Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

Chương 51: Hôn sự của Lục Đồng

Sau khi hôn sự của Lục Trình Ngọc đã định ra, hôn sự của Lục Đồng cũng đã được định.

Lục Lâm biết được người được chọn làm hôn phu của Lục Đồng, nhịn không được lắp bắp kinh hãi.

Nhà hôn phu của Lục Đồng chính là Lý gia! Sao lại là Lý gia đâu?

Lý Nguyên của Lý gia đúng là người trước kia bà mối Vương giới thiệu cho Thang Thị, trước kia Thang thị còn ghét bỏ đối phương là người goá vợ, vợ trước còn đệ lại hài tử, thập phần bất mãn mối hôn sự này, còn cải nhau với bà mối Vương một trận, không nghĩ tới cư nhiên sẽ đồng ý.

Thang thị rất sĩ diện, hiện giờ cư nhiên lại ăn hồi đầu thảo, có lẽ là do tình huống không được lạc quan cho lắm a!

Trần Tiểu Mễ bĩu môi, nói: "Năm trước phải nộp thuế, nam tử đến tuổi kết hôn, đa số đều sợ nộp thuế nên sẽ thành hôn." Ba lượng bạc cũng không ít, chỉ có vài người giống Lục Trình Ngọc, tình nguyện nộp thuế, chứ không muốn chịu thiệt "Sính lễ hai mươi lượng bạc, cũng không phải ai cũng có thể tùy tùy tiện tiện lấy ra được."

Tuy rằng Lý Nguyên từng có một người vợ, còn có một hài tử vợ trước để lại, nhưng điều kiện Lý gia lại rất không tồi a.

"Không nghĩ tới Lục Đồng lại đồng ý." Lục Lâm nói.

Trong ấn tượng của Lục Lâm, Lục Đồng lập chí phải làm quan thái thái, nàng cư nhiên lại đồng ý gả cho một người góa vợ, còn phải làm mẹ kế. Lục Lâm ẩn ẩn cảm thấy có chút ngoài dự đoán.

Trần Tiểu Mễ bĩu môi, nói: "Nàng không đồng ý cũng không được a!" Lục Trình Ngọc muốn cưới đại tiểu thư trấn trên, sẽ phải tốn một khoảng lớn để đón tân nương về Lục gia, lúc Lục Lâm ra ngoài ở rể, chỉ dùng một tấm ván nâng người lại đây, nhưng Trần Tiểu Mễ nghe nói, lần này Lục gia vì muốn lấy lòng nhà gái, tính toán tự làm tất cả, hình như Lục gia còn tính thuê một cổ kiệu để rước dâu, sính lễ cũng không thể thiếu được, người nghèo ở nông thôn cưới vợ chỉ mua chút gạo và mì, mỡ là được, nhưng nếu muốn cưới tiểu thư trên trấn mà nói, còn phải chuẩn bị mấy thứ trang sức tốt một chút.

Tuy rằng Lục gia có không ít ruộng, nhưng vì cung cấp cho Lục Trình Ngọc đọc sách, nên cũng không có bao nhiêu tiền, trước mắt phải tổ chức hôn lễ long trọng, có khả năng là phải bán đất, người nông thôn không đến mức bất đắc dĩ, thì sẽ không bán đất, đất muốn bán thì dễ, muốn mua về thì không hề dễ.

Trái phải còn phải gả Lục Đồng đi, sẽ lấy sính lễ Lục Đồng nhận được làm sính lễ cho Lục Trình Ngọc.

Lục Lâm cười khổ một chút, thầm nghĩ: Kiếp trước giá cả sính lễ tăng cao, rất nhiều thôn dân ngày thường thắt lưng buộc bụng, vì nhi tử kết hôn phải đập nồi bán sắt, vay tiền khắp nơi, hôn lễ qua đi, để lại một số nợ lớn, thời đại này cũng không khác biệt bao nhiêu a!

"Nghe nói, Lý gia cái kia lão thái thái không phải cái dễ đối phó."

Trong ấn tượng của Lục Lâm, vị đường muội này của hắn, sợ nặng chọn nhẹ, giả bộ cũng rất tốt, nếu gả đến Lý gia, chỉ sợ rất khó sống với bà mẹ chồng lợi hại, còn có một tiểu hài tử do vợ trước để lại.

Tuy rằng Thang thị yêu thương đứa con gái này, nhưng vì Lục Trình Ngọc, hy sinh Lục Đồng cũng không tiếc.

