Hợp Đồng Bao Dưỡng

Chương 50: Mượn rượu túng dục

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Lần này tôi sẽ không buông tha cho em nữa, nói trước cho em biết, cho dù em có khóc lóc cầu xin tôi cũng vô dụng, tôi sẽ triệt triệt để để ăn em sạch sẽ.”



Mục Đông nghe vậy không nhịn được run lên bần bật, thế nhưng trái lại cơ thể cậu còn thả lỏng hơn mặc hắn sờ soạng, ngay lúc đối phương vươn tay cởϊ qυầи cậu ra cậu còn chủ động dán lên người hắn, ôm lấy cổ Lục Nghiễn Chi.

“Có thể lên giường được không?”

Cậu mơ hồ hỏi một câu, đồng thời cảm giác thấy eo hơi thả lỏng, giống như quần bị người ta cởi ra. Sau đó tay Lục Nghiễn Chi liền mò xuống dưới dọc theo vết lõm xương sống, chưa đưa vào bên trong ngay mà xoa xoa mông cậu cách một lớp qυầи ɭóŧ. Hô hấp Mục Đông rối loạn trong nháy mắt, nơi bị chạm vào tê dại ngứa ngáy khiến cậu không nhịn được giãy giụa. Thế nhưng cậu càng giãy thì Lục Nghiễn Chi càng dùng sức bóp mông cậu vân vê, sau đó còn cọ ngón tay vào khe mông và miệng huyệt cậu.

“A…” Vì đυ.ng chạm phía sau mà Mục Đông không nhịn được ưỡn thẳng người, giống như đang nép sát vào lòng đối phương vậy. Lục Nghiễn Chi thuận thế dùng một cánh tay khác ôm lấy eo cậu rồi siết chặt, một tay nâng mông cậu nhấc cả người vác lên vai.

“A… Lục, Lục tổng, làm gì vậy…” Mục Đông bị động tác này làm cho hơi choáng váng, nhất thời chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt mình nhập nhòe. Cậu muốn ngẩng đầu nhìn đối phương, lại quên mất bản thân đang chúc đầu xuống dưới bị người ta vác lên, đến ngẩng cổ cũng khó khăn.

“Không phải muốn lên giường sao?” Lục Nghiễn Chi ôm chặt cậu cố định lại, sau đó vòng qua ghế sopha đi lên lầu. Thế nhưng người trên vai hắn cứ nắm chặt lấy quần áo hắn không ngừng đòi nhỏm dậy, giãy giụa mãi như thế khiến bước chân hắn cũng trở nên bất ổn.

Lục Nghiễn Chi nhíu mày, dùng sức vỗ một phát vào mông Mục Đông. Đối phương đau đến mức rụt người lại, nhưng khi đỡ hơn liền bắt đầu không chịu yên, thậm chí còn cả gan nện lên lưng hắn.

“Chóng mặt… Bụng cũng đau, Lục tổng ôm tôi…”

Giọng nói trầm thấp mềm nhũn này khiến lòng Lục Nghiễn Chi ngứa ngáy liên hồi. Đương nhiên hắn biết đối phương làm nũng với mình như thế này là do say rượu, có điều rượu kia tuy rằng độ cồn cao nhưng hắn đâu ngờ đối phương lại say nhanh như vậy.

Lúc này Mục Đông đã bắt đầu dùng sức cởi dây nịt của hắn từ phía sau, siết đến mức bụng dưới của hắn phát đau. Nhưng Lục Nghiễn Chi lại hoàn toàn không sinh ra cảm giác phiền chán với điều đó, chỉ cảm thấy bộ dạng uống say của cậu có lực sát thương quá mạnh, khiến hắn hoàn toàn không chống đỡ được.

Cho nên hắn dừng chân lại ngay chiếu nghỉ tầng một, sau đó không nặng không nhẹ nhéo mông đối phương một phát.

