Tránh Sủng

Quyển 2 - Chương 56.2: Thật giả?

Edit: Phương Vũ LustLeviathan

Thời Thiên đứng trong nghĩa trang rất lâu, mãi tới tận khi trời sắp tối, bác quản gia đành khuyên cậu hãy trở về nhà.

Thời Thiên liên tục đốt giấy tiền vàng mã trước mộ Thời Việt Nam, Cổ Thần Hoán đứng phía xa chỉ có thể nhìn thấy đường nét cơ thể Thời Thiên dựa vào thứ ánh sáng mờ mờ, có lẽ là do khoảng cách quá xa, Cổ Thần Hoán chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Thời Thiên, nhưng không nghe rõ Thời Thiên đang nói điều gì với mộ của Thời Việt Nam.

Lúc Thời Thiên rời khỏi nghĩa trang, trời đã tối hẳn, khi bước ngang qua người Cổ Thần Hoán, cậu mệt mỏi khẽ nói, "Tôi đói rồi, đi ăn cơm thôi."

Cổ Thần Hoán sửng sốt, sau đó vội vàng chạy lên phía trước mở cửa xe cho Thời Thiên.

Bầu không khí thay đổi nhanh tới mức quỷ dị, tuy rằng trong lòng rất vui sướиɠ nhưng Cổ Thần Hoán vẫn đề phòng, hắn vẫn chưa ngu xuẩn đến mức vì một câu nói không có chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ nào của Thời Thiên mà kích động mất khôn.

Mặc dù hắn có cảm giác Thời Thiên làm vậy là có ý đồ, nhưng Cổ Thần Hoán không muốn hỏi thẳng.

"Em muốn ăn ở đâu?" Cổ Thần Hoán lái xe, nhẹ giọng hỏi.

"Nhà hàng X khu XX." Thời Thiên vẫn dán mắt ra ngoài cửa sổ.

"Ừ."

Đến nhà hàng kia, Thời Thiên ngồi đối diện với Cổ Thần Hoán, Thời Thiên vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng, Cổ Thần Hoán gọi món xong thì cố gắng bắt chuyện với cậu.

"Hay là em chuyển đến sống chung với tôi đi."

Câu nói vừa thốt ra khỏi miệng, Cổ Thần Hoán đã hối hận ngay lập tức, Thời Việt Nam vừa chết hắn đã đưa ra yêu cầu này với Thời Thiên, quả là hơi. . .

"Anh không sợ nửa đêm tôi cắn đứt cổ anh à?" Thời Thiên lạnh lùng nhìn Cổ Thần Hoán, "Chỉ là ăn chung một bữa cơm mà thôi, đừng ảo tưởng."

Giống như bị giáng một cái tát, trong giây lát sắc mặt Cổ Thần Hoán trở nên cực kỳ khó coi.

Nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, Thời Thiên bắt đầu dùng bữa, còn Cổ Thần Hoán không đói lắm, hắn chỉ ăn qua loa vài miếng rồi dựa người trên ghế nhìn Thời Thiên đang ngồi trước mặt, đột nhiên nảy sinh xúc động muốn vươn tay vuốt ve mái tóc Thời Thiên.

"Tôi phải làm như thế nào để em hiểu được tấm lòng của tôi đối với em?" Cổ Thần Hoán nói nhỏ, "Thời Thiên, tôi chỉ muốn hai chúng ta chung sống hòa bình thôi."

Thời Thiên vẫn không ngẩng đầu nhìn Cổ Thần Hoán lần nào, "Xuống địa ngục quỳ xuống trước mặt cha tôi đi, khi ấy tôi sẽ tha thứ cho anh, có lẽ còn có thể đến thăm mộ anh thắp cho anh vài nén hương và mấy thứ khác."

"Thời Thiên!" Cổ Thần Hoán suýt chút nữa đứng bật dậy, "Đối với Thời Việt Nam, tôi. . . "

Không có chút áy náy nào cả, ông ta đáng chết!

Nhưng lời nói chưa thốt ra khỏi miệng đã bị Cổ Thần Hoán nuốt ngược trở vào, hắn buồn bực cúi đầu nhìn xuống bàn, vừa định mở miệng nói gì đó thì Thời Thiên đột ngột đứng dậy, bỏ lại một câu "tôi đi wc" rồi quay lưng chuẩn bị rời khỏi.

Cổ Thần Hoán cũng đứng dậy, "Tôi đi với em."

"Anh sợ tôi tự sát chứ gì?" Thời Thiên hờ hững nhìn Cổ Thần Hoán, "Trước khi anh chết, tôi sẽ không đi đâu cả."

Có vẻ như đã tê dại trước những những lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Thời Thiên, Cổ Thần Hoán không nói gì, nhưng vẫn đi theo.

Nhân viên phục vụ báo cho Thời Thiên biết nhà vệ sinh tầng bốn đang sửa chữa, Thời Thiên vừa bất ngờ vừa có hơi thất vọng, Cổ Thần Hoán đứng ngay bên cạnh Thời Thiên, biểu cảm nhỏ bé vụn vặt ấy của cậu thu hết vào đáy mắt hắn, nhưng chẳng hiểu gì cả.

Thời Thiên liếc nhìn nhà vệ sinh bên cạnh chiếc cửa sổ sát đất gần đó, cậu đã nhớ rõ cấu trúc của nhà hàng này, dưới cửa sổ là một khu che nắng có tiệm cà phê ngoài trời, ngã từ đó xuống sẽ rơi thẳng vào mái che, có lẽ sẽ bị thương nặng, nhưng tuyệt đối không thể chết được.

