Lúc bấy giờ công lực của hắn tổn hao không ít, nếu là vài khắc trước đó nhân lúc khói bụi mịt mù hỗn loạn mà chớp lấy thời cơ, thì may ra vẫn có thể dễ dàng tẩu thoát khỏi nơi này.
Nhưng bây giờ đối diện hắn là một người nữ tử thân mang đủ loại công phu quỷ dị khó lường, hơn nữa lại đang trong trạng thái đỉnh phong không chút tổn hao, lại nói muốn trước mặt nàng mà thi triển Ngự Phong Hành quả thực là khó như lên trời.
Hà Thái Xung đây là muốn câu kéo thời gian, tranh thủ hồi phục lại chút ít công lực của mình, được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu mà thôi, chí ít vẫn còn níu giữ một tia hy vọng sống sót.
Vù...
Nhưng Đông Phương Bạch lại không cho Hà Thái Xung có cơ hội thật tốt như thế, ngay khi hắn vừa dứt lời, nàng liền đã xuất hiện trên đầu của hắn, từ trên không trung phóng xuống ba đạo kim châm.
Quỳ Hoa Bảo Điển, Vân Quyển Lưu Tinh!
Ba đạo châm ảnh phóng đi với tốc độ cực nhanh tựa như lưu tinh, nhìn bằng mắt thường có thể trông thấy ba vệt dài tử quang theo châm lộ đi qua lưu đọng giữa không trung, kình lực âm tính quỹ dị di động theo hình xoắn ốc, nương theo kim châm tạo thành ba vòng xoáy cỡ nhỏ cuồn cuộn lao xuống.
Bất chợt phát giác nguy hiểm đã đến rất gần, Hà Thái Xung nhất thời không kịp trở tay, liền dựa vào phản xạ thi triển Ngự Phong Hành, phút chốc thân ảnh tại chỗ biến mất, di động đến một nơi cách đó không xa.
Uỳnh uỳnh uỳnh...
Ngay sau đó ba đạo kim châm của Đông Phương Bạch không tìm được mục tiêu, chỉ có thể đâm đầu vào đất, tạo thành ba lỗ tròn sâu hoáy lõm xuống bên dưới.
Hít hà...
Trông thấy uy lực chiêu thức vừa rồi có chút cường đại thái quá, Hà Thái Xung không khỏi rùng mình giật thót, tím tái cả mặt mày. Hắn cố gắng hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, đây mới chỉ là ba đạo kim châm nhỏ nhắn mà thôi, thật không thể tượng tượng nỗi lại có thể tạo thành uy lực khủng khϊếp như vậy.
Trước giờ Hà Thái Xung còn tưởng rằng kim châm chỉ có thể dùng để ám toán, nào có thể dùng để chính diện tấn công!? Nhưng là lần này Đông Phương Bạch thi triển tuyệt học của mình, để hắn không khỏi mở rộng tầm mắt một phen.
“Ta cứ tưởng ngươi đã là đèn cạn dầu a, quả nhiên là còn bảo lưu chút ít thực lực.”
Đông Phương Bạch không nhanh không chậm đáp xuống mặt đất, ánh mắt khóa chặt lấy thân ảnh của Hà Thái Xung, cũng không đoái hoài che giấu sát ý của mình.
Hà Thái Xung thì hoàn toàn ngược lại, cố gắng đè nén kinh hãi trong lòng, thần sắc vẫn tỏ ra rất bình thản, không có dấu hiệu hư thoát vô lực. Tuy nhiên sau khi bị ép phải sử dụng Ngự Phong Hành, lần này hắn quả thực đã là đèn cạn dầu rồi.
Trước đó Đông Phương Bạch liên tiếp bào mòn công lực của hắn, bây giờ càng là toàn lực triển khai muốn gϊếŧ chết hắn. Hà Thái Xung bảo lưu chút ít lực lượng vốn dĩ đã không còn bao nhiêu, bây giờ càng là trở nên cạn kiệt không còn một tia. Nếu không nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, Hà Thái Xung tất yếu hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
“Ngừng tay, ngươi không muốn biết bí mật của Ỷ Thiên kiếm sao!?”
Bất chợt, Hà Thái Xung cao giọng lớn tiếng hô lên, rất kịp thời ngưng lại động tác của Đông Phương Bạch, để nàng tựa hồ có chút hứng thú lắng nghe.
“Ta đúng là rất hiếu kỳ muốn biết a!” – Đông Phương Bạch rất kiên nhẫn đáp lời.
“Không dám giấu diếm tiểu cô nương, sở dĩ ta mong muốn có được Ỷ Thiên kiếm chính là vì muốn xác thực bí mật bên trong thanh kiếm này!” – Hà Thái Xung thần thái có chút gượng gạo, nhẹ giọng cười nói.
“Xác thực!?”
