Edit: Lavender - Blue
Đây là một gương mặt rất đẹp.
Đúng vậy, đẹp trai.
Ngay cả Dư Hoàn Hoàn là sinh viên khoa văn cũng không thể nghĩ ra được từ hình dung nào khác, giống như vố số nhân vật nam chính dưới ngòi bút cô đã từng viết vậy.
Lông mày thon dài, sóng mũi cao, môi mỏng hơi nhợt nhạt.
Con ngươi thâm sâu, toát ra một vẻ thờ ơ lơ đãng, trong trẻo nhưng lạnh lùng đang nhìn bóng đêm bên ngoài.
Tim Dư Hoàn Hoàn đập bịch bịch, chờ cô kịp phản ứng, đã chậm chạp chạy tới.
Dưới ánh đèn, một cô gái tóc quăn màu nâu dài đến thắt lưng, mặc váy trắng thật đơn giản, khoác áo khoác màu cà phê.
Đôi chân thon dài mà tinh tế, mắt cá chân mảnh mai, mang đôi giày nhỏ màu nâu nhạt. Không biết thế nào mà Đỗ Chân nhớ tới con mèo nhỏ mình nuôi ở Mỹ từ nhỏ - Kẹo Đường.
"Xin chào." Dư Hoàn Hoàn có chút lo lắng ngậm môi, nhỏ giọng hỏi: "Xin hỏi anh là Tiểu Đỗ phải không?"
Lời nói ra miệng, cô thật muốn đánh mình hai cái. Người này thế nào cũng lớn hơn cô, sao cô có thể gọi người ta là Tiểu Đỗ, đều do mẹ của cô nói Tiểu Đỗ, hại cô cũng bị thôi miên.
Cô quay lại và hỏi anh có phải họ Đỗ hay không, đối phương gật đầu.
Cô gái thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười nhẹ, lại khiến Đỗ Chân nhớ tới Kẹo Đường.
"Tôi chờ anh đã lâu, mẹ tôi đã gọi món bên trong, anh nhanh đi theo tôi."
Ma xui quỷ khiến, Đỗ Chân dời bước chân.
Chờ sau khi hai người rời đi, bên ngoài nhà hàng có một người đàn ông Tây mang giày đi tới.
Anh ta nhìn xung quanh, giống như đang tìm ai đó. Sờ túi quần, mới phát hiện quên điện thoại di động trên xe, chỉ có thể quay lại bãi đỗ xe lấy điện thoại.
Mà ngay tại lối rẽ bên cạnh bồn hoa, có một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi đang đứng nói chuyện với một người đàn ông mặc bộ đồ màu đen giản dị.
Trên mặt cô đang cười, nhìn thấy rất vui vẻ.
Bốn phía là nhà cao tầng chót vót, bao quanh bởi ánh đèn nê ông đủ màu sắc lộng lẫy mà mê người.
*
"Được rồi, người trẻ tuổi ăn cơm, dì già rồi sẽ không quấy rầy. Tiễu Đỗ, cháu với Hoàn Hoàn dùng từ từ nha, chỉ là phiền cháu sau khi ăn xong, đưa Hoàn Hoàn về nhà giúp, con bé là con gái, dì có chút không yên lòng."
"Vâng."
Có thể thấy rằng "Tiểu Đỗ" là một đứa trẻ lễ phép, nhìn mặt đối phương một chút, Lâm Phân càng hài lòng hơn. Việc rời đi sớm là ý tưởng tạm thời của bà, bà rất hài lòng với Tiểu Đỗ, tất nhiên không muốn ở lại chỗ này cản trở.
"Hoàn Hoàn, con theo mẹ ra đây một chút."
Mẹ con hai người đi ra ngoài phòng khách, Lâm Phân lấy ví tiền đưa cho con gái.
Dư Hoàn Hoàn nói không cần, nói mình có tiền, nhưng Lâm Phân vẫn cố gắng nhét cho cô, cũng bàn giao cô nhất định phải dùng tiền thanh toán hoá đơn dùm, thuận tiện xem món ăn ở đây giá con mẹ nó bao nhiêu tiền.
Cho đến khi thấy một nhân viên phục vụ đứng đó không xa, bà mới lúng túng hạ giọng, vội vã rời đi.
Bên trong phòng ăn, nghe động tĩnh bên ngoài, Đỗ Chân trừng mắt nhìn.
Dư Hoàn Hoàn nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngồi xuống bên cạnh Đỗ Chân.
Thật ra loại bàn tròn lớn này không thích hợp cho hai người dùng, nhưng trong phòng ăn yên tĩnh, có thể nói chuyện, Lâm Phân mới cắn răn thuê nguyên phòng.
