Quân Phiệt Bá Ái

Chương 6

Editor: Ca(OH)2

Chúc mừng năm mới nha mọi người ❤️ Chúc mọi người mạnh khoẻ, vui vẻ, thật nhiều may mắn trong năm 2021 nha. Tui xin lỗi vì để mọi người chờ quá lâu, tui đã trở lại rồi đây 😆 Không biết có lụt nghề không nữa hic...

À mà đừng ai hỏi tui xin per nhà dịch hình trên kia chưa nha, tại vì tui là người edit bộ đó luôn á 🤣

Chương 6: Giải thuốc kí©ɧ ɖụ© thì chỉ có blabumbum đυ. đυ. đυ. bumbumbla thôi.

Đêm nay là một đêm trăng thanh gió mát, thật khiến con người ta cảm thấy thoải mái trong lòng. Nhưng đối với Tô Ngôn thì ngược lại, anh chỉ thấy toàn thân mình khô nóng bất an không thôi, hơn nữa còn có một hơi thở quen thuộc cứ quanh quẩn bên chóp mũi.

Mùi rượu nồng nàn trộn lẫn với hormone thích đực trên người nam nhân làm anh chịu không được mà rên ra tiếng, "Ưʍ... Nóng... Tôi nóng quá..."

"Nứиɠ cái gì mà nứиɠ." Lục Triệu Phong cũng nửa tháng rồi chưa chạm vào anh, lúc này được cơ thể trắng nõn mềm mại của anh ôm lấy, đã sớm không nhịn được rồi. Hắn vốn không phải là người có thói quen ăn chay, huống chi chàng trai dâʍ đãиɠ hay ngượng ngùng trước mắt này lại luôn có thể dễ dàng mồi lửa du͙© vọиɠ của hắn.

Hách phó quan đi theo sau nhìn thấy Lục tư lệnh bắn thủng đầu Mã đại soái, vẫn còn trong trạng thái kinh hồn chưa kịp tỉnh, đã thấy y ôm cậu thanh niên kia vào một căn phòng cách vách. Không đợi hắn hỏi ngài có chỉ thị gì không, có muốn gϊếŧ sạch quân của Mã gia không, thì y đã nói: "Phong tỏa tin tức, chờ ta giải thuốc cho hắn xong rồi tính."

Dứt lời, nam nhân ôm Tô Ngôn ngồi lên đùi mình, vén áo lên rồi liếʍ núʍ ѵú anh.

Hách phó quan kinh ngạc há hốc mồm, nhưng vẫn nhanh chân lủi ra ngoài, cũng không quên đóng cửa hộ.

May mà tư lệnh đã chuẩn bị từ trước, nên bữa tiệc lần này được chuẩn bị là để đối phó Mã đại soái, người thân trong nhà gã cũng đã sớm bị khống chế, còn những người ở ngoài tiệc kia thì vẫn đang uống rượu mua vui, lắc lư mơ mơ màng màng, không chút nào hay biết Mã đại soái của bọn họ đã ngỏm củ tỏi rồi.

Lục Triệu Phong ôm eo Tô Ngôn, há mồm bú ʍúŧ ngực anh, gặm cắn núʍ ѵú đến vừa hồng vừa sưng. Mặt mũi Tô Ngôn đỏ lựng, nhẹ nhàng rêи ɾỉ, gương mặt tuấn tú dưới tác dụng của thuốc thì càng thêm động lòng người hơn nữa.

Đôi mắt ngoan ngoãn rũ xuống nhìn nam nhân, lông mi khẽ khàng run rẩy theo từng đợt gặm cắn mạnh nhẹ của hắn. Lục Triệu Phong nhìn bộ dáng mê người của Tô Ngôn, đột nhiên ngứa ngáy thọc tay vào miệng anh, móc khuấy loạn xạ trong khoang miệng ẩm ướt.

"Ưʍ... A..."

