"Sáu năm để chờ đợi một người đến, liệu trong chúng ta có ai đủ kiên nhẫn và can đảm để chờ không?"
Khoảng 7 năm về trước, Tiểu Ly và Tiểu Nhã đã cùng nhau chạy trốn khỏi nơi đáng sợ kia. Cả hai đều không thể tin được người mẹ luôn ôn nhu và yêu thương gia đình lại trở nên như vậy. Sớm biết được thế nào cũng có kết cục như những thí nghiệm của mẹ, Tiểu Ly đã dắt tay Tiểu Nhã chốn khỏi phòng thí nghiệm được đặt ở sau khu rừng.
Thật trớ trêu! Trong lúc cả hai chị em cùng nhau trốn thoát, Tiểu Nhã đã vô tình bị cắn bởi một người bạn làm chung thí nghiệm với mẹ của cả hai. Người này đã hoàn toàn biến thành xác sống khi tự thí nghiệm trên chính cơ thể của mình.
Tiểu Ly đã dùng gậy để đánh người kia, kéo Tiểu Nhã ra khỏi rồi tiếp tục chạy trốn .Trong hơn suốt ba ngày, chỉ với chút thức ăn còn vỏn vẹn lại một chút cũng không thể cầm cự cho cả hai chị em.
Dù đã nhiều lần, Tiểu Nhã đều khuyên chị của mình hãy đi đi. Nàng không muốn khi mất đi hoàn toàn nhận thức sẽ hại đến người thân duy nhất của nàng. Mỗi lần như thế, Tiểu Ly đều lắc đầu không đồng ý. Còn có hai chị em, bỏ đi như thế nào được. Sống chết ra sao, cả hai cũng phải nương tựa nhau.
"Chị hai! Chị mau đi đi. Em không muốn hại chị đâu!"
"Không được! Chị tuyệt đối sẽ không bỏ em. Ráng thêm một chút nữa sẽ có người đến giúp chúng ta."
"Chị hai à . . . Em sắp là một xác sống . . . Liệu sau này có ai yêu thương em nữa không?"
"Chắc chắn sẽ có! Không ai yêu thương em. Em vẫn còn có chị!"
"Thật tốt quá!"
Trong lúc gần mất đi nhận thức của một con người bình thường. Tiểu Nhã đã lấy một tờ giấy nhỏ ra ghi tên của mình lên. Nàng không muốn quên đi chính cái tên của mình rồi bỏ vào trong áo.
Tiểu Nhã đã có quyết định của chính mình. Trong lúc, Tiểu Ly đang đánh một giấc ngủ, Tiểu Nhã đã đi mất. Nàng không muốn hại người thân của mình. Đau lòng không? Có chứ sao lại không. Đôi khi chúng ta cũng phải đau lòng trước quyết định của chính mình.
Lúc tỉnh dậy, không thấy Tiểu Nhã đâu. Tiểu Ly rối rít lên, nàng đi khắp khu rừng để tìm Tiểu Nhã. Và trong cái tình huống ấy, Tiểu Ly đã gặp Dương Khải và một người khác. Họ là quân đặc nhiệm, cả hai người cũng giúp Tiểu Ly tìm kiếm nhưng đều không có kết quả.
Tiểu Ly gần như hoàn toàn tuyệt vọng, nàng lạc mất đi người thân duy nhất của mình. Đứng ở vị trí của một người chị, Tiểu Ly cảm thấy mình thật vô dụng.
Khi nhìn thấy người chị của mình đã được người đến cứu giúp, Tiểu Nhã núp sau thân cây cổ thụ to lớn..Nàng nhìn người chị của mình lần cuối, bất chợt nàng nở một nụ cười thật tươi rồi bỏ đi mau chóng.
"Sau này chị có thể sống . . . Hãy nhớ về em nhé!"
Suốt sáu năm qua, một khoảng thời gian cũng không quá dài cũng không quá ngắn. Tiểu Nhã đã tự duy trì sự sống bằng bản năng sinh tồn của mình. Nàng đi hết nơi này đến nơi khác, miễn có thức ăn hay nước uống dù là đồ bỏ đi cũng được.
Nàng đi khắp nơi cho đến khi tới một khu nghĩa trang đã bị bỏ hoang nhưng cũng có người thường xuyên mang đồ cúng đến cho người thân của mình. Cũng nhờ đó mà nàng có thể duy trì sống qua ngày.
