*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Lengkeng_Sophie
Beta: uchihasaki
Trong Thúy Bảo cung từ khi Lang Hoa thăng làm uyển nghi, liền đối với người phía dưới rất quy củ. Bởi vì quãng thời gian trước lôi ra một nô tài phản chủ, nhân chứng vật chứng đều có nhưng cắn chết không chịu nói ra chủ tử sau lưng, chỉ là mục đích của các nàng cùng Lưu Nga giống nhau, đều muốn gϊếŧ chết Triệu Thụ Ích, thái giám kia dùng biện pháp vô cùng tốt, cung nhân ở Thúy Bảo cung đều ngàn phòng vạn phòng trên chuyện ăn mặc, mỗi thời mỗi khắc kiểm tra, hắn bí mật bôi chút bí dược ở mặt trên cái nôi trẻ con. Bí dược này là nghiên cứu chế tạo riêng cho trẻ con, người lớn ngửi thấy cũng không sao, coi như thời gian dài cũng không sẽ tạo thành tổn thương quá lớn, thế nhưng trẻ con sức đề kháng yếu, đặc biệt trẻ mới sinh, thân thể đều không có phát dục xong, ngửi thấy vật này, thời gian lâu dài, coi như không chết cũng sẽ biến thành kẻ ngu si!
Như vậy đối với một đứa bé chưa tròn một tuổi, quả thực là ác độc!
Bắt được người này, tất cả công lao là của Đái thuận dung, năm đó khi nàng ở vương phủ bởi vì quá được sủng ái, bị người đỏ mắt hạ không ít thuốc, Đái thị lúc còn trẻ không biết khiêm tốn, gây thù hằn quá nhiều, né một còn có một, cuối cùng bị những bí dược kia làm hại mất đi quyền làm mẫu thân. Đái thị đối với những bí dược này hận thấu xương, nàng tìm tới lão nhân trong cung, lại hỏi thái y, liệt ra bí dược tốt hơn một chút, nhận biết từng cái từng cái, mười mấy năm qua, trong đầu Đái thị ghi nhớ bí dược không nói tới ngàn loại, cũng có trăm loại, công hiệu của các loại bí dược làm cho nàng hoảng sợ.
Lúc đó Đái thuận dung ngửi thấy mùi trên cái nôi, gương mặt vốn đang nghiêm nghị nhất thời liền trở nên dữ tợn: “Tiện nhân! Mười mấy năm, ngươi cuối cùng cũng coi như không giấu được, ta sớm muộn sẽ bắt được ngươi!” Ở trong các loại bí dược, Đái thị nhớ tới rõ ràng nhất chính là nước kim diệp này, đây chính là loại năm đó làm hại nàng sảy thai rồi vô sinh luôn. Năm đó Đái thị mang thai hơn một tháng, ngay cả nàng cũng không biết, liền mạc danh kỳ diệu sảy thai, còn làm cho kết cục cả đời không thể mang thai, chờ sau khi nàng biết, sảy thai không thể mang thai nữa là kết cục đã định, coi như thương tâm gào khóc như thế nào đi nữa, cũng không làm nên chuyện gì. Vì không muốn đánh rắn động cỏ, nàng cẩn thận từng li từng tí một bắt đầu tra, khi tra được một nửa, manh mối đột nhiên đứt rời, nàng bất đắc dĩ chỉ có thể cầu viện Chân Tông, Đái thị năn nỉ Chân Tông nhất định phải đưa hung thủ hại người này ra ánh sáng, chỉ là sau đó Chân Tông cũng tra xét mấy tháng, một điểm manh mối đều không có bắt được.
Lúc đó Chân Tông đang phiền lòng chuyện của Lưu Nga, không có quá nhiều thời gian đi xử lý chuyện Đái thị bị sảy đứa bé kia, thêm vào vào lúc ấy, Chân Tông có năm con trai hai con gái, chỉ có điều những đứa bé này đều lần lượt qua đời trước và sau khi Chân Tông đăng cơ, ngoại trừ nhị công chúa, nàng xuất gia làm đạo sĩ. Lúc đó, số lượng con cái của Chân Tông ở trong mấy vị vương gia xem như tương đối nhiều, cho nên hắn căn bản cũng không có quá để ý đứa bé bị sảy kia của Đái thị.