“Đúng là khó hầu hạ, được rồi đừng táy máy hai tay, còn như vậy coi chừng lát nữa tôi chơi chết em.” Hắn vừa dứt lời liền nghe đối phương nhỏ giọng ậm ừ trong miệng, thế nhưng âm thanh quá nhỏ quá khẽ nên không nghe rõ được. Lục Nghiễn Chi cũng chẳng để ý, chỉ đưa một tay xuống dưới đỡ lấy chân đối phương, tay kia thì đưa lên đồng thời khom lưng đẩy người cậu ra phía trước, trực tiếp đổi từ vác thành ôm, động tác lưu loát thay đổi vị trí, cuối cùng ôm người vào lòng.

Lần này quả thực Mục Đông bị hất tới hất lui muốn xỉu, cảm giác mất trọng tâm nhanh chóng qua đi, cuối cùng cậu cũng xuống khỏi bả vai cứng rắn của hắn, cảm giác trước mặt đều trở thành màu đen. Sau khi bị ôm lấy cậu liền đưa tay sờ soạng tìm cổ đối phương, tìm được rồi lập tức ra sức ôm chặt, còn cọ cọ trán lên mặt hắn.

Lục Nghiễn Chi bị người trong lòng cọ đến mức cánh tay muốn nhũn ra, suýt chút nữa đã không ôm nổi cậu.

“Sao em lại có thể khiến người ta yêu thích tới vậy, hửm?” Hắn nghiêng đầu hôn lên trán cậu một cái, sau đó liền thấy Mục Đông ngẩng đầu trợn tròn mắt nhìn mình, ánh mắt có chút mơ màng, lại càng có vẻ vô tội.

“Sau này không được phép uống rượu bên ngoài một mình, biết chưa.” Lục Nghiễn Chi không nhịn được trầm giọng nói ra yêu cầu bên tai đối phương, sau đó chưa chờ cậu trả lời đã há mồm ngậm lấy vành tai cậu, còn cắn nhẹ mấy lần như uy hϊếp.

Mục Đông trong lòng hắn hơi run lên, thân thể không tự chủ được dán sát vào người hắn. Lục Nghiễn Chi thuận theo ôm cậu thật chặt, yên tâm bước lên lầu đi thẳng về phía phòng ngủ của mình.

Trong phòng rất tối tăm, rèm cửa cũng đang thả, chỉ có ngọn đèn trên vách đầu giường là được bật lên, tỏa ra ánh sang màu da cam nhàn nhạt mông lung. Lục Nghiễn Chi hơi thô lỗ ném người xuống nệm, sau đó tiện tay mở đèn bàn trên tủ đầu giường lên.

Lúc rơi lên nệm Mục Đông bị độ đàn hồi làm cho choáng váng một chút, phút chốc chỉ cảm thấy hoa mắt không thôi. Trên người cậu như nhũn ra, trán đổ đầy mồ hôi vì tìиɧ ɖu͙© và men say, dính dính dấp dấp khiến cậu ngứa ngáy. Mục Đông cọ cọ trán lên nệm rồi thoáng ngẩng đầu, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy Lục Nghiễn Chi đứng bên giường đang cởi khuy áo sơ mi.

Vì vậy cậu cũng gượng dậy, bò tới cạnh giường bắt lấy dây nịt của đối phương.

“Hừm…” Lục Nghiễn Chi bị hành động của cậu câu dẫn ra một bụng lửa nóng, Mục Đông cong người xuống thấp như một loại động vật họ mèo, vòng eo rắn chắc lộ ra một đoạn, còn có thể nhìn thấy phần hông lõm xuống, cùng với khe mông giấu sau lớp quần lỏng lẻo.

“Đừng nóng vội.” Hắn không khỏi đưa tay xoa tóc đối phương, sau đó cởi cái áo xộc xệch trên người ném xuống đất. Mục Đông cầm lấy dây nịt của hắn ra sức kéo kéo, Lục Nghiễn Chi liền thuận theo lực đạo của cậu quỳ lên giường, lập tức bị đối phương bắt lấy cánh tay xô ngã xuống nệm.

Mục Đông thoạt nhìn giống như đã say hoàn toàn rồi, hai hớp rượu mà say thành thế này thì có hơi khoa trương, nhưng mà bộ dạng cậu quả thực không giống người biết uống rượu cho nên Lục Nghiễn Chi cũng không ngạc nhiên lắm. Vì vậy hắn chẳng thèm để ý đến động tác to gan của đối phương, sau khi đè hắn xuống Mục Đông cũng đuối sức, cả người nhào lên người hắn nằm đè xuống. Lục Nghiễn Chi giơ tay xoa xoa sống lưng cậu, giống như vuốt lông cho một con mèo vậy.