Cuối cùng,những năm tháng khổ cực ấy cũng đã kết thúc. Khi nàng tìm thấy ánh sáng của đời mình khi gặp được Dương Kha. Cô không hề xa lánh nàng mà trái lại còn ôn nhu kéo nàng ra khỏi bờ vực tối tăm ấy.
Lúc đầu, Tiểu Nhã cũng định sẽ không theo Dương Kha. Nhưng đâu biết được khi cô rời đi thì có sẽ có người khác giống như vậy. Chúng ta có thể bỏ lỡ bình minh nhưng lại có thể ngắm vào ngày mai hoặc ngày khác. Nhưng bỏ lỡ đi một người liệu có cơ hội để gặp lại?
Câu chuyện về người và xác sống tưởng như không có nhưng lại có thật. Hơn khác nó còn là một câu chuyện cổ tích ở thời hiện đại. Không có lọ lem cũng không hề có hoàng tử chỉ đơn giản họ là hai cô gái bình thường. Họ gặp được nhau và cùng nhau đi qua tất cả mọi chuyện. Không cần phải đặt mục tiêu của mình quá lớn lao, chỉ cần không dừng bước là được.
Hôm nay cũng thật là một ngày đặc biệt hơn hẳn. Khi sự thật kia đã được tiết lộ, Tiểu Nhã hôm ấy rất sốc phải nói rằng lòng nàng bắt đầu nặng nề đi. Nàng sợ phải đối mặt với Dương Kha càng phải đối diện với mọi thứ ở ngoài kia. Nhưng khi nghe những lời từ tận đáy lòng của Dương Kha, Tiểu Nhã như một lần được kéo khỏi bầu trời u ám kia.
Vẫn là Tiểu Nhã dạy sớm hơn Dương Kha,nàng xoay người qua ngắm nhìn. Kể từ lần đó, Tiểu Nhã mới ngủ chung với Dương Kha. Cũng nhờ thế khoảng cách của cả hai được rút ngắn lại.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau. Cảm nhận được sự ấm áp từ đối phương, Dương Kha cũng từ từ mở hai mắt của mình ra. Cô khẽ kêu: "Tiểu Nhã . . ."
Tiểu Nhã nghe thấy Dương Kha gọi tên, nàng nhích người lại sát gần cô hơn. Theo thói quen cũng ôm lấy người của cô mà dụi đầu vào: "Kh . . . Kha"
Dương Kha cũng ôm lấy người của Tiểu Nhã, cô dựa cằm lên đầu của nàng. Tay nhẹ vuốt mái tóc đen của Tiểu Nhã,ôn nhu nói: "Từ giờ đừng lo lắng nữa nhé! Có chị cạnh em rồi mà. Chúng ta cùng nhau vượt qua tất cả, được chứ?"
Tiểu Nhã chỉ ưm một tiếng như nói lên sự đồng ý với lời hứa này của cả hai. Người ta nói cũng thật đúng,chỉ cần dành thời gian cho đúng người, đúng việc thì hạnh phúc dù là vô hình nhưng đều cảm nhận được. Vào một ngày nào đó, chúng ta đều sẽ gặp được một người tuyệt vời nhất. Người đó chính là lý do hoàn hảo cho những năm tháng cô đơn và đầy giông bão của chúng ta.
Nằm cũng được một lúc, cả hai đều cùng nhau đi vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân. Sau khi xong, Tiểu Nhã kéo Dương Kha ra ngoài để đi chơi. Tất nhiên là Dương Kha không từ chối rồi. Người mình yêu muốn có thời gian bên cạnh mình thì sao lại không ngại bỏ đi tất cả để bên cạnh người mình thương.
Phải nhớ một điều, chúng ta nên trân trọng những khoảng khắc bên cạnh người chúng ta yêu. Bây giờ có lẽ chúng không cần nhưng biết đâu đó lại là khoảng thời gian chúng ta muốn quay trở lại nhất.
Cùng Tiểu Nhã dạo chơi một hồi, Dương Kha chợt nhớ ra một điều cần phải làm. Cô cần phải đưa Tiểu Nhã đến hai nơi, những gì thuộc về quá khứ đến lúc cũng phải để chúng ngủ yên.
Sau khi đã đem theo vật dụng cần thiết,Dương Kha nắm tay Tiểu Nhã lên chiếc xe đạp để đến hai nơi đó. Tiểu Nhã ngồi đằng sau lưng của Dương Kha, làn gió nhè nhẹ thoảng qua khiến nàng thật thoải mái làm sao. Nàng dựa sát vào tấm lưng của cô: "Đã . . . quá . . ."