"Anh uống nước đi."
Dư Hoàn Hoàn có chút khẩn trương, lại thấy trước mặt Đỗ Chân không có nước trà, liền đứng lên rót nước cho anh.
Đỗ Chân gật đầu, cũng không nói câu nào.
Bầu không khí lại lúng túng.
Nếu trong lòng có thể biểu lộ để biểu thị ra, thì lúc này Dư Hoàn Hoàn đại khái như người nhỏ mọn trình diễn vạch đen đầy đầu, người nhỏ mọn đổ mồ hôi biểu lộ càng nhiều.
Cô phải tìm lời nào đó để nói!
Cô nhéo nhéo tay, đang định mở miệng, cửa phòng bị gõ.
Là nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.
Không thể không nói, món ở tuy giá cả đắt đỏ, nhưng phục vụ cũng không tệ lắm.
Các món ăn cũng được lên cùng lúc, mà không phải từng món, để người khác chờ đợi mệt chết.
Vừa nhìn thấy thức ăn, Dư Hoàn Hoàn liền có chủ đề rồi. Ngoài ra "Tiểu Đỗ" sống ở nước ngoài nhiều năm, vừa về nước không bao lâu, khẳng định không thường ăn đồ ăn trong nước.
Cô liền mượn đồ ăn làm chủ đề,
mở lời nói.
Trước tiên giới thiệu một lần các món trên bàn, lại giới thiệu từng chỗ đặc biệt của từng món, và cách chế biến.
Tài nấu ăn của Dư Hoàn Hoàn coi như không tệ, điều này cũng do tật kén ăn của Dư Kiến Quốc.
Người kén ăn thích ăn, người thích ăn đa số đều sẽ tự làm, con gái lớn không hề có hứng thú với những thứ đó, ngược lại đứa con gái nhỏ lại học được tài nghệ của bố tới tám mươi phần trăm.
"Anh nếm thử món thịt kho tàu này, món này nên ăn lúc còn nóng, nguội ăn không ngon." Dư Hoàn Hoàn gắp một miếng thịt kho tàu, bỏ vào trong chén của Đỗ Chân.
Nhìn miếng thịt heo béo trong chén, Đỗ Chân không hề muốn ăn, nhưng cô gái bên cạnh đã gắp một miếng lên ăn.
Thịt heo đáng lẽ phải béo, bởi vì màu nước dùng hòa tan cảm giác đầy mỡ béo, trở nên rất hấp dẫn. Màu nước sốt đậm đặc tăng thêm màu môi hồng nhạt của cô gái, thêm vẻ mặt của cô không giấu được cảm giác ngất ngây, cảm thấy ăn rất ngon.
Đỗ Chân do dự một chút, cầm lấy đũa.
"Ăn đi, sao anh không ăn?" Cô gái nói, khóe miệng dính chút nước sốt, dường như cô không biết.
Đỗ Chân gắp miếng thịt kho tàu bỏ vào trong miệng, thật bất ngờ, dường như có mùi vị.
Anh từ từ ăn xong miếng thịt.
Ăn rất cẩn thận, rất chậm rãi.
Làm Dư Hoàn Hoàn nhìn là cử chỉ của Tiểu Đỗ rất tao nhã, nhìn rất đẹp.
Nào giống cô, nhìn thấy đồ ăn ngon, liền mất không chế. Nhưng thức ăn ngon vốn để cho người ta ăn, để đó nhìn quá phung phí của trời.
Cô gái vừa nghĩ, tay cũng không dừng lại.
Không chỉ mình cô ăn, cũng chưa quên Đỗ Chân, ăn vào cái gì ngon, liền chủ động gắp một vài miếng cho Đỗ Chân. Cô cũng thấy Tiểu Đỗ dường như rất câu nệ, luôn không gắp thức ăn.
Toàn bộ quá trình ăn cơm, đều do Dư Hoàn Hoàn gắp, Đỗ Chân ăn, Dư Hoàn Hoàn nói, Đỗ Chân nghe.
Cô gái trẻ
này đoản tính, dường như cũng không phát hiện người đàn ông bên cạnh khác thường.
"Ai nha, ăn ngon no bụng."
Dư Hoàn Hoàn vuốt vuốt bụng nhỏ, duỗi lưng một cái.
Đắt vẫn có lý đắt, khiến Dư Hoàn Hoàn nghĩ tay nghề đầu bếp nhà hàng này cũng không kém so với ba của cô mấy.
Dường như cảm thấy anh đang nhìn mình, cô ngượng ngùng cười cười: "Anh ăn no chưa? Em cảm thấy dường như chúng ta ăn rất
nhiều."
