Editor: Ca(OH)2
Chương 4: Mặc sườn xám mυ'ŧ que kem hình chym non, bị nam nhân điên khùng xé bay đồ, dùng tư thế chổng ngược quất văng một đống H hại chết editor.
Tô Ngôn bị Lục Triệu Phong bê đến phòng học nhạc cách đây không xa.
Trong phòng bày bừa đồ đạc có hơi lộn xộn, Lục tư lệnh thấy một bộ sườn xám treo gần đó, liền cầm lên ném cho Tô Ngôn. Tô Ngôn phản xạ bắt lấy, rưng rưng khuất nhục nói: "Tư lệnh, tôi là đàn ông, không thể mặc cái này được."
"Phía dưới có bướm thì đàn ông cái quái gì." Lục Triệu Phong hạ lưu cười nhẹ, "Đi đi, thay quần áo ra, để ta coi có đẹp hay không."
Mặt Tô Ngôn hết xanh rồi lại trắng, bên ngoài còn có người đang khiêu vũ, anh không thể chạy trốn hay kêu ra tiếng được. Lục Triệu Phong chính vì đã chắc chắn anh không dám phản kháng, nên mới có thể tùy ý làm bậy như vậy.
Tô Ngôn thầm đau khổ trong lòng, đôi mắt u buồn phủ một tầng hơi nước. Đáng tiếc là cái tên quan quân lãnh khốc này lại không có chút thương hoa tiếc bím nào, ngược lại còn treo vẻ mặt hứng thú nhìn Tô Ngôn.
Thấy anh cọ tới cọ lui mà vẫn không chịu thay đồ, hắn lập tức lạnh lùng nói: "Nhanh lên! Nếu không mặc, ông đây khiến cho ngươi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cả đời."
Cơ thể Tô Ngôn run lên, anh chậm chạp cởϊ qυầи áo. Da thịt trần trụi dần dần lộ ra, phơi bày những dấu vết vẫn còn lưu lại từ đợt làʍ t̠ìиɦ trước đó, vòng eo thon gầy hằn vài dấu tay năm ngón đo đỏ, cổ và xương quai xanh cũng còn mấy dấu hôn nhàn nhạt.
Những ký hiệu sắc tình như vậy lại cố tình nằm trên làn da trắng nõn trơn trượt, càng tô điểm cho vẻ đẹp của Tô Ngôn thêm thu hút và mê người.
Lục Triệu Phong cũng chậm rãi cởϊ áσ khoác quân phục ra, để lộ sơ mi màu trắng phác hoạ cơ ngực vạm vỡ của chính mình. Tô Ngôn vô ý nhìn thoáng qua, ánh mắt lập tức né tránh như bị điện giật, nhưng ngón tay vẫn không dám dừng lại, anh run rẩy cởϊ qυầи, bày ra cặp giò vừa trắng trẻo vừa thẳng tắp.
Lục Triệu Phong ôm lấy Tô Ngôn, bàn tay thô ráp vuốt ve vòng eo thon gầy của anh. Tô Ngôn nhạy cảm run lên một cái, rồi yên lặng tròng sườn xám vào người. Anh chưa bao giờ mặc đồ nữ, nhưng đã từng thấy Tiểu Phượng mặc rồi, nên bây giờ cũng xem như có thể bắt chước mặc theo.
Bàn tay của nam nhân vẫn còn vuốt ve eo nhỏ của Tô Ngôn, lòng bàn tay ấm áp sờ soạng khiến cả người anh như muốn nhũn ra. Thật vất vả mới mặc sườn xám xong, lúc còn công đoạn kéo vạt áo ở dưới, Lục Triệu Phong liền tự mình ra tay giúp anh mặc lại cho hoàn chỉnh.
Hắn lơ đãng nhìn thấy cái mông cong cong như phác hoạ của anh, ngon tới mức hắn nhịn không được mà vươn tay, xoa xoa bóp bóp mông thịt mềm mại cách một lớp vải sườn xám của Tô Ngôn.
"A... Không...."
"Không cái gì không." Lục Triệu Phong kiềm nén lửa dục ôm anh vào lòng, bàn tay to vẫn điên cuồng nắn bóp mông thịt, yêu thích không muốn buông tay.
Tô Ngôn vừa thẹn vừa sợ, lại không dám giãy giụa, chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Không... Thả tôi ra..." Nhưng hiệu quả ngược lại chỉ khiến Lục Triệu Phong bóp càng thêm hăng say, chỉ chốc lát đã lủi tay vào trong cái bướm mọc giữa hai chân, hạ lưu vuốt ve hai mép thịt mụp mụp lẫn âm đế nhạy cảm.