Nhưng Mục Đông lại nhăn mày vì động tác động viên thế này. Cậu giãy giụa ngồi lên, sau đó điều chỉnh tư thế cưỡi trên đùi Lục Nghiễn Chi.

“Tôi làm… Ngài đừng cử động mà.”

Lục Nghiễn Chi không khỏi nhướn mày, “Em làm? Em làm cái gì?”

Hắn vừa nói vừa xoa xoa đầu gối đối phương, sau đó ma sát dần vào bắp đùi sờ soạng tới lui. Chàng trai cưỡi trên đùi hắn bị sờ đến nửa thân dưới mềm nhũn ra nhưng vẫn cứng rắn chống đỡ không chịu nhận thua, chỉ cúi đầu im lặng cởi dây nịt hắn mà thôi.

Nhưng làm cách nào cũng không cởi được.

Trên mặt Mục Đông nhất thời lộ ra vẻ nôn nóng và lúng túng đan xen, cậu cứ lôi lôi kéo kéo phần khóa kim loại phía trước dây nịt, loay hoay nửa phút cũng không rõ phải làm thế nào.

Biểu tình cậu bây giờ sinh động hơn ngày thường nhiều, khiến Lục Nghiễn Chi gần như không dời mắt nổi.

Hắn cố nén lắm mới không bật cười.

“Ngoan, để tôi cởi đi.” Lục Nghiễn Chi vươn tay bắt được đôi tay đang loay hoay không ngừng nơi hạ thể hắn, chỉ mất hai giây đã mở được cái khóa kim loại kia ra. Mục Đông nhìn hắn run rẩy hạ thân một chút, sau đó mới chậm chạp cắn môi, ngẩng đầu mất hứng lườm hắn một phát.

Cái lườm này lườm tới mức Lục Nghiễn Chi phải cứng lên.

“Để tôi!” Mục Đông nghiêm mặt nhấn mạnh lại một lần, sau đó trực tiếp chạm tay vào hạ thể đối phương. Lục Nghiễn Chi phát ra một tiếng hừ nho nhỏ, bụng vì thở dốc mà hơi co rụt lại.

Còn Mục Đông thì chẳng hề biết động tác của mình dụ người tới mức nào, cậu đỏ mặt toàn tâm toàn ý sờ soạng hạ thể hắn, sau đó còn ấn nhẹ hai lần rồi mới lần tìm dây kéo quần.

Lục Nghiễn Chi cắn răng lau mồ hôi trên trán, miễn cưỡng nhịn sự kích động muốn hất đổ người này xuống mà trực tiếp đâm vào.

Cũng may lần này đối phương nhanh chóng cởi được quần hắn. Lục Nghiễn Chi thấy báo nhỏ của hắn cởϊ qυầи lót xong liền cúi người xuống, sau đó vừa níu lưng quần hắn kéo xuống dưới vừa lè lưỡi trực tiếp liếʍ lên hạ thể hắn.

Hô hấp Lục Nghiễn Chi ngưng lại trong giây lát, xúc cảm ướŧ áŧ mà nóng bỏng truyền tới cách một lớp vải bông, dù khiến hắn cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhưng vẫn chưa thể thỏa mãn. Không biết đối phương là quên mất hay là cố ý, chưa cởϊ qυầи lót mà đã bắt đầu liếʍ láp. Lớp vải kia nhanh chóng bị nước bọt cậu thấm ướt dính dấp, chỉ vì một lần liếʍ mà bó chặt tính khí hắn.

Mục Đông thậm chí còn cố gắng ngậm lấy đỉnh dương v*t hắn cách một lớp qυầи ɭóŧ. dương v*t Lục Nghiễn Chi đã cương hoàn toàn đội chiếc quần lên, nhưng vì dây thun trên eo nên không có cách nào tránh thoát khỏi lớp vải. Cảm giác bị vải bông ướŧ áŧ bó chặt không hề thoải mái, thế nhưng hình ảnh đối phương đỏ bừng tai hôn lên qυყ đầυ hắn lại quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chờ đến khi cậu dùng hàm răng cẩn thận kéo lớp vải bám chặt này ra, gần như hắn đã có chút không nỡ xa loại hành hạ ấm áp này.

