Tổ Chuyên Án Và Những Vụ Án Bí Hiểm

Chương 47: Câu đố về sự phục sinh

Từ các chứng cứ đã có suy ra được chủ mưu vụ án là Sử Mân Trạch, tòng

phạm là Trần Kim Hỷ, hơn nữa chúng đang chuẩn bị bỏ trốn đi xa. Mặc dù, còn

có rất nhiều nghi vấn chưa làm sáng tỏ nhưng chỉ cần bắt được bọn chúng là

không lo không làm rõ được chân tướng. Vấn đề lớn nhất lúc này là có bắt được

trước khi chúng kịp trốn đi hay không.

Đồn cảnh sát khu vực ga xe lửa hình như làm việc hiệu quả hơn tôi tưởng rất nhiều, tôi và Trăn Trăn còn chưa đến nơi tổ trưởng đã gọi điện báo rằng Trần

Kim Hỷ đã bị bắt, có điều không thấy tung tích Sử Mân Trạch đâu cả.

Đến đồn cảnh sát khu vực ga xe lửa tìm hiểu tình hình biết được sở dĩ Trần

Kim Hỷ bị bắt dễ dàng như vậy không phải là do các đồng nghiệp ở đây làm việc hiệu quả mà là mùi lạ bốc ra từ người hắn đã gây họa. Hắn vốn đã lên tàu

đường dài trốn sang tỉnh khác nhưng vì mùi trên người quá hôi khiến hành

khách ở bên cạnh không chịu được mới nói vài câu. Kết quả hai bên cãi nhau

làm cảnh sát bảo vệ trên tàu nghe được. Vừa lúc đó thì ảnh của hắn được tổ

trưởng gửi đến, cảnh sát trên tàu nhìn qua thấy quen mới bắt hắn về.

Đi đến trước mặt con rệp hôi thối này tôi liền hiểu ra vì sao vị khách đi tàu kia lại cãi nhau với hắn, xem ra từ lần gặp trước đến giờ hắn vẫn chưa tắm và có

lẽ ngay cả mặt cũng chưa rửa, trên người tỏa ra một mùi vô cùng khó ngửi. Con

người lười đến mức này chả trách bị bạn cùng phòng gọi là quái nhân. Nếu hắn

chịu bỏ ra chút thời gian tắm rửa thì có lẽ bây giờ đã cao chạy xa bay đến nơi

khác rồi. Để nhanh chóng biết được tung tích Sử Mân Trạch, chúng tôi không có thời gian cho hắn tắm rửa, đành bịt mũi ngồi tra hỏi.

Bị chúng tôi hỏi dồn hắn tỏ ra hết sức căng thẳng, liên tục lục lọi các túi khắp từ trên xuống dưới, hình như đang tìm thuốc hút. Tôi đưa cho hắn một

điếu, lạnh lùng bảo: "Cứ hút đàng hoàng, đến lúc ngồi trong nhà giam rồi có

muốn hút cũng không được nữa đâu. Chúng tôi tìm thấy trong gầm giường cậu

một cái túi vải dính máu và một lọ nhỏ đựng xy-a-nua, có hai vật chứng này rồi,

nếu không thể cho cậu vài hạt lạc (vài viên đạn) thì cũng phải cho cậu ngồi tù cả đời."

Tay hắn đột nhiên run lên bần bật, đánh rơi điếu thuốc. Lúc hắn định nhặt lên tôi lại đưa cho một điếu khác, đồng thời nhét cả bao vào túi hắn, tiếp tục

dùng lời nói kích động: "Cất kỹ thuốc đi kẻo lát nữa vào trại tạm giam những

tên trưởng buồng sẽ khám xét cậu khắp người từ trên xuống dưới. Nếu chúng

đang thèm phụ nữ, không biết chừng còn lấy hậu môn của cậu ra thay thế đấy."

Trưởng buồng ở trại tạm giam bắt nạt kẻ mới đến là điều chắc chắn nhưng còn khám xét người thì không, bởi vì phạm nhân trước khi vào buồng đã phải thay

áo tù nên đồ đạc cá nhân đều được trông coi cho đến khi ra tù. Còn về chuyện đại ca buồng giam bắt nạt kẻ mới đến có thể hay gặp ở các nước phương Tây

nhưng ở Trung Quốc lại là một điều hoàn toàn mới nghe thấy. Nhưng hình như

hắn biết về chuyện này không nhiều, toàn thân run lẩy bẩy như thể trúng phải

gió độc, trợn trừng mắt nhìn tôi. Lúc này tôi mới tỏ thái độ thân thiện, mỉm cười nói với hắn bằng giọng ôn hòa: "Có điều nếu cậu thành khẩn khai báo hết tất cả

thì có thể chúng tôi sẽ xem xét miễn truy tố cho cậu. Nhưng nếu cậu không

muốn hợp tác thì hãy chuẩn bị sẵn tinh thần ngồi cả đời trong tù đi!" Thực ra,

làm gì có kết quả tốt đẹp như vậy, cậu ta bị tình nghi đầu độc gϊếŧ Hồng Sâm,

chỉ riêng tội này cũng đã đủ để xử bắn, làm gì có chuyện loại một kẻ tép riu như tôi nói miễn truy tố là miễn ngay được.