Lục Lâm nghĩ lại, Thang thị còn không đau lòng đứa con gái này, đương nhiên hắn cũng không cần phải nhọc lòng, huống chi, Lục Đồng cũng không phải người tốt lành gì.

Trong ấn tượng, Lục Đồng gây họa, liền vu hãm cho nguyên chủ, tỷ như Lục Đồng ăn vụng trứng gà trong nhà, vu hãm là "Lục Lâm" ăn, hại nguyên chủ bị phạt quỳ, mấy chuyện như vậy xảy ra không ít.

Lục Đồng bị gả đi, tâm tình thập phần không xong.

Lục Đồng đối với cọc hôn sự này thập phần bất mãn, nhưng cũng không thể làm được gì, so với mấy người đến cầu hôn khác, tuy rằng Lý Nguyên có một hài tử do vợ trước lưu lại, nhưng ít nhất điều kiện trong nhà cũng không tồi, về vấn đề sính lễ cũng không có cò kè mặc cả.

Có vài nhà tới cầu hôn, trong nhà nhà chỉ có bốn bức tường, đừng nói là sính lễ hai mươi lượng bạc, hai lượng cũng không lấy ra được.

Mắt thấy sắp phải nộp thuế cho nàng, người trong nhà hình như càng ngày càng sốt ruột, thấy không có người khác tới cầu hôn, liền dứt khoát đồng ý Lý gia.

Lục Đồng đã từng khát khao mình sẽ được phong quang đại gả, không nghĩ tới, chờ tới chờ đi, cư nhiên là một người như vậy.

Mẹ kế khó làm, đứa con vợ trước lưu lại lại là con trai, nghe nói, Lý lão thái thái kia, không quá thích vợ trước, nhưng vẫn rất thương yêu tiểu tôn tử kia, nàng gả qua, nếu như sinh được con trai thì tốt, nếu như sinh con gái hoặc song nhi, vậy tương lai, tất cả của Lý gia, chỉ sợ sẽ cho đại tôn tử kia hết.

Lục Đồng ngẫm lại liền cảm thấy bực bội, rất muốn cự tuyệt cọc hôn sự này, nhưng ván đã đóng thuyền, trong nhà đã đồng ý hôn sự, cũng đã lấy sính lễ của đối phương, hối hận cũng không còn kịp rồi.

Gần đây trong nhà đều đang chuẩn bị cho hôn sự của đại ca, còn hôn sự của nàng thì không chú ý nhiều lắm.

Lục Đồng bỗng nhiên phát hiện người nhà trở nên xa lạ, Lục Đồng bất tri bất giác trở nên trầm mặc hơn rất nhiều, Lục Đồng lén đi ra cửa, nghe thấy mẫu thân cùng đại ca đang thương lượng sự tình trong phòng.

"Cần phải mua kim thoa* sao?" Thang thị có chút đau thịt nói.

*Kim thoa: trâm vàng

Lục Trình Ngọc gật gật đầu, nói: "Bởi vì là người trấn trên, nên cầm phải có một hai kiện trang sức."

Thang thị cắn chặt răng, nói: "Vậy cũng không cần mua vàng a!" Ở nông thôn, trang sức mua bạc đã là rất thể diện rồi, hà tất phải mua kim.

"Dù sao cũng là tiểu thư ở trấn trên, nghe nói, thời điểm tỷ tỷ nàng xuất giá, có tám mươi lượng sính lễ còn có ba kiện kim sức, hai xe tơ lụa." Lục Trình Ngọc nói.

Thang thị thở dài, có chút xấu hổ nói: "Không phải người ta gả cho chủ bộ đại nhân sao? Chúng ta cũng không cần phải so với chủ bộ đại nhân a!"

Lục Trình Ngọc cắn chặt răng, nói: "Tuy rằng là thế, nhưng cũng không thể quá kém, sẽ làm người ta cảm thấy chúng ta keo kiệt a, nhà Phương Nguyệt cũng không thiếu bạc, chúng ta đưa sính lễ, hẳn là bọn họ sẽ cho vào của hồi môn trả về."

Thang thị cắn chặt răng, nói: "Vừa phải chuẩn bị tiệc rượu, vừa phải phô trương lớn như vậy, chỉ sợ là không đủ bạc a!"

Lục Trình Ngọc nhấp môi, nói: "Nếu thật sự không được, cũng chỉ có thể bán vài mẫu đất."

Thang thị cau mày, nói: "Đất mới vừa trồng hoa màu, lúc này bán ra không có lời a."