Nhưng mà tiếc nuối yếu ớt này đã nhanh chóng biến mất.

Sai khi ngậm qυầи ɭóŧ kéo ra một chút, Mục Đông liền túm lấy quần hắn kéo thẳng xuống. Tính khí hơi cương lên của Lục Nghiễn Chi lập tức nhảy ra ngoài, cậu cắn môi nuốt nước bọt trong miệng rồi dùng tay nắm chặt dương v*t đối phương, há miệng vùi đầu ngậm lấy đỉnh tính khí.

Tính khí của Lục Nghiễn Chi đã sớm phân bố ra chất lỏng tuyến tiền liệt trong lúc Mục Đông liếʍ láp, sau khi được ngậm vào hơi thở nam tính ấy lan tràn ra khắp khoang miệng cậu trong phút chốc, khiến đại não không còn tỉnh táo của Mục Đông càng không có cách nào hoạt động. Cậu hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm trong trí nhớ mà theo bản năng đưa lưỡi liếʍ dọc dương v*t hắn, tiếp đến mới nuốt thứ trong miệng vào càng sâu hơn, đồng thời bắt đầu phun ra nuốt vào.

Lục Nghiễn Chi không nhịn được ưỡn người, tay xoa xoa tóc đối phương, sau đó ngẩng đầu phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm khàn. Hắn mơ hồ cảm nhận được báo nhỏ tối nay có gì đó sai sai, nhưng lại không thể nói rõ được là sai chỗ nào. Đối phương chưa bao giờ có bộ dạng hoàn toàn chủ động thế này, nếu như nói là vì uống say thì ngược lại chỉ giải thích được phần nào…

Có điều hắn đã nhanh chóng không còn tâm tư dư thừa đâu mà suy nghĩ việc này. Mục Đông ngậm lấy dương v*t hắn càng nuốt càng sâu, gần như có thể chọc đến cổ họng cậu. Nước bọt ẩm ướt lẫn theo dịch thể của Lục Nghiễn Chi chảy xuống dính ướt vùng lông quanh khí cụ, tiếng nước lúc mυ'ŧ vào xen lẫn với tiếng hừ khe khẽ của Mục Đông.

Tính khí Lục Nghiễn Chi vì sự hầu hạ này mà hoàn toàn hưng phấn lên, trình độ khẩu giao của Mục Đông sau mấy lần dạy dỗ đã có thể coi là thuần thục, nếu như còn ngậm lấy dương v*t hắn hoài không tha thì có lẽ hắn sẽ trực tiếp bắn vào miệng cậu mất.

Nhưng mà hắn lại không muốn bắn nhanh như vậy, với lại hắn còn sợ Mục Đông mất tỉnh táo rồi sẽ không biết chừng mực mà tự làm tổn thương bản thân, cho nên Lục Nghiễn Chi liền đỡ đầu Mục Đông dậy, không cho cậu nuốt sâu vào lần nữa.

“A ưm… Thật thoải mái…” Tầm mắt hắn rơi vào bờ môi ướt nhẹp của đối phương, không nhịn được mà dùng tay nắm lấy vành tai cậu xoa xoa. Lục Nghiễn Chi thấy Mục Đông nghe được ý khích lệ trong lời này mà ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt cậu che kín một lớp hơi nước, đến khóe mắt cũng nhuốm màu hồng nhạt.

“Ăn ngon không?” Hắn hơi nheo mắt lại, dùng âm thanh khàn khàn thấp giọng hỏi.

Gương mặt Mục Đông nhất thời lộ ra vẻ ngượng ngùng, thế nhưng lại gắng gượng nhắm mắt gật đầu. Sau đó cậu còn giống như bất chấp mà đưa đầu lưỡi liếʍ dọc hình dạng dương v*t cho tới đỉnh, xoay một vòng ngay linh khẩu rồi liếʍ láp xung quanh.

