Tránh Sủng

Quyển 2 - Chương 61: Sự dịu dàng cực đoan

Edit: Phương Vũ LustLeviathan

"Có vẻ anh rất thích làm chuyện này cho em đấy nhỉ." Thời Thiên ngồi trên giường, nhìn Cổ Thần Hoán đang ngồi xổm dưới đất mang tất xỏ giày cho mình, như cười như không nói tiếp, "Muốn dùng những hành động này khiến em cảm động ư?"

"Không phải." Cổ Thần Hoán mỉm cười nói, "Chỉ đơn giản là tôi thích làm như vậy thôi, thậm chí là hưởng thụ."

Trong lòng Thời Thiên thầm coi thường, nhưng vẫn bình tĩnh nói, "Có người nào coi việc hầu hạ kẻ khác là hưởng thụ đâu chứ? Sở thích của anh đúng là kỳ lạ."

"Còn phải xem người được hầu hạ là ai đã." Cổ Thần Hoán đứng dậy, khuôn mặt kiên định góc cạnh rõ ràng mang theo nụ cười mê hoặc lòng người, hắn khom người vuốt phẳng cổ áo sơ mi cho Thời Thiên, "Nếu là em thì dễ rồi."

Thực ra Thời Thiên không hiểu nổi, Cổ Thần Hoán không còn làm gì quá đáng với cậu, mục đích là để cậu thuận theo hắn, nhưng tại sao khi cậu thực sự nghe lời hắn rồi, hắn lại cam tâm tình nguyện bóp chân cho cậu, thậm chí là ngồi xổm dưới đất đi giày cho cậu?

Ham muốn chiếm lấy và cưỡng đoạt của hắn gần như không còn sót lại chút gì giữa bầu không khí hòa bình này.

"Thần Hoán, anh thử nói xem nếu em nhớ lại chuyện lúc trước, đột nhiên phát hiện ra một số sự việc khiến anh không đáng được em tha thứ, khi ấy em muốn rời khỏi anh, thì anh sẽ làm thế nào?" Thời Thiên bình tĩnh hỏi, trong đôi mắt cậu chỉ có sự hiếu kỳ.

Động tác của Cổ Thần Hoán thoáng cứng đờ, rồi lại cười, "Tôi sẽ không để em đi."

Thời Thiên nhíu nhíu mày, giả vờ thuận miệng hỏi, "Nếu em cứ muốn đi thì sao?"

Hai mắt Cổ Thần Hoán thoáng chốc trở nên tối tăm, hắn nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi đen bóng của Thời Thiên, trong nháy mắt ánh mắt hòa hoãn trở lại, nhẹ giọng nói, "Em rời khỏi tôi sẽ rất cô độc, tôi sẽ không để em một thân một mình phiêu bạt ngoài kia." Cổ Thần Hoán cài khuy áo cho Thời Thiên, động tác rất chậm, "Cảm giác cô độc còn khó chịu hơn cả cái chết, Thời Thiên, cho dù trong tương lai có xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không bỏ mặc em cô độc trên quãng đường đời, cho dù tình cảm em dành cho tôi là yêu hay là hận, tôi luôn ở phía sau em, tôi bảo đảm, khi em quay đầu lại sẽ luôn nhìn thấy tôi ở đó."

Trong lòng Thời Thiên cứng lại, không nói gì thêm, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cậu chịu nhục còn cha thì tự sát, mối hận quyết tâm báo thù này tuyệt đối không thể lay động vì dăm ba câu thâm tình của Cổ Thần Hoán.

Khi Thời Thiên mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài thì đột nhiên đứng lại, cậu không quay đầu, hỏi Cổ Thần Hoán đang đứng đằng sau lưng, "Nếu có một ngày em gặp nguy hiểm đến tính mạng, anh có đồng ý dùng tính mạng của mình để cứu em không?"

Cổ Thần Hoán ôm lấy Thơi Thiên từ phía sau, vùi mặt vào hõm cổ cậu cọ cọ, khẽ đáp lời, "Nếu em không mất trí nhớ thì chắc chắn em sẽ nhớ ra bốn năm trước tôi đã từng trả lời câu hỏi này rồi, tôi sẽ bảo vệ em cho đến khi trái tim ngừng đập."

