Uổng Phí Thông Minh

Chương 31

Hai người nhìn nhau một lát, Hà Phỉ Phỉ lúng lúng giật giật khoé miệng, "Em sai rồi, lần sau sẽ không đang trong kỳ kinh nguyệt mà trêu chọc anh nữa, được không?" Nói xong, cô thử kéo tay ra, chân mày của Cố An Thành chau lại, cũng không buông tay của cô ra, thậm chí còn để sâu vào bên trong hơn.

Hà Phỉ Phỉ khóc không ra nước mắt, "Rốt cuộc thì anh muốn thế nào?"

"Em đoán xem?"

"Không đoán được."

Cố An Thành cúi đầu, khẽ cắn môi dưới của cô một chút, "Không đoán được, vậy thì chờ kỳ kinh nguyệt của em qua, sẽ bị trừng phạt."

Hà Phỉ Phỉ nhìn anh chằm chằm, "Cái người này, đây là đang ép người lương thiện làm kỹ nữ!"

Đáy mắt Cố An Thành xẹt qua một nụ cười, "Từ lúc bắt đầu ngồi ăn cơm, ánh mắt của em như muốn nói là hãy mau nhào tới ăn em đi, cho là anh không nhìn ra sao?" diễn đang lêquy. Dobno

"...... Thật đúng là cái gì cũng không thể qua mắt anh được." Hà Phỉ Phỉ buồn bực bĩu môi, "Chờ cơ thể em tốt lên rồi lại nói tiếp...... Em bảo đảm mấy ngày này em sẽ không trêu chọc anh! Được không?" Cô cười theo, cẩn thận từng chút một rút ra ra, lòng bàn tay của Hà Phỉ Phỉ cảm nhận được rõ ràng một bộ phận, mặt cô dần dần đỏ ửng lên, "Anh... Anh đúng là không biết xấu hổ! Ban ngày ban mặt!"

"Chơi một trò chơi được chứ? Thoạt nhìn em đang rất khẩn trương."

Chơi trò chơi cái quỷ gì! Hà Phỉ Phỉ dở khóc dở cười, "Chơi...... Chơi trò chơi gì? Chim ưng bắt...... gà con à?"

Cố An Thành ngẩn ra, ngay sau đó trong mắt anh hiện lên một nụ cười, "Nghe tên trò chơi này cũng không tệ, vậy thì chơi Chim ưng bắt gà con thôi."

Giọng nói của Hà Phỉ Phỉ run lên, "Vậy...... Ai là gà con đây?"

"Em đoán thử xem?"

Nói xong, nhiệt độ nóng bỏng càng lại gần sát lòng bàn tay hơn, Hà Phỉ Phỉ mắng thầm Cố An Thành không biết xấu hổ ở trong lòng, nhưng mà trên mặt lại không hề thể hiện ra chút nào, "Em đoán, em đoán, là anh...... Anh là gà con, vậy đã vui chưa?"

"Có phải em đang mắng thầm anh ở trong lòng không?"

"...... Em không có."

"Hà Phỉ Phỉ, đừng nói láo, mỗi lần em nói láo là khoé miệng sẽ run lên mấy cái, em cho rằng anh không nhìn ra sao?" Giọng nói của Cố An Thành rất dịu dàng, "Ngoan nào, chơi trò chơi chứ?"

"Đạt ca, Đạt muội đang nhìn chúng ta......"

"Không sao, bọn chúng hiểu."

"......"

Hà Phỉ Phỉ nhắm chừng thấy Cố An Thành nhịn cũng vất cả, nhắm mắt khoanh tay lại, nghĩ thầm bắt đi bắt đi, coi như đáp lại chim ưng _(:3ゝ∠)_

Qua hơn nửa tiếng, Cố An Thành đi vào phòng tắm, Hà Phỉ Phỉ ngồi trên thảm trải sàn lắc lắc tay vì mỏi, không nhịn được oán trách ở trong lòng. Không phải nói là sẽ rất nhanh sao......

Sau khi Cố An Thành đi ra nhìn thấy bộ dạng uất ức như cô dâu nhỏ đang ngồi trên thảm trải sàn ở dưới đất của Hà Phỉ Phỉ, khóe miệng khẽ cong lên, sau đó đi tới kéo cô lên, "Đi rửa tay nào, anh sẽ làm bữa ăn khuya cho em."

