“Không sợ, nhưng cũng không thể không cảnh giác.”
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, Tường Vỹ không hổ là lão quái thành tinh, rất minh bạch đạo lý cẩn tắc vô áy náy này.
“Được thôi, các ngươi đứng, ta ngồi, dễ nói chuyện!”
Ngô Chính chống tay lên cằm, nhếch miệng cười đểu, mười phần gợi đòn nói.
Xoẹt!
Tức khắc, một đạo hồng sắc kiếm ảnh chẻ đôi cái bàn làm hai, để Ngô Chính không hớ hênh, xém nữa thì té ngã, phải loạng choạng múa loạn một hồi mới có thể giữ được thăng bằng.
“Sư tử cái chết tiệt, ngươi rốt cuộc là muốn thương lượng hay muốn gϊếŧ người đây?”
Ngô Chính nổi giận đùng đùng, đứng dậy xoăn tay áo mắng quái lên.
Nhìn lại, người vừa rồi xuất kiếm còn có thể là ai ngoại trừ thiếu phụ nóng tánh Phiêu Hồng Vân, cực kỳ chướng mắt vẻ mặt gợi gòn của Ngô Chính, liền giúp hắn được toại nguyện.
“Ta muốn gϊếŧ người thì làm sao?”
Trông thấy dáng vẻ chật vật của Ngô Chính, Phiêu Hồng Vân tựa hồ là rất hả hê đắc chí, vênh mặt lên đáp.
“Muốn gϊếŧ người? Ta đành phải tự vệ, là do các ngươi bức ta vào đường cùng a!”
Nói dứt lời, Ngô Chính thân ảnh trước mắt bỗng nhiên huyễn hóa trở nên mơ hồ, một cơn gió nhẹ thổi qua liền tan biến đi mất, hoàn toàn không để lại dấu vết.
“Không tốt, cẩn thận!”
Tường Vỹ cảm giác được nguy hiểm, liền quay đầu nhắc nhở đám người đi theo.
Nhưng là...
Đã trễ mất một nhịp, bởi vì năm sáu người thuộc hạ phía sau lưng, lúc bấy giờ đã là năm sáu cái thi thể vô tri vô giác, không thể nghe được lời cảnh báo của lão nữa.
Đồng loạt những “bịch bịch” do thân thể người ngã xuống mặt đất phát ra, để ý liền có thể phát hiện, trên yết hầu của năm sáu cái xác người này, đều có một vết thương do kiếm khí gây ra, loáng thoáng một tia lam sắc chân khí vẫn còn lưu lại.
“Thứ lỗi, ta thực sự không cố ý, là do sư tử cái kia muốn gϊếŧ người trước, các ngươi không nên trách ta a.”
Thoắt ẩn thoắt hiện đã đứng ở bên kia mái nhà, Ngô Chính thần thái tỏ ra vô tội, hữu thuyết hữu tiếu.
Tận mắt trông thấy một màn quái dị xuất quỷ nhập thần này, ba người Tường Vỹ kinh tâm không thôi, kể cả thiếu phụ nóng tánh Phiêu Hồng Vân giờ phút này đây cũng phải rút lại sự khinh thường của mình, chân chính xem Ngô Chính như một đối thủ hết sức khó đối phó.
Có thể trước mặt cả ba người, quỷ thần không hay, gϊếŧ chết toàn bộ đám người chỉ cách khoảng một thước ở phía hậu phương, bản lĩnh này quả thực là rất đáng để sợ hãi.
“Tường lão, ta vào trong nhà xem có quận chúa bên trong hay không, hai người trước cầm chân hắn, đừng để hắn tẩu thoát.”
Phiêu Hồng Vân hậm hực kìm chế tức giận nói.
“Không nên, ngươi không thấy hắn là như thế nào gϊếŧ chết đám người mình!? Kể cả là tìm được, cũng không thể để quận chúa ra đây.”
Lão nhân Tường Vỹ hành sự vô cùng cẩn trọng, ngay lập tức liền phán đoán ra tình huống có phần hơi bất lợi.
Lời này là rất không sai, Ngô Chính có thể vô thanh vô tức sát nhân, nếu trong lúc chiến đấu với hắn, còn phải phân tâm bảo vệ Triệu Mẫn, hậu quả lãnh nhận sẽ rất khó lường.
Nghe vậy, Phiêu Hồng Vân liền minh bạch, trầm trọng gật đầu.
“Rất tốt, lão quái thành tinh thực ra cũng không tinh như ta nghĩ.”
Nội tâm Ngô Chính rất đắc ý.
Một màn vừa rồi chính là hắn dày công sắp xếp, nếu là không hữu hiệu, Ngô Chính cũng hết cách cứu vãng, đành phải để mặc bọn hắn thành công giải cứu Triệu Mẫn trở về.
