“Chết thì rất đơn giản, nhưng muốn sống sót mới thực sự là khó.” Thần sắc Lăng Đạo trở nên băng lãnh, mục nhãn vô thần nhìn xuống Ngô Chính, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể khiến hắn muốn chết không được, muốn sống càng không xong.
“Muốn sống lại thực sự khó đến thế?” Ngô Chính tựa tiếu phi tiếu nói.
Lăng Đạo không đáp lời, thế nhưng sát khí trên người lão mỗi lúc càng dày đặc, bao trùm cả phương viên xung quanh khiến không khí trở nên vô cùng rùng rợn.
“Sát nhân sở sát khí, bất quá sát khí chỉ dọa người, không gϊếŧ được người a.” Ngô Chính vẫn rất điềm nhiên, song lại nhe răng cười nói: “Nhưng là... ngươi dọa người rất thành công, đêm khuya không cần phải trưng bộ mặt đó ra a, ta thực sự sợ ngươi rồi!”
Ngô Chính với tay nhặt lấy ‘Phiêu Vân Bộ’ thư tịch đang nằm dưới chân Lăng Đạo nói: “Tuyệt học của ta rất nhiều a, ngươi muốn trao đổi môn nào?”
Nghe đến đây, thần sắc Lăng Đạo phần nào hòa hoãn trở lại. Lão từ tốn ngồi xuống tảng đá, lăm lăm nhìn Ngô Chính nói: “Môn thân pháp ‘Phiêu Vân Bộ’ này của ta, có thể vận dụng trong chiến đấu, lại có thể kết hợp với khinh công để đào tẩu trong tình huống nguy cấp, nhờ nó mà lão phu đi lại hơn trăm năm này trên giang hồ vẫn bảo toàn được cái mạng già này, về tình về lý đều không thể thua kém bất cứ một môn công phu nào trên thế gian.”
“Được rồi, ta biết lão tiền bối rất lợi hại, thế nhưng khoa trương lộ liễu như vậy, có phải là muốn đổi lấy... toàn bộ tuyệt kỹ võ học của ta!?” Ngô Chính nhăn nhó nói.
Lăng Đạo dài dòng kể lể như vậy còn không phải là muốn nâng giá thành!? Ngô Chính tất nhiên nhìn thấu tim gan của lão, mười phần y hệt bán hàng đa cấp ở thế giới trước đây, không khỏi để hắn cảm khái thời đại nào cũng có thể áp dụng những tiểu xảo này để trục lợi.
“Nói vậy cũng không sai.” Lăng Đạo khẽ gật đầu, lại nói tiếp: “Ta muốn đổi lấy công pháp căn cơ và võ kỹ kiếm pháp của ngươi.”
“Ta ngất, ngươi xem ta là cái mỏ vàng để đào!?” Ngô Chính trừng ngốc hô lên.
Chỉ bằng một môn thân pháp ‘Phiêu Vân Bộ’ vô dụng đối với hắn, thậm chí so với Loa Toàn Cửu Ảnh còn kém đến mấy phần, chưa kể hắn còn sở hữu Hoành Không Na Di, vậy mà muốn đổi lấy căn cơ công pháp Cửu Dương Chân Kinh và võ kỹ chiến đấu cơ hồ toàn diện nhất trong thiên hạ Lục Mạch Thần Kiếm, không khỏi quá mức vô lý đi.
Lăng Đạo thấy thế liền trầm giọng nói: “Tiểu tử, tính mạng ngươi không nằm trong tay ngươi, trao đổi xong ta và ngươi đường ai nấy đi không liên quan đến nhau, điều kiện như vậy còn chưa đủ tiện nghi cho ngươi?”
Song sát khí lại bao trùm lấy Ngô Chính, như thể chỉ cần hắn khẽ lắc đầu từ chối, liền sẽ không toàn mạng để hối hận gật đầu thêm lần nào nữa.
Ngô Chính tất nhiên sẽ không làm hành động ngu xuẩn đó. Hắn nhận lấy ‘Phiêu Vân Bộ’ cất giữ vào túi áo nói: “Chuyện này đối với ta rất trọng đại, ta cần một đêm để cân nhắc.”
Song không đợi Lăng Đạo trả lời, hắn tự tiện quay người đi vào túp lều, mặc kệ lão có đồng ý hay không.
Lăng Đạo yên lặng nhìn lấy bóng lưng Ngô Chính quay đi, trong đôi mắt đυ.c ngầu chợt lấp lóe từng tia sát ý, nhưng trên mặt vẫn giữ một vẻ điềm nhiên không có chuyện gì.
Bên trong túp lều.