Nghĩ đến còn được ăn khuya, trong lòng Hà Phỉ Phỉ dịu lại, sau đó đi vào trong nhà vệ sinh rửa tay, lúc đi ra thì Cố An Thành đã đang nấu bột gạo ở trong bếp.

Cô đi tới, ôm lấy thắt lưng của anh từ phía sau, "Làm món gì cho bữa ăn khuya thế?"

"Cháo bột gạo nấu sữa tươi, bổ máu cho em."

Hà Phỉ Phỉ ngạc nhiên nói, "Sao mà món gì anh cũng biết làm thế?"

"Không tự mình học làm, ai sẽ nấu cơm cho anh ăn?"

Lúc nói những lời này giọng nói của anh rất nhạt, nhưng mà chẳng hiểu tại sao, trong lòng của Hà Phỉ Phỉ như bị kim châm vào, vừa đau lại vừa xót xa.

Mẹ của Cố An Thành là bà Chu Như khi anh học năm nhất đại học đã bị đưa vào viện điều dưỡng, sau đó trên người anh mang một áp lực vô cùng lớn, vừa phải lo tiền học phí vừa phải lo tiền thuốc thang cho bà Chu Như, Hà Phỉ Phỉ chỉ cần tưởng tượng một chút, là trong đầu có thể tưởng tượng ra mấy năm nay Cố An Thành đã phải trải qua như thế nào.

Cô không nhịn được mà ôm anh chặt hơn, nhỏ giọng nói, "Nếu như em có thể đi cùng với anh thì tốt biết mấy, anh sẽ không phải chịu cực như vậy rồi......"

Cố An Thành đang khuấy bột gạo trong nồi, nghe cô nói vậy, thả cái muỗng xuống, sau đó quay lại ôm lấy cô, lòng ngực ấm áp này khiến cho người ta yên tâm, "Bây giờ em có thể ở bên cạnh anh, anh đã thấy cảm kích lắm rồi."

Hai người lẳng lạng ôm nhau một lát, sau đó Cố An Thành buông cô ta, "Còn phải nấu thêm mười phút nữa, em đi ra ghế sa lon nghịch điện thoại đi."

"Dạ được."

Hà Phỉ Phỉ nằm trên ghế sa lon, vừa xoa lông của Đạt Ca và Đạt Muội, vừa lướt weibo đọc những nội dung thú vị. Di~en đαn"l€quy d©n

Đột nhiên liếc mắt nhìn thấy cái gì đó, ánh mắt cô sáng lên, vội vàng chạy vào trong bêó, "Trên web có một cuộc thi quay video đồng ca ca khúc mừng xuân mới, ôi trời! Giải nhất có thể nhận được một vạn tiền thưởng, một vạn đó!"

Hà Phỉ Phỉ tính toán nhanh, bây giờ cô phải tiết kiệm như vậy, một vạn tệ có thể khiến cô dễ chịu trong vòng hai ba tháng rồi.

Cố An Thành khuấy đều bột gạo, "Muốn tham gia sao?"

"Vâng!"

"Nhưng đó là video, phải lộ mặt."

Hà Phỉ Phỉ do dự, "Chúng ta có thể đeo mặt nạ không?"

"Xem rõ quy định rồi hãy nói."

Hà Phỉ Phỉ mở quy định ra nhìn, quả nhiên phía dưới có một yêu cầu, nhất định phải lộ mặt thật ra.

Thật ra thì hát giả hay thật đều không quan trọng, quan trọng là muốn nhìn mặt thôi _(:3ゝ∠)_ cách tổ chức trò chơi thực tế như vậy, quả nhiên là người thành phố.

"Em đi hỏi Lâm Huỷ một chút xem cô ấy có muốn tham gia không, khẳng định là cô ấy còn muốn tham gia hơn cả em nữa."

Vừa vào tin nhắn nhóm hỏi, quả nhiên Lâm Huỷ cũng bừng bừng hưng phấn. Di~en đαn"l€quy d©n

Vương Bát Chi Khí: vậy hay là hai chúng ta làm thành một đội?

