Buổi chiều như thường ngày, Dương Kha vẫn với chiếc laptop thân thuộc mà làm việc. Còn Tiểu Nhã thì ngồi kế bên, tay cầm một bức hình nhìn vào đó chằm chằm. Chẳng là lúc ở trong phòng khi thấy Dương Kha cầm lên bức hình kia, nàng đã với tay như ý nói muốn nhìn thấy nó thật kĩ. Nàng cảm thấy người trong hình rất quen nhưng nàng lại không thể nào nhớ ra. Trong lòng nàng như có một chút gì đó bức bối và khó chịu.
Không khí đang yên đang lành thì bị phá tan bởi một tiếng gõ cửa liên hồi. Dương Kha quay sang Diễm Tú đang ngồi soạn giáo án: "Này! Cậu ra mở cửa đi."
"Sao lại là tớ? Thôi, tớ đang bận lắm!" Diễm Tú không nhìn Dương Kha đáp, mắt vẫn chăm chú vào laptop của mình.
Dương Kha lắc đầu bó tay với cô bạn đáng ghét này. Cô vừa mở cửa thì có một người con gái dáng người nhỏ con nhưng lại có phần nào rất xinh xắn của một thiếu nữ. Cô ấy chạy đến đè Diễm Tú xuống, giữa hai người đó dường như đang vật lộn tựa như đang đấu vật vậy.
Thấy tình huống không được tốt cho lắm,bản thân Dương Kha cũng biết cô gái kia là ai. Cô nhanh chóng tiến đến chỗ Tiểu Nhã, lấy tay che mắt nàng lại: "Tiểu Nhã! Em đừng nên xem cảnh bạo lực. Không tốt đâu!"
Cô gái kia sau khi đã đánh cho thỏa cơn giận, liền chạy đến chỗ của Dương Kha. Cô ấy cuối đầu xuống: "Thật xin lỗi chị nhiều! Chị xã nhà em làm phiền chị nhiều quá!"
"Không có gì đâu. Em có thể mang cậu ấy về rồi đó, Tuyết Nhi." Dương Kha cười nhẹ đáp.
Thì ra cô gái kia tên là Tuyết Nhi,vợ của Diễm Tú. Có lẽ trong mấy ngày kia, cô nàng đã năn nỉ hết mức mà Diễm Tú vẫn phớt lờ nên chắc cô ấy mới tức giận mà đánh bầm dập người kia.
Tuyết Nhi mỉm cười nói: "Vậy hôm nay em đã chị bữa tối ở nhà hàng của em nhé. Coi như là phí của tên đáng ghét kia ở nhà chị. Được không chị?"
Dương Kha suy nghĩ một hồi lâu rồi mới trả lời: "Cũng được, dù sao cũng không bận mấy."
"Vậy bây giờ chúng ta đến chỗ nhà hàng của em nhé." Tuyết Nhi đưa tay ra cười vui vẻ nói.
Dương Kha không đáp lại, cô kéo nhẹ Tiểu Nhã đến gần chỗ móc áo. Lấy chiếc áo khoác kia mặc vào cho nàng, rồi ôn nhu xoa đầu nàng nói: "Hôm nay em chịu khó ra ngoài một chút nhé!"
Tiểu Nhã gật đầu một cái, bàn tay nhỏ nhắn của nàng nắm chặt lấy bàn tay kia của Dương Kha.
Tuyết Nhi đứng kế bên Diễm Tú nhìn hành động thân mật của người kia cũng không khỏi bất ngờ. Đây là đàn chị lạnh lùng năm ấy của cô đây sao. Khẽ đẩy đẩy vào tay của Diễm Tú thì thầm nhỏ: "Chị . . . Đó có phải là Dương Kha không vậy? Sao chị ấy lại ôn nhu với cô bé kia thế?"
"Suỵt! Em nói nhỏ thôi. Kia là vợ của Dương Kha đó. Cậu ấy luôn từ chối điều đó nhưng sự thật đúng là vậy đó." Diễm Tú xoa cái mông của mình vừa bị Tuyết Nhi đánh đến đỏ hằn nói.
"Thật là bất ngờ nha. Lúc trước mỗi lần em với chị giới thiệu người quen biết thì chị ấy luôn thờ ơ có khi bỏ mặc người ta đợi chị đó suốt cả buổi luôn đó. Hai người đó là một cặp chắc đẹp lắm đó." Tuyết Nhi cười cười nhìn Diễm Tú nói.
Tầm 20 phút sau cũng đến nhà hàng riêng của Tuyết Nhi. Cô nàng cho người đem tất cả những món ngon nhất ra chiêu đãi Dương Kha cùng Tiểu Nhã.
Dương Kha đương nhiên không quan tâm đến không khí xung quanh càng không quan tâm đến Tuyết Nhi đang luyên thuyên nói rất nhiều điều. Cô chỉ lặng lẽ gắp đồ ăn về cho Tiểu Nhã thôi. Cô chống cằm nhìn Tiểu Nhã đang ăn: "Ngon không?"