“Muốn gϊếŧ ta nào có thể dễ dàng như vậy.” Ngô Chính thầm nghĩ trong đầu.
Hắn dám chắc chắn đến tám thành Lăng Đạo sẽ gϊếŧ người diệt khẩu sau khi đạt được mục đích. Bởi vì Ngô Chính là một miếng bánh ngon, và không phải ai cũng muốn chia sẻ đồ tốt của mình cả. Mặc kệ thế gian này có quy tắc gì chăng nữa, nhưng một khi đối diện với lợi ích trước mắt, hết thảy đều báng bổ không một chút do dự.
Nếu bí kíp võ công của Ngô Chính rơi vào tay Lăng Đạo mà không một ai hay biết, sau đó hắn chết đi, trên thế gian này không phải chỉ còn một mình lão độc chiếm!? Dù sao Lăng Đạo đã không còn tại thế được bao lâu nữa, chi bằng đánh liều một phen, nếu có thể đột phá đến tông sư đỉnh phong, thì những quy tắc ngầm chó má gì đó đều không thể áp dụng được đối với lão.
Đến lúc đó, Lăng Đạo hoàn toàn có thể xem trời bằng vung, cho dù Trương Tam Phong ra mặt cũng không thể làm khó được lão, trừ phi Ngô Chính vẫn còn sống sót. Không thể nghi ngờ sự tồn tại của hắn chính là mối uy hϊếp lớn nhất, có thể sẽ khiến lão không được ăn ngon ngủ yên.
Thử nghĩ, Ngô Chính tuổi đời chưa quá đôi mươi đã đạt đến thành tựu tông sư, nếu cho hắn thêm thời gian, thì lấy tiềm lực khủng bố này hoàn toàn có thể vượt mặt những lão tiền bối, thậm chí là đạt đến những cảnh giới vô tiền khoáng hậu, trước đây và sau này cũng không một ai làm được. Một khi chuyện này thực sự xảy ra, Lăng Đạo sẽ phải trả những cái giá rất đắt, hậu quả này khiến lão không thể không e ngại.
Phải biết ở thế giới võ hiệp này, bí kíp võ học thậm chí còn trân quý hơn tính mạng của người sở hữu, sẽ không một ai đơn giản tiết lộ công phu của mình cho người khác, thế nhưng Lăng Đạo lại làm vậy, cũng vô tình để Ngô Chính nhìn thấu được tâm cơ thâm trầm của lão.
“Suy tính thật sâu xa, còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.” Ngô Chính cười nhạt khinh bỉ, lại dùng ý niệm câu thông với hệ thống: “Hối đoái Tăng Nguyên Đan.”
“Hoàn tất hối đoái Tăng Nguyên Đan từ trong thương thành tính năng, khấu trừ điểm sát lục x 1 0 0, túc chủ vui lòng kiểm tra hành trang tính năng để nhận vật phẩm.” Hệ thống thông báo.
“Nếu đêm nay có thể đột phá, có khả năng sẽ không cần phải tiêu tốn điểm sát lục để thoát khỏi tay lão quái vật này.” Ngô Chính thầm nghĩ trong đầu.
Đúng như hắn phán đoán trước đó, chiến đấu chính là cách nhanh nhất để tăng cường và đánh vững căn cơ. Trong khoảng thời gian qua, hắn cơ hồ liên tiếp phải khổ chiến, đồng thời cũng lợi dụng điều này để tích lũy chân nguyên nội tại, lúc bấy giờ đã đạt đến đỉnh phong tông sư sơ kỳ.
Nguyên bản hắn còn muốn đợi thêm ít lâu nữa mới đột phá, tu vi tăng lên quá nhanh có thể sẽ dẫn đến hậu quả tương tự trước đây, căn cơ thiếu vững chắc tạo thành bình cảnh, thế nhưng tình huống bây giờ không thể chần chừ thêm được nữa.
Nghĩ vậy, Ngô Chính khoanh chân nhập thần, huy động chân nguyên trong đan điền vận chuyển qua các huyệt đạo kinh mạch, sau một tiểu chu thiên liền đả khai phong bế. Song hắn liền phục dụng Tăng Nguyên Đan, đồng thời niệm thầm tâm pháp Cửu Dương Chân Kinh, chuyên tâm luyện hóa dược lực mạnh mẽ.
Bởi vì túp lều dựa lưng vào sơn hạp chỉ có một cửa khẩu duy nhất, Lăng Đạo lại đang canh chừng tại lối thoát duy nhất này, cho nên lão rất an tâm việc Ngô Chính không thể qua mắt tẩu thoát, mà Ngô Chính cũng rất an tâm sẽ không bị lão quái này làm phiền gián đoạn việc luyện công.