Vốn dĩ đó là nơi tốt nhất để bắt đầu trò hay, nhưng nếu nhà vệ sinh đã hỏng mà còn cố tình đi về hướng đó Cổ Thần Hoán nhất định sẽ nghi ngờ, hoặc thậm chí là nhìn thấu mánh khóe của cậu, hắn sẽ lập tức ngăn cậu lại ngay.

"Tôi xuống dưới tầng đây."

Thời Thiên xoay người đi về phía cầu thang.

"Sao không dùng thang máy?"

"Thang máy còn ở bên dưới." Để Cổ Thần Hoán khỏi nghi ngờ, Thời Thiên thuận miệng nói tiếp, "Chờ thang máy đi lên thì lâu quá, tôi không chờ nổi nữa."

Bước vào hành lang, Thời Thiên nhìn xuống cầu thang dưới chân, bắp thịt toàn thân căng cứng, thầm thở ra một hơi nặng nề, sau đó cố ý bước hụt, cả người ngã lăn xuống dưới.

Cổ Thần Hoán mới vừa tới hành lang đã nhìn thấy cảnh này, hắn vô cùng sợ hãi hô to tên Thời Thiên, vội vàng chạy tới muốn tóm lấy góc áo cậu, thế nhưng vẫn không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thời Thiên lăn xuống dưới cầu thang.

Khi bị đưa vào bệnh viện, trên trán Thời Thiên đầy máu.

Ban đầu Cổ Thần Hoán thất kinh, đến cuối cùng ngồi canh giữ bên giường bệnh của Thời Thiên, cả gương mặt và tinh thần hắn đều uể oải, ngoại trừ mở miệng hỏi Âu Dương Nghiễn vài câu liên quan tới tình huống của Thời Thiên, thì chẳng thốt ra lời nào nữa, sau bất đắc dĩ và nghi ngờ là sợ hãi và buồn bực đến cực điểm.

Cổ Thần Hoán không thể nào tưởng tượng được, cuộc sống sau này của hắn và Thời Thiên sẽ phải vượt qua trong những trận phản kháng của cậu.

"Rốt cuộc em muốn tôi phải làm thế nào đây?" Cổ Thần Hoán vuốt ve mái tóc Thời Thiên, nhìn cái trán quấn đầy băng gạc của cậu, "Chẳng lẽ muốn tôi nhốt em lại ư?" Cổ Thần Hoán kề sát mặt mình vào mái tóc Thời Thiên, nhắm mắt lại khẽ thì thầm, "Nếu như tôi không tiếp tục cố gắng được nữa, tội sợ rằng tôi sẽ thực sự dùng cách này với em, Thời Thiên, Thời Thiên. . . "

Cổ Thần Hoán ngủ gật bên giường Thời Thiên, Thời Thiên tỉnh lại nhưng không xuống giường ngay, cậu mở mắt nhìn Cổ Thần Hoán, dần dần, khóe miệng cong lên nở một nụ cười quỷ dị.

Thời Thiên khẽ cử động khiến Cổ Thần Hoán chợt tỉnh giấc, hắn vội vã xuống giường, sau đó dịu dàng đỡ Thời Thiên ngồi dậy, "Sao rồi? Có chỗ nào khó chịu không?"

Thời Thiên lim dim hé mắt, nhìn chằm chằm vào mặt Cổ Thần Hoán một lúc lâu mới thấp giọng hỏi, "Anh. . . anh là ai?"

Cổ Thần Hoán sững sờ, lập tức gọi Âu Dương Nghiễn tới.

Âu Dương Nghiễn kiểm tra rất lâu, cuối cùng dẫn Cổ Thần Hoán đi ra ngoài phòng bệnh.

"Đúng là não của cậu ấy bị va đập nghiêm trọng. . . " Sắc mặt Âu Dương Nghiễn hơi phức tạp, "Nhưng chưa đến nỗi. . . "

Chưa tới nỗi mất trí nhớ – Âu Dương Nghiễn nghĩ trong lòng, nhưng bởi vì biểu hiện của Thời Thiên đúng thật là mất trí nhớ, cho nên y không lập tức nói câu này ra khỏi miệng.

"Chưa tới nỗi cái gì?" Cổ Thần Hoán cuống lên, "Em ấy. . . em ấy mất trí nhớ phải không?" Đột nhiên Cổ Thần Hoán nắm lấy cổ tay Âu Dương Nghiễn, vừa gấp gáp vừa mang theo chút hưng phấn hỏi, "Phải không?"

Âu Dương Nghiễn có cảm giác xương cổ tay sắp bị Cổ Thần Hoán bóp vỡ luôn rồi, y vội nói, "Anh Thần, anh cứ bình tĩnh! Cho dù cậu ấy có mất trí nhớ thật thì cũng chỉ là tạm thời thôi." Vẻ gấp gáp của Cổ Thần Hoán trong mắt Âu Dương Nghiễn lại giống như đang lo lắng vì Thời Thiên mất trí nhớ, vì vậy y an ủi, "Chỉ cần phối hợp trị, tôi tin rằng có thể chữa khỏi cho cậu ấy, anh Thần yên tâm, bây giờ tôi sẽ tiến hành quét não bộ cho cậu ấy ngay."

"Không cần." Cổ Thần Hoán buông tay Âu Dương Nghiễn, "Cậu. . . cậu đi làm việc của mình đi, ngày mai tôi sẽ dẫn em ấy xuất viện, còn nữa, cậu không cần làm bác sĩ riêng của Thời Thiên nữa đâu, tiếp tục ở lại bệnh viện đi."

Âu Dương Nghiễn ngạc nhiên nhìn Cổ Thần Hoán, "Anh Thần, anh. . . "

Cổ Thần Hoán không để ý đến Âu Dương Nghiễn, không kịp chờ đợi quay người đi vào phòng bệnh.