Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 286: Vô sự

Cánh tay trái bị lóc thịt của hắn đã được băng lại bằng vải thô. Ngoài ra ngoại thương trên cơ thể không có bao nhiêu, khuôn mặt của hắn cũng đã trở lại bình thường. Hẳn là đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi Ngô Chính thoát khỏi nanh vuốt của bầy thú hoang, bằng không thì không có cách nào lý giải cho việc cơ thể bình lặng nhanh như vậy.

Đối với võ giả mà nói, ngoại trừ những tổn thương chí mạng thì ngoại thương thế này rất không đáng lo ngại, cho nên Ngô Chính chẳng mấy để ý đến thân thể suy nhược này của mình, chỉ cần nghĩ dưỡng vài hôm liền không có vấn đề.

“Hệ thống, hối đoái cho ta Huyết Khí Đan.”

Ngô Chính ý niệm trong đầu.

“Hoàn tất hối đoái Huyết Khí Đan, khấu trừ 1 điểm sát lục. Túc chủ vui lòng kiểm tra hành trang hệ thống để nhận được vật phẩm.”

Hệ thống thông báo.

Huyết Khí Đan là một loại hạ phẩm đan dược, có thể bồi bổ cơ thể cho thường nhân, đối với võ giả cơ hồ vô tác dụng. Thế nhưng thể trạng của Ngô Chính bây giờ so với thường nhân cũng chẳng mấy khác biệt, cho nên phục dụng Khí Huyết Đan là một lựa chọn tối ưu. Dù sao muốn phục dụng các loại đan dược tinh phẩm, điều kiện tối thiểu vẫn phải bảo lưu một tia chân nguyên mới có thể luyện hóa dược lực.

Hồi lâu sau khi Ngô Chính phục dụng Huyết Khí Đan, mặc dù không giảm bớt cơn đau nhức, nhưng đã không còn cảm giác vô lực. Hắn liền ra trước thảo lư, muốn xem tình hình bên ngoài thế nào.

Mắt thấy nơi này là một tiểu trạm dừng chân của thợ săn, bảy tám người nam tử thân hình cường kiện, làn da đen ngâm, đang nướng thịt bên lửa trại, đồng thời nhìn về phía hắn.

Ngô Chính chấp tay cảm tạ nói:

“Tại hạ Ngô Chính, đa tạ các vị cứu mạng.”

“Không cần khách khí, tiện tay mà thôi.”

Trong đám người thợ săn, trung niên nam tử có vết sẹo trên mặt do móng vuốt dã thú cắt ngang sóng mũi là người lớn tuổi nhất, trông thấy Ngô Chính hữu lễ, trong lòng không hiểu sao liền dấy lên hảo cảm, hào sảng cười nói.

Không riêng trung niên nam tử, đồng bạn của y kế bên cũng có cảm giác tương tự. Kỳ thực đây là công dụng hảo cảm trong điểm danh vọng tác động lên bọn họ. Bởi vì những người này tu vi cao nhất là trung niên nam tử, cũng chỉ đỉnh tiêm cao thủ mà thôi.

Thực ra không phải là Ngô Chính cố ý lạm dụng điểm danh vọng, là do trông thấy những người thợ săn này dáng vẻ chất phác hào sảng, để hắn rất có hảo cảm, vô hình chung hảo cảm công dụng lại tự động kích hoạt. Dù sao việc này không có gì xấu, cũng không làm hại bọn họ, Ngô Chính cũng lười phải ngăn cản.

“Tiểu huynh đệ, ngươi nhiều ngày rồi hôn mê bất tỉnh không ăn gì, đến đây dùng thử miếng thịt dã trư này đi.”

Kế bên, thanh niên bịt một bên mắt, khua khua xiên thịt nói.

“Đa tạ.”

Ngô Chính khẽ gật đầu, mỉm cười đáp.

Bảy người thêm vào Ngô Chính là tám, sau khi “dọn dẹp” toàn bộ phần thịt, dã trư chỉ còn lại bộ xương trơ trọi vùi trong đống lửa.

“Tiểu huynh đệ ngươi trông không giống như người địa phương nơi đây, có phải là công tử của một phú gia nào đó đến đây du sơn ngoạn thủy, nhưng lạc mất thân nhân?”

Thanh niên bịt mắt vừa dùng tay áo lau mép vừa nói.

Một hồi trò chuyện, Ngô Chính thái độ rất hảo hữu hòa đồng, hơn nữa lại có hảo cảm tác động, cho nên đám người thợ săn đối với Ngô Chính vừa mới gặp lại như bằng hữu thân thiết, nghĩ gì thì nói nấy không úy kỵ quá nhiều.