Lục Nghiễn Chi cảm thấy xương cụt tê rần, kɧoáı ©ảʍ như dòng điện truyền khắp lưng khiến hắn run rẩy. Một luồng cảm giác muốn bắn tinh thoáng dâng lên ngay lúc này, hắn thở hổn hển ép nỗi kích động ấy xuống, trên tay không khống chế được mà nắm lấy vành tai Mục Đông gảy nhẹ mấy lần, nhéo lỗ tai cậu đến đỏ bừng.

Ngay sau đó đầu lưỡi Mục Đông lại liếʍ vào nếp nhăn nhạy cảm sát phía dưới qυყ đầυ hắn, ngậm lấy đỉnh khí cụ mυ'ŧ vào liên tiếp không ngừng, thậm chí còn phát ra tiếng vang “nhóp nhép”.

“Hưm…!” Phút chốc Lục Nghiễn Chi cảm thấy như eo muốn nhũn ra, cảm giác bắn tinh mới vừa khắc chế xuống lại lúc ẩn lúc hiện dâng lên.

Đúng là ghê sớm mà, hắn phải nhanh chóng bảo đối phương nhả ra mới được.

“Há miệng… Báo nhỏ, tôi muốn nghe em nói.” Lục Nghiễn Chi ngồi thẳng người dậy, cúi xuống hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của đối phương, “Nói cho tôi biết, thứ này của tôi ăn ngon không?”

Mục Đông bị hắn truy hỏi như vậy liền thốt ra một tiếng nghẹn ngào. Cậu hơi ngước dậy nhả tính khí trong miệng ra, nước bọt dính trên môi kéo dài thành sợi mảnh cực kỳ da^ʍ mỹ. Đôi môi cậu bắt đầu run nhè nhẹ, không biết là vì ma sát quá lâu hay là vì sắp phải thốt ra những lời hạ lưu.

“… Ăn, ăn ngon.” Giọng cậu run run, trả lời ngắt ngứ.

Trái tim Lục Nghiễn Chi nhảy mạnh lên một nhịp, hắn vươn tay kéo người lên trên, chờ tới khi trọng tâm cậu bất ổn nhào lên người hắn liền cởϊ qυầи dài lỏng lẻo và qυầи ɭóŧ của cậu ra, sau đó còn cọ cọ ngón tay dọc theo khe mông cậu, xoa nhẹ mấy lần nơi miệng huyệt.

Rìa ngoài của hậu huyệt đã bị chất lỏng tuyến tiền liệt của chính cậu thấm ướt, lúc Mục Đông khẩu giao cho Lục Nghiễn Chi hạ thể cậu đã cứng lên, cho dù không chạm vào thì dịch thể cũng tràn ra. Lục Nghiễn Chi nương theo chất lỏng này mà chen ngón giữa vào một chút, đến khi đưa được hai đốt vào liền gập ngón tay lại, giúp đối phương thích ứng với dị vật xâm nhập.

“Ưm… Lục tổng, tôi, tôi còn không… A!”

Sau khi ngón tay xen vào lưng Mục Đông lập tức căng chặt, cậu giật giật cơ thể như muốn tránh né, nhưng phạm vi giãy giụa lại không rõ ràng, nâng mông lên rồi lại đè người xuống cọ cọ vào cơ thể Lục Nghiễn Chi.

Lục Nghiễn Chi bị người ta cọ đến khó nhịn lửa dục, không chịu được cúi đầu gặm hôn cổ cậu, cả xương quai xanh và vai nữa.

“Còn không cái gì?” Hắn cắn lên phần thịt non mềm trên cổ đối phương, mơ hồ hỏi.

Lúc này Mục Đông đã giống như chịu thua không động đậy nữa. Cậu ngẩng đầu để lộ vùng cổ yếu ớt nhất cho đối phương, trong lúc bị liếʍ cắn còn phát ra tiếng hừ hừ dễ nghe.

“Ưm, aaa… Tôi còn chưa, còn chưa liếʍ ngài bắn được… Có phải là tôi quá ngu ngốc không, lâu như vậy, lâu như vậy mà không khiến ngài… Ư aaa!”

