*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Lengkeng_Sophie
Beta: uchihasaki
“Vậy Lý Dục thì sao?” Chu Gia Mẫn không khỏi lên tiếng hỏi.
Nàng ta không tin, Chu Nga Hoàng sẽ đột nhiên thay đổi tình cảm với Lý Dục.
Chu Nga Hoàng cười lạnh một tiếng, không nhìn nàng ta nữa, cũng không nói tiếp câu nào.
Nàng được Khởi La đỡ, chuẩn bị trở về cung, nhưng khi muốn đi ra ngự hoa viên, thoáng nhìn thấy một cái bóng màu tím nhạt trốn ở góc tường, thân thể khẽ run.
Chu Nga Hoàng khẽ cười một tiếng,
đây chính là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở đằng sau sao?
Nàng nghiêng đầu nói với Khởi La: “Đi đem Yểu Nương tuyên đến.”
Yểu Nương, chính là vũ cơ giáo phường trong cung, ngày sau mặc dù sẽ là phi tần của Lý Dục, nhưng chuyện này cũng là chuyện sau khi Nga Hoàng chết.
Chu Nga Hoàng ở trong Dao Quang điện đợi một lát, liền thấy Khởi La mang theo Yểu Nương đi vào.
Nga Hoàng phất tay một cái, Khởi La hiểu rõ khom người lui xuống, lui ra trước điện, nàng còn đem cửa điện đóng kỹ.
Yểu Nương chậm rãi đi đến trước mặt nàng, vén váy lên bái, nàng xuất thân bần hàn, vòng eo tinh tế như liễu, yêu kiều thướt tha, nhưng nàng ta làm người chú ý nhất chính là nàng ta dùng gấm lụa bó hai chân, hai chân vì bị gấm lụa bó lại thành hình trăng non, rất dễ nhìn, lạ thường.tục bó chân của Trung Quốc
Yểu Nương hôm nay vốn là muốn đi giáo phường luyện vũ, đi con đường ngự hoa viên thì lại không nghĩ rằng sẽ nghe được bí mật kinh thiên như vậy, nàng ta đã quyết định sẽ chôn sâu đáy lòng, ai biết Khởi La tỷ tỷ bên người Quốc Hậu tự mình đến tìm nàng.
Yểu Nương cho rằng là Quốc Hậu sợ nàng đem bí mật này nói ra ngoài, muốn gϊếŧ người diệt khẩu, ai biết Quốc Hậu vừa mở miệng, liền đập cho nàng một tia sấm sét giữa trời quang!
“Ta muốn ngươi, hãy mau đem chuyện của Chu Gia Mẫn cùng Quốc Chủ truyền đi.”
Yểu Nương đột nhiên ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn chằm chằm Chu Nga Hoàng, con mắt sững sờ bất động.
Một lúc sau, Chu Nga Hoàng cau mày, thấy nàng có dấu hiệu nổi giận, Yểu Nương trong nháy mắt hoàn hồn, mềm mại nói: “Nhị tiểu thư cùng Quốc Chủ có chuyện gì? Nô tỳ cái gì cũng không biết.”
“Thông da^ʍ.”
Hai chữ này nhẹ nhàng từ trong miệng Chu Nga Hoàng nói ra, một tiếng sấm lần thứ hai nổ bên tai Yểu Nương, lần này chém thẳng vào làm cho nàng ta thất hồn lạc phách!
Nàng ta kinh hoàng nói: “Nương nương không nên nói lung tung, Quốc Chủ cùng nhị tiểu thư sao lại thế…”
“Ngươi chớ giả ngu với ta, nếu ta sai Khởi La tuyên đến ngươi, tự nhiên là nhìn thấy ngươi đang nghe trộm.” Chu Nga Hoàng cười cợt: “Biết tại sao ta muốn tìm ngươi không? Bởi vì ngươi đủ xinh đẹp, đối với mình cùng người khác đều có thể quyết định tàn nhẫn.”
Yểu Nương cắn môi dưới, do dự nói: “Vạn nhất bị Quốc Chủ phát hiện, vậy nô tỳ…”
“Có ta ở đây, sẽ không có người dám làm gì với ngươi đâu. Ngươi chỉ cần chiếu theo ta nói mà đi làm.”
Đã có Nga Hoàng hứa hẹn, khối đá lớn kia ở trong lòng Yểu Nương liền thả xuống một nửa, nàng ta nhớ tới chuyện nghe được ở ngự hoa viên, tức giận nói: “Nương nương đây là vì sao? Chu Gia Mẫn kia không biết liêm sỉ câu dẫn Quốc Chủ, còn dám ở trước mặt Quốc Chủ bàn lộng thị phi, độc phụ như vậy, nên lột da rút gân ả, rồi đuổi ra khỏi hoàng cung!”