Dương Kha nghe nàng nói vậy liền cười nhẹ một tiếng. Cô vẫn nhìn về phía trước: "Lát nữa đến chỗ này,em phải giữ bình tĩnh nhé. Còn không thì cắn chị luôn cũng được."
Tiểu Nhã gật đầu một cái: "Ưm . . ."
Ước chừng ba tiếng đồng hồ,Dương Kha cũng đạp tới nơi. Trước mắt hai người là khu rừng của năm ấy, một màu xanh tươi khác hẳn với sự âm u lạnh lẽo trước đây. Tiểu Nhã lúc đầu có chút sợ hãi, nhưng khi được cái nắm tay ấm áp của người kia thì mọi sự lo âu của nàng dường như tan biến.
Dương Kha cùng Tiểu Nhã đến giữa khu rừng, cô lấy từ trong túi mình ra một quyển sổ màu đen cũ kia ra. Nhìn Tiểu Nhã, cô nói: "Chúng ta cùng nhau khép lại quá khứ nhé!"
Tiểu Nhã gật đầu nhìn theo từng hành động của Dương Kha. Cô lấy đồ bật lửa ra để đốt lửa. Quyển sổ tay đó sáng lên ánh lửa vàng, từng trang giấy dần trở thành tro. Cả hai người cùng nhau nắm tay cùng nhìn quyển sổ kia đang cháy trong lửa vàng. Đợi sau khi đã đốt thành tro, Dương Kha mới cùng Tiểu Nhã đi ra khỏi khu rừng. Trước khi đi tới nơi cuối cùng, Dương Kha qua người qua xoa đầu Tiểu Nhã: "Ổn cả rồi chứ?"
"Ưm . . ." Tiểu Nhã gật đầu liên tục,tay nàng vẫn nắm chặt lấy tay của Dương Kha như không tách rời vậy.
Đến nơi cuối cùng phải qua một con dốc mới tới được. Vì đoạn đường khá là dốc, Dương Kha phải từ từ cho xem đạp xuống. Nhưng có cái gì đó không đúng, Dương Kha có chút hoảng: "Ủa?Xe không có phanh à?"
Phát hiện ra xe bị mất phanh nên không còn cách nào khác, Dương Kha phải dùng một chân làm trụ để dừng xe lại. Một cảm giác đau đớn truyền lên, hình như cô bị trật chân rồi thì phải.
Vừa nhấc một chân để đi,Dương Kha cũng không quên nắm tay Tiểu Nhã đi đến gần một ngôi mộ ở xa kia..Thấy Dương Kha đi cà nhắc, Tiểu Nhã không khỏi lo lắng: "Kh . . . Kha?"
"Không sao đâu!" Dương Kha mặt nhăn lại đáp.
Khi cả hai tới trước một ngôi mộ, Dương Kha chỉ Tiểu Nhã làm theo mình. Cô dẫn nàng đến gặp lại người chị của nàng. Tiểu Nhã cũng nhắm mắt cầu nguyện cùng Dương Kha. Sau khi đã làm xong, Dương Kha tiến đến xoa đầu Tiểu Nhã, cô ôn nhu nói: "Mọi chuyện trên đời này đều thật bất ngờ. Chị gặp được em, không ngờ em chính là em gái của Tiểu Ly. Em ấy là một thiên thần đã đưa nhịp đập trái tim trở lại với chị."
Tiểu Nhã im lặng không nói gì,chỉ thấy nàng đặt tay lên ngôi mộ đó mà thôi. Có lẽ nàng cũng đang tư niệm với người chị của mình, nàng nhớ chứ. Nhớ những năm tháng tuổi thơ cùng với chị, cùng chị trải qua biết bao là chuyện. Làm sao nàng có thể quên được người chị của mình cùng những năm ấy.
"Tiểu Ly cũng từng ở chung với chị một thời gian dài đó. Em ấy cũng giống như em . . . Đều cứng đầu như nhau!" Dương Kha cười nhẹ nói.
Cùng nhau đứng được một hồi lâu, Dương Kha mới cùng Tiểu Nhã ra về. Trước khi đi, cô thì thầm trước ngôi mộ đó: "Tiểu Ly . . .Cảm ơn em vì có thể cho chị sống thêm được một lần nữa, cũng nhờ thế mà chị mới biết cảm giác yêu một ai đó là như thế nào..Cảm ơn vì những năm tháng đó đã ở cạnh chị. Chị sẽ chăm sóc Tiểu Nhã thật tốt, đó là những gì chị có thể làm cho em."