"Ah! Không được, tư lệnh, đừng...!"
Lục tư lệnh cắn một phát sau cổ của Tô Ngôn, bàn tay càng thêm dùng sức, thô lỗ chà chà con bím phấn hồng non mềm. Bàn tay của hắn to lớn, chỉ một phát là úp trọn cả cái bướm, tựa như một cái l*иg nhốt lại không cho chạy thoát.
Tô Ngôn xấu hổ vặn vẹo thân thể, nhưng sò con đã sớm ngửi được mùi của đực rựa, liền thiếu liêm sỉ mà chảy ra một mớ nước dãi, phát ra âm thanh "nhép nhép nhép" như đang cổ vũ những ngón tay thô to hãy mau mau vọc nó tiếp đi.
Lục Triệu Phong cảm giác bàn tay ướt một bãi nước, bèn không chà nữa mà đổi sang tách lỗ bướm ra rồi thọc hai ngón tay vào bên trong, dùng sức móc móc khuấy khuấy. Một tay còn lại cũng lần mò vào trong cổ áo của sườn xám, vuốt ve da thịt trơn trượt thơm ngon, tiện thể hϊếp luôn bé núm mềm mại.
"Ư, ah! Không...! Tư lệnh... Hức...!"
"Mấy ngày không gặp mà núm đã lớn như vậy rồi, có phải là hay tự chơi vυ' lắm đúng không ?"
Tô Ngôn đã bao giờ nghe qua mấy lời hạ lưu thế này đâu, anh xấu hổ lắc lắc đầu, "Không có, tôi không có...!"
Lục Triệu Phong phát hiện cơ thể Tô Ngôn có phản ứng với lời hắn nói, liền dán sát lại liếʍ một miếng lên vành tai đỏ bừng của anh, hàm răng phối hợp gặm gặm cắn cắn, chọc cho cậu thanh niên trong lòng mặt đỏ tai hồng, thân thể vặn vặn vẹo vẹo, hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn.
"Ư... Ngứa... Không... Ahh...."
"Mẹ nó, hôm nay ta chắc chắn sẽ quất phồng bụng ngươi!"
Tô Ngôn mặc một bộ sườn xám màu đỏ tươi, rưng rưng quỳ gối trước mặt nam nhân. Dươиɠ ѵậŧ giữa háng Lục Triệu Phong vừa bự lại vừa dài, gân xanh cuồn cuộn như sóng gầm, chỉa thẳng lên chào bầu trời.
Vừa thấy cái cục bự này, Tô Ngôn liền nhớ tới những ngày mình bị cưỡиɠ ɧϊếp đến chết đi sống lại. Chính nó đã tàn sát và tra tấn nơi xấu hổ đó của anh, không chỉ có làm vấy bẩn sự trong sạch, mà còn giẫm đạp cả tôn nghiêm của chính anh.
"Ngươi sẽ liếʍ chứ ?" Lục Triệu Phong cười hỏi.
Tô Ngôn rơi nước mắt lã chã, dù không bị uy hϊếp đi chăng nữa, anh cũng không dám ngỗ nghịch với nam nhân.
Nhìn cây dươиɠ ѵậŧ đang diễu võ dương oai trước mắt, anh gian nan nhích sát lại một chút. Vừa mới tới gần đã bị một mùi chym đực nồng nặc xộc vào mặt, Tô Ngôn lập tức cắn môi chùn bước, cái thứ đáng sợ như vậy... anh biết liếʍ thế nào đây.
Lục Triệu Phong không kiên nhẫn, hắn dùng sức đè đầu Tô Ngôn đầu lại, gương mặt xinh đẹp của anh lập tức bị ấn bẹp lên người con quái vật tanh hôi nóng rực.
"Ưm, không, không!" Tô Ngôn hoảng hốt muốn rúc đầu ra sau, nhưng lại vô tình cọ môi trúng cán cây thô bự, đồng thời cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ gân xanh trên nó càng thêm bành trướng.
"Ngậm vào đi." Lục tư lệnh khàn giọng ra lệnh.
Tô Ngôn liều chết lắc đầu.
Lục Triệu Phong lạnh mặt, "Không ngậm, ông đây gϊếŧ sạch mọi người."
