nhảy xuống giường, đem quần áo và đồ dùng hằng ngày đến tay Lộ Nam, còn đến phòng tắm múc nước rưa mặt, đem kem đánh răng chét ra bàn chải.
Lộ Nam chậm chạp mặc quần áo tử tế rồi bò xuống giường, mắt nhắm mắt mở đi vào toilet: “Ghét nhất là đi học sáng sớm!”
“Lúc này mà còn sớm? Nếu không em chạy bộ với anh đi?” Thành Hướng Bắc cười xấu xa.
Miệng Lộ Nam toàn bọt biển: “Nghĩ khá lắm!”
Ăn xong điểm tâm, Lộ Nam thoải mái ngồi sau xe đạp để Thành Hướng Bắc đưa cậu đến phòng học.
Trên đường gặp phải Lý Duy Đức và La Minh, Lý Duy Đức kêu lên: “Lão đại, sáng sớm nay cậu chạy mấy dặm vậy?”
Thành Hướng Bắc cười hỏi: “Thế nào,còn muốn tôi chuẩn bị báo cáo cho cậu?”
“Cắt, hay là thâu hương thiết ngọc đúng không? ” Đen tối chớp mắt.
“Lời ấy sai rồi!” La Minh suy tư:”Thâu hương thiết ngọc* là nghề buổi tối, còn ban ngày là tằng tịu với nhau!”
Chú thích: thâu hương thiết ngọc chỉ việc ấy ấy ấy
“Khụ, khụ!” Lộ Nam đang ăn bánh kem cũng bị sặc, vội nói: “Lão la, cậu nói cái quái gì vậy?”
La Minh kháng nghị.”Lộ Nam, cậu đừng nói lảng sang chuyện khác! Lão đại tà da^ʍ, chứ không phải tôi.”
“Tôi nào có diễm phúc ấy!” Thành Hướng Bắc lắc đầu.
“Này!! Lão đại! Hôm qua còn nói có kinh nghiệm phong phú mà!”
“Hửm? ” Lộ Nam nháy mắt mấy cái.”Cái gì kinh nghiệm?”
“Chuyện kia đó! ” Lý Duy Đức gảm tốc độ xe, đi ngang với Lộ Nam: “ Lộ Nam, cậu hiểu rõ lão đại nhất, cậu có biết đêm đầu tiên lão đại dành cho ai không?”
Lộ Nam dừng một chút, đầu óc chậm đi nửa nhịp mới hiểu được ý của Lý Duy Đức, đêm đầu tiên của Lão Hổ? Không phải là cậu à. Nghĩ vậy mặt cậu lập tức đỏ lên, nhưng nghĩ giờ phút này không thể xấu hổ được: “Khụ, chuyện này rất quan trọng à?”
“Đương nhiên quan trọng! ” Lý Duy Đức gào to.
Lộ Nam hắt xì một cái, bỗng nhiên phát hiện đã đến giảng đường, trên hành lang còn có sinh viên qua lại. Cậu nháy mắt mấy cái, quay về thực tại: “Các cậu không thể đến một nơi thần thánh như giảng đường để bàn về sinh hoạt cá nhân của Lão Hổ được! Đây tuyệt đối là khinh thường tri thức!” Nói xong đem túi sách chạy vào lớp.
Thành Hướng Bắc khóa kỹ xe đạp, nghẹn cười đi theo. Lý Duy Đức và La Minh liếc nhau.”Khinh thường tri thức?! Cậu ta có thể đừng hoang đường như vậy có được không?!”
………………………………….
Trải qua nửa tuần huấn luyện, Thành Hướng Bắc cầm danh hiệu quán quân 3000m ở đại hội thể dục thể thao.
Có hắn dẫn đầu, tập thể lớp cũng thấy vinh dự. Lý Duy Đức và La Minh náo loạn muốn hắn mời khách, Lưu Phi cũng ngại ngừng mới ăn một bữa ngon, Thành Hướng Bắc xoa đầu cậu ta nói: “Được.”
Phòng 307 ăn mừng tất nhiên không thể thiếu Lộ Nam được, hơn nữa đây chính là hoạt động do Thành Hướng Bắc chi tiền. Chính là một khi đã có Thành đại soái ca thì bữa tiệc vui vẻ cũng phải biến dạng. Đầu tiên là mấy cô nàng quan hệ hữu nghị kí túc xá muốn chen chân, sau đó Vu Mộ Phong cũng gia nhập, chờ đám đông đến nhà hàng còn gặp phải Mạnh Thiên Trạch. Nếu là người khác, Mạnh Thiên Trạch nhất định không tham gia, nhưng khi hắn nghe nói Lộ Nam cũng đến thì bất chấp không hợp gì đó, nhất định phải mạnh mẽ chen chân.
Một cái bàn thật to mà thiếu chút nữa không có chỗ ngồi, trong lòng Lý Duy Đức thầm than cho kẻ gây họa, Lưu Phi bắt đầu lo lắng cho cái ví tiền lão đại, nửa tháng sau có lẽ phải ăn mỳ tôm qua ngày rồi?
Thành Hướng Bắc không cùng mọi người đi mà là cùng Lộ Nam đi siêu thị mua rượu, chờ hắn mang bia rượu vào thì bất thình lình phát hiện số người gấp đôi ban đầu. Mấy cô nàng quan hệ hữu nghị ký túc xá có thể miễn cường chấp nhận được, Vu Mộ Phong hắn có thể nhịn nhưng Mạnh Thiên Trạch thì có chuyện gì xảy ra vậy? Trước mặt nhiều người như vậy, Thành Hướng Bắc không nói gì, chỉ gượng cười tỏ ý hoan nghênh.