“Nói như vậy cũng không sai, ta đúng là lạc mất thân nhân của mình.”

Thần sắc Ngô Chính có chút ảm đạm nói.

Nhắc đến thân nhân Ngô Chính, thế gian này ngoại trừ Chu Chỉ Nhược nhận muội muội mấy năm trước, thì người còn lại chỉ có thể là Đông Phương Bạch mà thôi. Sở dĩ hắn phải phiêu bạt đến tận tây vực xa xôi, là vì muốn tìm kiếm tung tích của nàng. Nhưng mãi cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa có được bao nhiêu manh mối. Quả thực là để hắn sốt ruột, lo lắng không yên.

Trông thấy sắc mặt Ngô Chính hảm hiu buồn rầu, thanh niên bịt mắt biết mình nói sai, nhất thời không biết mở miệng an ủi như thế nào.

“Ngươi còn nhớ địa điểm thất lạc thân nhân của mình? Vài ngày nữa trở về thôn, chúng ta có thể huy động các huynh đệ trong thôn giúp ngươi một tay, có thể sẽ tìm được không chừng.”

Trung niên mặt sẹo hữu tâm nói.

“Không còn nhớ.”

Ngô Chính khẽ lắc đầu đáp.

Mặc dù nhiều người hợp lực tìm kiếm vẫn hơn một người, nhưng là Ngô Chính không muốn việc này ảnh hưởng đến an nguy của những người này. Nói một cách nhân đạo thì bọn họ có ân cứu mạng với hắn. Thực dụng mà nói thì một đám nhất lưu, đỉnh tiêm cao thủ ngoại trừ trở thành gánh nặng ra, hầu như rất khó giúp ích được gì.

Ngô Chính cũng hiểu sơ qua hoàn cảnh trong lúc trò chuyện, mấy người này là cư dân tại một thôn làng giáp với sơn lâm. Mà hầu hết cư dân trong thôn làng này đều là kiếm sống sinh nhai dựa vào việc săn bắn thú rừng. Sở dĩ Ngô Chính được cứu cũng là tình cờ trong một cuộc đi săn thường lệ, đám người trung niên mặt sẹo này bắt gặp.

“Trước vẫn là nên cùng chúng ta trở về thôn, đợi ngươi bình phục thương thế rồi hãy suy tính tiếp, tiểu huynh đệ, ngươi thấy sao?”

Thanh niên bịt mắt vỗ vai Ngô Chính nói.

“Như vậy lại phải làm phiền các vị rồi.”

Ngô Chính gật đầu đáp.

Có người muốn làm bảo tiêu, lấy thể trạng Ngô Chính bây giờ tay trói gà không chặt, tất nhiên là không thể chối từ.

Đám người thợ săn nghe thế liền hữu thuyết hữu tiếu:

“Không phiền, không phiền...”

...

Sáng hôm sau.

Nghỉ ngơi qua một đêm, Ngô Chính cảm thấy cơ thể đã tốt hơn rất nhiều, những cơn đau nhức đã giảm tải phần nào, nhờ vậy tinh thần cũng sảng khoái hơn. Sau khi mấy người thợ săn thu thập chỉnh lý, liền mang theo Ngô Chính khởi hành trở về thôn.

Đám người thợ săn bởi vì cứu lấy Ngô Chính mà chậm trễ việc đi săn của mình, cho nên trên đường trở về rất tranh thủ thời gian săn bắn thú rừng, lại tiêu tốn thêm nhiều ngày trong sơn lâm. Phải đến tận ba ngày sau, đoàn người Ngô Chính mới đến nơi.

Địa thế nơi này một khu vực đồng bằng dựa lưng vào vách núi. Thôn làng được bao bọc bởi các tường rào làm bằng thân cây đã mài nhọn. Các mái nhà tranh có phần lụp xụp cũ kỹ nằm san sát lẫn nhau trong thôn. Trông qua là một tiểu thôn tương đối nghèo nàn.

Thế nhưng cư dân nơi đây kể cả nữ nhân đều có võ công, so với thôn dân bình thường thì rất không tồi. Điều này để Ngô Chính có hơi kỳ quái, nhưng rồi nghĩ đến đời sống cơ cực lam lũ của bọn họ, liền không có gì là kỳ quái nữa.

Sau khi vào thôn, thôn dân trông thấy Ngô Chính đều bị hảo cảm công dụng tác động, chủ động đến thăm hỏi rất nhiệt tình. Trung niên mặt sẹo tên là Phi Ngao, bởi vì thân nhân của gã đã không còn, cho nên tại gia vẫn dư ra một gian phòng tạm thời cấp cho Ngô Chính nghỉ dưỡng.