Lão Xuân: không được, không được, cô hãy đi tìm Kiều Hoa đi.

A Đại: được chứ, cậu đừng quan tâm tới Lão Xuân, anh ta rảnh rỗi nên nhiều chuyện vậy đó.

Lão Xuân: Vương Bát tôi nói cho cô nghe, người phụ nữ này quá độc ác rồi, tôi từ Thượng Hải xa xôi bay tới Trùng Khánh, vậy mà cô ấy lại có thể để tôi ngủ ở phòng khách【 Hình động vẫy tay 】Bây giờ tôi đang chui ở trong chăn, sắp chết rét rồi【 Hình động vẫy tay 】

A Đại: trong ngăn tủ có chăn đấy, mau lăn tới mà lấy【 mỉm cười 】

Vương Bát Chi Khí: 【 mỉm cười 】 Vậy là cậu không đúng rồi A Đại, Lão Xuân ngàn dặm tới, sao cậu lại không đón tiếp như vậy, khiến Phương tổng chịu nhiều uất ức rồi, Phương tổng tự nhận là có cả một đống phụ nữ muốn nhào lên giường của anh ta kìa.

Lão xuân: quá đen tối 【 Hình động vẫy tay 】

Sau đó Hà Phỉ Phỉ nhắn tin mấy tin nữa, nhưng hai người kia cũng không trả lời lại, cũng không biết họ đang làm gì, Hà Phỉ Phỉ ném điện thoại di động sang một bên, tiếp tục quấn lấy Cố An Thành. Cố An Thành xơi thêm một chén cháo sữa với bột gạo ra, rồi đặt lên bàn ăn, "Đừng nói chuyện nữa, nhân lúc còn nóng ăn đi đã."

Trang trí chén cháo sữa và bột gạo vào trong chén bằng thuỷ tinh có hình hoa sen, nhìn rất đẹp mắt, Hà Phỉ Phỉ hít một hơi thật sâu, hơi nóng bốc lên lượn lờ, dụ dỗ người ta thèm thuồng. Mặc dù mới ăn tối cách đó không lâu, nhưng mà Hà Phỉ Phỉ vẫn ăn hết một chén cháo, vẻ mặt còn có chút không thoả mãn, "Thật sự rất muốn ăn một chén nữa, ăn rất ngon, sao anh không ăn?"

"Buổi tối không nên ăn quá nhiều, nếu không sẽ không tiêu, không thoải mái, nếu em thích sáng mai em sẽ làm cho em ăn tiếp." Cố An Thành cầm chén đi rửa, "Đợi chúng ta đi xuống dưới dạo bộ, nhân tiện em về nhà của Hướng Nhuỵ thu dọn đồ của mình một chút."

"Ồ, được." Hà Phỉ Phỉ cảm nhận sâu sắc chuyện cưới được một bà vợ đảm đang vào nhà là một chuyện hạnh phúc như thế nào, những chuyện như vậy tất cả đều do vợ sắp xếp xong xuôi, tự mình chỉ cần ăn uống no say là được, cảm giác thật là, con mẹ nó mới thoải mái làm sao......

Bọn họ mỗi người dắt một con chó, cùng nhau đi xuống dạo bộ, trong khu chung cư có không ít người biết Cố An Thành, lúc nói chuyện tò mò nhìn về phía Cố An Thành đang nắm tay Hà Phỉ Phỉ, Cố An Thành giải thích, "Đây là bạn gái của cháu."

Ở bên ngoài Hà Phỉ Phỉ vẫn luôn có một bộ dạng dịu dàng và khéo léo, vì vậy cười cười chào hỏi các bác và các cô.

Một bà bác ở trong đó đi dạo với con gái thở dài một cái, "Tiếc quá, con gái nhà ta mấy ngày trước còn kể với tôi chuyện của Tiểu Cố, sao mà mới có mấy ngày đã có bạn gái rồi?"

Con gái của bà bác: "......"

Hà Phỉ Phỉ: "......" Giống như nhìn thấy được hình ảnh của bà Hà nhà mình o(╯□╰)o

Cố An Thành nhanh chóng bỏ qua đề tài này, lúc hai người đã đi ra một khoảng xa xa, Hà Phỉ Phỉ không nhịn được hỏi anh, "Rốt cuộc thì anh có bao nhiêu hoa đào?"