Lộ Nam cơ bản không quan tâm nhiều hay ít người, cậu muốn tìm chỗ ngồi đã, thế nhưng vị trí ngồi được sắp xếp rất kì quái, giữa Sở Liên và Mạnh Thiên Trạch có một chỗ trống, giữa Mạnh Thiên Trạch và Vu Mộ Phong có một chỗ trống, các vị trí còn lại đều có người ngồi rồi. Cậu đứng bên người Mạnh Thiên Trạch, hắn cười nói: “Lộ Nam, ngồi đây đi!”
“Anh, ngồi sang chỗ đó.” Lộ Nam chỉ vào vị trí bên cạnh Sở Liên, không được tự nhiên nói.
“Hả? ” Mạnh Thiên Trạch kinh ngạc, vốn hắn định tách Lộ Nam và Thành Hướng Bắc ra, có điều Lộ Nam đã nói như vậy, không chuyển chỗ cũng phải nói: “Tất cả mọi người chuyển chỗ sao.”
“Tôi không biết, không có Lão Hổ bên cạnh tôi ăn thế nào?”
“Phụt!” Lý Duy Đức đang uống nước cũng bị sặc, hắn gào to: “Bảo mẫu Thành, đừng gỡ hộp nữa, nhanh đi hầu hạ chủ nhân đi!”
Thành Hướng Bắc vỗ vỗ tay, nâng cái hộp đựng ly giao cho La Minh, mới lập tức đi qua: “Nam Nam, làm sao vậy?”
“Không có việc gì. ” Lộ Nam lắc đầu, chờ Mạnh Thiên Trạch chuyển qua hai chỗ, mới thản nhiên ngồi xuống: “Lão Hổ, anh ngồi đi!”
Bữa tiệc bắt đầu, bây giờ mọi người mới ý thức được vì sao Lộ Nam nói “Không có Lão Hổ thì tôi làm sao ăn được”
là như thế nào.
Bắt đầu từ rau trộn, Thành Hướng Bắc sẽ không ngừng đem thức ăn Lộ Nam thích bỏ vào bát cậu, Lộ đại gia chỉ cần cắm cúi ăn, đũa cũng không phải khua trên bàn. Có món ăn rất tinh xảo, số lượng ít, đối với nữ sinh Thành Hướng Bắc cũng mặc không đổi sắc trút hết vào bát Lộ Nam, chẳng thèm quan tâm sắc mặt nữ sinh ai oán thế nào.
Ăn tôm, Lộ Nam cũng ngừng đũa, cuối cùng mọi người không phải tranh ăn với đại gia nữa, ai nấy đều cảm thấy may mắn. Nhưng không chờ vui tươi trên mặt rút đi, đã thấy Thành Hướng Bắc gắp một con tôm, bỏ vào bát Lộ Nam. Dưới ánh nhìn kì dị của mọi người, Thành Hướng Bắc vẫn tự nhiên bóc tôm cho Lộ Nam: “Sao vậy, mọi người không ăn à?”
“Khụ, khụ… ăn…ăn ” mọi người như mới tỉnh mộng.
“Lộ Nam, hướng bắc đối xử với cậu thật tốt. ” Vu Mộ Phong thấy Lộ Nam sai khiến Thành Hướng Bắc như vậy, ghen ghét nổi lên.
Lộ Nam liếc nhìn Thành Hướng Bắc.”Anh ấy không đối xử tốt với tôi thì còn đối xử tốt với ai?”
Hừ! Quá kiêu ngạo rồi đó! Mọi người đều trừng mắt nhìn Lộ Nam, chỉ có Mạnh Thiên Trạch dùng ánh mắt thú vị nhìn cậu. Hắn biết thần kinh Lộ Nam được cấu tạo đơn giản, thế nhưng không ngờ sinh hoạt thường ngày lại thú vị như vậy, nhìn cậu không coi ai ra gì mà sai Thành Hướng Bắc chạy tới chạy lui, thậm chí còn chả đặt phản ứng của người cùng bàn trong mắt. Người này, nếu không có hứng thú sẽ không quan tâm, nhưng chỉ cần đã vào tim cậu rồi thì sẽ toàn tâm toàn ý theo dõi.
Hắn rất muốn trở thành người được Lộ Nam toàn tâm toàn ý quan tâm, đắng tiếc, hắn không biết trái tim Lộ Nam đã sớm được lấp đầy, nếu không hắn sẽ không phải trải qua nhiều thất bại đau đớn sau này. Nhưng mà lúc này, tình cảm mới nảy sinh, l*иg ngực mạnh thiên tạch tràn đầy mong ước.
Khác với Mạnh Thiên Trạch, lòng Vu Mộ Phong tràn đầy căm hận, tên Lộ Nam này dựa vào cái gì mà được Thành Hướng Bắc quan tâm chăm sóc hết mình? Luận bề ngoài, y tự tin Lộ Nam không thể sáng được, luận suy nghĩ, Lộ Nam chỉ có dây thần kinh thôi, như vậy, cậu hơn y ở chỗ nào?
“Lão Hổ, cầm! ” Lộ Nam thấy tất cả mọi người dã ăn uống no say bèn lấy ví ra ném cho Thành Hướng Bắc, hắn nhận lấy đi thanh toán. Vu Mộ Phong nhìn Lộ Nam vỗ bụng nhỏ, khóe miệng gợi lên nụ cười.
Bởi vì tiền sao, như vậy, rất đơn giản