Edit: Phương Vũ LustLeviathan
Sáng sớm, Thời Thiên vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Cổ Thần Hoán vẫn còn say ngủ, đêm qua rõ ràng cậu nằm đưa lưng về phía Cổ Thần Hoán, kết quả chẳng biết tại sao hôm nay đã thành tư thế mặt đối mặt mất rồi.
Lúc ngủ Cổ Thần Hoán khẽ mím đôi môi mỏng, trông có chút lười biếng cùng gợi cảm, đường nét ngũ quan lạnh lùng hoàn mỹ, tản ra sự mê hoặc trong im lặng, Thời Thiên cứ nhìn hắn như vậy, hồi lâu sau cậu rũ mi mắt, trở mình quay lưng vào mặt Cổ Thần Hoán.
Trừ khi hắn chết, bằng không, cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho nam nhân này.
Thời Thiên nghiêng người vô tình đánh thức Cổ Thần Hoán, hắn có chút bất mãn việc cậu quay lưng vào mặt hắn, vì vậy liền siết chặt cánh tay khiến cơ thể Thời Thiên dán sát vào người mình, mãi đến khi cảm nhận được da thịt nóng ấm và hơi thở nhịp nhàng của cậu, hắn mới thỏa mãn.
"Thời Thiên, nhiều ngày trôi qua như vậy, em vẫn còn trách tôi sao?" Cổ Thần Hoán thấp giọng hỏi, "Tôi đã thề độc rồi mà em vẫn không chịu cho tôi một nụ cười?"
"Anh xác định mình có thể thực hiện được lời hứa đó?" Thời Thiên hỏi đầy thâm ý, "Anh có thể đem lại cho cha tôi một cuộc sống tốt nhất, không đánh đập tôi, cũng không bắt tôi dập đầu?"
"Tôi nói được làm được." Cổ Thần Hoán nhẹ giọng nói, "Tôi đã thề trên vong linh cha mẹ mình, em hãy tin tôi."
Thời Thiên xoay người, bất ngờ khoát tay lên eo Cổ Thần Hoán, "Vậy anh thu hồi những người giám sát cha tôi đi, tôi muốn tự mình chọn người bảo vệ ông ấy."
"Đây... những người đó sẽ bảo vệ an toàn cho ông ấy, sẽ không làm gì ông ấy cả, nên... không cần thay người đâu."
"Cha tôi cần tĩnh dưỡng, hơn nữa ông ấy không hề biết trong biệt thự đều là thủ hạ của anh, anh còn sợ ông ấy sẽ chạy mất sao? Trừ khi... anh vẫn muốn gϊếŧ chết cha tôi."
Cổ Thần Hoán biến sắc mặt, "Thời Thiên, chỉ cần em vẫn luôn ở bên tôi, tôi sẽ mãi mãi không làm loại chuyện đó."
"Thủ hạ của anh theo phe anh, chắc chắn cũng có thù hận với cha tôi, tôi không muốn cha tôi sống giữa một đám người hận không thể gϊếŧ chết ông ấy, anh bảo tôi hãy tin tưởng anh, vậy anh cũng tin tưởng tôi đi, đổi người bên cạnh cha tôi tôi sẽ yên tâm hơn, còn anh, anh đang phòng bị tôi sao?"
"Tôi... " Cổ Thần Hoán nói không nên lời, hắn có chút buồn bực ngồi dậy, mặc quần áo tử tế rồi xoắn xuýt đi qua đi lại trong phòng.
Không phải hắn không tin tưởng Thời Thiên, chỉ là hắn không có đủ tự tin.
Thời Việt Nam hoàn toàn nằm trong tay hắn hắn mới cảm thấy an lòng, bằng không hắn lúc nào cũng phải lo sợ bất an rằng một ngày nào đó Thời Thiên sẽ bỏ hắn mà đi.
Hắn không dám cứ như vậy cắt đứt sợi dây trói buộc Thời Thiên.