Nhưng Đái thị làm sao có thể cam tâm, người kia hại chết con của nàng, còn tạo thành thương tổn không cách nào cứu vãn, lẽ nào liền buông tha như thế?
Nàng không cam lòng!
Chân Tông không nhúng tay vào, Đái thị liền tiếp tục mang theo tâm phúc của mình điều tra, vừa có manh mối, nàng liền đi tìm Chân Tông yêu cầu tiếp tục điều tra, chỉ là Chân Tông đối với nàng đột nhiên trở nên rất thiếu kiên nhẫn, vừa bắt đầu chỉ là qua loa với nàng, sau đó cũng không chịu gặp nàng.
Dần dần, Chân Tông không đi tới viện của Đái thị, trong phủ đều nói Đái thị thất sủng.
Đứa bé bị sảy mất, cả đời cũng không thể sinh, hung thủ sợ đã sớm chạy, cha đứa bé di tình biệt luyến…
Cuộc đời Đái thị, từ khi bắt đầu tiến vào vương phủ, chính là một bi kịch!
Muốn chết trân nhìn chòng chọc cái nôi. Ngủ đông mười mấy năm, lại đi ra ra tay với đứa bé.
Mặc kệ Lý thị đến cùng có thể cùng nàng hợp tác hay không, người như thế, nàng tuyệt đối sẽ không nuông chiều!
Đái thị đem chuyện bí dược nói cho Lang Hoa: “Nước của cây kim diệp sẽ khiến trẻ con khó thở, hít vào quá nhiều, nghiêm trọng sẽ dẫn đến tử vong.”
Trong lòng Lang Hoa cả kinh,
cây kim diệp*
ở trong trí nhớ của nàng, từ rễ cây đến cánh hoa đều là thuốc hay rất tốt, làm sao ở nhân gian đã biến thành thứ hại người?cây kim diệp –
金叶木
Tâm tư Đái thị, Lang Hoa nhìn lâu như vậy cũng nhìn ra rồi, nàng muốn chống lại Lưu Nga, có điều trước đây nàng không có sủng ái, lại không có bao nhiêu quyền lợi, cho nên không cách nào động thủ, hiện tại Lưu Nga mang thai, phi tử trong cung chỉ có nàng có phân vị cao nhất, tư lịch sâu nhất, Chân Tông liền lên tiếng, để Đái thị tạm quản cung vụ.
Khoảng chừng thời gian mười tháng, tuy rằng Lưu Nga bên kia phái cung nữ lại đây, ngoài sáng là đề điểm Đái thị, dạy Đái thị xử lý cung vụ như thế nào, kỳ thực là giám thị Đái thị, chỉ lo Đái thị đem người của mình xếp vào ở những nơi khác trong cung.
Hiện tại Đái thị chủ động lấy lòng, Lang Hoa cũng lĩnh phần tâm ý này của nàng.
Nếu có người muốn hại con trai của nàng, vậy cũng phải trả giá thật lớn!
Đái thị còn tưởng rằng Lang Hoa sẽ chọn lựa giống nàng năm đó, tra ra một ít chuyện sẽ đi bẩm báo Chân Tông, không nghĩ tới Lang Hoa quyết tâm, trực tiếp mời Chân Tông tới, ở ngay trước mặt hắn đem tiện nô phản chủ kia trượng tễ, lại để cho cung nhân của Thúy Bảo cung ở một bên quan sát.
Một cái gậy gỗ thô to, do thị vệ canh gác Thúy Bảo cung hành hình, từng cái từng cái tầng tầng rơi vào trên mông tiểu thái giám. Miệng tiểu thái giám đã bị nhét khăn, tiếng kêu thống khổ từ kẽ hở nơi khóe môi tản ra. Khí lực của thị vệ vốn rất lớn, tiểu thái giám này lại phạm vào tội chết, hai thị vệ cùng nhau tiếp tục đánh, đều không có dừng lại, đến khoảng chừng tám mươi cái, thịt trên mông tiểu thái giám đều bị đập nát, thịt băm lẫn vào vết máu, trong không khí lập tức tràn ngập mùi máu tanh làm người buồn nôn.
