Sau khi Chu Gia Mẫn bỏ lệnh cấm, đoạt được thánh sủng không kém Thiều thải nữ, liên tiếp nửa tháng, số ngày được thị tẩm đã có thể bằng của Thiều Nhan.
Thiều Nhan tuy rằng có thai, thế nhưng hiện tại còn ít tháng, cho nên mấy ngày này nàng ta vẫn được thị tẩm, ngược lại có đứa bé đối với nàng ta mà nói chỉ là trong thân thể có thêm một khối thịt, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì.
Ngày hôm đó, chúng phi tần đến trong cung Nga Hoàng thỉnh an, những người khác đều là đến trước thời gian, chỉ có Chu Gia Mẫn, sau canh giờ thỉnh an quá một chén trà, Chu Gia Mẫn mới khoan thai đến muộn.
“Hôm nay Đức thải nữ lại đến muộn, quốc hậu nương nương cũng không thể lại thiên vị muội tử của mình.” Trong lời nói của Giang Phi khá biết cân nhắc, nhưng khi nhìn Chu Gia Mẫn thì con ngươi đầy lạnh lẽo.
Nga Hoàng hời hợt nhìn Giang Phi một cái, nói: “Bổn cung luôn luôn đối xử bình đẳng, hôm nay Gia Mẫn đã muộn, vậy thì là theo quy củ làm việc, lại khấu một tháng lương lấy đó trừng phạt.”
Chu Gia Mẫn mặt ngoài mỉm cười, trong lòng đều ghi lại một bút cho Giang Phi cùng Chu Nga Hoàng, hiện tại tạm thời cho các ngươi cao hứng một chút, sau này có thời điểm các ngươi khóc.
Chu Gia Mẫn hành lễ, liền theo thường ngày như vậy ngồi ở bên cạnh Thiều Nhan, Thiều Nhan cầm khăn tay của mình, thuận miệng hỏi một câu: “Tỷ tỷ hôm nay làm sao đến muộn?”
Mặt Chu Gia Mẫn trong nháy mắt hiện lên ba phần e thẹn, nhẹ giọng nói: “Buổi tối ngủ say, sáng nay quốc chủ lại để cho đám cung nhân đừng đánh thức ta, cho nên mới đến muộn.”
“Ồ ——” Thiều Nhan nhả dài âm cuối, biểu thị đã hiểu rõ, chậm rãi nói: “Quốc Chủ săn sóc, thỉnh thoảng dặn dò cung nhân như vậy, có câu nói lễ không thể bỏ, cho nên mỗi ngày muội vẫn dậy sớm đến thỉnh an, có điều tỷ tỷ là muội muội ruột của quốc hậu nương nương, coi như mỗi ngày đều đến muộn, nói vậy nương nương cũng không sẽ nghiêm trị, không phải sao?”
Chu Gia Mẫn bị nàng dùng ngữ khí quái gở này làm nghẹn đến khó chịu.
Trong thời gian bị cấm túc, Chu Gia Mẫn biết cảm tình Lý Dục đối với Nga Hoàng đã không giống lúc trước, trong lòng đang hài lòng, ai có thể nghĩ tới Chu Nga Hoàng càng sẽ đánh cho nàng ta một chưởng, mang tới mấy cung nữ xuất thân thấp hèn, một người lại một người rất xinh đẹp, đặc biệt là Thiều thải nữ kia, không chỉ có dung mạo xinh đẹp, câu dẫn quốc chủ thần hồn điên đảo, liền ngay cả thủ đoạn cũng…
Chu Gia Mẫn khẽ cau mày, nghĩ đến chính mình hai ngày trước phái người đi bỏ thuốc cho Thiều thải nữ, không chỉ không bỏ thuốc được, còn làm người tóm được khuyết điểm, may nàng ta có lưu lại hậu chiêu, bằng không nàng ta làm hết thảy đều đem dã tràng xe cát.
Nhưng mà càng làm nàng ta tức giận chính là, Thiều thải nữ kia lại dám lấy chuyện này tìm đến nàng ta kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tuy rằng Thiều Nhan không có chứng cứ không cách nào đem chuyện này chọc ra, nhưng cách làm của Thiều Nhan cũng đủ làm nàng ta chán ghét.
