Cổ Thần Hoán khẽ cười, khuôn mặt vẫn tao nhã thong dong như trước, hắn biết Nguyên Hiên muốn làm khó hắn.
Xem ra là muốn báo thù chuyện bị hắn quật ngã hai lần ở Ngôi Sao.
"Nguyên thiếu gia cảm thấy thế nào?" Cổ Thần Hoán không nhanh không chậm khẽ cười nói, ngón tay dưới bàn đặt lên đùi Thời Thiên nhẹ nhàng gõ gõ.
Nguyên Hiên nhíu nhíu làn mi tuấn mục, câu lên khóe môi, "Trên lý thuyết là không thể nào, một bảo tiêu nhỏ bé không đáng kể sao có khả năng chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi đã ngồi được vào vị trí của Cổ lão bản chứ."
Một câu "Trên lý thuyết" đã cho thấy Nguyên Hiên còn có lời muốn nói, sắc mặt Cổ Thần Hoán vẫn hờ hững, hắn nâng ly rượu, không chút hoang mang nhấp môi.
"Trên thực tế... " Nguyên Hiên giả vờ suy tính vuốt cằm, "Chỉ cần tìm thời cơ thích hợp làm ra chuyện xấu xa bỉ ổi kinh thiên động địa, một đêm vươn mình cũng không phải không thể. Tỷ như... "
Nguyên Hiên không nói ra ngay mà chậm rãi kéo dài giọng, ánh mắt giảo hoạt tràn ngập kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Cổ Thần Hoán.
Tất cả mọi người đang có mặt tại đây đều không còn hứng thú uống rượu trò chuyện nữa, Nguyên Hiên ám chỉ Cổ Thần Hoán đã từng làm gì đó xấu xa khiến thần kinh tất cả bọn họ đều đột ngột căng thẳng.
Người đã từng thuộc hắc đạo làm ra chút chuyện không thể lộ ra ngoài là việc rất bình thường, bất quá đối với những người tẩy trắng quá khứ, ở trước mặt mọi người luôn giữ hình tượng là thương nhân đứng đắn như Cổ Thần Hoán thì bất kỳ vết nhơ vào trong quá khứ cũng đều là cấm kỵ của hắn.
"Tỷ như vào lúc cố chủ cận kề xoay chuyển tình thế thì phóng hỏa rồi nhân lúc tình cảnh hỗn loạn dẫn người mang đi toàn bộ kho bạc bí mật cố chủ giấu dưới lòng đất." Nguyên Hiên vòng tay trước ngực dựa vào ghế, phong khinh vân đạm nhìn sắc mặt Cổ Thần Hoán đang ngồi phía đối diện lạnh xuống, tiếp tục cười nói, "Cổ lão bản đừng nóng giận, tôi chỉ đang lấy ví dụ mà thôi."
Nguyên Hiên nửa đùa nửa thật khiến đám người nghe như lọt vào sương mù, trợ lý đi cùng Nguyên Hiên thấy sắc mặt Cổ Thần Hoán dần dần trở lạnh liền vội vã nâng ly thân thiện kính rượu Cổ Thần Hoán, cố gắng nói tránh sang chuyện khác.
Thời Thiên ngồi ở bên cạnh Cổ Thần Hoán sau khi nghe xong lời Nguyên Hiên, lông mày nhíu lại.
Bảo tiêu? Cố chủ? Phóng hỏa? Kho bạc?
Thời Thiên đột nhiên nhớ ra, bốn năm trước, cha mình đã trả một số tiền khổng lồ để xây nên một kho bạc ngầm nằm ngay dưới biệt thự Thời gia, đổi hơn phân nửa của cải kiếm được cả đời thành tiền mặt hoặc vàng khối để cất giấu trong đó.
Sự tồn tại của kho bạc, cách để đi vào bên trong kho bạc chỉ có cha và cậu biết, ngoài ra còn có những người kiến tạo nên kho bạc biết.
Thực ra, Cổ Thần Hoán cũng biết, Thời Thiên nhớ rõ rõ ràng ràng, bởi vì bí mật này, chính cậu đã nói cho Cổ Thần Hoán.