Lời hắn nói không phải chỉ có tính uy hϊếp, bởi vì ở thời kỳ này, mạng người cũng tiện như cỏ rác mà thôi. Thế lực quân phiệt lớn hơn trời đất, tâm tình không tốt là có thể tùy ý gϊếŧ người. Quân đội của Lục Triệu Phong không tàn sát hàng loạt dân trong thành, coi như là đã tốt tính rồi.
Sắc mặt Tô Ngôn trắng bệch, nước mắt không tiếng động rơi xuống.
Anh biết hôm nay bản thân phải nghe theo mệnh lệnh của Lục Triệu Phong, bằng không thì sẽ liên lụy tới toàn vũ đội.
Tô Ngôn không thể không rưng rưng quỳ trên mặt đất, đôi tay run rẩy ôm lấy bé chym biến dị của nam nhân, trúc trắc vuốt ve ve vuốt, môi cũng từng chút một kề sát dươиɠ ѵậŧ, khuất nhục mở miệng ngậm lấy đầu nấm to bự.
"Ngoan lắm."
Thân thể Tô Ngôn run lên, chua xót nuốt vào, dùng khoang miệng mềm mại lẫn đầu lưỡi linh hoạt hầu hạ cây dươиɠ ѵậŧ không được thơm cho lắm.
"Ưʍ... Hng...."
Lục Triệu Phong nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Tô Ngôn, bàn tay to vuốt ve cằm anh như đang vuốt ve một con cún. Tô Ngôn né đầu trốn đi, miệng nhỏ bị căng thành hình chữ O, đầu lưỡi khó khăn vòng quanh dươиɠ ѵậŧ.
Chym bự bị liếʍ đến ướt nhẹp sáng bóng, gân xanh phình to lên, mập đến độ chỉ trong chốc lát đã khiến cậu thanh niên ư a rêи ɾỉ, như không chịu nổi mà muốn phun cái thứ trong miệng ra.
Nam nhân đột ngột đè đầu Tô Ngôn lại, đẩy mạnh háng một phát, làm nửa cây dươиɠ ѵậŧ dài 30 cm chui tọt vào trong, chạm đến yết hầu, khiến Tô Ngôn thở không nổi mà lắc lắc đầu.
Nhưng Lục Triệu Phong không thương xót chút nào, hắn tiếp tục đưa đẩy vòng eo, mỗi lần đều chọt nửa cây dươиɠ ѵậŧ vào trong khoang miệng của Tô Ngôn, cho đến khi nửa khúc còn lại cũng chui toàn bộ vào trong cổ họng của anh.
"Ngh...Nghh...!!" Bởi vì bị cả cây dươиɠ ѵậŧ lấp kín, Tô Ngôn gần như không thể hô hấp được.
Hai tay anh giãy giụa cào cấu loạn xạ, đầu bị ép buột ngửa cao chưa từng có, đôi môi đỏ tươi há cực rộng, mặt mũi bị nghẹn đến đỏ bừng, nước mắt lẫn nước bọt dính đầy mặt chảy dọc xuống cần cổ, rất nhanh đã thấm ướt toàn bộ l*иg ngực của anh.
Lục Triệu Phong nhìn bộ dáng thảm thương của Tô Ngôn, ngược lại càng thêm phấn khởi đưa đẩy cái háng, vừa đυ. mỏ vừa gầm nhẹ, "Mẹ nó, quả thực quá sung sướиɠ! Mở miệng rộng hơn nữa!"
Tô Ngôn bị thọc đến hai mắt đẫm lệ, trông nhu nhược lại đáng thương vô cùng. Anh không cách nào thoát khỏi sự chà đạp của quân phiệt, chỉ có thể yếu ớt ngưỡng cổ, mặc cho dươиɠ ѵậŧ bự con tàn sát bừa bãi trong khoang miệng lẫn cổ họng ướt mềm của mình.
Sau mấy chục phút cày cấy, Lục Triệu Phong cuối cùng cũng sắp xuất tinh, hắn mạnh bạo dọng một cú dứt điểm, hai hòn bi kịch liệt co rút, cán cây phình to lên, lỗ tiểu nhanh chóng phun ra một mớ sữa đặc vào sâu trong họng của Tô Ngôn.
Từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng sền sệt phun thẳng vào bên trong, làm Tô Ngôn trợn trắng mắt run lẩy bẩy. Anh phản xạ giãy giụa vì hít thở không thông, nhưng cũng vì để bản thân không bị sặc, anh không thể không nuốt từng ngụm tϊиɧ ɖϊ©h͙ xuống, cho đến khi không chịu nổi nữa mà ngả người ra sau.