Một ít cung nữ thái giám không nhịn được đã che ngực khó chịu nôn mửa, còn có tuy rằng không nôn ra được, nhưng đều sợ đến mức mấy người rúc vào một chỗ, nhỏ giọng gào khóc.
Chiêu gϊếŧ gà dọa khỉ này dùng rất được, Lang Hoa rõ rõ ràng ràng nói cho hạ nhân trong cung của nàng, tương lai lại có thêm người dám ra tay với con trai của nàng, kết cục không thể tốt hơn bao nhiêu so với tiểu thái giám này, chỉ sẽ thảm hại hơn.
☆ Truyện được đăng tại ☆ tieulienlien.wordpress.com ☆
Lưu Nga đợi gần một tháng, đều không có nghe thấy tin tức Triệu Thụ Ích chết, trái lại mỗi ngày từ trong miệng cung nữ lắm mồm nghe thấy rất nhiều tin tức liên quan tới Thúy Bảo cung, nói thí dụ như cái gì: ngày hôm nay hoàng thượng tự mình vẽ một bức họa cho Lý nương nương, hoàng thượng cầm trống bỏi chơi đùa cùng tiểu hoàng tử, hoàng thượng rất yêu thích nhi tử của Lý thị…
Lão nương không thích nghe thấy những chuyện này chút nào!!!
Từ khi mang thai, tính khí Lưu Nga thật sự không vui vẻ nổi, nàng ta đem những cung nữ nhàn rỗi không chuyện gì làm này toàn bộ bị vả miệng ba mươi cái, sau đó trả lại về nội thị.
Có nhạc đệm vừa ra như thế, Lưu Nga cũng lại không đợi kịp, đem Ngưng Bích gọi vào trong điện.
Ở trong ánh mắt âm trầm của Lưu Nga, Ngưng Bích không chịu được nữa, quyết tâm, “đùng” liền quỳ xuống, miệng đều không nói gì, hai hàng nước mắt trước hết rơi xuống, sau khi làm chuyện bậy xong, thỉnh tội đầu tiên tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm: “Nương nương, nô tỳ tội đáng muôn chết, phụ lòng nương nương giao phó, nô tỳ thật sự không phải cố ý, nô tỳ đối với nương nương trung tâm như nước sông cuồn cuộn không dứt…”
Lưu Nga vung vung tay: “Ít nói phí lời, nói thẳng nguyên nhân!”
Chuẩn bị một bụng biện hộ, liền như thế bị nàng ta chặn ở cuống họng, mặt Ngưng Bích xanh lè: “… Nô tỳ xác thực chuẩn bị ra tay, nhưng gần đây Thúy Bảo cung trông coi càng nghiêm mật.”
Con mắt Lưu Nga híp lại, chậm rãi nói: “Ý của ngươi là, có người đem kế hoạch của chúng ta để lộ ra ngoài?”
Ngưng Bích dập đầu một cái: “Nô tỳ nhất thời cũng không biết là xảy ra chuyện gì, có điều thủ vệ Thúy Bảo cung so với lúc trước, thật sự rất nhiều thay đổi.”
Lưu Nga vỗ bàn một cái, cả giận nói: “Tra cho bổn cung! Mau mau tra, đến cùng là ai?”
Sau khi Quách hoàng hậu đi về cõi tiên, cung vụ vẫn do Lưu Nga chưởng quản, nàng ta chưởng quản hậu cung nhiều năm, cơ sở ngầm trong cung đã tích lũy lên, lớn nhất là ngay cả cung nữ, thái giám chưởng sự cung, nhỏ nhất là cung nữ quét rác trong lãnh cung.
Nàng ta vừa ra tay, tất cả cọc ngầm của nàng ta đều trổ hết tài năng, không tới ba ngày, chuyện đã xảy ra liên quan tới Thúy Bảo cung liền ghi chép từ đầu đến đuôi, sau đó đưa lên cho Lưu Nga xem.
Lưu Nga nhìn tư liệu liền nhướng mày, là ai ra tay trước nàng ta đây?