"Đúng là dâʍ đãиɠ mà, có thuốc vào là lòi ra ngay." Lục Triệu Phong khàn giọng cười cười. Sau đó cúi đầu tiếp tục húp một bé núm, bú cho nó ướt nhẹp dựng đứng lên, rồi chuyển sang bú bé còn lại. Chơi đùa cho đến khi cả hai thằng nhỏ đều đỏ au sưng húp, da thịt xung quanh toàn là dấu tay, mới rướn lên hôn hôn cổ anh.

Tô Ngôn bị hắn trêu ghẹo đến hứng lên bừng bừng. Anh vặn vẹo người, đôi mắt mất đi tiêu cự như bị phủ một lớp sương mù mỏng, Tô Ngôn khẽ vươn đầu lưỡi liếʍ lên môi mọng, điểm chết người chính là còn nhẹ nhàng rên lên một tiếng da^ʍ đến tận xương tủy, thành công đạp đổ tường thành áp chế con thú trong người Lục Triệu Phong.

"Mẹ nó." Lục Triệu Phong rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, hắn duỗi tay cởi thắt lưng, mảnh qυầи ɭóŧ chưa kịp cởi của Tô Ngôn cũng bị hắn lột ra, bàn tay nhanh chóng cầm con ciu to bự thô lỗ quất bèm bẹp lên miệng bướm của anh rồi hung hăng đút thằng vào bên trong.

"Aaaaahh~~!"

Tô Ngôn ngửa đầu thét chói tai, bé sò đã sớm thèm đến muốn chết bỗng nhiên được nguyên que chym dọng đầy họng, loại cảm giác này đê mê đến nỗi không từ ngữ nào có thể diễn tả được.

Vách thịt ướt mềm điên cuồng kẹp lấy cây chả giò, tựa như vô số cái miệng đang liếʍ mυ'ŧ sì sụp nó một cách đầy dâʍ ɖu͙©. Lục Triệu Phong bị kẹp đến sướиɠ rơn cả người, mạch máu sôi lên sùng sục, cơ bắp toàn thân căng chặt.

"Đm bướm gì càng ngày càng khít!" Lục Triệu Phong nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên rút dươиɠ ѵậŧ ra.

Tô Ngôn cảm thấy trống trải nên mở to mắt, nhìn người đàn ông hùng dũng mặc quân phục trước mặt, dâʍ đãиɠ cầu xin, "Ưm a... Không... Cho tôi đi... Xin ngài, cho tôi..."

Lục Triệu Phong hiếm khi thấy anh da^ʍ như vậy, hắn bẻ mông Tô Ngôn ra rồi dập thật mạnh vào mõm bím. Dươиɠ ѵậŧ bự bắt đầu xông pha chiến trường, tuy tần suất thọc vào rút ra không phải quá nhanh, nhưng mỗi phát đều vừa sâu vừa ác. Đầu nấm to lớn như trụ trời không nể nang mà chọt thẳng vào bên trong, làm vách thịt mềm mại bị kéo căng ra, rồi lại thít trở lại.

Đầu nấm lẫn cán cây cuồn cuộn gân xanh đều thô bạo nghiền mài thịt non mẫn cảm, nước nôi bên trong bị ma sát đến biến thành bọt trắng, đọng xung quanh miệng bướm đỏ hỏn, làm nơi giao hợp của hai người cũng ướt tới rối tinh rối mù.

"A~~ Thích quá~~ Ưm a... Thật lớn... Tuyệt quá..." Tô Ngôn bị làm thích đến nỗi rêи ɾỉ không ngừng, sự sung sướиɠ trong cơ thể làm cả người anh run lẩy bẩy.

Kiểu dâʍ đãиɠ kêu rên trên giường như bị phê thuốc này đã khơi dậy lửa dục trong Lục Triệu Phong, cây chả giò chôn trong bướm Tô Ngôn phồng bự thêm một vòng, khiến bim bím bị kéo căng đến độ rùng mình thít lại, Tô Ngôn cũng càng nức nở xoay lắc vòng eo.

Đột nhiên, Lục Triệu Phong mở hai chân Tô Ngôn ra, để anh dùng tư thế ngồi trên bàn mà ngồi trên người hắn. Sau đó vươn tay ôm lấy cặp mông múp thịt của Tô Ngôn, hông dùng sức đẩy mạnh dươиɠ ѵậŧ vào bên trong.