"Anh bị oan." Cố An Thành khẽ nhìn cô một cái, "Anh thề, con gái của bác ấy tên gì anh cũng không biết."

Quả nhiên vừa nói như thế, thì xem ra Hà Phỉ Phỉ đã bình tĩnh hơn nhiều, "Vậy thì tốt. Nếu như anh nói dối em ở bên ngoài lăng nhăng, thì em sẽ......" Ánh mắt của cô nhìn xuống, sau đó dùng hai ngón tay tạo thành cái kéo cắt cắt.

Cố An Thành bật cười, "Ác như vậy?"

"Cho dù em mềm lòng, Hướng Nhụy cũng sẽ không mềm lòng." Hà Phỉ Phỉ vỗ vỗ mặt của anh, "Sợ chưa?"

"Rất sợ."

"Vậy thì ngoan ngoãn đi theo em."

Cố An Thành hứng thú hỏi, "Vậy nếu như em ở bên ngoài lăng nhăng thì làm sao?"

"Thì cũng cắt của anh luôn, ngay cả bạn gái của mình cũng không giữ được, đồ chơi có dài thì có tác dụng gì?"

Cố An Thành nghe vậy, đưa tay ôm hông của cô, sức tay hơi mạnh, anh nhẹ nói, "Hà Phỉ Phỉ, ngoài miệng thì không ngừng trêu chọc, nhưng không có chút hành động thực tế nào. Muốn anh chờ tới khi nào nữa."

"......"

Trợn mắt há hốc mồm •jpg

Hai người cứ như vậy vừa đi vừa trêu chọc lẫn nhau đi tới dưới lầu của nhà Hà Phỉ Phỉ, Cố An Thành nhận lấy dây thừng trong tay của Hà Phỉ Phỉ, "Anh dắt bọn chúng đi dạo bộ, hai mươi phút sau quay lại, em thu dọn xong đi xuống là vừa."

"Được."

Lên lầu, Hà Phỉ Phỉ phát hiện cửa nhà của Hướng Nhụy không khoá, chẳng lẽ Hướng Nhuỵ đã về rồi? Cô mở cửa đi vào, ánh mắt nhìn thẳng vào Chu Trình đang ngồi trên ghế sa lon, cả hai người cùng sửng sốt.

Hà Phỉ Phỉ vội nói, "Xin chào, tôi là bạn của Hướng Nhụy, cùng ở chung với cô ấy. Tôi quay về thu dọn hành lý, đi tới nhà một người bạn khác ở một thời gian. Cái đó, Hướng Nhuỵ đâu rồi?"

Chu Trình ngồi thẳng, ánh mắt không chút kiêng kỵ quan sát Hà Phỉ Phỉ, sau đó cười nói, "Hướng Nhuỵ đang ở phòng tắm."

"À, vậy anh ngồi đó chơi đi, tôi xếp đồ xong sẽ đi ngay."

"Được, cô cứ làm việc của mình đi."

Hà Phỉ Phỉ đi vào trong phòng của mình, lôi va li hành lý ra, định sắp xếp xong thì nói với Hướng Nhuỵ một tiếng.

Trước mắt những quần áo không mặc thì cất đi đã, chỉ mang theo quần áo mùa đông và những vật dụng hàng ngày, đang lúc cô khép lại va li hành lý, thì ngoài cửa truyền tới giọng nói của Chu Trình, "Xin chào, nếu như có rảnh, có thể nói chuyện với tôi một chút về chuyện của Hướng Nhuỵ không? Tôi muốn hiểu cô ấy hơn."

Hà Phỉ Phỉ quay đầu, thấy Chu Trình đang khoanh tay dựa người vào cánh cửa, chân mày khẽ giật một cái.

Cô buông tay ra, "Anh muốn biết điều gì?"

Khoé miệng của Chu Trình khẽ cong lên, đi tới phía cô, bóng dáng cao lớn của anh ta bao phủ lấy cô, "Ví dụ như, cô ấy và tiểu thư xinh đẹp như thế này quen biết như thế nào?"

Hà Phỉ Phỉ giống như nghe thấy dây thần kinh ở trong đầu của mình, đứt "phựt" một cái.