Tránh Sủng

Quyển 2 - Chương 49: Anh chết đi!

Edit: Phương Vũ Lustleviathan

Trong phòng bệnh yên tĩnh, Cổ Thần Hoán nửa ngồi nửa quỳ bên giường bệnh, thấp giọng nỉ non bên tai Thời Thiên, nhắc lại những hồi ức hắn đã gần như quên lãng, giờ khắc này lại hiện ra rất rõ ràng.

Cổ Thần Hoán cũng có rơi lệ, nức nở cầu xin bên tai Thời Thiên, cầu xin cậu hãy cố gắng chống đỡ.

"Chỉ cần em có thể gắng gượng, em sẽ là người thống trị sinh mạng của tôi, vẫn là vị thiếu gia độc nhất vô nhị của tôi như bốn năm trước. Tôi yêu em Thời Thiên, rất yêu em, chờ em tỉnh lại, tôi sẽ không bao giờ nghĩ đến thù hận nữa, cho dù phải làm một đứa con bất hiếu, tôi vẫn muốn yêu em. Tôi sẽ không để em làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi nữa, chúng ta bình đẳng chung sống với nhau, tôi sẽ theo đuổi em bằng tất cả những gì tôi có. Hãy cố gắng lên, chỉ cần em mở mắt, tôi nguyện ý trao cho em tất cả. . . "

Cổ Thần Hoán hôn lên mái tóc Thời Thiên, bên trong phòng bệnh yên tĩnh, trừ tiếng nỉ non đã cực độ đè nén của hắn thì chỉ còn âm thanh của máy điện tâm đồ, mỗi một tiếng đều xuyên thẳng vào màng tai Cổ Thần Hoán, có một quãng thời gian rất lâu Cổ Thần Hoán giống như bị điểm huyệt, không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình của thiết bị, nhìn sóng đồ thị thẳng tắp chốc chốc lại bay lên, hắn không cách nào hình dung được nỗi sợ hãi trong lòng, cơ thể như treo lơ lửng trên không trung cao vạn trượng.

Tít——-!

Tiếng "tít" chói tai vang lên, trong nháy mắt đánh nứt trái tim Cổ Thần Hoán, nhìn tia sóng thẳng tắp trên màn hình, Cổ Thần Hoán có cảm giác cả buồng tim của mình từ trên cao rơi bịch xuống đất!

"Không! Không! ! Thời Thiên! ! Không cho phép em chết!" Cổ Thần Hoán nâng hai má Thời Thiên, đôi mắt đỏ sậm, gào lên như một kẻ điên, "Mở mắt ra nhìn tôi đi! ! Em không thể cứ như vậy rời khỏi tôi!"

Âu Dương Nghiễn đã dẫn người cuống quýt chạy vào, y nhanh chóng đi tới bên giường, liếc mắt một cái rồi quay đầu lớn tiếng nói với những nhân viên y tế khác, "Chuẩn bị máy sốc tim!"

Cổ Thần Hoán run rẩy lui sang một bên, hắn nhìn đám người trước mắt tiến hành cấp cứu, đột nhiên cảm giác toàn thân lạnh lẽo, mỗi hơi thở đều run lên đau đớn.

"Tăng cường điện áp!" Âu Dương Nghiễn nói với bác sĩ đứng phía sau phụ trách cấp cứu bằng thiết bị điện.

Hai nắm tay Cổ Thần Hoán siết chặt, vẫn không thể nào ngăn cản ngón tay run rẩy, hắn nhìn thấy Thời Thiên trên giường bệnh bị điện giật, hô hấp như ngừng lại.

Hơn một phút đồng hồ sau, sóng đồ thị trên màn hình lại một lần nữa nhảy lên, Âu Dương Nghiễn thở phào nhẹ nhõm, y xoay người nhìn Cổ Thần Hoán thì phát hiện Cổ Thần Hoán hai tay chống trán, gần như sụp đổ dựa vào tường.

Các bác sĩ khác rời đi, chỉ còn lại hai người Âu Dương Nghiễn và Cổ Thần Hoán.

"Anh Thần, trời đã sáng, anh ra ngoài ăn chút gì đó đi."