Hô hấp Lục Nghiễn Chi trật đi một nhịp, ngoại trừ cách ôm chặt người trong ngực thì nhất thời hắn chẳng nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn để dẹp yên sự rung động trong lòng cả. Hắn đưa ngón tay đến ngay tuyến tiền liệt của đối phương rồi hơi nhấn vào một chút, lúc vòng eo cậu run lên rêи ɾỉ ra tiếng thì hắn mới đâm cả ngón tay vào, sau đó xoay tròn mấy lần.

Tuy nhiên bên trong huyệt đạo của Mục Đông vẫn còn quá khô quá chặt, hắn cảm thấy có lẽ bản thân sẽ không đủ kiên trì mà mở rộng xong cho cậu. Lục Nghiễn Chi theo bản năng đưa mắt lướt một vòng nơi tủ đầu giường, một giây sau hắn mới nhớ ra đây là phòng ngủ của mình, hắn chưa bao giờ đưa bạn tình về nhà cho nên dĩ nhiên ở đây sẽ không có thuốc bôi trơn hay bαo ©αo sυ.

“Tôi muốn chơi em, báo nhỏ. Thuốc bôi trơn của em đâu?” Hắn chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào sự cứng nhắc của Mục Đông trong phương diện nào đó. Đối phương từng nói sẽ luôn mang thuốc bôi trơn theo, biết đâu chừng thật sự có trên người.

Nhưng mà lần này Mục Đông lại run bắn lên.

Việc cậu chạy đến chỗ Lục Nghiễn Chi thế này hoàn toàn là do lòng tham nhất thời nổi lên, bởi vậy cậu vốn đâu có cố ý chuẩn bị mấy thứ ấy. Nhưng mà cậu cũng nhớ mình có bỏ một tuýp trong ba lô, hình như vẫn chưa bao giờ lấy ra.

Có điều ba lô…

Mục Đông hơi nhíu mày cố gắng nhớ lại, hiện giờ suy nghĩ của cậu có chút rối loạn, lý trí còn sót lại đều đặt vào tình hình bây giờ, trong phút chốc đương nhiên không nhớ nổi mình đã ném ba lô ở đâu.

Cậu không còn cách nào ngoài vứt cái vấn đề này sang cho Lục Nghiễn Chi.

“Ở trong ba lô…”

Lục Nghiễn Chi nghe vậy không nhịn được “Uầy” một tiếng.

Lúc Mục Đông bước vào cửa ba lô đã rơi ngay huyền quan, khi đó hắn còn đá nó một phát. Hai người bọn họ bây giờ đều đã thành như thế này, chẳng lẽ còn muốn hắn chạy xuống lầu tìm ba lô ư?

“Ba lô ở huyền quan.” Lục Nghiễn Chi thở dài, lại chuyển động mấy lần bên trong huyệt đạo nóng rực của đối phương, tiếp đến thử chen ngón tay thứ hai vào, “Trong túi em thật sự không mang à?”

Lúc nói lời này hắn đơn thuần chỉ là muốn oán giận một chút, cũng không phải thật sự trách móc gì. Lục Nghiễn Chi không muốn làm báo nhỏ của hắn bị thương, cho nên dưới tình huống này hắn không thể không chịu đựng nhẫn nhịn xuống tỉ mỉ mở rộng cho đối phương.

Có điều Mục Đông lại xem lời oán trách của hắn là thật. Lục Nghiễn Chi bấm ngón tay tăng cường kí©ɧ ŧɧí©ɧ tuyến thể nhạy cảm của đối phương, bên trong huyệt đạo cậu bị an ủi nên dần dần đã có chút ẩm ướt vì dịch thể, tuy rằng vẫn thiếu rất nhiều nhưng cũng đủ để ngón tay hắn thuận lợi cắm vào.

Bỗng nhiên Mục Đông lại nâng hạ thân lên ngay lúc này, sau đó đưa tay xuống nắm chặt lấy tính khí cứng rắn của Lục Nghiễn Chi, đẩy nó hướng vào bên trong miệng huyệt mình.

“Trực tiếp tiến vào…”

“Đừng nghịch.” Ban đầu Lục Nghiễn Chi cũng không xem lời dụ dỗ của đối phương là thật, hắn dùng bàn tay nhàn rỗi xoa xoa đầu cậu, còn cúi người hôn lêи đỉиɦ đầu cậu nữa.

