Tránh Sủng

Quyển 2 - Chương 29: Đưa?

Edit: Phương Vũ LustLeviathan

Vào nhà vệ sinh, Thời Thiên mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí vừa rồi khiến cậu cảm thấy vô cùng ngột ngạt, đám người kia và Cổ Thần Hoán đem lại cho cậu cảm giác không giống nhau, lệ khí quá nặng, ánh mắt gã đàn ông mập mạp sát khí đầy người vừa rồi nhìn cậu giống như thể phát hiện ra một món đồ chơi thú vị.

Thời Thiên biết Cổ Thần Hoán sẽ không đưa mình đến các yến hội của giới kinh doanh, chỉ có những buổi tụ tập giữa đồng loại như thế này hắn mới không che giấu mối quan hệ của mình với tình nhân là cậu.

Thời Thiên muốn dùng điện thoại gửi tin nhắn cho Cổ Thần Hoán, nói rằng cậu không thoải mái nên về nhà trước, nhưng cho tay vào túi Thời Thiên mới phát hiện, chiếc điện thoại đã không cánh mà bay từ lúc nào.

Cậu nhớ lại ban nãy ngồi bên cạnh Cổ Thần Hoán, tay Cổ Thần Hoán đặt bên eo cậu xoa nắn, hình như còn luồn vào túi cậu, lúc đó cậu vốn tưởng tay Cổ Thần Hoán giở trò không thành thật, bây giờ nghĩ lại, nhất định điện thoại bị hắn lấy đi lúc đó.

E rằng khi nhìn thấy sắc mặt cậu mất tự nhiên, hắn đã đoán được cậu sẽ dùng cách này để tránh né hắn.

Thời Thiên quay đầu ra ngoài cửa, phát hiện Chu Khảm đang đứng ở đó hậm hực nhìn mình, hiển nhiên là do Cổ Thần Hoán phái đến để bảo vệ và giám sát cậu, Thời Thiên biết cậu khó có thể nhờ Chu Khảm chuyển lời với Cổ Thần Hoán là cậu muốn về trước.

"Mày nhanh lên đi." Chu Khảm thấy Thời Thiên vẫn đứng xả nước lên tay liền mất kiên nhẫn mắng, " Những người khác đều trái ôm phải ấp, con mẹ nó mày trốn trong này để Thần ca ngồi một mình à?"

Thời Thiên không để ý đến Chu Khảm, cậu biết Chu Khảm mặc dù nhìn cậu không vừa mắt nhưng tuyệt đối không dám động đến cậu, mà chỉ có thể bất bình thay cho Cổ Thần Hoán khi thấy cậu thờ ơ với hắn.

Cuối cùng Thời Thiên miễn cưỡng quay lại phòng, người bên trong vẫn đang trò chuyện rôm rả, bầu không khí rất náo nhiệt, mấy bình rượu đã được khui, có người chỉ ngồi cười, cũng có người nói đến hăng say, Cổ Thần Hoán ngồi ở chính giữa, khuôn mặt cương nghị lạnh lùng, chỉ thỉnh thoảng nói vài câu.

Thời Thiên ngồi xuống bên cạnh Cổ Thần Hoán, tay Cổ Thần Hoán rất tự nhiên vòng qua eo Thời Thiên, đôi môi khêu gợi ôn nhu cọ cọ vành tai cậu, giọng nói đầy từ tính, "Nếu em còn chưa trở về, tôi đành phải tự mình đi tìm."

Thời Thiên không trả lời, cậu không chút do dự luồn tay vào túi tây trang của Cổ Thần Hoán sờ sờ, không tìm thấy điện thoại liền lập tức cho tay vào túi còn lại.

Tìm nửa ngày mà vẫn không thấy, Thời Thiên cau mày ngẩng đầu, sắc mặt bực bội, cậu nhỏ giọng hỏi, "Điện thoại của tôi đâu?" Hiện tại chiếc điện thoại này rất quan trọng, bất cứ cuộc gọi nào đều không thể để Cổ Thần Hoán biết được.