Đỗ Chân nhìn đĩa không trên bàn, lúc này mới phát hiện dường như anh ăn rất nhiều.
Đã rất lâu rồi anh chưa ăn nhiều như vậy.
Có vẻ như không có gì để nói, cô gái do dự một chút: "Vậy chúng ta đi thôi?"
Đỗ Chân lại gật đầu một cái.
Rung chuông kêu phục vụ tính tiền, Dư Hoàn Hoàn chủ động móc bóp ra.
Đỗ Chân vô thức sờ túi quần, nhưng chạm vào cái túi trống rỗng.
"Tôi quên mang ví rồi."
Lúc nãy anh nghe Lâm Phân bảo con gái mình lát nữa thanh toán, nhưng nếu như anh nhớ không nhầm thì khi đàn ông ăn cơm với phụ nữ, để tỏ ra lịch sự, người đàn ông nên thanh toán mới đúng.
"Không sao đâu, em thanh toán được." Cô gái không đồng ý nói.
Lấy thẻ ra đưa cho nhân viên phục vụ, trong nháy mắt tiền bị quẹt mất, tim cô đau nhói, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt người bên cạnh, tâm tình của cô lại vui vẻ.
Hai người hoàn toàn không phát hiện ánh mắt xem thường của nhân viên phục vụ, cái xem thường này dĩ nhiên nhằm vào Đỗ Chân thôi.
"Đia ăn cơm, vậy mà để con gái trả tiền, đàn ông bây giờ đúng là không còn gì để nói." Sau khi hai người rời khỏi phòng ăn, một nhân viên phục vụ vừa dọn bàn, vừa tự lẩm bẩm.
"Cô đang ở đây nói ai thế?" Một nhân viên phục vụ khác hiếu kỳ hỏi.
"Chính là người đàn ông vừa rồi đó, ngược lại hình người dạng chó, lại để một cô gái trả tiền."
...
Cách gian phòng đó không xa, chính là lối rẽ vào toilet.
Đỗ Chân Hình người dạng chó, đang đứng ngoài lối rẽ, dĩ nhiên nghe hết những lời này.
Sau khi ra ngoài, Dư Hoàn Hoàn tạm thời muốn đi toilet, cho nên Đỗ Chân ở chỗ này chờ cô. Đối diện với anh là những chiếc gương màu vàng gắn trên vách tường, dễ dàng chiếu rọi cả người anh.
"Anh Đỗ." Là trợ lý của anh Lục Diệu tìm tới.
Anh Đỗ hình người dạng chó?
Đỗ Chân nhìn người trong gương đối diện, người trong gương cũng nhìn anh.
"Anh Đỗ, vừa rồi tôi gọi cho anh rất nhiều lần, anh cũng không bắt máy."
"Yên lặng. Tôi ăn cơm."
"Anh Đỗ, anh đã ăn rồi? Làm sao ăn?" Lục Diệu mười phần kinh ngạc.
"Có người mời."
*
Dư Hoàn Hoàn lau tay, đi khỏi phòng vệ sinh.
Tiểu Đỗ vẫn đứng tại chỗ đợi cô.
Tâm trạng của cô vui vẻ, đầy những bong bóng nhỏ hiện ra, lộp bộp lộp bộp.
"Đi thôi."
Hai người đi ra khỏi cửa nhà hàng.
Thành phố Hải dưới ánh đèn đẹp vô cùng.
Các loại đèn nê ông đủ màu sắc, tạo thành một thành phố mộng ảo.
Mỗi lần Dư Hoàn Hoàn nhìn thấy cảnh đêm thành phố Hải, sẽ cảm thấy mình rất gần lại rất xa.
Gần là bởi vì bản thân mình ở nơi này, cũng là một trong những bộ phận nhỏ, xa là bởi vì toàn bộ sự sầm uất này, dường như cô cũng càng bé nhỏ không có quan hệ gì.
Cô do dự một chút, nói với người đàn ông cao gầy: "Chỗ này cách nhà em không xa, đi bộ cũng tầm mười mấy phút, chúng ta đi bộ có được không? Sau khi ăn xong đi bộ một chút, sống đến chín mươi chín, mẹ em nói."
Đỗ Chân gật gật đầu.
Cả hai bước dọc theo lối đi bộ đi về phía trước, Dư Hoàn Hoàn cố ý tránh nơi nhiều người ồn ào.
Bốn phía đều là nhà cao tầng như mây, cũng lộ ra hai người đặc biệt nhỏ bé.
Trên đường đi Dư Hoàn Hoàn đều muốn tìm chuyện để nói, nhưng nhìn thấy gương mặt người bên cạnh, lời đến miệng nhưng lại không biết nói gì.
