Tránh Sủng

Quyển 1 - Chương 105: Chuyện đương nhiên phát triển

Không có mấy năm kinh nghiệm thương trường, Nguyên Thường Diệu vẫn chưa yên tâm đem Xán Dạ hoàn toàn giao cho Nguyên Hiên tiếp quản, cho nên sau khi về nước, Nguyên Thường Diệu chỉ cho Nguyên Hiên làm giám đốc một bộ phận ở tổng công ty, mặc dù không có quyền hành tuyệt đối, nhưng là người thừa kế duy nhất của Xán Dạ, toàn bộ người trong công ty đều đối với Nguyên Hiên như tổng tài.

Nguyên Thường Diệu rất rõ ràng, con trai ông không phải là phế vật về khoản kinh doanh, ngược lại đầu óc vô cùng thông minh, chỉ là có chút ngỗ nghịch cùng nổi loạn của mấy tên công tử bột, đây cũng là việc khiến ông vừa đau đầu vừa bất bắc dĩ.

Thế nhưng gần đây, nghe người trong công ty báo cáo, Nguyên Thường Diệu phi thường vui vẻ.

Nguyên Hiên không chỉ đi làm đúng giờ, hơn nữa ngày nào cũng chủ động ở lại thức đêm tăng ca, nghiêm túc làm việc, giống như hắn đã thực sự thay đổi thành một con người khác.

Mọi chuyện diễn ra trong công ty đều không thoát khỏi giám sát của Nguyên Thường Diệu, cho nên ông rất nhanh điều tra ra được nguyên nhân khiến con trai mình thay đổi tâm tính, Thời Thiên.

Nguyên Thường Diệu là một người văn minh, thêm vào việc ông rất coi trọng sự chuyển biến của con trai, vẫn luôn trông trông ngóng ngóng con trai mình có thể đẩy sinh ý của Nguyên gia lên một tầm cao mới, cho nên người con trai có thể thay đổi Nguyên Hiên xuất hiện, cho dù tương lai người đó có khả năng bước vào cổng lớn của Nguyên gia chăng nữa, trong lòng Nguyên Thường Diệu cũng chỉ có vui mừng.

Trước khi tìm hiểu rõ người Nguyên Hiên yêu là ai, cũng không điều tra cặn kẽ, chỉ cần cảm thấy không có vấn đề, Nguyên Thường Diệu liền mắt nhắm mắt mở, tiếp tục quan sát.

Ở công ty được Nguyên Hiên thiên vị, lượng công việc hàng ngày của Thời Thiên ít đến mức đáng thương, đi công tác chỉ là làm bộ làm tịch, bất quá....

"Lão bà, sắp mười một giờ rồi, chúng ta trở về thôi. Ngày hôm nay em đã học nhiều lắm rồi, còn học tiếp sẽ hỏng đầu mất." Nguyên Hiên buồn ngủ đứng sau chiếc ghế dựa Thời Thiên đang ngồi, nhìn Thời Thiên đang tập trung nhìn màn hình máy tính gõ gõ, bất đắc dĩ ai thán, "Những thứ này đã vượt qua phạm vi công tác của em, cần gì phải dùng nó để ngược đãi chính mình."

Thời Thiên cũng không quay đầu lại, "Anh đi về trước đi, tôi còn muốn ở lại hơn một tiếng nữa."

Nguyên Hiên vẫn luôn gọi Thời Thiên là lão bà, ban đầu Thời Thiên còn lạnh giọng trách cứ bắt Nguyên Hiên sửa, chỉ là sau mấy ngày, Thời Thiên cũng lười sửa lại, chỉ coi như đó là đang gọi tên mình.

Mà Nguyên Hiên cũng biết Thời Thiên da mặt mỏng, cho nên chỉ khi hai người ở chung với nhau, hắn mới gọi Thời Thiên ám muội mà lại thân mật như thế.

"Hơn một tiếng nữa, vậy chẳng phải là đến hừng đông luôn sao?" Nguyên Hiên khổ sở nhăn mặt, để tạo cơ hội cho hai người ở cùng một chỗ, hắn đã đặc biệt an bài người yêu làm việc ở vị trí bên cạnh mình, kết quả nguyên một ngày trời không hề có bất cứ luyến ái ngọt ngào nào như trong tưởng tượng của hắn, bởi vì ở công ty, Thời Thiên ngoại trừ không ngừng hỏi hắn về các loại vấn đề trong công việc, còn lại thì hoàn toàn không tán gẫu bất kỳ đề tài riêng tư nào khác, đều là bộ dáng ham học hỏi cùng cuồng công việc.

Thời Thiên thức đêm đã thành thói quen, thời điểm điên cuồng vì công việc nhất trong suốt bốn năm qua, trung bình một ngày cậu nghỉ ngơi nhiều nhất là năm tiếng.

Cho nên so với trước kia, cuộc sống hiện tại tốt lắm rồi.

Huống chi bây giờ cậu đã có cái để theo đuổi. Mỗi nam nhân đều có theo đuổi trong sự nghiệp, đó là điều mà suốt bốn năm đầy mệt mỏi, cậu đã không có thời gian suy nghĩ tới.