Lỗ nhỏ co bóp thít chặt, tiếng rêи ɾỉ gợi cảm đan xen tiếng da thịt đập nhau bồm bộp, làm cơn nứиɠ trong người Lục Triệu Phong tăng vòn vọt, hắn điên cuồng nắc hông vả bép bép bép con bướm giữa hai chân Tô Ngôn.

Trang phục múa của Tô Ngôn bị xé tan tành như cái bao bố bị rách, một nửa khoác trên vai, nửa còn lại rơi xuống bên eo, thảm thương tới mức không giấu nổi cảnh xuân trên người anh, nhưng đồng thời cũng tạo ra một cảnh đẹp bị làm nhục.

Con chym vừa bự chà bá vừa dữ tợn vỗn cả lài kéo căng lỗ nhỏ hết mức, đang không ngừng hung hăng xỏ xuyên qua chàng thanh niên xinh đẹp. Dưới từng đợt ra vào của Lục Triệu Phong, l*иg ngực dư thịt của Tô Ngôn rung rung lắc lắc lư lên xuống, cặp mông cũng không chịu thua mà rung rung lắc lắc theo, kết hợp với tiếng rêи ɾỉ kèm tiếng khóc nức nở, khiến dù là ai nhìn vào cũng sẽ sôi máu sùng sục, du͙© vọиɠ trong người chạy vọt đến maximum.

Đến khi kɧoáı ©ảʍ phong phú cùng với cảm giác hoa mắt chóng mặt qua đi, Tô Ngôn bắt đầu thấy có chút hold không nổi nữa, thân thể anh bị va chạm đến hết bay lên rồi rơi xuống, hai tay chống sau lưng đã giống như không còn sức lực, mệt đến phát run, tiếng rêи ɾỉ cũng thay đổi, "A~~ Ưn~ ~~ Chậm... Chậm lại một chút... Nhanh quá~~ A~~ A~~~!!"

Lục Triệu Phong cúi đầu ngậm lấy cái núm đỏ hồng đang nhảy nhót loi choi, âm thanh khàn khàn lại sắc tình vang lên, "Không quất mạnh như vậy thì khi thuốc hết tác dụng rồi, sao cưng nhớ rõ ta được?"

Gương mặt Tô Ngôn vặn vẹo, chỉ biết da^ʍ kêu, "Ưm ~~ Thật sự... chịu không nổi mà... A~~ Sâu quá~~ Sâu quá đi mất~~ A~~ Hức..."

"Chịu không nổi à..." Lục Triệu Phong thở hồng hộc, cố ý làm động tác chậm lại, thong thả chọc vào rút ra nhẹ vài cái, rồi đột nhiên mất nết mà giã "bốp" một phát lút cả cán!

Nhìn Tô Ngôn a một tiếng ngẩng đầu lên, cần cổ trắng nõn như thiên nga ngửa ra sau, hắn cắn một phát lên cổ anh, "Vậy mà tử ©υиɠ cưng lại húp dươиɠ ѵậŧ của ông không nhả luôn này, đúng là một cái mỏ da^ʍ mà."

Nếu là trước đây, Tô Ngôn đã sớm thẹn và tức muốn chết rồi, nhưng tinh thần của anh lúc này lại không ổn định, chỉ biết rêи ɾỉ da^ʍ kêu, hai chân kẹp chặt lấy vòng eo đĩ đực của Lục Triệu Phong, bà sò nhễ nhại nước không ngừng húp chùn chụt cây chả giò thơm ngon dưới háng hắn.

Âʍ đa͙σ mềm mại bị kéo căng thành một cái lỗ phấn hồng xinh đẹp, gian nan phun ra nuốt vào cây chả giò, tuy nói là gian nan nhưng lại hết sức phối hợp, xứng đáng được phát phiếu bé ngoan bé giỏi.