Khi chym bara bật ra khỏi miệng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên lỗ tiểu điên cuồng phun bắn như vòi nước bị hỏng van, làm mặt mũi lẫn cổ của Tô Ngôn đều bị dính chưởng, ngay cả trên sườn xám cũng không thoát khỏi mấy đốm dịch trắng.
Giờ phút này Tô Ngôn quả thực khuất nhục muốn chết, anh nằm liệt trên mặt đất mà nôn khan, nước mắt nước mũi tùm lum.
Lục Triệu Phong nhìn cậu thanh niên thê thảm trước mắt, máu bạo ngược trong người càng thêm sôi sùng sục. Một tay hắn túm tóc Tô Ngôn giật ngược lại, một tay thì cầm lấy người anh em của mình, quất "bẹp bẹp bẹp" lên gương mặt hỗn độn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tô Ngôn.
"Không, xin ngài, tôi không muốn...! Hức, đừng mà...!" Tô Ngôn khóc thút thít muốn trốn tránh.
Lục Triệu Phong vẫn tiếp tục đùa giỡn Tô Ngôn, bắt nạt cho đã đời rồi mới ôm anh vào trong ngực, thô bạo xé quần áo như cẩu tặc ăn hϊếp trai nhà lành. Rất nhanh, vạt áo sườn xám đã bị xé rách một lỗ lớn, lộ ra gò mông ngon lành cành đào. Lục Triệu Phong tóm lấy mông thịt, mạnh mẽ xoa bóp vài cái, rồi dùng tay đét "bốp bốp bốp".
Tô Ngôn xấu hổ và giận dữ vô cùng, anh liều mạng giãy giụa, nhưng vẫn nam nhân bị thô lỗ mà xé mở cổ áo, phời bày một tảng thịt trắng ngay l*иg ngực.
"Hức... Không..."
"Mẹ nó, thật trắng!" Lục Triệu Phong tiếp tục công cuộc xé rách sườn xám, Tô Ngôn đỏ mặt rưng rưng liều mạng bảo vệ thân thể, nhưng dù làm thế nào thì cũng mèo hoàn mèo, ngược lại còn tạo ra kɧoáı ©ảʍ bạo ngược cho người khác.
Lục Triệu Phong rất thích chơi đùa với mấy người như vậy, hắn lột trụi lủi Tô Ngôn, sau đó vươn tay lên sờ bim bím dưới háng anh.
Cũng không biết là vì nguyên nhân gì, mà cái bướm này lại ướt nhẹp như vậy.
Nam nhân chậm rãi nắn bóp vài cái, rồi bắt đầu cắm hai ngón tay vào trong. Ngón tay thô to khuấy một vòng quanh thịt non, lúc thì tách ra, lúc thì gãi gãi lên vách thịt mẫn cảm, lúc thì mạnh mẽ moi móc làm nó phát ra tiếng "phẹt phẹt phẹt" vui tai, chọc cho Tô Ngôn khóc thở hổn hển không ngừng, cái bướm cũng chảy dãi đầy tay nam nhân.
Lục Triệu Phong chính là muốn làm nhục Tô Ngôn, thô lỗ giẫm đạp và đùa bỡn anh, khiến cái người thanh niên ngoan hiền này biến thành trai ngành dâʍ đãиɠ chính hiệu.
Tô Ngôn vẫn luôn khóc, khóc đến đáng thương cực kỳ, nhưng ác là mỗi lần Lục tư lệnh nhìn thấy nước mắt anh rơi thì lại càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Bản năng chinh phục của đàn ông, và cơn thú tính khi chém gϊếŧ máu tanh biến thành mong muốn làm vấy bẩn Tô Ngôn.
Hắn đè thanh niên vào giữa háng mình, rồi mạnh mẽ banh cặp giò khiêu vũ đẹp ra, để cái đầu nấm bự nhắm ngay lỗ bướm thòm thèm chảy nước của anh.
Tô Ngôn khóc lóc nói không muốn, nhưng thân thể đã bị bàn tay của nam nhân kiềm lại. Bim bím dưới háng đã không chịu nghe theo cảm nghĩ của chủ nhân nó, mà còn thiếu liêm sỉ ộc ra một mớ nước miếng, không ngừng mấp máy đòi bú dươиɠ ѵậŧ.
Khi đầu ©ôи ŧɧịt̠ thân mật cọ cọ lỗ nhỏ như hai anh bạn già, Tô Ngôn cũng buông xuôi nhắm mắt lại, khuôn mặt tràn đầy bất lực.