Thời Thiên không hề ý thức được hành động không chút kiêng kị của mình vừa rồi lọt vào mắt người khác ám muội và quỷ dị đến mức nào, cho nên khi thấy Cổ Thần Hoán nhướng mày, ánh mắt trêu chọc, cậu lại càng tức giận.

Cổ Thần Hoán mỉm cười, "Tất cả mọi người đang nhìn em kìa."

Thời Thiên sững sờ, quay người nhìn xung quanh, phát hiện người ngồi ở đây đều dùng ánh mắt khó tin nhìn cậu chằm chằm, giống như hành động vừa rồi của cậu không tầm thường chút nào.

Thời Thiên ngồi thẳng người, vội vàng rụt tay về, sắc mặt khó coi nhìn bàn rượu trước mặt, cố gắng né tránh những đôi mắt đang đổ dồn vào mình.

Trong mắt đám người kia, có lẽ Cổ Thần Hoán là một nhân vật hung ác không thể mạo phạm.

"Sao không sờ tiếp đi?" Nụ cười trên môi Cổ Thần Hoán lộ ra mấy phần tà ác, hắn ôm vai Thời Thiên kéo cậu ngồi lại gần mình, thấp giọng hỏi, "Em có biết đối với những người này, hành vi của em rất to gan không?"

Thời Thiên quay đầu đi nơi khác, "Thì anh cũng đã nói trong lòng bọn họ anh có địa vị rất cao còn gì."

Ý cười của Cổ Thần Hoán càng nồng đậm, cố ý hỏi, "Vậy địa vị của tôi trong lòng em là thế nào?"

"Lão đại đừng chỉ lo cho tiểu tình nhân mà quên mất chúng tôi chứ." Một gã đàn ông bật cười, "Sao Cổ lão đại không giới thiệu vị mỹ nam này với chúng tôi nhỉ? Xinh đẹp hơn cậu nhóc năm ngoái nhiều."

Người năm ngoái?

Thời Thiên nhăn mày, lẽ nào năm ngoái Cổ Thần Hoán có nuôi tình nhân? Còn là nam giới?

Đột nhiên, Thời Thiên nhớ lại Chu Khảm đã từng dùng kết cục của một người mẫu nam để cảnh cáo cậu, để cậu không giả vờ thanh cao quyến rũ Cổ Thần Hoán, lẽ nào chính là người đó?

"Chẳng có gì để giới thiệu cả, em ấy chỉ là người của tôi thôi." Cổ Thần Hoán nói rất chậm, một câu nói không nóng không lạnh nhưng lại khiến kẻ khác phải giật mình.

Hình tượng vô tình của Cổ Thần Hoán đã mọc gốc rễ trong lòng người khác, nhìn hắn ôm một cậu trai đẹp đẽ đã khiến bọn họ bất ngờ vô cùng, không nhờ còn nghe thấy câu nói mập mờ đầy cưng chiều từ trong miệng hắn thoát ra.

Những người này cũng không phải hoàn toàn không biết thân phận của Thời Thiên, tuy rằng ngày hôm nay bọn họ mới tụ tập ở K thị, nhưng tin tức liên quan đến K thị bọn họ vẫn thường xuyên nghe ngóng. Thân phận của Thời Thiên sớm đã không còn là bí mật, cũng càng vang dội hơn sau màn cầu hôn hoành tráng của Nguyên Hiên.

Kỳ thực trong thế giới của bọn họ, những nam nữ lên giường với họ đều không có địa vị gì, bởi họ cho rằng, bọn họ cho những người này một số tiền lớn thì những người ấy phải thuận theo bọn họ, tặng tình nhân cho nhau cũng là đều hết sức bình thường, một tình nhân có thể làm món tráng miệng cho kim chủ cũng là nhờ kim chủ bố thí, bé nhỏ không đáng để sủng ái.