Nhưng ngay sau đó Mục Đông liền lỗ mãng ép người xuống dưới, không cần biết ngón tay hắn vẫn còn cắm ở bên trong mà chỉ muốn ngồi lên dương v*t hắn, làm cho khí cụ hắn cắm vào thân thể mình.

Lúc qυყ đầυ ấm nóng chen vào miệng huyệt ép sát ngón tay, Lục Nghiễn Chi mới kinh ngạc một chút. Hắn nhanh chóng rút ngón tay ra, sau đó bắt lấy tay Mục Đông.

“Em làm gì vậy! Còn chưa mở rộng xong đã cắm vào trong, muốn đau chết phải không.” Hắn vừa nói vừa đẩy vai Mục Đông một phát, muốn cậu xuống khỏi người mình, “Ngoan, em ở đây chờ tôi, tôi xuống lầu lấy thuốc bôi trơn, hửm?”

“Không muốn.” Lúc này Mục Đông lại liều chết ngồi trên người đối phương không chịu nhỏm dậy. Khi nghe Lục Nghiễn Chi nói muốn rời đi lập tức cả người cậu đều căng thẳng, thậm chí còn có một loại cảm giác nguy hiểm không nói rõ được. Mục Đông nôn nóng cầm lấy tính khí đối phương muốn đâm vào hậu huyệt lần nữa, có điều cậu vẫn bị Lục Nghiễn Chi siết chặt cổ tay không thể động đậy.

Cậu liền giật giật eo, cọ cọ hậu huyệt của mình lên dương v*t đối phương, lúc cảm giác được miệng huyệt cọ trúng liền cắn môi liều mạng ép người xuống dưới.

“Ưmm aaa…!”

Khí cụ Lục Nghiễn Chi lập tức vì động tác thô lỗ này mà đâm vào một đoạn.

Trong nháy mắt Mục Đông đau đến run lên, vốn trước giờ trong chuyện làʍ t̠ìиɦ Lục Nghiễn Chi chưa bao giờ làm đau cậu vì không chuẩn bị đầy đủ. Cho dù là lần ăn roi đợt trước thì cảm giác ấy cũng chỉ càng khiến cậu thêm hưng phấn kí©ɧ ŧɧí©ɧ khác lạ mà thôi.

Nhưng lần này lại bất đồng, loại cảm giác khô khốc đau đớn vì bị xé rách khiến Mục Đông tỉnh táo một chút. Cậu đau đến mức tim đập liên hồi, có điều vẫn không nhịn được muốn nuốt trọn cả tính khí của đối phương vào hậu huyệt.

“Có phải em lại muốn ăn đòn rồi không!” Lục Nghiễn Chi bình tĩnh nhẹ nhàng nói với cậu một câu, điều ấy chỉ càng khiến cậu muốn lập tức kết hợp triệt để với đối phương. Nhưng lần này hắn đã có chuẩn bị trước, siết chặt eo cậu không cho cậu ngồi xuống nữa.

Lục Nghiễn Chi làm vậy cũng không dễ dàng. Hắn nén kɧoáı ©ảʍ được cắn chặt mà miễn cưỡng tỉnh táo lại, chỉ sợ mình sẽ tùy tiện rút ra khiến đối phương đau đớn hơn nữa, chẳng thể làm gì khác hơn là duy trì tư thế khó chịu này, để cho đối phương chậm lại một chút.

Đương nhiên hắn có thể nhận ra Mục Đông đau đến trắng bệch cả mặt, cho dù cậu cúi đầu không để hắn nhìn thấy thì hắn vẫn có thể tưởng tượng được cậu khó chịu tới mức nào.

“Vì sao lại không nghe lời vậy hả? Chúng ta còn nhiều thời gian, em sốt ruột làm gì.” Lục Nghiễn Chi vốn còn đang nén giận vậy sự xằng bậy của cậu, nhưng nhìn người trong lòng đau đến phát run, hắn căn bản không có cách nào phát tác.

“Ngoan, trước tiên rút ra đi được chứ? Để tôi xem xem em có bị thương không.”