"Thật ư?" Nụ cười của Thời Thiên rất nhạt nhòa, cậu quay người ôm eo Cổ Thần Hoán, khẽ tựa đầu vào l*иg ngực rộng rãi rắn chắc của hắn, thấp giọng nói, "Vậy nếu sau này em gặp nạn, em liều mạng gọi Thần Hoán cứu em, có phải anh sẽ. . . "

"Phải." Cổ Thần Hoán siết chặt eo Thời Thiên, sắc mặt hơi sốt sắng, "Đừng nói về chủ đề này nữa, sau lưng tôi bị em dọa ra đầy mồ hôi lạnh rồi đây này."

"Ừ." Thời Thiên chủ động nâng mặt Cổ Thần Hoán, hạ một nụ hôn xuống khóe miệng hắn, "Mau xuống dưới nhà ăn sáng đi, trước khi chiếu phim em còn muốn rủ anh đi dạo phố nữa."

Thời Thiên nói xong, mỉm cười rời khỏi phòng ngủ, Cổ Thần Hoán ngây ngốc đứng đơ ra đó, nâng tay sờ lên nơi vừa được Thời Thiên hôn.

"Thiếu gia. . . "

————-

Cổ Thần Hoán và Thời Thiên còn chưa lên xe, Chu Khảm đã vội phóng xe tới, dừng lại trước cánh cổng sắt lớn, y xuống xe vội vàng chạy tới chỗ Cổ Thần Hoán.

Cổ Thần Hoán vừa thấy sắc mặt Chu Khảm là biết y có chuyện quan trọng muốn báo cáo, vì vậy quay lại nói với thời Thiên, "Em vào xe chờ tôi đi."

Thời Thiên bận tâm quan sát sắc mặt nghiêm túc của Chu Khảm, cậu chỉ lo Cổ Thần Hoán đột ngột đổi ý không đi xem phim cùng mình nữa.

Thời Thiên quay gót đi về phía chiếc xe chờ sẵn, vừa đúng lúc Chu Khảm tới trước mặt Cổ Thần Hoán.

"Anh Thần, các anh em đã phát hiện ra Tra Tư Mạc, gã khốn kia dám xả súng vào người dân, tuy không ai bị thương, nhưng gã lại thừa dịp hỗn loạn trốn thoát khỏi truy đuổi của các anh em mất rồi."

"Không thu hoạch được gì à?"

"Có hắn được một thuộc hạ của gã ta, phải đập gãy mấy cái xương mới chịu mở miệng."

"Hỏi được gì chưa?"

"Vâng, đã tra hỏi được không ít, Tra Tư Mạc đang theo dõi đám hàng của anh Thần ở vùng ngoại ô, trước mắt gã chỉ biết ở ngoại ô có hàng, vẫn chưa xác định được vị trí, còn đang điều tra, em đã phải phái không ít anh em đến canh giữ ở phố Thần Vạn, trước khi giao hàng sẽ không xảy ra vấn đề gì, ngoài ra. . . " Sắc mặt Chu Khảm càng nghiêm nghị, "Thuộc hạ kia của Tra Tư Mạc nói rằng gã ta đang lên kế hoạch bắt cóc người yêu của anh Thần, thứ nhất là để ép hỏi vị trí đám hàng kia, thứ hai là để báo thù cho những thuộc hạ đã chết ở K thị của gã. Trong quá trình đuổi bắt gã, người của chúng ta đã tiêu diệt vài thuộc hạ đắc lực của Tra Tư Mạc, cho nên chắc chắn gã ta đang ghi hận trong lòng với anh Thần rồi."

Cổ Thần Hoán nheo mắt lại, đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

"Anh Thần, em đoán Tra Tư Mạc đang theo dõi cậu Dư, cho nên em đã cử nhiều người nấp trong bóng tối bảo vệ cậu ấy, nhưng mà từ trước đến nay anh Thần. . . " Chu Khảm vừa nói vừa theo phản xạ liếc mắt nhìn Thời Thiên đang ngồi trong xe gần đấy, "Thế nên em đoán Tra Tư Mạc cũng sẽ theo dõi cả cậu ta nữa."