Ngay sau đó, một dươиɠ ѵậŧ siêu bự, siêu đáng sợ, dài gần cả thước đột ngột thông xộc vào trong miệng bướm một cách tàn nhẫn, thô bạo banh lỗ nhỏ thành một hình tròn rộng lớn, hai mép thịt sưng to đỏ bừng cũng bị bẻ ra căng ra!
"Ahhh...!"
Tô Ngôn đau đến gào chói tai, lại bị nam nhân ác độc tiếp tục đè xuống, cho đến khi nguyên cây chả giò 30 cm to bự béo mập hoàn toàn lút trọn trong cái bướm mềm mại ẩm ướt, hai hòn bi lòng thòng cũng chạm vào khe bím bị biến dạng.
Cả người Tô Ngôn co rút giật giật theo phản xạ, cổ ngửa ra sau, mặt mũi đẫm nước vặn vẹo, cánh môi bị cắn sưng run rẩy mở ra, dù không biết anh muốn nói gì, nhưng chỉ cần nhìn phần bụng nhú cao cao kia là hiểu Tô Ngôn đang trải qua cảm giác như thế nào.
"Ư... A... Không... Đau quá..."
Lục Triệu Phong nhẹ nhàng đưa đẩy háng, đến khi vách thịt bên trong thả lỏng ra một chút, mới trực tiếp dọng "bép bép bép" một cách mạnh bạo. Bàn tay của hắn dùng sức tách mông Tô Ngôn ra, vòng eo to lớn húc hồng hộc như bò tót, dươиɠ ѵậŧ bự điên dại giã đôm đốp vào bên trong.
Thật khó tưởng tượng rằng phần dưới của Tô Ngôn nhỏ nhắn như vậy mà lại có thể nuốt trọn nguyên cây que dài cả thước thế này.
Hơn nữa, mỗi lần nam nhân đong đưa cày cấy, đều là rút ra đến khi chỉ còn đầu nấm, sau đó dọng "bốp" một cú thật sâu ơi là sâu. Làm cho lỗ bướm bị biến thành cái miệng hình bầu dục, thịt non đỏ hỏn hết bị kéo rồi bị ép thụt lại, dù là ai thì chỉ cần vào nhìn thôi cũng sẽ thấy nứиɠ đến lạ lùng.
Lục Triệu Phong không hổ tướng quân chinh chiến sa trường, ôm một Tô Ngôn cao hơn 1m70 nãy giờ cũng không thấy mệt mỏi hay thở dốc gì. Con chim bara dưới háng vẫn quất phầm phập về phía trước như điên như khùng, quất thân thể Tô Ngôn không ngừng bay lên rồi rớt xuống, mông thịt cũng bị vả đến rung rung lúc lắc, hai chân ngày càng tách rộng ra, tựa như đang cưỡi ngựa xem hoa, dâʍ đãиɠ vô cùng.
Hai người đìn ȶᏂασ một hồi, ȶᏂασ sao đến giày cũng bị rớt, lộ ra bàn chân trần trụi trắng hồng.
"Ah, không... Lớn quá... Tôi không chiu nổi... Ư... Bỏ cuộc..."
"Cɧó ©áϊ, sướиɠ không, bị chym ông đây quất có sướиɠ không hả!"
"Hức~ Không~~ A a~~ Không muốn~~ Không muốn~~ Ưm~~"
Thấy anh còn cứng đầu kháng cự, Lục Triệu Phong càng điên cuồng nắc vòng eo đĩ đực, tần suất dươиɠ ѵậŧ bự ra ra vào vào nhanh đến cùng cực, tựa như dùng hết mọi tinh lực chém gϊếŧ lên tấm thân gầy yếu của Tô Ngôn vậy. Bên cạnh đó, tiếng khóc lóc rêи ɾỉ của cậu thanh niên cũng giống với tiếng trống chiêng nơi sa trường, thúc giục nam nhân hãy mau mau anh dũng lao tới.
"Rốt cuộc là sướиɠ hay không!"
Tô Ngôn bị nện đến chịu không nổi, chỉ biết vừa rơi nước mắt vừa kêu gào.
Nhưng anh càng kêu gào thảm bao nhiêu, nam nhân càng dọng chym ác sấy bấy nhiêu. Đôi con ngươi đen nhánh đong đầy tìиɧ ɖu͙©, cơ bắp to lớn cường tráng, toàn thân tràn ngập hương vị xmen thích đực, không một chỗ nào là không thể hiện du͙© vọиɠ mạnh mẽ của hắn.