Tiểu Nhã gật đầu một cái: "Kh . . . Kha"
Cô xoa đầu nàng một lần nữa: "Ngon thì ăn nhiều vào nhé!"
Khi chỉ còn lại ở món lẩu, Diễm Tú bất ngờ lấy điện thoại của mình ra để phát trực tiếp. Vì Diễm Tú là quản trị viên của một nhóm bách hợp trên mạng xã hội. Vừa mới phát sóng trực tiếp đã có hơn năm trăm thành viên trong đó vào xem.
Diễm Tú có hơi chòm người qua,đưa điện thoại của mình để quay đúng ngay góc nghiêng của Dương Kha.Diễm Tú vui vẻ nói: "Trực tiếp!Bán rẻ một chị soái tỷ. Mặt hàng với số lượng độc nhất. Các chị em ai có nhu cầu có thể bình luận ở bên dưới."
Rất nhiều người vào bình luận,có người nhấn nút thả tim, số người xem theo đó tăng lên. Diễm Tú chỉ vào điện thoại của mình nói: "Dương Kha xem này, cậu thu hút nhiều người ghê. Có chị Lý tổng, người mẫu An Nhiên vào bình luận nè."
Lời nói vừa dứt là chiếc điện thoại trên tay của Diễm Tú rơi xuống hẳn nồi lẩu kia. Một giây trước, khi Diễm Tú vừa đưa điện thoại về phía Dương Kha thì Tiểu Nhã quay qua ôm cô cũng không quên lặng lẽ đẩy chiếc điện thoại ra xa mình với Dương Kha. Và vô tình rớt xuống nồi lẩu đang sôi kia.
Dương Kha thì vẫn điềm tĩnh cầm đũa lên ăn miếng thịt, cô còn thuận tay gắp qua chén cho Tiểu Nhã. Cô dường như không quan tâm mọi chuyện xung quanh cho lắm.
Lòng đau như cắt, nước mắt nghẹn ngào. Diễm Tú vừa nhìn điện thoại của mình vừa không khỏi thầm than: "Đáng sợ quá! Con gái khi ghen là đây ư? Huhu . . . Iphone 11 của tôi."
Tuyết Nhi ngồi bên cạnh đấm Diễm Tú một cái, vừa tức giận vừa nói: "Chị không thấy gì sao mà còn khoe mấy cái đó làm gì? Em chưa ném chị ra ngoài là may lắm rồi đó!!!"
"Gì vậy? Mình là nạn nhân mà???Huhu . . . Thật bất công quá." Diễm Tú không dám cãi lại, vì cô biết rằng nếu cãi lại thì phải đối diện với hai thứ đáng sợ. Một là chịu đòn từ vợ yêu,hai là người bạn đầu gỗ kia không biết sẽ ra tay kiểu gì. Đành phải nuốt nước mắt thôi, cơ mà lo gì nhà có điều kiện mà, mua cái mới cho rồi. Diễm Tú tự an ủi bản thân mình như thế.
Sau bữa ăn thì ai về nhà nấy, Dương Kha cũng không quên cảm ơn Tuyết Nhi vì bữa ăn. Về tới nhà, Tiểu Nhã vẫn như thói quen cắn nhẹ vào vai áo của Dương Kha để cô kéo mình vào. Việc tắm rửa cũng hoàn tất chỉnh chu, Dương Kha đợi sau khi Tiểu Nhã đã ngủ say giấc thì cô mới chuẩn bị đồ. Cô quyết định mai sẽ về chỗ cũ mà bố và cô đã từng sống vào khoảng tám năm trước. Có lẽ khi tới đó biết đâu cô sẽ tìm được một vài tài liệu liên quan đến việc kia thì sao. Giơ chiếc đồng hồ trên tay cô bắt đầu đặt thời gian: "Còn khoảng bốn ngày nghỉ, mình sẽ cố gắng tìm ra được một vài thông tin giúp Tiểu Nhã."
Trên tay Dương Kha là một bức ảnh mà Tiểu Nhã đã cầm nó suốt hồi chiều. Đó là hình của một cô gái đang nở nụ cười. Cô nhìn vào đó cười nhẹ người trong bức hình này thật có nét gì đó giống với Tiểu Nhã. Cô nhẹ nhàng đặt bức ảnh kia về lại vị trí cũ rồi nhẹ nhàng tiến đến giường của Tiểu Nhã, ngắm nhìn nàng ấy ngủ.
Dương Kha khẽ vuốt tóc của Tiểu Nhã mà thì thầm: "Có lẽ suốt cuộc đời, chỉ có một vài người ở lại đến cuối cùng bên cạnh chúng ta. Thứ mà họ có thể nhớ nhất chỉ là dáng vẻ ngốc nghếch của ta. Trong sự bầu bạn lâu dài, bình đạm, hãy nhớ một điều rằng tất cả chúng ta là người mà cả đôi bên cùng chọn lựa, bởi thế đừng bao giờ tách rời nhau."
Cảm ơn mọi người đã dành thời gian cho truyện nhé^^