"Được." Cổ Thần Hoán lại ngồi xuống giường, đưa tay dịu dàng vuốt tóc Thời Thiên, nở nụ cười ôn hòa, "Lát nữa tôi sẽ gọi điện thông báo cho họ biết, em thay người của em vào lúc nào cũng được."
Thời Thiên thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng mỉm cười, "Cảm ơn anh đã hiểu cho tôi."
Nụ cười của Thời Thiên khiến lòng Cổ Thần Hoán mềm nhũn, hắn không nhớ rõ lần gần đây nhất Thời Thiên cười với hắn là khi nào nữa, không cầm lòng được, Cổ Thần Hoán nâng mặt Thời Thiên lên rồi hôn cậu, đầu lưỡi cuồng nhiệt thô bạo thăm dò nơi ngọt ngào kia.
"Tôi ra ngoài gọi điện thoại, em mặc quần áo tử tế rồi ăn sáng với tôi đi, lát nữa tôi sẽ đưa em đến công ty."
Thời Thiên gật đầu, "Tôi biết rồi."
Cổ Thần Hoán hôn Thời Thiên thêm một cái nữa rồi mới rời khỏi phòng, rửa mặt rồi đi xuống lầu, đứng cạnh chiếc ao nhỏ không người qua lại gọi điện cho Chu Khảm.
"Thời Thiên muốn đổi người trong biệt thự của Thời Việt Nam, tôi đã đồng ý, chẳng mấy chốc em ấy sẽ đi tìm người, cậu hãy nghĩ cách để người của chúng ta trà trộn vào, điều kiện tiên quyết là không được để em ấy phát hiện đó là thủ hạ của tôi."
Chu Khảm cẩn thận nói, "Thần ca, anh suy nghĩ vì cậu ta nhiều như vậy... "
"Cậu nói gì?"
"Không, không có gì, tôi làm ngay đây... " Chu Khảm bị giọng điệu âm trầm của Cổ Thần Hoán dọa phát run, vội vàng nói, "Thần ca yên tâm, tôi đảm bảo tất cả sẽ được tiến hành thần không biết quỷ không hay."
Cổ Thần Hoán trở lại biệt thự dùng bữa sáng với Thời Thiên, bầu không khí coi như hòa hợp, ăn được một nửa, Cổ Thần Hoán nói cho Thời Thiên biết hôm qua Nghiêm Ngũ về Đông nam á, cũng chính là địa bàn của gã.
Khi nói những lời này, Cổ Thần Hoán vẫn luôn chú ý sắc mặt Thời Thiên, Thời Thiên nghe xong ngoại trừ lạnh nhạt "Ừ" một tiếng thì chẳng có bất kỳ phản ứng nào, điều này khiến Cổ Thần Hoán vui mừng không ít, bởi vì ít nhất hắn có thể xác định, Thời Thiên không có ý định bỏ trốn theo Nghiêm Ngũ.
Lúc Nghiêm Ngũ đi có gọi điện cho Thời Thiên, gã nói với cậu tạm thời gã phải rời khỏi đây, chẳng mấy chốc sẽ trở về.
Cổ Thần Hoán đối chọi với Nghiêm Ngũ, hắn không tiếc tiêu hao tài lực ngáng chân Nghiêm Ngũ, ảnh hưởng tuy rằng không lớn, nhưng lại khiến Nghiêm Ngũ không thể không tự mình trở về xử lý.
Nghiêm Ngũ cũng không phải là kẻ ngu dốt, muốn đánh vào thế lực gã tạo dựng nên trong suốt mấy chục năm qua không hề đơn giản, Cổ Thần Hoán biết Nghiêm Ngũ chẳng mấy chốc sẽ trở về, hơn nữa bị hắn đột ngột ngáng đường, sau khi trở về nhất định sẽ không dây dưa lòng vòng với hắn nữa.