Chu Nga Hoàng khẽ cau mày: “Ngươi đã quên ả là muội muội ruột của ta sao?”
Yểu Nương khẽ nhếch miệng, phẫn nộ nói: “Nô tỳ biết sai.” Chính là Chu Gia Mẫn không phải muội muội ruột của nàng, lấy tính tình quốc hậu, e rằng cũng sẽ không hạ độc thủ.
Chu Gia Mẫn là nhị tiểu thư Chu gia, mỗi tiếng nói cử động của nàng ta, đại biểu chính là giáo dưỡng của Chu gia, nếu như Chu Gia Mẫn vì vậy mà bị xử cực hình, vậy mặt mũi Chu gia còn biết để ở đâu?
Tuy rằng Chu Gia Mẫn làm ra loại chuyện kia, mặt mũi Chu gia vốn không còn sót lại chút gì, thế nhưng nàng muốn chính là Chu Gia Mẫn phải bị giáo huấn.
Chu Gia Mẫn vừa ý không phải là phượng bào này ở trên người nàng sao?
Nhưng nàng một mực không cho, cuối cùng từ phi tần đi lên, nàng muốn Chu Gia Mẫn mỗi ngày cho bị những người kia bắt nạt làm cho khúm núm!
☆ Truyện được đăng tại ☆ tieulienlien.wordpress.com ☆
Hai ngày sau đó, chuyện Chu Gia Mẫn bí mật ra vào Quang Chính điện bị người truyền ra. Bài thơ Chu Nga Hoàng phái người đè xuống lần thứ hai bị người truyền ra.
Có người nói
: “Nhị tiểu thư nhất định là bị người hãm hại! Cũng không biết là người nào, nội tâm quá xấu xa, ngay cả danh dự của muội muội quốc hậu cũng dám bại hoại, cũng không sợ ngày sau quốc chủ cùng quốc hậu cùng vấn tội sao?”
Có người cười nhạo: “Nếu như không biết trừ phi mình đừng làm, như chuyện của Quốc Chủ cùng nhị tiểu thư thật sự rõ rõ ràng ràng, nếu không tại sao lại có thể truyền ra loại lời đồn đãi này?”
Lại có mấy người hiểu thơ bàn luận bài thơ của Lý Dục, nói: “Vừa xem câu thơ này liền có thể thấy được, giữa hai người này nhất định là có gian tình!”
Sáng sớm hôm sau, tẩm cung của Chung thái hậu liền cho truyền các cung phi.
Thời điểm Chu Nga Hoàng tới, Giang Phi – là người hầu hạ Lý Dục từ khi còn là tiềm để, Châu tần, Hoàng bảo nghi đều cung cung kính kính ngồi ở bên dưới Chung thái hậu, liền ngay cả Lý Dục cùng Chu Gia Mẫn cũng đã đến.
Chu Nga Hoàng dịu dàng hạ bái, miệng nói: “Thϊếp thân thỉnh an thái hậu.”
“Người đến, ban ghế ngồi.” Chung thái hậu gần năm mươi, từ sau khi tiên đế băng hà, quanh năm ít giao du với bên ngoài, ở tẩm cung xây một phật đường, thường ngày ở bên trong ăn chay niệm phật, liền ngay cả khi Trọng Tuyên chết, bà cũng là thở dài một tiếng, sai cô cô bên người cầm kinh thư tự tay chép dâng lên cho Phật tổ. Nếu không nghe được tin tức quá mức kinh sợ, thì bà cũng không đi ra khỏi phật đường.
Lúc này trong tay Chung thái hậu cầm một chuỗi phật châu, ngón cái đẩy hạt châu, quanh thân tự có một cỗ hòa khí.
“Hôm nay ai gia nghe được lời đồn đãi trong cung truyền ra nhốn nháo, rất là sợ hãi, Gia Mẫn cùng Quốc Chủ làm người tất cả mọi người đều biết, ai gia hi vọng thấy các ngươi đều quản giáo tốt cái miệng của cung nhân trong cung mình, cố gắng làm việc, đừng nghị luận những chuyện có lẽ kia nữa, bằng không, đừng trách ai gia lòng dạ ác độc.”
Chung thái hậu cũng từ trong hậu phi mở một đường máu, ai cũng sẽ không hoài nghi thủ đoạn của bà.
Chúng phi đứng dậy hạ bái, nhíu mày nói: “Ghi nhớ lời giáo huấn của thái hậu.”
