Tiếng Người

Chương 30

Bằng cách nào đó, anh đã rút được điện thoại ra khỏi túi quần. Anh bám vào ý nghĩ duy nhất lúc này hiện rõ mồn một trong đầu anh: M phải về nhà. Về ngay lập tức. Không đi đâu hết. Về. Về.

Anh mở điện thoại. Những ngón tay anh bắt đầu run lên. Một luồng khí nóng bốc ra, phủ quanh mắt. Tim anh đập mạnh. Mũi, mắt, tai, miệng đều ngập khí nóng. Cổ họng anh khô rát. Những tiếng hộc dội lên từ trong ngực. Anh cắn răng chặn chúng lại. L*иg ngực bị ép đau nhói.

0…9…0…4…

Điện thoại rơi xuống đất. Anh cúi xuống nhặt cái vật bèn bẹt màu bạc lên. Anh cố gắng mở mắt to để bấm số. Nhưng mắt anh đã mờ đi. Bàn phím nhòe nhoẹt. Mồ hôi rịn ra trên trán. Lòng bàn tay ướt. Tai ù. Vòm họng đắng. Anh buồn nôn. Bụng quặn lên từng đợt. Và những ngón tay lúc này đã rúm lại, liên tục run lên mà không sao kiểm soát được.

“Dừng lại! Dừng lại ngay!” – anh quát lên trong đầu. Vô ích. Những ngón tay tiếp tục lắc như người bị bệnh Parkinson.

Anh chật vật đặt hai cánh tay vào giữa hai chân. Anh khép hai chân lại để kẹp chặt những cánh tay. Anh siết chặt đùi. Xiết mạnh để ép máu dồn xuống căng tức ở đầu ngón tay. Cho chúng trương phình lên và khựng lại. Những ngón tay nằm im giữa hai đùi nhưng anh biết, chỉ cần anh thả ra, chúng sẽ tiếp tục rung. ười anh cũng rung nhẹ. Khí từ trong cơ thể thoát ra từng quãng ngắn, đứt rời. Hộc hộc. Ngực anh co rút, đau nhói. Mồ hôi từ trán liên tục rịn ra.

“Dừng lại ngay” – anh lại ra lệnh. Vô ích. Những mệnh lệnh lùi ra, âm âm, như vọng đến từ một chốn xa xôi nào đó. Thanh âm của đường phố cũng lùi xa. Toàn bộ sự sống chảy lỏng, lục bục, ù ù, nhòe nhoẹt.

Rồi cũng đột ngột như khi bắt đầu, những tiếng ù ù dừng lại. Hơi sức trong người thoát mạnh ra. Cơ thể xẹp xuống. Khối cương tức đã dịu. Cơ bắp lập tức lấy lại trương lực. Gân và thịt và máu lại là một khối. Gió thổi vào những hạt mồ hôi trên trán làm cho chúng lạnh toát. Gió nham nhám trên da. Anh nới khẽ hai đùi, chỉ đủ để thả lỏng những ngón tay. Chúng không còn rung nữa. Chúng thõng xuống, rã rời.

Cô gái ngồi bàn bên cạnh vừa liếc anh rồi liếc xuống điện thoại di động trên bàn. Cô ta cười mỉm. Người đàn ông đang vừa lau miệng cho đứa con trai nhỏ vừa vẫy tay với một ai đó ngoài đường. Không ai biết chuyện gì vừa xảy ra với anh. Phía ngoài đường Điện Biên Phủ, xe và người hối hả đi thành dòng sặc sỡ, ánh đèn loang loáng khiến cho mọi thứ càng trở nên siêu thực. Dưới chân tượng đài Lênin, những ông già vẫn mải mê đánh cầu lông. Không còn có thể nhìn thấy quả cầu trong ánh nhập nhoạng, chỉ có những thân người di động trên mặt sân và nhảy bật lên lác đác như bị giật bởi một bàn tay vô hình trên cao.

Ở góc kia, M và N đã đứng dậy và đang đi khỏi quán.

Duy vẫn ngồi yên trên ghế. Anh quay mặt đi để tránh nhìn cô gái bàn bên cạnh. Khi đường phố bắt đầu lên đèn và không thể nhìn rõ mặt người, Duy rời khỏi quán. Hai bàn tay anh nắm chặt tay lái. Anh chà đi chà lại lòng bàn tay vào vòng cao su cứng quanh tay lái. Lòng bàn tay nóng rực. Anh bóp phanh tay. Anh liên tục căng cơ và gồng lên trong lúc đi. Cả người anh căng cứng rồi sụm xuống từng chập. Những luồng khí đắng thỉnh thoảng lại dâng lên nhưng chúng nhanh chóng tản đi khi ra đến vòm họng. Vòm họng trống hoác và rạn vỡ như một cửa vịnh quá thông gió.

_________________