Tất nhiên, Ngô Chính sẽ không để điều này xảy ra, trừ phi lão thiên quả thực là muốn bức hắn vào chân tường, không cho hắn một cơ hội nào ngóc đầu, bằng không có hệ thống nơi tay, dù là thiên mệnh trên đầu, hắn cũng muốn lật cho bằng được mới thôi.
Thời gian một ngày của Ngô Chính tại Cổ Mộ vẫn chưa hết, lúc này hắn lại nhập thần trên giường hàn ngọc, tranh thủ thời gian đánh bóng, vững chắc căn cơ.
Dù sao tu vi có được nhờ đan dược thường sẽ bất ổn định, không thể phát huy được toàn bộ tiềm lực vốn có, nhất định không được vì đắc ý nhất thời mà xem thường, ảnh hưởng đến thành tựu sau này.
...
Cứ thế không biết đã qua bao lâu thời gian.
Bên trong thạch thất, ánh nến lờ mờ hư ảo, không phân biệt được ngày đêm.
Bỗng nhiên...
Tiếng bước chân nhẹ nhàng, không có ý che giấu động tĩnh, rơi vào tai Ngô Chính tương tự như là chuông báo thức, nhắc nhở hắn bây giờ đã là canh năm.
Ngô Chính từ tốn rời giường, đi đến cánh cửa thạch thất, dùng lực mở ra.
Đối diện hắn lúc bấy giờ, là một người nữ tử, dung mạo vô cùng xinh đẹp, tựa như là tiên nữ giáng trần, không ai khác chính là hoàng sam nữ tử, như mọi hôm, đến đây để hỏi hắn một câu:
“Ngươi thương thế, đã khỏi hẳn?”
Ngô Chính nghe thế, không khỏi buồn cười nói:
“Ngươi là quên, ta đã bình phục từ hôm qua rồi ư?”
Hoàng sam nữ tử không trả lời, thần sắc vẫn là lạnh nhạt không đổi.
Tựa hồ, nàng đã quen dùng câu “ngươi thương thế đã khỏi hẳn?” thay vì “ngươi biến khỏi đây được chưa?” rồi.
Ngô Chính hiển nhiên là minh bạch, nhưng vẫn rất yêu thích trêu chọc nàng:
“Như thế nào? Không nỡ để ta rời đi sao? Có phải hay không, muốn ta lưu lại thêm vài ngày nữa, để làm bạn với ngươi?”
“Đi theo ta.”
Hoàng sam nữ tử không đoái hoài đến hắn, liền quay lưng đi trước.
“Này, đợi ta, không cần phải đi nhanh như vậy a!”
Ngô Chính khẩn trương hô lên, lại nhanh chóng triển khai Hoành Không Na Di, đuổi theo phía sau.
Hoàng sam nữ tử cước bộ trông qua thì rất chậm chạp, thế nhưng thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, chớp mắt đã di chuyển được một khoảng cách khá xa, bộ pháp vô cùng thuần thục, uyển chuyển, biến hóa mạc trắc, đến cả Ngô Chính cũng phải toàn lực triển khai khinh công, mới có thể theo kịp nàng.
Rất nhanh, hai người băng qua các hành lang quanh co, vòng vèo như là mê cung, cuối cùng đã đến được cửa khẩu mật thất.
Bởi vì di chuyển quá nhanh, Ngô Chính thậm chí còn chẳng nhớ nổi, mình bằng cách nào có thể đến được chỗ này, chỉ biết các con đường trong Cổ Mộ, mười ngõ y hệt như một, còn phải liên tiếp lựa chọn giữa trái và phải, rất dễ bị đánh lạc hướng.
Hoàng sam nữ tử dừng lại cước bộ, không biết là làm như thế nào, bỗng nhiên thạch môn to lớn, nặng nề dần dần nâng lên, khiến cả mặt đất rung động, còn có một ít bụi cát từ phía trên đầu rơi xuống, tưởng chừng là một trận động đất cỡ nhỏ đang diễn ra.
Ngay khi thạch môn hoàn toàn mở ra, Hoạt tử nhân mộ trở về trạng thái bình lặng, yên tĩnh vốn có, một quang cảnh vô cùng xinh đẹp bất chợt hiện ra trước mắt Ngô Chính.Ngay khi thạch môn hoàn toàn mở ra, Hoạt tử nhân mộ trở về trạng thái bình lặng, yên tĩnh vốn có, một quang cảnh vô cùng xinh đẹp bất chợt hiện ra trước mắt Ngô Chính.
Đối diện hắn lúc này là một con đường mòn đất sỏi, nối liền với sơn lâm từ phía đằng xa, hai bên con đường này, đủ loại hoa mọc lên um tùm, màu sắc sặc sỡ lại hài hòa với tự nhiên, phía trước khoảng cách hơn mười trượng, cành lá xanh rờn che khuất trên đầu, tạo thành mái vòm ngọc bích, phủ xuống bóng mát.
