Khế tử
Bốn năm trước
Lười biếng dựa trên chiếc ghế mềm điêu khắc tinh mỹ, tuyệt tuấn thiếu niên đưa tay chống trán, thần sắc thản nhiên nhìn nam dung cúi đầu quỳ trước mặt mình run rẩy không ngừng.
Tức giận? Không! Tức giận vì một tên hầu thấp hèn trộm cắp sao? Không đáng! Giàu tại nghèo hiển lộ cao quý, nghèo trước giàu hiện sự ti tiện, loại lạc thú đứng trước đám nghèo nàn này, Thời Thiên cậu đang tao nhã hưởng thụ đây.
Khóe môi nhu hòa mạn khai nở nụ cười như độc xà, Thời Thiên ung dung thong thả nhấc chân, dùng mũi chân điểm dưới cằm nam dung nọ nhẹ nhàng nâng lên, nhìn đôi mắt sợ hãi ngập nước, Thời Thiên cau mày, thương tiếc nói, "Chà chà, thật đáng thương, sao lại sợ đến như vậy? Tôi còn chưa có trừng phạt đây."
"Thiếu...Thiếu gia, thực sự không phải tôi, tôi... Tôi dọn phòng xong liền đi ra, thật không nhìn thấy cái dây chuyền kia của ngài, van cầu ngài bỏ qua cho tôi đi. Van cầu ngài." Nam dung lần thứ hai dập đầu liền mấy cái, thân thể run rẩy càng thêm lợi hại.
"Ai~ " Đôi mày xinh đẹp khóa chặt, Thời Thiên giả vờ bất đắc dĩ thở dài, "Nói như vậy, anh là không dự định giao ra đây đi?"
Nam dung quỳ trên mặt đất, liên tiếp dập đầu lạy xin tha, y biết, nếu Thời Thiên xem y là kẻ trộm mà xử lí, sợ là sẽ không giao y cho cảnh sát, mà là trực tiếp dụng hình phạt riêng, đánh thành tàn phế, thậm chí, đánh chết!
Vị thiếu gia tính tình ác liệt, ương ngạnh ngang ngược này, chọc người ghét, bị người hận nhưng cha cậu ta lại là bá chủ tập đoàn tài chính một phương, cho nên cậu mặc nhiên trở thành đứa con cưng trong xã hội thượng lưu, sai có người chịu, tội có người khiêng, hưởng thụ cuộc sống xa hoa bậc nhất, như kẻ ác bao mình trong vầng hào quang, cay độc mà cao quý, kiêu ngạo nhận lấy bốn phương tám hướng ân sủng, đương nhiên luôn dùng ánh mắt khinh mạn trào phúng liếc nhìn người khác.
Thời Thiên từ trên ghế đứng lên, năm ấy cậu mới mười bảy tuổi, thân hình hơi gầy lại thon dài kiện mỹ, mặc dù nét trẻ con trên mặt còn chưa hết, nhưng như trước không thấy được nửa điểm âm nhu, nụ cười trên khuôn mặt đẹp đẽ không phù hợp với tính cách, xung quanh cậu như dùng kiêu ngạo đúc thành bức tường kiên cố, như một lớp vỏ ngoài tự vệ, có chút cứng rắn, có chút băng lãnh.
"Anh nói tôi nên trừng phạt anh ta như thế nào?" Thời Thiên đột nhiên quay người, câu lên khóe môi, tựa tiếu phi tiếu nhìn nam nhân vẫn luôn đứng sau mình trầm mặc không nói.
Nam nhân một thân đồ đen, thân hình cao lớn, đứng thẳng tắp, từ đầu đến cuối thần sắc bất biến, gương mặt như đao gọt, chìm lãnh, lạnh lùng.
"Dám không trả lời tôi? Anh điếc sao!" Thời Thiên thay đổi sắc mặt, thanh âm trầm xuống mấy phần, nam nhân này là bảo tiêu cậu ghét nhất, mặt luôn không đổi, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cậu, thật giống như trong mắt hắn, cậu chỉ là hạng thiếu gia nhà giàu bốc mùi tanh tưởi.
Hai mắt đen kịt của nam nhân rốt cục hơi chuyển động, nhàn nhạt dừng trên mặt Thời Thiên, thanh âm từ tính nghe không ra bất kỳ xúc cảm khác lạ, "Xin lỗi thiếu gia, tôi chỉ phụ tránh an toàn của ngài."