Kiếm khí gϊếŧ chết sáu tên thuộc hạ kia, từ đầu đã được Ngô Chính quán thật sâu dưới lòng đất, không để ba người Tường Vỹ phát hiện. Sở dĩ hắn phải dài dòng câu giờ như vậy, là vì muốn hướng sự cảnh giác của những người này về phía mình, đồng thời tranh thủ thời gian khống chế đạo kiếm khí dưới lòng đất âm thầm nhoi lên, ngay khi rơi vào đúng khoảng cách lý tưởng nhất, liền phát động tấn công.
Thực tế, chiêu trò này của Ngô Chính là muốn nhắm vào tâm lý của những người thông minh nhiều hơn là đám người đầu óc chậm chạp kia. Nếu đặt vị trí của Ngô Chính là Nhữ Dương Vương, nữ nhi của mình gặp phải bất trắc, tất nhiên là muốn phái những người đầu óc linh hoạt một chút, có thể tùy cơ ứng biến trong mọi tình huống. Thế nên lần này cũng là đánh cược một phen, may mắn là gần đây tỷ lệ đoán đúng của hắn lại tăng lên đáng kể.
“Vừa rồi thực sự là ta lỡ tay không cố ý, có thể cho ta cơ hội ngồi xuống thương lượng được không?”
Ngô Chính thành thành khẩn khẩn nói.
Tuy nhiên, Tường Vỹ dường như không để lời nói của hắn lọt vào tai, lại quay sang nói với Phiêu Hồng Vân và Hồ Thường Nghị:
“Hai người các ngươi chủ công, ta hỗ trợ.”
Nghe vậy, hai người Phiêu Hồng Vân không đáp lời, tức khắc liền triển khai khinh công, phóng lên mái nhà, bao vây lấy Ngô Chính hai bên trái phải.
“Bình tĩnh, bình tĩnh nào, từng người một, từng người một thôi, ta thực sự không chịu nổi a.”
Ngô Chính lại nhởn nhơ cười nói.
“Câm mồm!”
Mắng dứt lời, Phiêu Hồng Vân liền súc thế một kiếm, lăng không hướng mũi kiếm về phía Ngô Chính đâm tới, hồng sắc chân khí quán chú trên lưỡi kiếm rừng rực, sát thương không thể xem thường.
Đồng thời điểm, Hồ Thường Nghị từ bên phải cũng lao tới, hoàng sắc chân khí tập trung trên quyền đầu, thế công có phần thô sơ, nhưng lại trầm trọng vững chắc, chỉ có thể cường ngạnh đối bính, rất khó dùng xảo chiêu hóa giải.
“Thú vị!”
Từ rất lâu rồi Ngô Chính không cảm hứng khởi đến như thế, đáng tiếc chiến lực của hắn bây giờ không thể đối cứng với hai người tông sư sơ kỳ cùng lúc được, bất đắc dĩ chỉ có thể thi triển Loa Toàn Cửu Ảnh, chớp mắt phóng lên không trung mấy trượng, tránh thoát khỏi đợt tiến công mở màn này.
Vù vù vù...
Đứng giữa không trung, đột nhiên Ngô Chính cảm thấy một luồng khí thế áp đến từ phía trên. Hắn vội vàng ngước đầu nhìn lên, đối diện chính là thiết trượng của Tường Vỹ đang giáng xuống đầu hắn.
Ngô Chính nhanh chóng phản ứng trở lại, liền xoay người tránh né sang một bên, đồng thời súc thế Thất Thương Quyền. Đúng lúc Tường Vỹ cả người giáng xuống theo quán tính, Ngô Chính liền một quyền móc lên, nhắm thẳng vào thiên linh của lão.
Những tưởng Tường Vỹ sẽ không kịp trở tay, phải dùng phương pháp cường ngạnh chống đỡ, nào ngờ lão vẫn có thể kịp cuộn người một vòng, hai chân chụm lại với nhau, không quên tung ra nhất cước nhắm vào phần ngực Ngô Chính.
Tuy nhiên tay trái tiểu chỉ của Ngô Chính sớm đã súc thế đợi sẵn, lúc này nhất đạo lam sắc kiếm khí, Thiếu Trạch Kiếm trông như yếu ớt vô lực phóng ra, ngăn cản Tường Vỹ phản công trở lại.
Thiếu Trạch Kiếm chính là một trong những mạch kiếm khí độc hiểm bậc nhất trong Lục Mạch Thần Kiếm, nếu để kiếm này đắc thủ, cho dù là tu vi cao hơn đi nữa, cũng khó mà tránh khỏi trọng thương nặng nề.
Thế nhưng Tường Vỹ thân pháp thiên biến vạn hóa, tư thế chuyển động trông như chậm chạp, lại ẩn chứa huyền cơ thâm diệu bên trong, chớp mắt không hay biết đã lùi về phía xa, lưu lại vị trí trước đó, chỉ là trùng trùng điệp điệp tàn ảnh chồng chất vào nhau.