Đồng thời, những đặc điểm đó cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Tô Ngôn, khiến anh lâm vào cơn đê mê, cơ thể run lẩy bẩy, mặt mũi ửng đỏ, mỏng manh tới mức tựa như có thể đổ vỡ bất cứ lúc nào.
Nhưng cây chả giò bự chảng đời nào dễ dàng tha cho anh như vậy, dươиɠ ѵậŧ Lục Triệu Phong hung hăng khuấy đảo lỗ bướm, nghiền nát toàn bộ thịt non bên trong, làm nước sốt ộc ra nhễ nhại. Sò của Tô Ngôn bị đυ. đến càng ngày càng ướt, nước nôi từ suối biến thành hồ, lại từ hồ biến thành biển lớn, chảy đi khắp năm châu bốn bể.
Mà Tô Ngôn thì lại giống như một con thuyền nhỏ giữa đại dương, bị những con sóng nhấp nhô của thiên nhiên làm cho xóc nảy đến chết đi sống lại, tứ chi anh mất sức rũ xuống, thực sự rất có bộ dáng của người bị đυ. tắt thở.
"A a ~~ Ứ không ~~ Hức ~~ Chết mất ~~ Chậm một chút ~~!!" Tô Ngôn gào khóc thảm thương, gồng mình thừa nhận từng đợt ra vào ác độc như muốn xuyên thủng chính mình.
Lục Triệu Phong đột nhiên nâng hai đùi thon dài của Tô Ngôn lên, sau đó, cơ mông rắn chắc lập tức dập vào đáy chậu một cách điên dại, dập cái bướm đến phát ra từng tiếng "bùm bùm bùm" "bép bép bép"!
Nửa người trên của Tô Ngôn như cành cây lắc lư trong gió lớn, cái bàn phía dưới cũng vì sự va chạm quá lố này mà liên tục cọt kẹt kháng nghị, trông có vẻ là sẽ bị phá sập bất cứ lúc nào.
Sò con của Tô Ngôn không giống với cái của nữ giới, dù bị đυ. đến như thế nào thì vẫn luôn nóng ẩm khít chặt, thịt non hư đốn bên trong còn liên tục mấp máy, vuốt ve, bú ʍúŧ như có một cái miệng nhỏ khác đang tròng lên dươиɠ ѵậŧ.
Đầu nấm bị bướm húp sì sụp sì sụp, Lục Triệu Phong cảm thấy phê muốn gầm rú, hắn nổi gân gia tăng tần suất đưa đẩy, bắt đầu một trận công kích mới với đĩ bướm, "bẹp bẹp bẹp" ra một mớ nước da^ʍ.
Tô Ngôn bị phịch đến mất hồn bay não, anh thất thần rêи ɾỉ kêu gào bên tai nam nhân. Trong giờ phút này, cái gì mà kháng cự, xấu hổ, rụt rè gì cũng ném lên chín tầng mây hết, đầu óc chỉ biết làm theo bản năng và mong muốn của cơ thể, đó chính là không ngừng cᏂị©Ꮒ, cᏂị©Ꮒ, cᏂị©Ꮒ và cᏂị©Ꮒ!
Lục Triệu Phong cũng cảm giác được cái bướm của Tô Ngôn càng ngày càng ướt, giúp cho dươиɠ ѵậŧ của hắn ra ra vào vào càng lúc càng dễ dàng. Hắn biết rõ rằng nếu cứ nện với tần suất này thì sẽ làm hư âʍ đa͙σ của Tô Ngôn, nhưng súng đã lên nòng, tên đã lên dây thì không thể không bắn được.
Vì vậy, Lục tư lệnh không những không giảm tốc độ, mà ngược lại còn liều mạng húc như trâu như bò, dươиɠ ѵậŧ thọc vào rút ra một cách tàn nhẫn, từng cú một đều thọc lút cả cán, phập thẳng vào tử ©υиɠ!
Tô Ngôn thê thảm thét chói tai, lắc đầu rên gào, nhưng hiển nhiên cũng phê đến banh nóc, cặp đùi thon dài của anh vô thức kẹp chặt eo nam nhân. Từng tiếng khóc la phát ra ngày càng gấp gáp, tựa như đang thúc giục ngọn lửa dục trong người Lục Triệu Phong mau bùng cháy.
Cơ bắp toàn thân nam nhân lập tức căng chặt, hận không thể nã một phát nổ chết thằng đĩ này. Cả người Lục Triệu Phong mồ hôi đầm đìa, cơ ngực to lớn cũng ướt đẫm nước, trông như vừa trải qua một trận chém người gϊếŧ giặc kịch liệt trên chiến trường vậy.