"Cũng là do không còn biện pháp nào khác, chờ ta thi đậu tú tài rồi, lại mua về là được." Lục Trình Ngọc cắn chặt răng nói.

Trước khi mặt trời mọc Lục Trình Ngọc ra ngoài có gặp được Trần Cảnh, bởi vì chuyện lúc trước, hai người đã trở thành đối thủ một mất một còn.

Lục Trình Ngọc luôn coi thường Trần Cảnh, không nghĩ tới Trần Cảnh lại thi đậu đồng sinh, Trần Cảnh gặp được Lục Trình Ngọc nói chuyện rất không khách khí, nói thẳng hai người hiện tại đều là đồng sinh, nếu như Trần Cảnh hắn vận khí tốt, nói không chừng còn có thể thi đậu tú tài trước Lục Trình Ngọc một bước, Lục Trình Ngọc cảm thấy Trần Cảnh nói như vậy, quả thực là vũ nhục hắn.

Thang thị híp mắt mắt, nói: "Nhà Trần Tiểu Mễ có không ít bạc, nếu như có thể mượn một chút thì không cần phải bán đất."

Lục Trình Ngọc lắc lắc đầu, nói: "Thôi, Trần Tiểu Mễ là một đứa bưu hãn, nếu như y tới quậy phá, ảnh hưởng đến hôn sự thì không tốt."

Chuyện Lục gia vì mười lượng bạc mà đưa Lục Lâm ra ngoài ở rể, cũng không phải chuyện tốt lành gì, Lục Trình Ngọc vẫn rất để ý thanh danh, không nghĩ ở ngay lúc này sẽ phát sinh chuyện gì, để tránh chuyện này truyền tới tai tỷ phu kia của hắn.

Thang thị cắn chặt răng, có chút luyến tiếc đất, lại mơ hồ cảm thấy tiện nghi cho Lục Lâm.

Lâm Tú Nhi ở nhà, có chút buồn bực thở dài.

Trình Ngọc cưới thê tử cũng phô trương quá lớn, tiệc rượu này cư nhiên chuẩn bị hai mươi bàn, mời nhiều người như vậy để làm gì? Lúc trước, Lục Lâm ở rể cho Trần Tiểu Mễ, không phải là nâng ra ngoài bằng một tấm ván cửa sao.

Lục An nhìn Lâm Tú Nhi, nói: "Lục Lâm làm sao có thể so với Trình Ngọc, Trình Ngọc là người đọc sách, quy củ đương nhiên sẽ nhiều hơn một chút."

Lâm Tú Nhi rầu rĩ nói: "Đều đã học lâu như vậy, vẫn không thể thi đậu tú tài, tốn bao nhiêu là bạc a." Còn không bằng Lục Lâm đâu, Lục Lâm còn làm việc cho Lục gia lâu như vậy, ra ngoài ở rể, còn giúp trong nhà kiếm được mười lượng a.

"Chờ tức phụ Trình Ngọc vào cửa, có quan hệ của chủ bộ, có lẽ sẽ dễ dàng hơn một chút." Lục An nói.

Lâm Tú Nhi thở dài, nói: "Hy vọng là thế, Trình Ngọc tính đứa bao nhiêu sính lễ a!"

"Đại khái là ba mươi lượng." Lục An nói.

Lâm Tú Nhi nghiến răng nghiến lợi nói: "Ba mươi lượng, đây là muốn gϊếŧ người a!" Trong nhà đưa Lục Lâm ra ngoài ở rể, cũng đem gả Lục Đồng, vừa vặn được ba mươi lượng, Lục Trình Ngọc cưới một tức phụ, bằng gả hai người ra ngoài.

"Ba mươi lượng chỉ là kim sính, vải vóc, trang sức, còn phải chuẩn bị cái khác, chỉ sợ......." Năm mươi lượng cũng không đủ, lão gia tử đã thương lượng với hắn, hy vọng hắn đi ứng trước ba tháng tiền công, Lục An cho lão bản ấn tượng không tốt nên đã cự tuyệt.

Lâm Tú Nhi cắn chặt răng, trong lòng hiện lên vài phần sầu lo, bối cảnh của tân tức phụ lớn, với cái bộ dạng này của người trong nhà hẳn muốn cung kính nha đầu kia, một cái Thang thị đã đủ khó chơi, nữ nhân này vào cửa, nếu như cùng Thang thị liên hợp lại, vậy sau này chẳng những nàng phải nhìn sắc mặt Thang thị, mà còn phải xem sắc mặt của tân tức phụ.