Cho nên câu nói của Cổ Thần Hoán lọt vào tai mọi người chỉ giống như hắn đang tỏ thái độ yêu thích với "món tráng miệng" của mình mà thôi, không có gì đáng nói.

Cho dù Thời Thiên thân phận thấp kém, nhưng dù gì cậu vẫn là người của Cổ Thần Hoán, không ai dám mở đề tài nói chuyện xoay quanh Thời Thiên nữa.

"Vậy kết cục của cậu nhóc năm ngoái ra sao rồi?" Một người đàn ông trẻ tuổi mở miệng hỏi, "Tôi nhớ hình như Thần ca đã tặng cho Vệ lão huynh làm quà sinh nhật thì phải." Nói xong, anh ta cười ha hả quay sang nhìn một lão mập mang dây chuyền vàng sáng lấp lánh ngồi trên một chiếc ghế khác.

Lão mập nọ tên là Vệ Vưu, âm thầm tạo ra thế lực của mình ở vùng biên cảnh, là một lão già táo bạo ngông cuồng không coi ai ra gì. Lão ta bước vào hắc đạo sớm hơn Cổ Thần Hoán, nhưng thế lực không lớn mạnh bằng một nửa của hắn, dù trong lòng không phục Cổ Thần Hoán nhưng lại không thể không nhún nhường, đành phải cười cười nói nói.

Chàng trai trẻ lão ta ôm trong ngực cũng có thể coi là cực phẩm, mặt mày thanh tú, ngũ quan tinh xảo tuấn mỹ, cả thân hình đều không thua kém những người đang được các vị khách còn lại ôm trong lòng, Vệ Vưu một tay ôm cậu ta, tay còn lại vuốt cằm như đang ngẫm nghĩ, đôi mắt híp nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng của Thời Thiên đang được Cổ Thần Hoán ôm.

Ánh đèn quá yếu, không ai chú ý tới ánh mắt da^ʍ tục của Vệ Vưu, đến tận lúc bị gọi tên, lão ta mới mơ màng thoát khỏi viễn cảnh tà ác.

"Còn có thể thế nào? Chơi hai ngày rồi vứt đi thôi." Vệ Vưu không thoải mái lầm bầm, "Mẹ nó chứ! Mới đầu còn giả bộ thận trọng thanh cao, kết quả vừa mới đâm được hai cái đã uốn éo rêи ɾỉ như yêu tinh, dáng vẻ dâʍ đãиɠ như vậy không biết đã ngủ với bao nhiêu người rồi."

"Không đến nỗi đó chứ, chỉ chơi hai ngày thôi sao?" Một nam nhân ngũ quan thô kệch cười nói, "Ông dám đánh giá người được Cổ lão bản tặng như vậy?"

Vệ Vưu biến sắc mặt, biết mình nói lỡ liền vội vã cười làm lành với Cổ Thần Hoán, "Tôi không có ý đó đâu, Cổ lão đại ngài đừng... "

"Không sao." Cổ Thần Hoán cười mà như không cười, hắn ngồi trên ghế lười biếng nói, "Từ đầu đến cuối tôi chưa từng chạm vào cậu ta, chỉ là thấy vừa mắt nên mới cho cậu ta ở lại bên cạnh thôi, sau đó cũng cảm thấy chán ghét (?), vừa lúc Vệ lão bản có vẻ thích, nên coi như tôi giúp ngài một cái ân tình."

Nghe Cổ Thần Hoán nói vậy, Vệ Vưu thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại khiến Thời Thiên vô cùng kinh ngạc.

Cổ Thần Hoán từng nuôi tình nhân, Thời Thiên không cảm thấy bất ngờ, nhưng Cổ Thần Hoán không lên giường với tình nhân đã được bao dưỡng khiến người ta khó lòng tin tưởng.

Thời Thiên tuyệt đối không tin Cổ Thần Hoán lãnh cảm, ở chung với nhau thời gian dài như vậy, trong lòng cậu Cổ Thần Hoán chính là một tên sắc ma không hơn không kém.