Chu Khảm báo cáo cho Cổ Thần Hoán rất nhiều chuyện, cuối cùng Cổ Thần Hoán ra lệnh cho Chu Khảm dẫn người đến dò xét xung quanh rạp chiếu phim.

"Anh Thần, cả bên trong lẫn bên ngoài rạp chiếu phim đều có nhiều người, hỗn loạn lắm, nếu trên người Tra Tư Mạc có súng thì gã ta có thể tấn công từ đằng xa. . . "

"Thời Thiên bao rạp rồi, trong rạp chiếu phim chỉ có mỗi tôi và em ấy thôi, còn bên ngoài thì tôi không sợ Tra Tư Mạc đến mức không dám ló đầu ra."

"Dựa vào khả năng và nhạy bén của anh Thần thì một trăm Tra Tư Mạc cũng không phải là đối thủ, chỉ là. . . " Chu Khảm lại liếc nhìn Thời Thiên đang ngồi trong xe, y vốn khinh thường không thèm để ý đến sống chết của Thời Thiên, nhưng từ sau lần Thời Thiên bị tai nạn, Chu Khảm đã trông thấy Cổ Thần Hoán sụp đổ như người mất hồn, kể từ ấy trong lòng y bắt đầu nối liền sự tồn tại của Thời Thiên với cảm xúc sướиɠ vui đau buồn của Cổ Thần Hoán, y khó mà tưởng tượng nổi nếu Thời Thiên lại xảy ra chuyện thì Cổ Thần Hoán sẽ trở nên như thế nào.

"Tôi sẽ luôn ở bên cạnh em ấy, cậu sắp xếp người xung quanh rạp chiếu phim là được rồi." Cho dù ra sao, Cổ Thần Hoán cũng không nỡ hủy bỏ buổi hẹn hò mà Thời Thiên chủ động đề xuất, hắn và Thời Thiên cùng nhau xem một bộ phim trong không gian u ám tĩnh lặng, bầu không khí hài hòa đó khiến Cổ Thần Hoán cảm thấy tốt đẹp vô cùng, "Mau chóng loại bỏ Tra Tư Mạc, lúc cần thiết hãy tiến hành lục soát toàn thành phố cho tôi."

"Rõ."

Ngồi vào trong xe, Cổ Thần Hoán nhắc nhở Thời Thiên sau này mỗi khi ra khỏi nhà đều phải cẩn thận, sau khi bị Thời Thiên truy hỏi, Cổ Thần Hoán đành khai ra kẻ liều mạng ở giới xã hội đen tên Tra Tư Mạc kia.

Thời Thiên thấy cái tên này rất quen tai, cậu ngẫm nghĩ tìm tòi vài lần trong đầu mới nhớ ra đó là gã đàn ông đã từng bắt cóc mình ở trung tâm thương mại.

Lúc đó hình như gã ta ép hỏi cậu địa điểm Cổ Thần Hoán giấu hàng, cuối cùng khi bỏ đi còn quái gở nói rằng sau này sẽ còn gặp lại.

"Nói cách khác, gã ta đang mưu tính bắt cóc em?" Thời Thiên hỏi Cổ Thần Hoán, "Vậy chừng nào gã còn ở K thị thì chừng ấy mỗi ngày em đều có thể gặp nguy hiểm phải không?"

"Có tôi ở bên cạnh em, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Cổ Thần Hoán dùng một tay ôm lấy Thời Thiên, mỉm cười, "Cứ yên tâm."

Đột nhiên Thời Thiên cảm tưởng như ông trời đang giúp đỡ mình.

Chỉ cần giả vờ làm Tra Tư Mạc, Cổ Thần Hoán sẽ không nghi ngờ gì cậu hết.

Bởi vì Tra Tư Mạc đang ẩn núp ở đâu đó, nên Cổ Thần Hoán và Thời Thiên không đi dạo phố nữa mà vào thẳng rạp chiếu phim. Bây giờ chỉ ba mươi mấy phút nữa là tới thời gian chiếu phim, do Thời Thiên đã bao rạp cho nên cậu và Cổ Thần Hoán chọn một vị trí ngồi xuống, hai người ngồi ở hàng ghế ngay chính giữa.