Đông Phương Bạch ánh mắt vô thần, cố ý để lộ ra nửa đầu kim châm vô cùng bén nhọn, khua tay uy hϊếp cảnh cáo Hà Thái Xung.
“Khoan đã... ta thực sự là biết bí mật trong Ỷ Thiên kiếm, chỉ cần ngươi buông tha cho ta một con đường sống, ta nhất định sẽ nói bí mật này cho ngươi!”
Hà Thái Xung hốt hoảng đến mức đánh rơi trường kiếm trong tay, liên tiếp loạng choạng lùi về sau mấy bước. Tựa hồ động tác cố tình vừa rồi của Đông Phương Bạch khiến hắn hồn vía chạy loạn, trong lòng kinh hãi không ít.
“Đáng tiếc, ta không có hứng thú nghe tiếp!”
Chưa kịp dứt lời, Đông Phương Bạch chỉ phẩy nhẹ bàn tay, ngay lập tức nhất đạo châm ảnh nhắm về phía mi tâm Hà Thái Xung, “vu vυ't” phóng tới.
Bùng!
Nhưng thần may mắn lần này lại đứng về phía Hà Thái Xung. Không biết là từ đâu, một đạo kiếm phong đột nhiên “vù vù” lướt tới, chấn nát cả kim châm của Đông Phương Bạch hóa thành phấn vụng, hoàn toàn hóa giải sát chiêu của nàng một cách triệt để, thậm chí còn không dư thừa chút lực lượng nào. Có thể thấy được người đánh ra đạo kiếm phong này thực lực chênh lệch so với Đông Phương Bạch không chỉ là một hai tầng cấp.
“Cao thủ!”
Tận mắt kiến thức một đạo kiếm phong vừa rồi, Đông Phương Bạch giật mình sững sốt không thôi. Nhưng ngay lập tức liền có thể phản ứng trở lại, nàng nhanh chóng súc lực thủ thế, ánh mắt đảo loạn cảnh giác tứ phương, tùy thời đều có thể động thủ nghênh chiến.
Tuy nhiên Đông Phương Bạch lại minh bạch người đến nhất định là không có sát ý với nàng, bằng không chỉ bằng một kiếm quá nhanh, quá... “bất chợt” như vừa rồi, cũng đủ để lấy mạng nàng một cách vô cùng dễ dàng, không tốn bao nhiêu sức lực.
Nên biết chỉ bằng kiếm phong đã có thể phá hủy chấn tan kim châm của Đông Phương Bạch được gia cố Quỳ Hoa Bảo Điển nội lực bên trên. Lại nói nếu đó là một đạo kiếm khí của hắn nhắm về phía nàng thì sao!? Thử hỏi lấy Đông Phương Bạch thực lực như bây giờ có thể chống đỡ hay tránh né được ư!?
Tựa hồ như nghĩ thông suốt điều này, Đông Phương Bạch không còn mảy may lo lắng nữa, lập tức liền thu công buông xuống thủ thế, chỉ giữ mình bất động lẳng lặng chờ đợi sự việc tiếp theo diễn ra.
“Hậu sinh khả úy, tiểu nha đầu ngươi tuổi tác không bao nhiêu đã có được võ công cao cường như thế, không biết sư phụ của ngươi là ai?”
Quả nhiên không ngoài dự đoán, ngay khi Đông Phương Bạch quyết định buông lỏng phòng bị, đột nhiên liền nghe thấy một đạo thanh âm trầm khàn cứ vang vọng dai dẳng bên tai hoài không dứt. Mặc dù nàng không biết âm thanh là từ nơi nào phát ra, nhưng nghe qua giọng nói liền có thể đoán biết được, có thể hắn là một lão quái vật nào đó đang ẩn nấp xung quanh, giả thần giả quỷ để trò chuyện với nàng.
“Ta có, nhưng cũng không có sư phụ!” – Đông Phương Bạch đơn giản thành thật trả lời.
Ở thế giới trước kia nàng đúng là có một người sư phụ, tuy nhiên thế giới cũ chỉ có thể xem là dĩ vãng chôn vùi trong quá khứ, hoặc cũng có thể xem nó như một kiếp người đã trôi qua, hoàn toàn không còn liên hệ gì đến thế giới hiện tại. Cho nên sư phụ của nàng là có, nhưng thực chất cũng là không!
“Ha ha, lão phu sẽ xem như ngươi không có sư phụ, không biết tiểu nha đầu ngươi có hứng thú muốn làm đệ tử của lão phu hay không?”
Giọng nói trầm khàn của lão niên lại vang vọng bên tai của Đông Phương Bạch, nghe qua âm điệu tựa hồ là lão đang rất hài lòng, tươi cười gật gù đề nghị.
Đông Phương Bạch nghe xong liền không cần nghĩ ngợi, lập tức thẳng thừng từ chối:
“Ta không có hứng thú, ngươi tìm người khác đi!”
-------*-*-------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.