Đương nhiên, khiến Thời Thiên kinh ngạc nhất, thậm chí khó có thể tin chính là việc Cổ Thần Hoán tặng người nọ cho Vệ Vưu.

Thời Thiên không thể tin tưởng, mặc dù trong lòng cậu Cổ Thần Hoán quả thật là tên khốn kiếp, nhưng ít nhiều gì Cổ Thần Hoán vẫn có chút giống với vị bảo tiêu trầm mặc ít nói bốn năm trước lại có thể làm ra chuyện xấu xa này.

Sau đó, người trong phòng bắt đầu nói đến việc làm ăn, lúc ấy Thời Thiên mới biết mục đích bọn họ tụ tập ở chỗ này.

Để giúp đỡ lẫn nhau giải quyết đối thủ, thậm chí là bàn kế hoạch tiêu diệt những mối họa cản đường.

Những buổi tụ họp này hàng năm đều có, ít thì một lần, nhiều thì hai hoặc ba lần, mỗi lần đều để người có thế lực nhất lên làm chủ.

Đây là năm thứ hai Cổ Thần Hoán làm chủ, lúc trước đều là họp ở địa bàn của người khác.

Thời Thiên không hứng thú với đề tài của những người này, sau khi Cổ Thần Hoán trả lại điện thoại cho cậu, cậu liền ngồi yên tại chỗ cúi đầu nghịch điện thoại, thỉnh thoảng tay Cổ Thần Hoán không an phận mò vào vạt áo Thời Thiên đều bị cậu chát một cái đánh rớt.

Không biết qua bao lâu, Thời Thiên cảm thấy hơi khát, định lấy cốc bia lạnh trên bàn thì tình cờ nhìn thấy lão mập Vệ Vưu đang nhìn mình chằm chằm.

Ánh sáng mờ ảo, Thời Thiên không thấy rõ ánh mắt lão, chỉ biết tầm mắt lão gắt gao khóa chặt lấy cậu.

Thời Thiên làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cúi đầu xem điện thoại, nhưng vừa nghĩ tới việc có một lão già thân hình phì nhiêu nhìn chăm chăm vào mình khiếu cậu cảm thấy toàn thân không chỗ nào dễ chịu.

Không biết bao lâu nữa lại trôi qua, điện thoại di động của Cổ Thần Hoán vang lên, hắn hướng mọi người nói xin lỗi liền đứng dậy rời khỏi phòng nghe điện thoại, Vệ Vưu cũng đứng dậy nói muốn đi rửa tay rồi cũng đi ra.

Cổ Thần Hoán không ở đây, chỉ còn lại Thời Thiên ngồi một mình giữa đám người hắc đạo, cậu liền như đứng đống lửa như ngồi đống than, mấy phút sau đó cậu cũng đứng dậy, im lặng đi ra ngoài.

Tình huống hiện tại còn không bằng vào nhà vệ sinh vài phút lấy lại bình tĩnh.

Vừa ra khỏi cửa, Thời Thiên nghe thấy hành lang phía trước có tiếng người trò chuyện, hình như là Cổ Thần Hoán và Vệ Vưu.

Thời Thiên nhíu nhíu mày, nghĩ có lẽ Cổ Thần Hoán đã nói chuyện điện thoại xong, vừa lúc Vệ Vưu tìm hắn có chuyện muốn nói.

Diện tích không gian dưới lòng đất khổng lồ nhưng chỉ bố trí gian bao sương xa hoa này mà thôi, cuối hành lang là vị trí của nhà vệ sinh. Thời Thiên đi về phía trước, đang định đi thẳng vào nhà vệ sinh thì không ngờ lại nghe thấy tên mình trong cuộc đối thoại của hai người họ, cậu yên lặng nấp sau bức tường, lặng yên nghe hai người nói chuyện.

Mười giây đồng hồ sau, Thời Thiên thay đổi sắc mặt....

Hóa ra lão mập kia muốn xin Cổ Thần Hoán hãy tặng cậu cho lão ta!