Thiều Nhan là một đối thủ mạnh mẽ, điểm này nàng ta thừa nhận, thế nhưng Chu Gia Mẫn nàng cũng không phải là ngồi không.
“Hai người các ngươi nói cái gì đó?” Chu Nga Hoàng thấy thời cơ đã tới, lên tiếng hỏi.
Thiều Nhan cướp lời Chu Gia Mẫn, lên tiếng trước, nói: “Đang hỏi tỷ tỷ tại sao đến muộn đó!”
“Yêu! Bổn cung cũng hiếu kỳ với nguyên nhân Đức thải nữ đến muộn, có thể nói ra cho mọi người nghe một chút hay không?” Ánh mắt nóng rực của Giang Phi quét nàng ta, đem Chu Gia Mẫn hun nóng đến hoảng.
Đang ngồi đều là phi tần của Quốc Chủ, nguyên nhân trong đó có người nào không biết.
Chu Gia Mẫn làm lành cười nói: “Cũng không có gì, chỉ là dậy trễ.”
Chuyện khuê phòng nếu như lấy ra nói tỉ mỉ, vậy nàng ta sẽ không chỉ là bị phạt tiền tiêu vặt một tháng đơn giản như vậy.
Chu Gia Mẫn biết Giang Phi coi nàng ta như kẻ thù, nhất định sẽ không tha thứ, nói xong nàng ta liền tìm đề tài khác nỗ lực dời đi lực chú ý của mọi người, nàng ta nói: “Sắc mặt tỷ tỷ không tốt lắm, có thể có truyền triệu thái y tới xem một chút.”
Chu Nga Hoàng lắc đầu cười nói: “Chỉ là bệnh vặt.” Thân thể này đại nạn sắp tới, khí tức một phách của nàng vốn bám vào trên người của nguyên chủ cũng càng ngày càng yếu ớt, xem ra, nhất định phải tăng nhanh tốc độ.
Chu Nga Hoàng giống như lơ đãng sửa lại tay áo, Thiều Nhan ngồi ở phía dưới, ngoắc đầu ngón tay một cái như đáp lại.
“Quốc Chủ đến —— “
Thái giám vừa hô xong, Lý Dục vội vã vọt vào, trên mặt là không khí vui mừng ức chế không được.
Nga Hoàng nửa ngồi xổm người xuống: “Cho Quốc Chủ…” Chỉ mới nói nửa câu, Lý Dục ngay lập tức nâng nàng dậy, cùng nàng ngồi chung một ghế, vui vẻ nói: “Nga Hoàng, phía trước truyền đến tin chiến thắng, Hà tướng quân lấy 70 ngàn đại thắng 120 ngàn binh lực của Tống Quân.”
Từ khi Nam Đường cùng Tống Quân giao chiến tới nay, lần đầu tiên thắng được, chiến dịch này làm cho Nam Đường sĩ khí đại chấn, Lý Dục cao hứng muốn điên rồi, không thể chờ đợi được nữa muốn cùng người chia sẻ.
“Chúc mừng Quốc Chủ!”
Một câu này là Chu Gia Mẫn nói, Lý Dục quay đầu, nhìn thấy oanh oanh yến yến trong điện sửng sốt một cái.
Khi lâm triều nghe được đại hỉ sự như vậy, hắn vui vô cùng, hạ triều hắn liền theo bản năng chạy đến Dao Quang điện.
Thế nhưng hắn đã quên, hiện tại chính là thời điểm phi tần hậu cung thỉnh an Nga Hoàng.
Chẳng biết vì sao, nghe được câu nói này của Gia Mẫn, hắn có chút phiền chán.
Lông mày Nga Hoàng hơi nhíu, Triệu Khuông Dận dụng binh như thần, Tống Quân thế như chẻ tre, lần này lại có thể để cho Nam Đường thắng?
Mọi chuyện trên triều chính nàng mặc kệ, Chu Nga Hoàng nở nụ cười: “Vừa lúc Quốc Chủ đến rồi, thϊếp thân cũng có chuyện vui muốn tuyên bố.”
Con mắt Lý Dục sáng ngời, liền sát vào nói: “Thật sao? Nga Hoàng có cái gì kinh hỉ muốn nói cho trẫm?”
“Thiều thải nữ có thai, đã một tháng.”
Lý Dục sững sờ, nhìn Thiều Nhan, lại nhìn Chu Nga Hoàng, hỏi: “Thái y có chẩn đúng không?”