"Tôi khai, tôi khai, tôi khai hết, tất cả mọi việc đều là do Sử Mân Trạch bảo tôi làm..." Tiếp đó hắn liền khai với chúng tôi tất cả những gì mình biết:

Tôi không có sở thích gì ngoài việc lên mạng, mấy năm học đại học hầu như hôm nào cũng ngồi gϊếŧ thời gian ở quán internet. Chuyện tốt nghiệp ra trường

từ lâu tôi đã không còn nghĩ đến nữa, thời buổi bây giờ cho dù tôi có cố lấy

được tấm bằng tốt nghiệp thì cũng chưa chắc đã tìm được việc làm, đành chỉ

ngày nào biết ngày ấy vậy thôi.

Tiền nhà gửi cho hầu như tôi dốc hết vào quán internet. Tiêu hết rồi thì đi vay người khác, vay nhiều mà không có để trả, thời gian kéo dài không còn ai

cho vay nữa. Còn Mân Trạch là người duy nhất chịu cho tôi vay tiền nhưng lại

không bao giờ đòi trả, vì thế từ sau khi quen biết cậu ta, tôi không còn phải lo

lắng chuyện tiền nong nữa.

Nhưng suốt ngày ngửa tay nhận tiền của người khác cũng thấy ngại, có điều bảo tôi trả tiền thì không được, làm giúp cậu ta việc gì đó thì không thành vấn

đề. Cậu ta thường hay nghiên cứu "Thôi bối đồ" đồng thời bảo rằng mình đã

lĩnh hội được huyền cơ trong đó, thánh nhân sắp sửa xuất hiện, và bảo tôi đưa

bài lên mạng thu hút dư luận.

Tôi đưa bài lên mạng theo ý của cậu ta, quả nhiên thu hút được đông đảo cư dân mạng quan tâm, về sau thì phát triển thành những cuộc tranh luận, thậm chí

đến mức chính phủ phải can thiệp, gỡ bài và đóng cửa trang mạng. Có điều, cậu

ta bảo đã đạt được mục đích rồi, ý định của cậu ta là tạo cảnh tượng giả về việc

thánh nhân sắp sửa xuất hiện, còn thực tế có xuất hiện hay không đối với cậu ta

không hề liên quan. Nhưng câu ta lại thường hay nói với người khác rằng mình

chính là thánh nhân trong lời tiên tri kia.

Vài ba tháng trước, cậu ta bắt đầu thường xuyên đến tầng hầm của nhà trưng bày khoa học cũ, đồng thời cũng bí mật thuê một căn phòng ở bên ngoài trường,

tự hút lấy máu mình ở trong đó. Cậu ta còn mua rất nhiều thuốc bổ máu, ai hỏi

thì bảo rằng mình mắc bệnh thiếu máu. Cậu ta nói với tôi là sắp sửa làm một việc lớn, hỏi tôi có giúp được không,

nếu tôi chịu giúp thì không những không phải trả số tiền vay trước đây mà thậm

chí còn cho tôi thêm một khoản nữa.

Mặc dù tôi thấy hơi sợ nhưng số tiền cậu ta chỉ ra hết sức hấp dẫn, đủ cho tôi mở cả một quán internet nhỏ, thú thật đó luôn là mong ước của tôi. Hơn nữa,

trong lòng tôi cũng hiểu rõ, nếu không giúp cậu ta thì sau này sẽ khó mà vay

được tiền.

Cậu ta bảo tôi giúp sắp xếp gian tầng hầm, khắc hình bát quái lên nền nhà, hắt máu lấy từ trên người cậu ta lên tường làm cho giống như đã từng xảy ra vụ

thảm án. Khoảng hơn một tuần trước cậu ta còn về quê mang lên một cái túi vải

cũ, chính là cái túi các anh tìm thấy dưới gầm giường tôi, bên trong đựng bốn

cái đầu lâu. Cậu ta không mang những thứ kinh khủng này về ký túc xá mà đem

thẳng xuống tầng hầm, vết máu trên túi bị dính vào lúc đó. Cậu ta bảo tôi đặt bốn cái đầu lâu ở bốn góc tường đồng thời cho vào đó một

ít sáp rượu và băng khô trộn lẫn phốt pho trắng. Làm xong những việc này rồi,

cậu ta bảo không cần tôi giúp sắp xếp ở đó nữa, nói tôi đi về đồng thời mang cái túi ra ngoài đốt đi. Lúc đó tôi hơi mệt nên ngại mang cái túi đi đốt mà đem thẳng về ký túc xá vứt vào gầm giường...