Thông qua Ly Giản, Cổ Thần Hoán biết tất cả các cứ điểm Nghiêm Ngũ có thể ẩn náu ở K thị cùng với các thương nhân mà gã từng tiếp xúc, hiện tại, hắn đang lén lút phái người nghĩ biện pháp phá hủy hoặc thu mua lại những nơi đó, đồng thời tiến hành cưỡng bức dụ dỗ các thương nhân có ý định trợ giúp Nghiêm Ngũ.
Nói chung, hắn sẽ không cho Nghiêm Ngũ có cơ hội cướp người của hắn.
Trong lòng Cổ Thần Hoán, quan hệ giữa hắn và Thời Thiên đang dần ấm lại như một tháng ngọt ngào kia, tuy rằng Thời Thiên rất ít khi cười với hắn, nhưng hắn có thể cảm giác được, Thời Thiên đang chậm rãi hồi tâm chuyển ý.
"Thiếu gia, em thực sự quá tuyệt vời... "
Đối với Cổ Thần Hoán mà nói, hưng phấn nhất vĩnh viễn là ở trên giường, hắn có thể áp lên trên thân thể Thời Thiên, tùy ý bài bố cơ thể dụ người của cậu, dùng phương thức nguyên thủy mà hắn thích nhất cùng Thời Thiên kết hợp, chỉ có vào thời khắc ấy, hắn mới cảm thấy Thời Thiên thuộc về hắn, chỉ thuộc về một mình hắn mà thôi.
Sau khi cơn kɧoáı ©ảʍ kết thúc, Cổ Thần Hoán ý do vị tẫn nắm lấy chân Thời Thiên, Thời Thiên nhắm mắt lại hư nhược chìm vào giấc ngủ, mặc kệ bàn tay Cổ Thần Hoán xoa nắn điểm mẫn cảm của mình.
Giữa lúc Cổ Thần Hoán chuẩn bị dụ dỗ Thời Thiên "ấy" thêm một lần nữa, điện thoại đặt cạnh gối rất không đúng lúc vang lên.
Cổ Thần Hoán hơi mất kiên nhẫn cầm lấy điện thoại di động, định tắt máy, nhưng nhìn thấy số gọi đến, hắn khẽ cau mày nhấn nút nghe.
Cổ Thần Hoán di chuyển dựa vào đầu giường, nhìn Thời Thiên mệt mỏi nằm bên cạnh, hắn quay mặt đi nơi khác, một tay che loa điện thoại, hạ thấp giọng, "Nói."
Người gọi tới là một thủ hạ tài giỏi của Cổ Thần Hoán, Cổ Thần Hoán sai anh ta núp trong bóng tối lén giúp đỡ Thời Thiên cứu vớt hạng mục thất bại kia, ra lệnh cho anh ta dù phải tiêu tốn bao nhiêu tiền chăng nữa cũng phải giúp Thời Thiên xoay chuyển càn khôn.
Cổ Thần Hoán không hy vọng Thời Thiên buồn phiền nản chí vì hạng mục thất bại, cho nên mới phái người trợ giúp cậu, nhưng lại lo lắng Thời Thiên khó chịu vì hắn nhúng tay vào, cho nên mới phái người giúp đỡ không để lại dấu vết, vậy cũng xem như là tặng cho Thời Thiên một niềm vui bất ngờ.
Cổ Thần Hoán đoán thủ hạ gọi tới để thông báo hạng mục đã được cứu vớt thành công.
"Cổ lão bản." Thanh âm đầu dây bên kia khá là cấp thiết, "Tôi có thể gặp mặt ngài được không? Bên này có... có chút vấn đề."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Cổ Thần Hoán tưởng thủ hạ này làm hỏng kế hoạch của hắn.
"Không phải Cổ lão bản, tôi... tôi theo lời ngài núp trong bóng tối giúp đỡ Thời tiên sinh, nhưng điều tra xong tôi mới phát hiện, hạng mục của Thời tiên sinh căn bản không tồn tại."
"Cậu nói cái gì?" Cổ Thần Hoán ngồi bật dậy, quát to, "Con mẹ nó dám nói bậy, không muốn sống nữa sao?"