Tô Ngôn bấu chặt lấy cần cổ nổi gân của nam nhân, mặt dán vào l*иg ngực vạm vỡ nhớp nháp, miệng nhỏ khóc lóc rêи ɾỉ loạn xạ, vòng eo dâʍ đãиɠ lúc lắc, ngửi mùi đực rựa nồng nặc của nam nhân mà hưng phấn như ăn phải thuốc kí©ɧ ɖụ© nặng đô.
Thể lực của Lục Triệu Phong vô cùng mạnh mẽ, dùng tư thế ôm ấp mà đυ. suốt một giờ liền mới chịu bắn hết mớ sữa tươi đặc sệt vào trong tử ©υиɠ của Tô Ngôn, đưa cậu lên trên đỉnh núi, bay lên chín tầng mây, phun nước "phụt phụt phụt" khắp nơi.
Ngoài cửa thường thường sẽ có người đi ngang qua, nhưng tiếng động phát ra lại rất khẽ khàng, có lẽ là vì Hách phó quan đang đứng canh ở bên ngoài, không cho bất kỳ ai tiến vào.
Cho dù vậy, thì Tô Ngôn cũng không còn sức để cảm thấy xấu hổ hay sợ hãi nữa. Anh vừa mới mơ hồ nhắm mắt lại, đã bị Lục chym bự ôm đến cạnh cửa, làm đầu anh chổng ngược xuống đất, lưng dán lên cửa gỗ, đùi tách ra thành chữ V ép vào l*иg ngực, lộ ra đĩ sò ướt ướt nhẹp đang phun nước.
Lục Triệu Phong cũng không nhiều lời, hắn mạnh bạo chọt dươиɠ ѵậŧ từ trên xuống dưới vào trong cái bướm, "phập" một tiếng xuyên thẳng qua cổ tử ©υиɠ!
Năng lực sinh sản của Lục tư lệnh rất mạnh mẽ, dù mới vừa bắn tinh xong, thì dươиɠ ѵậŧ cũng rất nhanh đã cứng lại và lợi hại hơn xưa. Nó thô bạo quất bồm bộp vào bướm của Tô Ngôn như mấy mụ đàn bà chanh chua chuyên đi đánh ghen.
Tô Ngôn bị động thừa nhận từng cú nện như muốn bay màu, gương mặt đẫm nước mắt vặn vẹo, cặp đùi banh càng thêm rộng, mông thịt rung lắc điên cuồng, miệng nhỏ thất thanh thét chói tai, dâʍ đãиɠ đến cực điểm, "Oa—! Không không không! Tư lệnh ~~ Chậm ~~ Hỏng mất~~!!"
"Má nó tư thế này ngon thật, đúng là chỉ có loại trai bao khiêu vũ như ngươi mới có thể chơi như vậy!"
"A ~~ Thật khó chịu ~~ Tư lệnh, tư lệnh ~~ Buông tha tôi đi ~~ Ư ~~ Sẽ chết ~~~!" Dưới từng cú nhấp như điên như dại của Lục Triệu Phong, Tô Ngôn kêu gào càng lúc càng thê thảm, hai đùi dần dần hạ gần mặt đất, bàn chân cũng chậm rãi thấp xuống, cho đến khi chạm luôn vào mặt mình.
Tô Ngôn dường như ngày càng không chịu được từng cú nện của Lục Triệu Phong, thân thể anh chậm rãi trượt xuống dưới, hai đùi tách càng lúc càng rộng ra, kiên cường lẫn đau khổ chống đỡ sự hành hạ nam nhân.
Dọng đã đời được mấy trăm phát, Lục Triệu Phong đột nhiên rút chym ra, bàn tay to dùng sức bẻ mông ra hai bên, giống như đang mạnh mẽ tách mở trái đào mật, làm bé sò đỏ hồng ướŧ áŧ của Tô Ngôn hoàn toàn hiện rõ trước mắt.
Tư thế lộ liễu công khai như vậy khiến Tô Ngôn cảm thấy xấu hổ không thôi, mặt mũi anh đỏ bừng như đít khỉ, miệng nhỏ khóc lóc nói:
"Không muốn, không muốn! Đừng vậy mà, tư lệnh!"
Lục Triệu Phong nghe anh luôn miệng gọi tư lệnh, vòng eo của hắn đột ngột dọng thẳng xuống! Cú dọng này làm Tô Ngôn hét lên một tiếng, thân mình lại trượt xuống một chút, hai đùi cũng co giật tách rộng hơn, "Ahh~~! Không a a~~~!!"