"A~~ Thích quá~~ Bướm nhỏ thấy thích lắm~~ Dùng sức đi~~ Dươиɠ ѵậŧ dùng sức đi mà~~ A~~ Sướиɠ quá~~ Ưm a~~!!"

Tô Ngôn vừa rêи ɾỉ vừa điên cuồng xoay lắc eo nhỏ, cảnh tay pónk lưỡng ôm chặt lấy cổ Lục Triệu Phong, hai chân mở lớn, nỗ lực húp lấy con chym không biết ăn gì mà lại thô lại dữ tợn đến thế. Cho dù bị nam nhân ȶᏂασ bay lên trời đυ. rớt xuống đất thì cũng sướиɠ tới mức văng nước khắp nơi.

"Mẹ nó, gái điếm cũng không đĩ bằng cưng!" Lục Triệu Phong nghiến răng nghiến lợi, hắn thật sự yêu chết cái người dâʍ đãиɠ đến tận xương tủy ở trước mắt này, biết rõ bản thân chưa bắt được trái của anh, nhưng lại nhịn không được mà chiếm lấy thân thể anh, rót tinh đầy bướm anh.

Tô Ngôn khép nửa đôi mắt, con ngươi mông lung ướŧ áŧ, có chút mê mang cùng đáng thương nhìn hắn, tựa như không nghe rõ là hắn đang nói cái gì.

Nhìn vẻ mặt của Tô Ngôn, Lục Triệu Phong phát hiện nãy giờ là mình đàn gảy tai trâu, lập tức phẫn nộ mà nắc hông giã chết bà đĩ nhỏ.

Tô Ngôn bị bỏ thuốc kí©ɧ ɖụ© nên vẫn chịu nổi tần suất va chạm này, hai cặp giò của anh run rẩy như bị điện giật, mông thịt bị dọng chành chạch đến đỏ hồng hết cả lên, nước nôi giữa háng thì phun nơi này bắn nơi kia, chảy ròng ròng xuống đùi và làm ướt nhẹp lôиɠ ʍυ của hai người. Tất cả đều cho thấy chủ nhân của chúng đang nứиɠ nừng nưng không gì sánh nổi.

Lục Triệu Phong điên cuồng đưa đẩy hông như người chơi hệ máy đóng cọc, hoàn toàn thể hiện ra sức lực xuất sắc cũng như nhu cầu tìиɧ ɖu͙© cao của mình.

Bướm nhỏ Ngôn bị nện từ lúc còn hơi ướt cho đến lúc phun dãi không nể ai, bị dọng từ khi còn là miếng thịt luộc cho đến khi thành miếng thịt bò đỏ hỏn, âm thanh rêи ɾỉ cũng đổi từ a á ớ cho đến không thở được từ nào ngoài ư ử trong cổ họng.

Hai tay Tô Ngôn ôm lấy cổ Lục Triệu Phong, ngại ngùng hôn môi hắn như một người đi giữa sa mạc vô tình thấy được một hồ nước.

Mông của anh bị nam nhân ôm gọn trong tay, cả người bay lắc lên xuống theo từng cú nhấp của Lục Triệu Phong, thịt non bên trong bị dươиɠ ѵậŧ ma sát kịch liệt, nghiền nát mọi thứ, Tô Ngôn ngửa đầu la hét co giật không ngừng, rồi run rẩy ngã vào l*иg ngực của Lục Triệu Phong.

"A~~!! Không~~ Ứm~~ Tôi... không chịu nổi.... Á ~! Aaa~~!!"

Nhưng con chim bara lại càng giã mạnh bạo hơn nữa, Lục Triệu Phong đè Tô Ngôn xuống bàn, banh hai đùi của anh ra, thân hình cường tráng đè xuống mà ra sức nhấp háng. Không cần nghe tiếng gầm rống to lớn gì, chỉ cần nghe tiếng thân thể dập nhau "bép bép bép" như lên võ đài thì cũng đủ biết Lục tư lệnh dùng sức lớn bao nhiêu để "dạy dỗ" người thanh niên này.