Đêm hôm xảy ra vụ án tôi nấp ở bên ngoài nhà trưng bày khoa học, sau khi

dọa cho Ngạo Dương và những người trong bọn phát điên, cậu ta bảo tôi: "Mấy

ngày này cậu phải lưu ý tình hình bọn chúng, nếu Ngạo Dương hay Hồng Sâm

không bị điên thì gϊếŧ hắn đi theo cách mà tôi dạy cậu lúc trước. Có điều không

được ra tay với Tiểu Kiều, tôi sẽ đích thân xử lý nó."

Sau đó, lúc nào tôi cũng để ý tình hình của Ngạo Dương và những người trong bọn, khi phát hiện thấy Hồng Sâm hình như chưa hoàn toàn bị điên tôi

liền theo cách Mân Trạch dạy lúc trước hạ độc vào chai nước uống chưa mở

nắp, sau đó đến cửa hàng hoa quả mua một giỏ quả, đặt chai nước vào đó rồi

nhờ nhân viên cửa hàng mang đến viện điều dưỡng.

Tiếp sau đó, Mân Trạch trốn khỏi phòng pháp y đến gặp tôi. Sau khi nghe tôi kể tình hình về Ngạo Dương và những người khác, nửa đêm cậu ta đột nhập vào

viện điều dưỡng hϊếp da^ʍ Tiểu Kiều, nhân tiện đưa Ngạo Dương đi. Chúng tôi

đổ một ít rượu vào miệng Ngạo Dương khiến cậu ta trông giống như say mèm,

sau đó dìu đến trói trong phòng mạng của quán internet rồi thoát ra theo lối cửa

sổ.

Sáng nay cậu ta chuyển một khoản tiền vào tài khoản ngân hàng của tôi, bảo tôi lập tức trốn đi nơi khác, càng xa càng tốt, sau này cũng đừng bao giờ quay

lại nữa. Tôi vốn định đến một nơi không ai biết mình, thay tên đổi họ rồi mở

một quán internet nhỏ sống qua ngày, không ngờ cuối cùng lại bị các anh bắt...

Nghe Trần Kim Hỷ thuật lại xong, mặc dù đã cởi bỏ được không ít nghi vấn nhưng tôi vẫn còn có rất nhiều chỗ chưa hiểu, thế là bèn hỏi từng câu một, trước

tiên là vấn đề quan trọng nhất: "Tại sao Sử Mân Trạch phải gϊếŧ người?"

"Tôi không biết, cậu ta chưa bao giờ nói với tôi mà tôi cũng không dám hỏi."

Câu trả lời của cậu ta làm tôi hết sức thất vọng.

Câu hỏi đầu tiên không có câu trả lời quả đúng là khởi đầu không tốt, có điều tôi không nản lòng, tiếp tục hỏi câu thứ hai: "Tại sao hắn không gϊếŧ Mạch Tiểu

Kiều mà lại phải hϊếp da^ʍ?"

"Nói thật, khi cậu ta bảo tôi là đã hϊếp da^ʍ Tiểu Kiều tôi cũng cảm thấy kinh ngạc! Bởi vì trước đó hầu như cậu ta hoàn toàn không có hứng thú gì với phụ

nữ, thậm chí tôi còn cho rằng cậu ta là một kẻ đồng tính. Cậu ta bảo tôi cái chết không phải là sự trừng phạt nặng nhất, để cho sống mới khiến người ta phải

chịu hết mọi nỗi giày vò."

"Trừng phạt? Tại sao hắn lại muốn trừng phạt Mạch Tiểu Kiều, giữa hai bên có mối thù sâu oán nặng gì à?" Chuyện gì lại có thể khiến Sử Mân Trạch căm

hận Mạch Tiểu Kiều đến nỗi phải dồn bằng được đối phương vào tình cảnh mãi

mãi không phục hồi lại được như vậy? Đây đúng là câu hỏi vô cùng khó trả lời.

"Không biết, cậu ta không nói. Có điều họ chỉ là bạn bè bình thường hơn nữa với tính cách của Tiểu Mạch thì cũng không thể nào gây xích mích với người

khác được." Lại là một câu trả lời không cho ra đáp án.

"Vậy hắn làm thế nào có được bốn cái đầu lâu kia?"

"Cậu ta bảo đó là xương sọ của cha mẹ và hai chị gái mình." Đáp án này nằm trong dự đoán của tôi.

"Hắn gϊếŧ hết cả gia đình mình à?"