Thiều Nhan cười, đôi mắt cong lên, nói: “Quốc hậu nương nương đã sai thái y chẩn đoán cho thϊếp thân rồi.”
“Tốt lắm!” Lý Dục rõ ràng bị tin tức này chấn động đến mức mộng rơi mất, liên tiếp nói mấy chữ tốt!
Trên thực tế, tin tức Thiều Nhan có thai như sấm sét giữa trời quang, môi Chu Gia Mẫn cứ đóng mở, trong mắt tràn đầy không dám tin tưởng, lẩm bẩm nói: “Có… Có thai?”
Lúc này Yểu Nương lên tiếng nói: “Lúc trước mới vừa truyền đến tin chiến thắng, Thiều thải nữ liền mang thai hoàng tự, sợ là đứa nhỏ này thân mang Tường Thụy, là phúc của Đại Đường!”
Nga Hoàng cũng cười nói: “Đứa nhỏ này chọn ngày tháng tốt. Trước đó vài ngày, thái hậu cũng nói rồi, chỉ cần ai có thể mang thai hoàng tự, liền có đại thưởng. Thái hậu có thưởng, vậy Quốc Chủ thì sao?”
Dính dáng đến Tường Thụy, Lý Dục cũng vô cùng hài lòng: “Phân vị của Thiều thải nữ liền tăng lên cấp một đi.”
Nga Hoàng trầm ngâm nói: “Nếu bào thai trong bụng Thiều thải nữ là mang dấu hiệu Tường Thụy, vậy thăng một cấp có phải là quá thấp.”
“Quốc Hậu thấy thế nào?”
“Phong lục nghi đứng đầu thục nghi thì sao? Hơn nữa Thiều thải nữ đã là phi tần hậu cung, đồng ý khôi phục họ Hồ trước đây.”
Lý Dục gật đầu đáp ứng, lơ đãng vừa nhìn, nhìn thấy Chu Gia Mẫn sắc mặt trắng bệch, sững sờ nhìn hắn.
Hắn hít hít một hơi: “Gia Mẫn là muội muội ruột của quốc hậu, phân vị quá thấp không dễ nhìn, nếu không cũng thăng lên đi.”
“Hồ thục nghi là vì mang thai thăng vị, còn Gia Mẫn thì sao?”
Chu Gia Mẫn âm thầm nắm chặt khăn trong tay, lửa giận trong lòng khó có thể lắng lại.
Nhưng Lý Dục lại đột nhiên đem mọi người trong điện đuổi ra ngoài.
Chờ đám phi tần đều rời khỏi, khi trong điện chỉ còn lại hai người bọn họ, Lý Dục hỏi: “Nàng tình nguyện tấn phân vị cho Hồ thị cũng không muốn tấn phân vị cho Gia Mẫn, là vẫn còn hận chúng ta?”
“Hận?” Chu Nga Hoàng cười gằn: “Ta chỉ là thất vọng, không nghĩ tới trượng phu của mình sẽ cùng muội muội ruột mình đau sủng lại lăn lộn cùng nhau, liền ngay cả lúc Trọng Tuyên chết, các ngươi vẫn ở cùng nhau, sau đó lại vẫn nói dối lừa gạt ta? Các ngươi thật sự coi ta là kẻ ngu si sao?”
Không yêu tức không hận, kiếp trước khi nguyên chủ biết Lý Dục lăn lộn cùng Chu Gia Mẫn, cả người liền không còn tức giận.
Nàng chẳng qua là cảm thấy chính mình mắt bị mù, đã nhìn lầm người.
Chọn sai trượng phu, tin sai muội muội.
Hại con trai của nàng, cũng hại nàng.
Lý Dục cụt hứng lùi về sau hai bước: “Ta sai rồi, Nga Hoàng, nàng tha thứ cho ta lần này đi.”
“Tha thứ?” Sắc mặt Chu Nga Hoàng nghiêm túc: “Ta sẽ không tha thứ cho ngươi, càng sẽ không tha thứ cho Chu Gia Mẫn.”
“Quốc chủ, nương nương, việc lớn không tốt! Hồ thục nghi sảy thai!”
“Đùng!” Bên trong có tiếng vang lanh lảnh, chén trà đã bị đập nát.