Chung thái hậu nhìn về phía Nga Hoàng, nói: “Quốc hậu cảm thấy làm sao?”
“Lời nói của thái hậu nương nương thật là, chỉ là…” Chu Nga Hoàng thở dài, nói: “Sự tình bây giờ đã huyên náo mọi người đều biết, mặc kệ việc này là thật hay giả, Gia Mẫn nhất định phải vào cung.”
Chung thái hậu cũng biết việc này đối với danh tiếng của Chu Gia Mẫn ảnh hưởng rất lớn, nhưng bọn họ cũng đều biết sự tình là bịa đặt, nhưng người bên ngoài sẽ không tin, nếu như Chu Gia Mẫn không vào cung, tương lai sẽ rất khó tìm nhà chồng, nữ nhi của gia tộc Chu gia cũng sẽ bị ảnh hưởng tới việc chọn rể ngày sau.
“Nói cũng đúng.” Chung thái hậu nhìn về phía Chu Gia Mẫn, nói: “Gia Mẫn có bằng lòng vào cung hay không?”
Chu Gia Mẫn cả kinh, nàng ta căn bản cũng không có nghĩ tới Chu Nga Hoàng sẽ rộng lượng để cho nàng ta trực tiếp vào cung như vậy, lúc này quỳ gối trước mặt Chung thái hậu, thẹn thùng nói: “Gia Mẫn đều nghe theo thái hậu cùng tỷ tỷ.”
Chung thái hậu vừa nhấc mí mắt, nhàn nhạt quét nàng ta một cái, ngữ khí so với vừa nãy nhất thời lạnh mấy phần, bà nói với Nga Hoàng: “Vừa tiến cung, vậy thì thừa dịp mọi người đều ở, thương lượng phân vị vào cung của Gia Mẫn một chút đi.”
Nga Hoàng lấy cớ nói: “Các vị tỷ muội đều là từ thải nữ – cấp thấp nhất đi lên, tuy rằng Gia Mẫn là muội muội của thần thϊếp, nhưng thần thϊếp cũng không thể thiên vị, liền phong cho Gia Mẫn là thải nữ đi.”
Chung thái hậu bất giác gật gật đầu: “Thế nhưng Gia Mẫn là muội muội của Quốc Hậu, cũng không có thể quá tùy ý, liền ban phong hào đi.”
Giang Phi che miệng nở nụ cười, yểu điệu nói: “Nhị tiểu thư kiều mị linh động, không bằng ban chữ ‘Mị’ làm phong hào.”
Chữ ‘Mị’ ám chỉ xinh đẹp, rồi lại ám chỉ Chu Gia Mẫn lấy sắc thị người.
“Chữ ‘Mị’ quá mức tùy tiện, dùng chữ ‘Đức’ làm phong hào đi.” Chung thái hậu nhíu nhíu mày, nói ra một chữ khác, quay đầu hỏi Lý Dục, nói: “Ý Quốc Chủ như thế nào?”
Lý Dục bởi vì chuyện ở ngự hoa viên, cảm tình đối với Chu Gia Mẫn đã lạnh mấy phần, ngày hôm qua Chu Gia Mẫn tiến vào Quang Chính điện, nói với hắn một đống lời chân thành, trước kia hắn rất cảm động, nhưng không nghĩ tới buổi tối liền truyền ra chuyện hắn cùng Gia Mẫn.
Cảm tình Lý Dục đối với Chu Gia Mẫn vẫn không có thâm hậu như kiếp trước vậy, hoặc là nói, bởi vì chuyện của Triệu Khuông Dận cùng Chu Nga Hoàng, Lý Dục bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn trùng hợp tìm sự an ủi ở chỗ Chu Gia Mẫn.
Nhưng câu nói của Nga Hoàng ở ngự hoa viên, làm cho hắn trong nháy mắt tỉnh táo thêm một chút, cho nên hiện tại, hắn đối với chuyện Chu Gia Mẫn vào cung đã không có nóng lòng như trước đây.
Có điều thái hậu vừa nói, hắn theo bản năng đem vấn đề ném cho Chu Nga Hoàng: “Nga Hoàng cảm thấy làm sao?” Lời này vừa nói ra, hắn có chút lúng túng quay mặt đi.
Chu Nga Hoàng cười nói: “Thái hậu nương nương chọn phong hào tự nhiên là vô cùng tốt, nhưng thϊếp thân yêu thích cũng vô dụng, muội muội phải yêu thích mới được.”
Trong mắt Chu Gia Mẫn như một vũng nước xuân, xấu hổ e lệ nói: “Thϊếp thân rất hài lòng.”