"Không biết, tôi không dám hỏi." Hắn không dám hỏi cũng là lẽ thường, bởi vì hỏi xong biết đâu lại tự rước họa sát thân vào mình.

"Còn lời tiên tri về thánh nhân, tất cả đều là do hắn bịa ra à?"

"Lúc đầu tôi cũng tưởng là thật nhưng về sau cậu ta cho biết, sở dĩ bảo tôi tán phát thông tin có liên quan chẳng qua chỉ là để sau khi gϊếŧ người sẽ đánh

lạc hướng điều tra của cảnh sát mà thôi." Hóa ra đúng là bịa đặt thật, làm tôi vì

chuyện ngày mà lo nghĩ mất mấy hôm.

"Chuyện hắn chết đi rồi sống lại là thế nào? Ở hiện trường gây án cho thấy hắn đã mất rất nhiều máu, lẽ ra không thể sống được nữa chứ?" Vấn đề này tôi

nghĩ mãi vẫn không ra.

"Cậu ta bắt đầu rút máu mình từ cách đây vài ba tháng, máu rút ra một ít dùng để hắt vào tầng hầm, số còn lại đều để trong tủ lạnh ở căn phòng thuê.

Đêm hôm xảy ra chuyện, chính tôi mang số máu này đến bên ngoài nhà trưng

bày khoa học cho cậu ta. Cậu ta từng bảo tôi rằng mình có một năng lực đặc

biệt, đó là khi cơ thể bị thương nặng sẽ lập tức chết đi nhưng rồi sau đó lại sống

lại. Đêm hôm đó trước khi xuống tầng hầm cậu ta đã uống rất nhiều thuốc cầm máu, vì thế lúc đó máu không chảy ra bao nhiêu, máu các anh thấy đều là máu

cậu ta rút ra từ trước."

Giả chết! Cái gọi là xác chết vùng dậy, cái gọi là người chết sống lại chẳng qua chỉ là giả chết? Theo như hắn nói, chuyện này đúng là có khả năng xảy ra.

Trước đây chúng tôi luôn vì chuyện thấy Sử Mân Trạch bị mất quá nhiều máu ở hiện trường mà phủ định khả năng hắn giả chết, không ngờ hắn đã làm giống

như cách cô nhân viên mát xa chân kia nói, mỗi lần rút ra một ít máu, tạo hiện

trường giả của việc mất máu quá nhiều.

Sau đó tôi còn hỏi tiếp một số vấn đề nữa, ví dụ như băng ghi âm cường lực sót lại trong đống tro và sợi lông trắng tìm thấy trên người Sử Mân Trạch...

nhưng Trần Kim Hỷ đều không đưa ra được câu trả lời chính xác. Vì thế tôi

đành hỏi hắn một câu cuối cùng, cũng chính là câu hỏi quan trọng nhất: "Sử

Mân Trạch bây giờ đang trốn ở đâu?"

"Tôi không biết, có điều cậu ta bảo tôi là những việc cần làm đã làm hết rồi, muốn tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi."

Sáng nay Sử Mân Trạch từng sử dụng máy giao dịch tự động trong trường Đại học Vật lý công nghiệp để chuyển tiền cho Trần Kim Hỷ, nếu như hắn

không có ý định trốn đến nơi khác mà chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để nghỉ

ngơi thì rất có thể sẽ đến căn phòng thuê ở ngoài đó. Tôi hỏi Trần Kim Hỷ địa

chỉ xong liền giao hắn cho các đồng nghiệp ở đồn cảnh sát giải quyết hậu quả, đưa về trại tạm giam, tội đầu độc gϊếŧ Hồng Sâm đủ cho hắn sống cả đời trong tù.

Đang chuẩn bị đi bắt Sử Mân Trạch thì Tuyết Tình gọi điện về: "Chúng tôi đã tìm gặp cha mẹ của chị em họ Mạch, họ bảo đúng là còn có một đứa con trai

lớn nhưng vừa sinh ra trên lưng đã có hình một cái đầu lâu, cho rằng đó là yêu

quái nên họ vứt xuống sông chết chìm rồi."

"Chết chìm rồi à? Thế xác đâu?" Sử Mân Trạch có khả năng giả chết chưa chắc đã dễ dàng bị chết chìm như vậy.

"Lúc đó đang mưa to, xác bị nước sông cuốn trôi rồi." Câu trả lời của Tuyết Tình đã chứng minh suy đoán của tôi.

"Có phải quê của Sử Mân Trạch ở phía hạ lưu sông không?"

"Phải!"

Tôi nghĩ mình đã biết rõ chân tướng sự việc, bây giờ chỉ còn thiếu là chưa bắt được hung thủ để trừng trị theo pháp luật mà thôi!