Những năm tháng tuổi trẻ ngông cuồng, luôn tự cho mình là đúng, cảm thấy muốn mua được lòng người của một tên hạ nhân thấp kém dễ như ăn cháo, chỉ cần cho người đó thấy được gia tài bạc triệu là cậu có thể đem tầm mắt của người đó gắt gao quấn vào người mình, khiến cho người đó luôn một lòng với mình.
Thời Thiên đột nhiên phát hiện, cậu đang đổ mồ hôi lạnh.
Bàn tay Cổ Thần Hoán đặt trên đùi Thời Thiên dần dần nắm lại, giống như đang trấn an Thời Thiên, lại giống như đang trấn an chính hắn.
Cổ Thần Hoán chưa từng đem Nguyên Hiên đặt vào mắt, hắn biết bữa tiệc hôm nay Nguyên Hiên nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp để gây sự với hắn, đối mặt với hành động kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Nguyên Hiên, Cổ Thần Hoán luông có cách đáp trả, nhưng lần này, những lời Nguyên Hiên nói đã vượt qua dự tính của hắn.
Bởi vì Cổ Thần Hoán không thể ngờ tới Nguyên Hiên biết những "chuyện kia".
"Trí tưởng tượng của Nguyên thiếu gia thật là đặc sắc." Cổ Thần Hoán bình tĩnh cười, "Nếu có thể đem phần trí tuệ này dùng trên phương diện làm ăn, cũng không đến nỗi vụ làm ăn đầu tiên đã lỗ mất sáu trăm vạn." Cổ Thần Hoán không nghĩ tới cách đáp trả của mình lại là nói lảng sang chuyện khác, nhưng cảm xúc của Thời Thiên có chút không thích hợp, Cổ Thần Hoán thậm chí còn có ý muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
"Anh... " Bị chạm vào đúng chỗ đau, sắc mặt Nguyên Hiên vụt trở nên giận dữ, hắn âm thầm liếc mắt sang Thời Thiên, chỉ lo Thời Thiên sẽ nhìn mình bằng ánh mắt khinh bỉ, "Lỗ thì sao chứ?" Nhanh chóng khôi phục phong thái thân sĩ, Nguyên Hiên cười lạnh nói, "Tôi lỗ vốn một cách quang minh chính đại, ngược lại Cổ lão bản thì sao, bốn năm qua được sống sung sướиɠ, rốt cuộc là đạp lên cái gì để đạt được những điều đó?"
"Nguyên Hiên." Trợ lý cao cấp của Xán Dạ đến cùng với Nguyên Hiên lên tiếng ngăn cản hắn nói tiếp, sau đó cười làm lành nhìn Cổ Thần Hoán, dâng lên một chén rượu, "Lời người say, Cổ lão bản đừng tức giận... "
Người đó cười nói một đống, liên tiếp uống cạn mấy ly.
"Sao có thể giận?" Cổ Thần Hoán nguy hiểm cười, hạ thấp thanh âm, "Nguyên thiếu gia mới gia nhập, trên bàn cơm không biết giữ mồm giữ miệng là chuyện rất bình thường, học hỏi Nguyên đổng thêm mấy năm, nói chuyện sẽ biết nặng nhẹ hơn nhiều."
Nguyên Hiên hừ lạnh một tiếng, vừa định lại mở miệng nói cái gì, trợ lý cao cấp của Xán Dạ ngồi bên cạnh lại vội vã lôi kéo quần áo Nguyên Hiên ngăn không cho hắn mở miệng.
Bầu không khí lạnh xuống, hiển nhiên sẽ có người nghĩ biệp pháp làm nóng không khí, sau một hồi uống qua uống lại, bàn rượu lại khôi phục trạng thái ban đầu, khóe miệng Nguyên Hiên mang theo mạt cười lạnh kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tay trái hạ xuống phía dưới, âm thầm ấn số.