Phim sắp chiếu, Cổ Thần Hoán ngồi bên cạnh Thời Thiên, nắm lấy bàn tay cậu.

"Không ngờ em lại chọn một bộ phim điện ảnh." Cổ Thần Hoán khẽ cười, "Thật ra tôi cũng thích."

Cuộc sống bấp bênh, nhỏ thì là sướиɠ vui đau buồn, lớn thì là sống chết, liều mạng cho tới bây giờ, Cổ Thần Hoán rất thích xem những bộ phim khô khan trong mắt người ngoài để cho lòng mình bình ổn lại.

Dưới bề ngoài thô ráp tàn nhẫn luôn cho một chút ít ấm áp nhã nhặn, ít nhất, hắn đã từng không ngờ rằng sau này mình lại trả thành một lên xã hội đen côn đồ.

"Nếu anh thích, chúng ta có thể thường xuyên đi xem."

Cổ Thần Hoán nở nụ cười, "Ừ."

Cổ Thần Hoán xem rất chăm chú, lúc bộ phim chiếu được một nửa, đột nhiên Thời Thiên đứng dậy, "Em đi vệ sinh một lát."

Cổ Thần Hoán cũng đứng dậy muốn đi cùng, Thời Thiên dở khóc dở cười ngăn cản Cổ Thần Hoán, "Nhà vệ sinh ở bên ngoài, chỉ cách vài bước chân thôi. Chuyện vặt vãnh thế này anh đi theo làm gì, cứ làm như em không thể tự lập được ấy."

"Anh không yên tâm."

"Thuộc hạ của anh vẫn đang tuần tra bên ngoài rạp chiếu phim mà, anh còn lo Tra Tư Mạc lẻn vào đây được sao? Hơn nữa Cổ Thần Hoán, em không thích cảm giác này, điều này khiến em cảm thấy anh đang trói buộc em."

Thấy Thời Thiên giận, Cổ Thần Hoán vội vàng giải thích, "Tôi chỉ lo lắng cho em thôi, em không thích thì tôi sẽ không đi theo nữa." Cổ Thần Hoán ngẫm lại, cảm thấy Thời Thiên nói đúng, Tra Tư Mạc rất thông minh, không thể nào liều mạng xông vào đây bắt người được, hắn đã cho người giám sát rạp chiếu phim chặt chẽ như vậy, gã ta xuất hiện chính là chui đầu vào lưới, có đi mà không có về.

"Năm phút nữa em sẽ quay lại." Thời Thiên nói, cậu cúi xuống hôn một cái lên môi Cổ Thần Hoán, sau đó quay lưng đi mất.

Thời Thiên đi rồi, Cổ Thần Hoán bắt đầu buồn bực không rõ, bộ phim mà hắn vốn xem rất chăm chú lúc này trong mắt hắn lại còn đáng ghét hơn cả chương trình quảng cáo, hắn như đang ở dưới ánh mặt trời nóng cháy, khó chịu vô cùng.

Qua gần năm phút đồng hồ, Thời Thiên vẫn chưa về, Cổ Thần Hoán đã hơi nóng nảy, hắn gọi điện thoại cho Thời Thiên, kết quả không có ai nghe máy!

Liên tục gọi lại mấy lần mà vẫn không ai nghe máy, lần này Cổ Thần Hoán hoảng hốt, đột nhiên hắn nghĩ tới một điều, hay là Thời Thiên. . . chạy mất rồi?

Giả vờ mất trí nhớ, sau đó lên kế hoạch suốt nhiều ngày, cuối cùng lại giống như lần trước. . . định lén lút rời khỏi hắn?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Cổ Thần Hoán thay đổi, đứng bật dậy, vừa mới chuẩn bị rời khỏi ghế ngồi thì màn hình chiếu phim trên sân khấu tắt phụt, trong phút chốc cả căn phòng tối đen, chỉ có phía trên có ánh đèn màu xanh lục lờ mờ.

Cổ Thần Hoán nhíu chặt mày, nâng cao cảnh giác.

Lúc này, đèn phóng chiếu bỗng sáng lên.

"Ông chủ Cổ, đã lâu không gặp?" ! !