Tô Ngôn vốn mẫn cảm nay lại càng sướиɠ đến chết đi sống lại, ngũ quan anh vặn vẹo, miệng nhỏ thét chói tai, rêи ɾỉ càng lúc càng lớn, càng ngày càng thảm thiết, thân thể cũng theo đó mà run lên bần bật.

"A~~ Đừng~~!! Tôi không chịu nổi~~ Xin ngài~~ Dươиɠ ѵậŧ bự~~ Đừng làm nữa mà ~~!!!"

Lục Triệu Phong vừa thở hổn hển vừa ra sức nắc háng, dưới ánh mắt ướŧ áŧ tan rã của Tô Ngôn mà dọng sâu dọng ác cả trăm cái. Tô Ngôn dần dần mất sức, ánh mắt ngày càng mơ hồ, cơ thể anh co giật run rẩy theo từng cú nhấp của nam nhân.

Đôi tay anh bắt đầu chuyển từ cánh tay Lục Triệu Phong sang vòng quanh tấm lưng rắn chắc của hắn, hai chân kẹp chặt lấy eo hắn, phối hợp lắc eo lên xuống, trông như hận không thể để chym bự của hắn dọng bay con bướm của mình.

"Aaaaa~~!! Thô quá~~ Ứm a a~~ Lớn... Thô quá~~~ Tử ©υиɠ... tử ©υиɠ hỏng mất~~!!!"

"Đồ dâʍ đãиɠ, có biết người đang chơi cưng là ai không hả?" Lục Triệu Phong vừa nắc háng đóng cọc, vừa giơ tay quất bốp bốp bốp lên cái mông mập của Tô Ngôn.

"Ư a a~~ Là... là ngài... Ưm~~ Tư lệnh~~ Lục tư lệnh~~~ Ư a~~ A a~~!"

Lục Triệu Phong thấy anh nhận ra mình, thích tới mức đẩy nhanh tốc độ hơn nữa, muốn giã cho tên đĩ dính thuốc này mau mau lêи đỉиɦ.

Bàn tay to của hắn bóp lấy cặρ √υ' bị vọc đến sưng lên của Tô Ngôn, chym dưới háng phối hợp rút ra rồi dọng "bốp" một phát thật sâu, nước da^ʍ dính đầy nơi giao hợp của hai người. Tô Ngôn sướиɠ muốn xỉu, toàn thân mồ hôi mồ kê đầm đìa.

Hai thân thể một trắng một đen dính nhau như sam, một người là thanh niên văn nghệ u buồn, một người là quân phiệt bá đạo thô lỗ. Hai cá thể tuy hoàn toàn đối lập nhau nhưng lại lúc này lại trông vô cùng hài hòa.

Dưới trận thọc ra rút vào nhanh đến vô cực của Lục Triệu Phong, Tô Ngôn bị thân hình to lớn chắc khỏe của nam nhân ép mỡ sướиɠ đến mức hồn phách muốn bay lên trời.

Hai chân anh đá loạn xạ, cánh tay trắng trẻo khuơ khuơ trên không, đôi mắt đẫm lệ trợn trắng, môi đỏ há lớn, nước mắt nước bọt cùng nhau chảy ra, bướm nhỏ phía dưới không ngừng co rút mấp máy, phun ra một mớ nước da^ʍ, tất cả đều tưới hết lên cây dươиɠ ѵậŧ đang cắm ở ngay chính giữa.

"Aaaa~~~ Tôi~~~ ra mất ~~~ Ứ a a a~~~"

"Sướиɠ không? Bị ông chơi sướиɠ không hả?!"

"Ưm a a a~~ Sướиɠ lắm~~~ A hức ~~~ Tử ©υиɠ sướиɠ lắm~~ Đầu nấm đâm đến tử ©υиɠ sướиɠ lắm luôn~~~"

Lục Triệu Phong nhìn bộ dáng da^ʍ tiện của Tô Ngôn, cảm giác thương tiếc lập tức biến thành nứиɠ vô độ. Dươиɠ ѵậŧ bự chưa xuất tinh càng trở nên thô to cứng rắn, nóng bỏng như cái chày sắt, một lần nữa điên cuồng giã cho chỗ giao hợp của hai người vang "bạch bạch bạch"!