"Lão bà...." Hai mắt Nguyên Hiên sắp hòa vào làm một, hắn đứng sau chiếc ghế Thời Thiên ngồi, hai tay khoát lên vai Thời Thiên nhẹ nhàng xoa nắn, giọng nói mềm nhẹ, "Nếu em không đi tôi sẽ ở lại cùng em, dù có buồn ngủ chết ở đây."

Thời Thiên không nhịn được bật cười thành tiếng, như hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, không hề có ý dừng lại, "Hay là anh về trước đi, mấy ngày nữa là thương yến tổ chức một năm một lần ở Xán Dạ, đến lúc đó anh sẽ rất bận rộn."

Cuối cùng, Nguyên Hiên vẫn không đi, hắn kéo một chiếc ghế dựa ngồi xuống cạnh Thời Thiên, gục mặt xuống bàn, hai mắt si mê nhìn Thời Thiên đang chăm chỉ làm việc, tưởng tượng đến kinh hỉ mình sẽ dành tặng cho ái nhân vào buổi tiệc ngày hôm đó, dần dần, hắn quên đi cơn buồn ngủ.

Nguyên Hiên ngồi cùng Thời Thiên tới gần một giờ sáng mới rời khỏi công ty, khu nhà Thời Thiên đang sống cách công ty rất gần, đi bộ cũng chỉ mất mười mấy phút, cho nên ngồi trên xe Nguyên Hiên, gần như nháy mắt một cái đã đến nơi.

"Sắp hừng đông rồi, tài xế như tôi không thể ở lại một đêm sao?" Sau khi xuống xe, Nguyên Hiên ôm eo Thời Thiên, thấp giọng cười nói, "Ghế sô pha, thảm trải sàn, tôi đều có thể ngủ."

"Muốn vào ngủ, cũng được, ngày mai không hẹn hò nữa, đến công ty chỉnh sửa lại một vài văn kiện với tôi." Thời Thiên không nhanh không chậm nói.

"Chúng ta đã định sẽ hẹn hò vào thứ sáu tuần này rồi mà."

"Cho nên anh chọn đi...."

Nguyên Hiên ủy khuất cúi xuống, xoa xoa đầu, "Lão bà là lớn nhất, hẹn hò là số một, nhưng...." Nguyên Hiên đột nhiên cười tà, bộ dáng vô lại dán sát vào người Thời Thiên, tựa trán mình lên trán cậu, như một đứa trẻ đòi kẹo,"Ít nhất hãy cho tôi hôn em trước khi đi...."

Không chờ Thời Thiên trả lời, Nguyên Hiên cúi xuống ôn nhu hôn lên môi cậu, hắn thấy Thời Thiên không hề kháng cự, nụ hôn mềm nhẹ ban đầu dần trở nên kịch liệt.

Thời Thiên bị Nguyên Hiên nhấn trên thân xe, một tay đặt trên thắt lưng Nguyên Hiên, một tay chống xuống thân xe, cậu nhắm mắt, từ từ đáp lại nụ hôn của đối phương.

Thời Thiên không hề cảm thấy cậu đang gượng ép chính mình, đương nhiên cũng không hối tiếc, càng không cảm thấy cậu là vì cảm kích Nguyên Hiên nên mới thuận theo hắn như vậy.

Đối với chuyện bản thân mình không thích, dưới tình huống không bị ai bức ép, Thời Thiên chắc chắn sẽ không làm.

Cùng Nguyên Hiên hôn nồng nhiệt như vậy, Thời Thiên cũng không có cảm giác bài xích, rất nhiều chuyện đã xảy ra, đã qua lâu như vậy, Thời Thiên thậm chí còn cảm thấy rằng quan hệ giữa cậu và Nguyên Hiên có tiến triển chính là chuyện đương nhiên.

"Tiểu Thiên, tôi yêu em, như liều độc dược khiến tôi mê muội." Ý do vị tẫn kết thúc nụ hôn, Nguyên Hiên ôm Thời Thiên đứng bên chiếc xe nói những lời mật ngọt từ tận tâm can, cho đến khi nghe thấy tiếng ngáp mệt mỏi của Thời Thiên.

Nghĩ đến buổi hẹn hò ngày mai của hai người, Nguyên Hiên cũng không dây dưa quá lâu, cuối cùng lưu luyến rời đi.

Tiến vào khu nhà trọ, cơn buồn ngủ ập tới. Thời Thiên lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, phát hiện đã sắp hai giờ sáng.

Nhấn thang máy mới phát hiện, thang máy hỏng, làm sao cũng không mở được.

Bất đắc dĩ, Thời Thiên đành phải xoay người đi lên cầu thang bộ, nghĩ đến việc phải bò lên chín tầng lầu, hẳn là cũng tốn mấy phút thời gian.

Chỉ là Thời Thiên không biết, khi cậu vừa đặt chân lên tầng hai, một đôi chân khác lặng lẽ bước vào.