Cả hai cùng nhau bước đi trên một đoạn đường, bất chợt Tiểu Nhã dừng chân lại. Nàng ngước lên nhìn Dương Kha, nàng lấy hết can đảm nói:" Kha . . . chị . . . có . . . yêu . . . em . . . không?"
Dương Kha xoay người lại mỉm cười thật tươi. Cũng đến lúc rồi nhỉ? Dương Kha nhẹ nhàng đi đến chỗ của Tiểu Nhã, cô lấy từ trong túi áo khoác của mình ra một chiếc hộp nhỏ. Dù một chân đang đau,cô vẫn khụy chân xuống, chân còn lại làm trụ. Cô từ từ đeo chiếc nhẫn ấy vào ngón tay của Tiểu Nhã như trả lời cho câu hỏi của nàng.
Dương Kha đứng dậy, nhẹ nhàng đặt lên môi của Tiểu Nhã một nụ hôn. Lần này là cô chủ động chứ không còn như lúc trước, Tiểu Nhã là người hôn cô. Tách rời môi nhau ra, Dương Kha xoa đầu nàng ôn nhu nói: "Tất nhiên là yêu em rồi. Yêu em hơn tất cả mọi thứ . . . Đó là câu trả lời của chị dành cho em . . ."
Tiểu Nhã vẫn còn đứng hình trước một loạt hành động vừa rồi của Dương Kha. Nàng nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay của mình rồi cũng theo đó mà nở một nụ cười.
Bỗng Dương Kha kéo mũ áo khoác của trùm lên đầu của Tiểu Nhã, cười hí hửng. Rồi một chân bỏ chạy để cho Tiểu Nhã đứng ngơ một hồi rồi mới đuổi theo phía sau. Có hai cụ già đi ngang qua nhìn đôi bạn trẻ kia rượt đuổi nhau mà cười lớn.
"Bà nhìn tụi nhỏ đó hạnh phúc chưa kìa!"
"Giống tui với bà hồi còn trẻ thôi."
"Haha . . . Tự nhiên làm nhớ mình hồi trẻ ghê ha bà."
Rốt cuộc Tiểu Nhã cũng đuổi kịp theo Dương Kha. Không chỉ thế nàng còn nhảy lên người của cô, lấy tay bẹo má của cô: "Kha . . . đáng . . . ghét . . ."
"Đau!!! Đau chị!!! Xin lỗi mà . . . Tha cho chị!" Dương Kha bị nhéo đến đau, liền kéo tay của nàng ra khỏi má mình, đầu hàng chịu thua.
Tiểu Nhã hứ lên một cái lên rồi cũng theo thói quen dựa vào người của cô. Ai bảo giữa người và xác sống không thể có tình cảm? Tiểu Nhã là một xác sống và nàng hoàn toàn khác với những gì con người thường nghĩ về nó. Đó là nàng là một xác sống có cảm xúc và đặc biệt là biết yêu.
Dương Kha vừa cõng nàng đi vừa nói: "Tiểu Nhã! Dù sau này ai có nói gì đi chăng nữa. Chị vẫn vậy, vẫn yêu em như cách chúng ta yêu lẫn nhau. Cảm ơn cuộc đời đã cho chị gặp được em."
Tiểu Nhã không nói gì,nàng đơn giản hiểu được những gì Dương Kha nói. Nàng bây giờ cảm thấy mình thật hạnh phúc. Không là người bình thường thì đã sao? Quan trọng chính là cách chúng ta dành tình cảm cho đối phương như thế nào và họ cũng như thế đối với ta. Khi đó sẽ không có cái định nghĩa nào về khoảng cách trong tình yêu cả.
Hai tay siết chặt lấy người của Dương Kha, Tiểu Nhã khẽ nói: "Yêu . . . Kha . . ."
Hạnh phúc đơn giản chỉ cần như thế là đủ rồi nhỉ? Chúng ta chẳng cần phải khoe cho cả thế giới biết, cũng chẳng cần phải làm những điều lớn lao gì cả. Chỉ cần sau tất cả những khó khăn, những giận hờn, hai ta vẫn kiên nhẫn cùng nhau làm những điều nhỏ nhặt nhất. Vậy đã là điều may mắn nhất trong tình yêu rồi . . .
Xác sống cũng biết yêu-Hoàn