"Có phải em ấy đã thoát khỏi nguy hiểm. . . " Cổ Thần Hoán cắt lời Âu Dương Nghiễn, hắn ngẩng đầu, nhìn Âu Dương Nghiễn bằng ánh mắt suy yếu tìm kiếm sự an ủi, "Vừa nãy đã cứu về được rồi đúng không? Có phải em ấy sẽ tỉnh. . . " Những câu nói này, ngay cả chính hắn cũng không tin tưởng.

Ánh mắt Âu Dương Nghiễn phức tạp, ăn ngay nói thật, "Gắng gượng được đến trời sáng đã là tốt lắm rồi, có thể chống đỡ được bao nhiêu hay bấy nhiêu, tình huống vừa rồi bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra."

Hy vọng nhỏ bé lại một lần nữa bị đập nát, nếu tình huống vừa rồi lặp lại mấy lần nữa, hắn thật sự sẽ chịu không nổi mà phát điên mất!

Âu Dương Nghiễn không thể khuyên nhủ Cổ Thần Hoán, Cổ Thần Hoán tiếp tục nằm nhoài bên giường Thời Thiên, ghé vào tai Thời Thiên thủ thỉ những lời cầu xin, không ngừng gọi tên cậu, không ngừng gọi thiếu gia.

Điều khiến Cổ Thần Hoán vui mừng là cả ngày trôi qua, tình huống tim ngừng đập như sáng sớm không xảy ra nữa. Cổ Thần Hoán vẫn canh giữ bên giường Thời Thiên, không ngủ không nghỉ chờ một ngày mới.

Buổi trưa, Âu Dương Nghiễn nói với Cổ Thần Hoán, tình huống của Thời Thiên đã có chuyển biến tốt, chỉ cần sống sót qua giai đoạn bốn, năm ngày nguy hiểm này thì cậu sẽ tỉnh.

Nhưng ngược lại nếu quá năm ngày vẫn chưa tỉnh, rất có thể sẽ thành người thực vật suốt đời.

Lời Âu Dương Nghiễn nói đã an ủi Cổ Thần Hoán đôi chút, nhưng trái tim treo trên cao của hắn vẫn không dám thả lỏng, nếu Thời Thiên trở thành người thực vật, vậy thì cả đời này hắn sẽ sống trong nỗi hối tiếc vô tận.

Vượt qua giai đoạn nguy hiểm, Thời Thiên được chuyển đến phòng bệnh thường, cậu vẫn nằm trong trạng thái hôn mê.

Mỗi ngày đều có một khoảng thời gian rất dài Cổ Thần Hoán ngẩn người nhìn hai mắt nhắm chặt của Thời Thiên, cả người rơi vào trạng thái mông lung, hắn cũng thường xuyên duỗi tay vuốt ve mái tóc Thời Thiên, nhìn gương mặt ngoan ngoãn khi say ngủ của cậu, sau đó nở một nụ cười khó hiểu.

Trưa hôm nay, Cổ Thần Hoán cảm giác được ngón tay Thời Thiên nằm gọn trong lòng bàn tay hắn có động đậy, trong nháy mắt cơ thể hắn như được tiêm máu gà, Cổ Thần Hoán mở to mắt nhìn tay Thời Thiên, quả nhiên hắn thấy ngón tay cậu lại nhẽ nhúc nhích một lần nữa.

Trong giây lát này, Cổ Thần Hoán kích động suýt khóc, hắn nghiêng người dán sát mặt vào đôi mắt Thời Thiên, mừng rỡ nhìn lông mi cậu run run.

Khoảnh khắc Thời Thiên mở mắt, nước mắt Cổ Thần Hoán rốt cuộc rơi xuống gương mặt cậu, hắn nằm nhoài vùi đầu vào cổ Thời Thiên, nghẹn ngào như một đứa trẻ.

"Cuối cùng cũng tỉnh rồi, cuối cùng cũng tỉnh rồi, thiếu gia."

Thời Thiên hé mắt, hư nhược nhìn lên trần nhà màu trắng, thân thể mệt mỏi đến cực điểm, đầu óc không có cách nào hoạt động, cậu chậm rãi nhắm mắt lại.