Nếu như có thể thành công cũng thôi, nàng ta trộm gà không xong còn mất nắm gạo, không những đem một tiểu thái giám trung tâm bồi tiến vào, còn gây ảnh hưởng tới hành động sau này của Lưu Nga, quả nhiên là ngu xuẩn!
Lưu Nga nhìn xuống tiếp, nhìn thấy Chân Tông vì Lý thị, lại đem chuyện Lý thị một mình trượng tễ cung nhân giấu giếm đi, Lưu Nga càng khẩn trương hơn.
Nàng ta đem tư liệu ném tới bên người Ngưng Bích, giọng tàn nhẫn, nói: “Tiếp tục tra, nhìn xem là ai phá hỏng chuyện của bổn cung!”
♫Edit♪Lengkeng_Sophie ♫ Beta ♪ uchihasaki♫
Lưu Nga bên này lại tra, Lang Hoa bên kia cũng đang tra, sự tình vừa ra nàng liền phái người đi thăm dò, người giật dây còn chưa kịp đem đuôi quét sạch sẽ, liền bị Lang Hoa theo manh mối kia đi điều tra. Kết quả, quả thực mở rộng tầm mắt.
Chẳng ai nghĩ tới, làm ra chuyện này lại là tiệp dư Dương thị, Lang Hoa nhíu mày suy nghĩ một chút, Dương thị thật giống cũng không có động cơ gây án a, có điều Dương thị là tỷ muội tốt của Lưu Nga, hay là nàng ta đang vì Lưu Nga mới làm như vậy.
Chỗ Thường Đức cung, Lưu Nga cũng được tin tức, nàng ta nỗ lực tự nói với mình, nàng ta đang mang thai, không thể nổi giận, phải thường xuyên duy trì tâm trạng vui vẻ, vui vẻ…
“Cành cạch sát” Lưu Nga cuối cùng nhịn không được, đem một chén trà mới tinh ném ra ngoài.
Đồng thời, cung nhân tiến lên thông báo: “Nương nương, Dương tiệp dư cầu kiến, “
“Nói nàng ta chạy trở về tẩm điện đi, không có chuyện gì đừng đi ra ngoài lắc lư!”
Thực sự không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!
Đồng đội heo Dương thị nếu không có năng lực này, làm gì còn muốn đem nhược điểm của mình đưa đến trong tay người khác.
Biết Dương thị làm chuyện tốt rồi, Lưu Nga hối hận đến xanh cả ruột, lúc trước tại sao lại chọn Dương thị không dùng được chứ. Khang thị, Từ thị, Trần thị, mấy người này tuy rằng không được sủng ái bằng Dương thị, nhưng người nào cũng đều an phận hơn so với Dương thị!
Đang nổi nóng, Dương thị một mực vào lúc này xông tới.
Dương thị “rầm” một tiếng quỳ gối trước mặt Lưu Nga: “Tỷ tỷ, hoàng thượng ngày ngày không triệu kiến muội muội, bây giờ ngay cả tỷ tỷ cũng không chịu thấy muội muội sao?”
Lưu Nga cầm một cái chén ném qua: “Có công phu này, còn không bằng suy nghĩ thật kỹ làm sao đem hoàng thượng từ Thúy Bảo cung dẫn lại đây, nhân cơ hội hoài đứa bé.”
Khoảng thời gian này, nàng ta mang thai không thể hầu hạ thánh giá, Chân Tông hầu như mỗi ngày đều chạy tới Thúy Bảo cung, thế nhưng hầu như không có qua đêm ở Thúy Bảo cung, trời tối sầm lại liền đổi đường đi tới cung điện của Đái thuận dung. Lưu Nga không biết tại sao Lý thị không thị tẩm, có điều quan hệ của nàng cùng Đái thị, lại như nàng ta cùng Dương thị lúc trước, mỗi lần thân thể nàng ta không thoải mái, liền đem hoàng thượng đẩy qua chỗ Dương thị.
Cái này gọi nước phù sa không để chảy ruộng ngoài!
Không biết từ khi nào, Lý thị và Đái thị lại tụ một chỗ.
Quả nhiên là tiện nhân thích cùng một ổ!