Trông qua từ cái nhìn đầu tiên, nơi này chẳng khác nào là thế ngoại đào nguyên, biệt lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài, chỉ có cảnh sắc thiên nhiên xinh đẹp và người nữ tử dung mạo tuyệt trần, nhàn vân dã hạc cư trú tại nơi đây.
“Thật không ngờ phía sau Chung Nam sơn, cảnh sắc lại có thể đẹp đến thế này.”
Ngô Chính thở dài cảm khái.
Hoàng sam nữ tử nghe thế, trong lòng dấy lên nghi vấn, liền buột miệng hỏi:
“Ngươi biết đây là đâu?”
“Danh tính của ngươi là gì?”
Ngô Chính không trả lời mà quay sang nhìn nàng hỏi.
Đối diện ánh mắt thưởng thức của hắn, hoàng sam nữ tử trái lại vẫn lạnh nhạt vô thần. Tựa hồ nàng sớm đã quen với cách người khác nhìn mình như thế.
Thế nhưng, từ trong đôi đồng tử đen nhánh của Ngô Chính, khác biệt với ánh mắt tham lam của thế gian, nó dường như chỉ đơn thuần là muốn được thưởng thức cái đẹp, hoàn toàn không chứa chấp du͙© vọиɠ dã tâm, để nàng dù muốn hay không, cũng không thể chán ghét ánh mắt này được.
“Dương Tuyết Di.”
Lời thốt ra khỏi miệng, hoàng sam nữ tử còn chẳng hiểu nổi, tại sao nàng lại nói tên của mình cho hắn biết!? Để nàng nội tâm không khỏi có chút mâu thuẫn, phức tạp nhất thời thật khó mà minh bạch.
“Ta là Ngô Chính.”
Ngô Chính khẽ gật đầu cười đáp.
“Ngươi tại sao lại biết nơi này là phía sau Chung Nam sơn?”
Dương Tuyết Di dường như không mấy quan tâm đến danh tính của hắn, lại tiếp tục nghi vấn.
Lúc nàng mang Ngô Chính về Cổ Mộ, hắn vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, sau đó cũng không rời khỏi thạch thất nửa bước, hoàn toàn mê luyến ôm khư khư chiếc giường hàn ngọc, làm sao có thể biết chính xác được vị trí của mật thất cơ chứ!?
Tiếc là Ngô Chính lần này vẫn không trả lời, chỉ quay lưng rời đi, cước bộ mười phần nhàn nhã, mãi cho đến khi bóng lưng khuất sau phúc sơn, trong đôi mắt vô thần lãnh cảm của nữ tử.
Vừa lúc muốn quay đầu, một giọng nói quen thuộc của thiếu niên, vang vọng từ phía xa, rơi vào tai nàng:
“Chung Nam sơn hậu, Hoạt tử nhân mộ, Thần Điêu hiệp lữ, tuyệt tích giang hồ.”
Dương Tuyết Di đôi mắt tròn xoe, không thể giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Nàng là không thể ngờ, trên giang hồ hiện nay, vẫn còn có người nhớ đến Thần Điêu hiệp lữ năm xưa!? Trông bề ngoài của hắn cũng không phải là quá lớn tuổi đi, tại sao lại biết được những chuyện như thế này!?
Bất giác, cái tên “Ngô Chính” lại quanh đi quẩn lại trong đầu của nàng, cả thân phận của hắn cũng để nàng hiếu kỳ mãi không thôi.
-------*-*-------
Mười ngày sau.
Phía bắc Chung Nam sơn, thung lũng Vị Hà.
Trên con sông, một chiếc thuyền nhỏ xuôi theo thủy lưu, trôi dạt về phía trước.
Lão ngư phu ngồi ở phía cuối con thuyền, mồ hôi thấm ướt lưng áo, tay đung đưa mái chèo, trên mặt tươi cười rạng rỡ, dường như không một chút cảm thấy khổ sở, khó nhọc.
Đứng ở đầu con thuyền, là thân ảnh bạch y thiếu niên, tay chấp sau lưng mười phần tiêu sái, ánh mắt mải mê nhìn ngắm quan cảnh xung quanh, tựa hồ là đang trên đường du sơn ngoạn thủy.
Người thiếu niên này, không ai khác chính là Ngô Chính!
“Phía trước đã là địa bàn của Cự Kình bang, công tử có thật là muốn đi qua đó?”
Lão ngư phu bỗng nhiên có chút thấp thỏm, lên tiếng nhắc nhở.
Cự Kình bang là một trong những thế lực nhị lưu, chỉ xếp sau lục đại môn phái, chiếm lĩnh địa bàn tương đối rộng rãi, hơn nữa người của bang phái này nghe nói võ công rất cao cường, lại rất hung hãn tự cao tự đại, chẳng ai muốn dây vào một thế lực như vậy cả