Cổ Thần Hoán gọi Âu Dương Nghiễn tới, Âu Dương Nghiễn kiểm tra cho Thời Thiên, cuối cùng y ngạc nhiên nói cho Cổ Thần Hoán, Thời Thiên đã không còn đáng ngại, thức tỉnh trong khoảng thời gian ngắn ngủi mang ý nghĩa sẽ có một ngày cậu hoàn toàn hồi phục.

Nghe lời Âu Dương Nghiễn nói, Cổ Thần Hoán ngồi phịch xuống ghế như người bị bại liệt, thở ra một hơi thật dài, thần kinh căng thẳng liên tục mấy ngày rốt cuộc vào lúc này đã có thể thả lỏng. Thậm chí Cổ Thần Hoán có cảm tưởng người sống lại không phải Thời Thiên mà là chính hắn, chính hắn đã trở về từ cõi chết.

"Bởi vì cơ thể còn rất yếu ớt cho nên thời gian tỉnh giấc lần đầu mới ngắn như vậy, cứ theo tình trạng hiện giờ, chạng vạng cậu ấy sẽ tỉnh, khi đó ý thức của cậu ấy cũng có thể rõ ràng hơn." Âu Dương Nghiễn nói.

"Cậu nói khi đó ý thức em ấy sẽ. . . sẽ rất tỉnh táo?" Sắc mặt Cổ Thần Hoán có chút mất tự nhiên, hắn cau mày, thăm dò nhưng cũng mang theo vài phần chờ đợi hỏi, "Đυ.ng nghiêm trọng như vậy, không mất trí nhớ ư?"

Âu Dương Nghiễn không nghe ra sự sầu lo ẩn núp trong giọng nói của Cổ Thần Hoán, chỉ đơn giản cho rằng Cổ Thần Hoán sợ Thời Thiên để lại di chứng, vì vậy y mỉm cười, "Anh Thần hoàn toàn có thể yên tâm, sau khi cậu ấy tỉnh lại, tôi đảm bảo cậu ấy sẽ không quên bất cứ cái gì cả."

"Thế à?" Cổ Thần Hoán nhếch miệng, cười miễn cưỡng, "Vậy thì tốt, vậy. . . vậy thì tốt."

Một lòng mong mỏi Thời Thiên có thể tỉnh lại, sự đợi chờ mãnh liệt này chiếm cứ hoàn toàn trong đầu Cổ Thần Hoán, cho nên Cổ Thần Hoán quên mất sau khi Thời Thiên tỉnh lại, hắn phải đối mặt với cậu như thế nào.

Sợ hãi ban đầu biến thành lo lắng, thậm chí Cổ Thần Hoán có chút đứng ngồi không yên, hắn không dám tưởng tượng khi Thời Thiên mở mắt nhìn thấy mình, ánh mắt cậu sẽ ra sao.

Để không đẩy suy nghĩ của mình vào góc chết, Cổ Thần Hoán bắt đầu nỗ lực tự an ủi bản thân.

Đầu tiên hắn và Thời Thiên đều còn trẻ, hắn có rất rất nhiều thời gian để cầu xin Thời Thiên tha thứ, cho dù cả đời này Thời Thiên không tha thứ thì hắn vẫn luôn ở bên cạnh cậu, chỉ cần hắn không làm ra bất cứ chuyện gì khiến Thời Thiên tổn thương, một ngày nào đó. . . mong là một này nào đó. . .

Thực ra chính Cổ Thần Hoán cũng không biết, liệu có ngày mà Thời Thiên tha thứ cho mình hay không.

Những điều tốt đẹp Thời Thiên đem lại cho hắn đã bị hắn lãng phí ở một tháng khởi đầu kia.

Cậu mỉm cười, cậu chủ động ôm lấy hắn, chủ động hôn đáp trả, và cả sự tự tin cậu có thể mãi mãi nắm chặt trái tim Cổ Thần Hoán. Cậu đã từng nói: Cổ Thần Hoán, em tin rằng cả đời này anh sẽ không thể rời khỏi em. Cậu cũng đã nói: Nếu không có em, nhất định anh sẽ cô độc cả đời, giờ khắc này đối với Cổ Thần Hoán, tất cả những điều ấy như một lời nguyền.

Mặc dù sợ hãi, nhưng Cổ Thần Hoán vẫn mong Thời Thiên có thể mau chóng tỉnh lại, cả buổi chiều hắn đều ngồi bên giường Thời Thiên, chờ đợi khoảnh khắc mí mắt cậu hé mở.