Sợi tóc của Tô Ngôn tán loạn tứ tung, mặt mũi ửng hồng, khóc nức nở dưới từng cú nhấp bởi thân hình cao lớn rắn chắc như thiết giáp của nam nhân.

Từ chục cái, trăm cái, rồi nhanh chóng lên ngàn cái, bướm nhỏ của Tô Ngôn bị dập đến bẹp dí, cặp ngực dư thịt rung rung lắc lắc như sóng nước, da thịt trắng nõn tràn đầy dấu hôn xanh tím, từng giọt mồ hôi lã chã rơi xuống.

Đôi chân dài của anh giơ lên trời, ngón chân run rẩy co quắp, từng đợt kêu gào thảm thương vang lên, hai tay bấu víu lấy nam nhân, toàn thân giật tưng tưng phun nước không ngừng.

Lục Triệu Phong càng điên cuồng hơn nữa, chẳng những không dừng mà ngược lại còn gia tăng tốc độ đυ. điên đυ. khùng. Không biết ở cú thứ bao nhiêu, Lục Triệu Phong đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, mạnh mẽ phun ra từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm nóng bỏng vào sâu bên trong, tưới lên cổ tử ©υиɠ đang run rẩy không ngừng.

Tô Ngôn lập tức co giật như bị chích điện, lại bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng xối đến mức đái ra nước một lần nữa, lần này không chỉ phun ra hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ với nước da^ʍ, mà lỗ niệu đạo trên âʍ ɦộ cũng tè ra nướ© ŧıểυ luôn.

Lục Triệu Phong cúi đầu nhìn, càng nổi máu mà ȶᏂασ "bốp bốp bốp", vừa bắn tinh vừa nhìn anh mất khống chế đến phun nước tè le. Tô Ngôn bị rót tinh tới run rẩy co giật, hai mắt đẫm lệ tràn đầy ý da^ʍ, gương mặt ửng đỏ mê ly, dạng chân cho con chim hung hăng của quân phiệt rót đầy bụng.

Tô Ngôn thất thần nằm liệt trên bàn, cặp giò đang rộng mở vô thức run lên bần bật, lỗ bướm chảy ra từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt. Tác dụng của thuốc cũng nhờ vậy mà giảm bớt một chút, anh không còn bộ dáng rêи ɾỉ dâʍ ɭσạи nữa, mà thay vào đó là nhục nhã nhắm mắt lại.

Lục Triệu Phong ôm Tô Ngôn đang xấu hổ đến bên giường, thân hình cao lớn nửa đè nặng lên anh. Mặt của hai người sát gần nhau, chóp mũi gần như đυ.ng vào nhau, hơi thở nặng nề của Lục Triệu Phong phả vào mặt Tô Ngôn, làm anh càng thêm ngại ngùng đỏ mặt.

Khóe mắt Tô Ngôn rưng rưng, tuy rằng hôm nay anh được Lục Triệu Phong cứu, nhưng vẫn bị hắn cưỡиɠ ɧϊếp, khiến trong tâm anh cảm thấy rối rắm không thôi.

Lục Triệu Phong không biết Tô Ngôn đang suy nghĩ cái gì, hắn chỉ chậm rãi cởi bỏ cúc áo trên quân phục, l*иg ngực rộng lớn dần lộ ra. Tô Ngôn nhìn thấy thân hình cường tráng của hắn, bèn xấu hổ nhắm mắt lại.

Tuy Tô Ngôn lúc bị trúng thuốc kí©ɧ ɖụ© vừa da^ʍ lại vừa đĩ, nhưng Tô Ngôn ở khoảnh khắc này lại càng mê người hơn nữa.

Lục Triệu Phong thở gấp nhìn mặt Tô Ngôn, chỉ trong chốc lát lại xoa xoa vυ' anh. Tô Ngôn xấu hổ dùng tay che lại, nhưng bị Lục Triệu Phong nắm lấy kẹp ra sau người.

"Có muốn làm người của ta không?"