Tuy nhiên đoạn đường này cũng không tiếp tục quá lâu, rất nhanh đã tới một đầu đường yên lặng.
Ngô đồng cao lớn vững vàng, dọc theo hai bên đường là từng quán cà phê, yên ắng, mơ hồ có tiếng nhạc động lòng người truyền ra, xa xa có thể nhìn thấy tòa cao ốc cao chót vót.
"À, anh vừa về nước không bao lâu sao? Tôi vẫn là một sinh viên, đang học ở đại học Hải, năm hai. Mặc dù mẹ tôi nói không thể làm mình trông quá nhỏ, nhưng tôi vẫn cảm thấy nên nói thật."
Lời này khiến Đỗ Chân trong nháy mắt mờ mịt, tuy nhiên đúng là anh mới về nước, liền gật đầu.
Nhìn đối phương gật đầu, đây là đại biểu cũng không thèm để ý, tâm trạng Dư Hoàn Hoàn lập tức khá hơn.
Ngay lúc cô còn muốn nói thêm chút nữa, đã đến ngõ nhà cô.
"À..., tôi đã đến, đi vào là được. Anh đưa đến đây thôi, thời gian không còn sớm, anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi."
Đỗ Chân do dự liếc nhìn ngõ tối mờ, lại nhìn cô gái.
Thấy cô kiên trì, cũng không cần phải nhiều lời nữa, mà nhẹ gật đầu, liền xoay người lại.
Ánh sáng đèn đường màu vàng, chiếu rọi nơi yên tĩnh và yên bình này.
Dưới ánh đèn, bóng lưng người đàn ông thẳng tắp mà thon dài.
Dư Hoàn Hoàn đột nhiên có cảm giác anh sẽ biến mất, mà cô lại ghét cảm giác này.
Đầu óc cô chợt lóe lên, chạy tới hai bước, lôi kéo tay áo đối phương nói: "Có thể thêm Wechat không?"
Người đàn ông rất cao, cho nên mặt trắng nõn của cô gái phải ngẩng lên.
Dường như cô rất lo lắng, lông mi cong lên có chút run rẩy.
"Tôi không có Wechat."
Mặt của cô gái tối xuống: "Vậy QQ thì sao?"
"Tôi cũng không có QQ."
Hết sức xấu hổ.
Cô gái không phát hiện, môi của cô đã run lên.
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng ồ lên một tiếng, liền xoay người.
"Vậy em về nhà, trên đường anh chú ý an toàn." Nghĩ nghĩ, cô vẫn quay người cười dặn dò.
Đỗ Chân nhìn cô: "Tôi có thể cho cô số điện thoại di động."
Đôi mắt hạnh không tự chủ mở lớn, bên trong bộc phát ra ánh sáng óng ánh.
Cô gái nở nụ cười, lông mày cong lên: "Thật sao?"
Đỗ Chân lại nghĩ tới Kẹo Đường, lúc Kẹo Đường vui vẻ, chính là dáng vẻ này.
Anh lấy điện thoại di động ra.
"Anh chờ một chút." Cô gái luống cuống tay chân mở túi xách ra, từ trong túi lấy ra điện thoại di động có ốp hình con thỏ màu hồng phấn.
So sánh cái trong tay người đàn ông nhìn không ra nhãn hiệu gì, nhưng cảm giác điện thoại kim loại cực mạnh, thật sự là có chút ngây thơ.
Dư Hoàn Hoàn nhịn cảm giác quýnh quáng trong lòng, cầm điện thoại di động, chờ đợi anh đưa số.
Anh đọc dãy số liên tiếp.
Cô gái nói: "Em gọi một cuộc, chuông reo anh đừng bắt máy."
Người đàn ông gật gật đầu, cô mới cười híp mắt gọi, cho đến khi thấy điện thoại của anh rung lên, cô mới thõa mãn quét qua, đưa điện thoại di động bảo bối ôm vào trong ngực.
"Vậy em về nhà, có rảnh liên hệ."
"Ừm."
Cho đến khi mắt thấy hình ảnh cô gái nhỏ chui vào trong ngõ, Đỗ Chân mới rời khỏi nơi này.
Từ phía sau một chiếc Bentley màu đen chạy tới.
Lục Diệu xuống xe, mở cửa sau xe ra, chờ Đỗ Chân ngồi vào, mới trở lại vị trí lái xe.
Anh thắt chặt dây an toàn, khởi động.
Chỗ ngồi phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nhẹ nhàng lạnh lùng: "Cái gì là Wechat và QQ?"