Hơn sáu giờ tối, dưới sự mong mỏi mãnh liệt của Cổ Thần Hoán, Thời Thiên mở mắt, có lẽ là do còn yếu cho nên ánh mắt cậu có chút mơ hồ.

Thời Thiên khép hờ mắt nhìn lên trần nhà, chậm rãi chớp vài cái, ý thức dần dần quay trở lại, sau đó cậu nghe thấy ở bên cạnh có người gọi tên mình.

Thời Thiên đeo mặt nạ oxi cho nên không thể cử động đầu, cậu chậm chạp chuyển động con ngươi, tầm mắt dời sang bên cạnh, sau đó trông thấy Cổ Thần Hoán nắm chặt tay cậu, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ.

"Thời Thiên, rốt cuộc em đã tỉnh, thật tốt quá! Tỉnh là không sao rồi." Cổ Thần Hoán kích động nói.

Thời Thiên nhìn chằm chằm Cổ Thần Hoán trong ba giây, ánh mắt lại chậm rãi rời đi, vẫn yếu ớt nhìn lên trần nhà.

Cánh tay trái bị vải băng kín, Thời Thiên cố gắng cử động cánh tay đang bị Cổ Thần Hoán nắm chặt.

"Thời Thiên, em muốn cái gì ư? Hay là chỗ nào không thoải mái?" Cổ Thần Hoán thấy tay Thời Thiên không ngừng động đậy, hắn buông ra theo phản xạ, sau đó dịu dàng hỏi.

Thời Thiên không nói gì, gương mặt tái nhợt không tỏ vẻ gì cả, cậu dùng hết mọi sức lực nhấc tay phải lên cố gắng cầm lấy mặt nạ oxi trên mặt mình, chuẩn bị dùng sức kéo xuống.

"Không!" Cổ Thần Hoán kinh hãi hô to một tiếng, vội vàng ngăn cản tay Thời Thiên, "Làm như vậy em sẽ chết!"

Thời Thiên dùng sức giãy dụa cánh tay bị Cổ Thần Hoán nắm chặt, hô hấp nặng nề truyền xuống miệng, phát ra giọng nói yếu ớt tuyệt vọng, "Anh đã hủy hoại tôi."

Phạm vi giãy giụa của Thời Thiên lớn dần lên, sau khi ý thức trở nên rõ ràng, những hình ảnh trước lúc hôn mê xông vào trong não, cậu nhớ, nhớ rõ ràng vẻ mặt đau đớn tuyệt vọng khi cha nhìn mình.

Nhất định ông đã cực kì thất vọng về cậu, nửa cuộc đời ngạo nghễ đứng trên cao, chẳng ngờ lại sinh ra một đứa con như vậy!

Đây là sự sỉ nhục lớn nhất cuộc đời ông!

"Thời Thiên em hãy nghe tôi nói! Hãy nghe tôi nói!" Cổ Thần Hoán giữ chặt Thời Thiên vẫn đang không ngừng giãy giụa, trái tim cũng bắt đầu hoảng loạn theo trạng thái điên cuồng của Thời Thiên, cuống quít nói, "Hiện tại cha em vẫn rất tốt mà! Tôi đã phái bác sĩ tư nhân vào ở trong biệt thự của ông ấy, tôi thề sẽ cho ông ấy một cuộc sống thật tốt, em hãy nghĩ đến ông ấy, em là đứa con duy nhất, nếu em có mệnh hệ gì, ông ấy sẽ sống nổi hay sao?"

"Anh khiến cha tôi. . . sống không bằng chết. . . " Thân thể suy nhược không cách nào cử động dưới áp chế của Cổ Thần Hoán, Thời Thiên bật khóc, gắng sức kêu lên, "Anh đã phá hủy. . . niềm kiêu hãnh của ông. . . "

"Không đâu! Không đâu Thời Thiên!" Cổ Thần Hoán hôn lên trán Thời Thiên, vội nói, "Chờ em xuất viện tôi sẽ dẫn em đi thăm ông ấy, để tôi nói cho ông ấy biết, em không phải tình nhân của tôi, em là người yêu của tôi."

"Anh. . . chết đi!" ! !