Nam nhân hung hăng thọc vào tử ©υиɠ của Tô Ngôn, bởi vì thường xuyên khiêu vũ, nên vòng eo của anh có độ dẻo dai rất tốt, mông co dãn mười phần bị hắn ȶᏂασ đến lúc la lúc lắc, trông như cái đệm thịt bị người nằm đè trên mặt đất.
Bàn tay của Lục Triệu Phong túm lấy cặp mông của Tô Ngôn, ngón tay hung hăng bấu vào da thịt mềm mại căng tràn sức sống, rồi dùng lực ép nó xuống.
"Aahh——!" Tô Ngôn lại bị đè xuống thấp một lần nữa, sau lưng chạm mặt đất, đùi cũng bị banh thành chữ V, cái bướm bay trên không đối diện với gương mặt anh, nhìn qua cả người trông như bị bẻ gãy.
Tô Ngôn vẫn luôn giãy giụa, nhưng vẫn bị Lục tư lệnh bự con vững vàng đè chặt trên mặt đất, dươиɠ ѵậŧ khổng lồ ra ra vào vào càng lúc càng nhanh.
Lục Triệu Phong nã hơn cả ngàn viên đạn, làm nước sốt trong bướm Tô Ngôn văng khắp nơi. Tô Ngôn dâʍ đãиɠ co giật vặn vẹo cả người, đột nhiên anh hét lên một tiếng, hai chân duỗi thẳng tắp, eo nhỏ nỗ lực rướn lên, như muốn nâng cơ thể của mình lên thật cao.
Nam nhân cũng nhận thấy được phản ứng của Tô Ngôn, hắn đột nhiên bế cậu thanh niên lên, để cho dươиɠ ѵậŧ dễ dàng chui tọt vào tử ©υиɠ mềm mại. Sau đó Lục Triệu Phong tiếp tục dọng từ phầm phập từ dưới lên trên, làm lỗ bướm của Tô Ngôn không ngừng rớt ra một đồng nước lẫn tϊиɧ ɖϊ©h͙, khiến đùi và hông của hai người đều ướt đẫm.
Lục Triệu Phong thấy Tô Ngôn sắp lêи đỉиɦ, càng thêm nắc háng dồn dập nện "bốp bốp bốp", phần hông gần như muốn đυ. dính luôn cái mông. Dưới tiếng thét chói tai của Tô Ngôn, dươиɠ ѵậŧ bự ra sức đào móc lỗ bướm, mỗi một cú đều hung ác và thô bạo đến mức cả người Tô Ngôn co giật như điên, tường thịt ra sức bó chặt, như muốn kẹp đứt luôn chym của nam nhân.
"Aahh——! Không không! Đừng mà ~~ A Unngh ~~!!!"
Thấy Tô Ngôn gào thảm thiết, Lục tư lệnh càng hung bạo đυ. phập phâp phập, tiến hành quá trình đóng cọc cuối cùng.
Một khắc ngay khi ý muốn xuất tinh xộc thẳng vào đầu óc, Lục Triệu Phong dọng một phát thật sâu vào bên trong. Lỗ niệu đạo lập tức phun ra một mớ lăng quăng đặc sệt và nóng rực, tấn công thẳng tiến vào điểm chính giữa, cháy bỏng đến mức khiến Tô Ngôn co giật tưng tưng, trợn trắng mắt kêu gào tư lệnh, tư lệnh.
Lục Triệu Phong một bên đè cái mông vặn vẹo của Tô Ngôn lại, một bên thô lỗ hôn khắp khuôn mặt anh, làm cậu thanh niên đáng thương này hoàn toàn biến thành đĩ điếm ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Sau đó, hắn đột nhiên buông Tô Ngôn ra, từ trên nhìn xuống chàng trai mềm oặt nằm trên mặt đất với cơ thể đang co rút lêи đỉиɦ không ngừng. Lục Triệu Phong bẻ rộng cặp đùi không thể khép lại của anh ra, quan sát bà sò đang há mỏ phun ra một đống dịch trắng, tưới đầy trên mặt đất lẫn mặt tường gần đó.
Cả người nam nhân đổ mồ hôi đầm đìa, thở phì phò nhìn Tô Ngôn đang nằm thoi thóp. Chăm chú nhìn được một lát, Lục Triệu Phong vừa muốn bế anh dậy, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
"Tư, tư lệnh! Teo rồi, Mã đại soái tới!"