"Cổ Thần Hoán." Một bàn tay đặt trên đùi Thời Thiên siết chặt, giọng nói phi thường ngột ngạt, "Trận hỏa hoạn bốn năm trước... "
"Uống rượu đi." Cổ Thần Hoán lạnh như băng cắt lời Thời Thiên, không thể không thừa nhận những lời Nguyên Hiên nói đã làm Cổ Thần Hoán nổi giận, "Nếu em không muốn tôi nổi giận thì nghe theo tôi, đừng hỏi gì cả, đêm nay lúc về tôi sẽ giải thích cho em."
Thời Thiên cắn môi, ánh mắt càng lúc càng lạnh nhìn chén rượu trong taychăm chú, ngực không ngừng phập phồng, hồi lâu sau mới thốt ra một câu, "Mẹ của tôi chết trong trận hỏa hoạn đó."
Thời Thiên có thể cảm giác được, bàn tay đặt ở trên đùi mình chấn động.
"Nếu em còn muốn cứu Thời Việt Nam." Cổ Thần Hoán nắm chặt lấy bàn tay đang đặt trên đùi của Thời Thiên, quay đầu nhìn Thời Thiên, dùng ánh mắt ra lệnh cùng đe dọa, không cho phép chống cự, "Thì nghe tôi, câm miệng!"
Lời Cổ Thần Hoán đối với Thời Thiên mà nói, giống như đang ngầm thừa nhận.
Sắc mặt Thời Thiên càng ngày càng khó coi, cậu dùng ánh mắt như đang nhìn quái vật để nhìn Cổ Thần Hoán, nắm tay căng cứng như đang muốn bóp nát không khí ở trong lòng bàn tay, "Anh buông tay."
Thời Thiên dùng sức rút tay về, cố gắng tránh thoát khỏi tay Cổ Thần Hoán, Cổ Thần Hoán sầm mặt lại, lòng bàn tay hơi dùng sức, gần như muốn bóp vỡ xương tay Thời Thiên.
"Tôi đã nói rồi, về nhà tôi sẽ giải thích cho em." Thấy Thời Thiên vẫn chưa từ bỏ ý định giãy thoát khỏi tay hắn, Cổ Thần Hoán dần nổi giận, trầm giọng nói, "Em có muốn tôi hạ lệnh đánh Thời Việt Nam tàn phế... "
"Tiểu Thiên." Nguyên Hiên đột nhiên hướng về phía Thời Thiên cười hô một tiếng, bởi vì ban đầu hắn đã tuyên bố mình là anh em tốt của Thời Thiên, cho nên xưng hô đối với Thời Thiên, Nguyên Hiên vẫn gọi tên một cách thân mật tự nhiênnhư trước.
Thời Thiên ngừng động tác chống cự Cổ Thần Hoán, cậu ngẩng đầu nhìn Nguyên Hiên, chỉ thấy Nguyên Hiên nghiêng người, đưa điện thoại của hắn cho cậu, nụ cười ôn nhu xuất hiện trên gương mặt tuấn mỹ, "Điện thoại của em này."
"Tôi?" Thời Thiên khó hiểu nhìn Nguyên Hiên, còn Cổ Thần Hoán thì bắt đầu cảm thấy bất an.
"Chính là người bạn hôm trước đi Ngôi Sao uống rượu với tôi, muốn tìm em hỏi chút chuyện." Nguyên Hiên tùy ý nói, mãi đến khi Thời Thiên đón lấy chiếc điện thoại từ tay hắn, Nguyên Hiên mới giả vờ tự nhiên uống rượu tán gẫu với những người khác.
Trong lòng mọi người không coi đây là chuyện to tát, bữa tiệc sắp kết thúc, tất cả mọi người cũng bắt đầu ý tứ nói những lời chào khách sáo, chỉ có Cổ Thần Hoán mặt không thay đổi nhìn Thời Thiên kề sát chiếc điện thoại vào tai.
Hắn tuyệt không tin vào cái cớ Nguyên Hiên bày ra khi đưa điện thoại cho Thời Thiên.
"Tiểu Thiên." Giọng nói có chút yếu ớt của Thời Việt Nam từ điện thoại di động truyền đến, cả người Thời Thiên lập tức cứng đờ, gương mặt khó có thể tin, cậu lại ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Hiên thì nhìn thấy Nguyên Hiên cũng đang âm thầm nhìn lại mình, giống như đang nói:
không sao rồi.