"A, thật vậy sao? Vậy là anh sẽ không xin thay cho anh ta?" Thời Thiên tới gần nam nhân, kiễng chân, hơi thở ôn mềm nhẹ nhàng phun lên gáy hắn, nhẹ giọng cười nói, "Tôi còn nhớ có lần anh bị thương, chính người này đã chăm sóc anh, y đối với anh tốt như vậy, người ta đều nói bảo tiêu rất có tình nghĩa, tại sao hiện tại anh ta gặp nạn, anh liền mở miệng xin thay cũng không muốn?"
Thời Thiên dựa vào nam nhân rất gần, cho nên dễ dàng bắt được sự rung động trong mắt hắn, cậu biết, nam nhân này không hoàn toàn là kẻ lãnh huyết!
Trên đời này, cách khống chế người dễ dàng nhất, là uy hϊếp, dễ dàng nhất, là nghiền ép!
"Vậy, anh đến tát anh ta một trăm cái đi." Thời Thiên thấp giọng, lộ ra tiếu ý độc ác, híp mắt cười nhìn nam nhân, "Nếu không, tôi sẽ nhốt anh ta lại, bỏ đói đến chết!"
Thời gian yên tĩnh quá năm giây, nam nhân trầm mặc cuối cùng cũng đi tới trước mặt nam dung, vung tay, dùng sức đánh xuống gương mặt sợ hãi vô tội.
Thời Thiên một lần nữa ngồi trở lại trên ghế, nghiêng đầu, ngón tay trắng nõn cạch cạch gõ lên tay vịn ghế ngồi, lười biếng thưởng thức tình cảnh trước mắt, cậu có thể cảm giác rõ ràng bảo tiêu của mình không cam tâm, có lẽ hắn đang tưởng tượng người hắn đánh chính là thiếu gia của hắn đi.
"Anh là bảo tiêu cha tôi trả lương cao mời tới, khí lực sao lại yếu như vậy? Hay anh muốn giữ lại chút ân tình cho tên trộm này?" Thời Thiên nghiêng đầu, khẽ cười nói, "Áo, tôi nhớ ra rồi, mẹ anh bệnh nặng liệt giường, anh ngoại trừ đi theo bảo vệ tôi, vừa có thời gian liền đến bệnh viện chăm sóc bà ta, dẫn đến giờ nghỉ ngơi của anh rất ít, ha ha, cho nên hiện giờ không cất lên nổi khí lực đúng không?"
Nhắc tới người mẹ đang bệnh nặng của mình, nam nhân rốt cuộc không còn là thần sắc sét đánh không đổi nữa, hắn âm thầm cắn răng, một chưởng mạnh mẽ đánh xuống, nam dung liền bị hắn đánh ngất đi. Chỉ có làm như thế, mới có thể chân chính cứu y!
"Hôn mê? Hắc! Ác như vậy a!" Thời Thiên lần thứ hai đứng dậy, dùng chân đá đá nam dung, sau khi xác định y thật sự ngất, mới để những người hầu khác đem kéo ra ngoài.
Thời Thiên hai tay đút túi, không thú vị quay người, vừa vặn bảo tiêu kia cũng nhìn về phía cậu, ánh mắt khinh khi ghét hận, tựa như trong mắt hắn, cậu chỉ là khối thịt rữa tanh hôi.
Cậu nhìn không thấu bảo tiêu này của mình, xem không tới dưới đôi mày kiếm tuấn lãng, tròng mắt sắc bén đen tuyền đang lưu chuyển tâm tình gì, cậu chỉ biết có sự chán ghét dành cho mình, còn những thứ khác, cậu nghĩ không ra, đương nhiên, cũng lười đi suy đoán, dù sao nam nhân này so với bản thân cậu, người ti mệnh tiện!
Thời Thiên nhanh chân bước về phía trước, vung tay, một cái tát vang dội đánh trên mặt nam nhân, nghiêm mặt, phẫn nộ quát: "Dám nhìn chủ nhân của anh như vậy!"
Nam nhân cúi đầu, diện vô biểu tình nhìn mặt đất, không nói một lời.
Thái độ hờ hững của nam nhân làm Thời Thiên càng thêm tức giận, cậu ghét hận loại cốt khí buồn nôn của đám nghèo hèn trên người nam nhân này!
---
Huyễn màu dưới ánh đèn lưu ly, một tấm thân toàn bạch ngọc, trên chiếc khăn trải bàn đẹp đẽ tinh mỹ, các loại món ngon đủ màu sắc xếp đầy một bàn, Thời Thiên mặc trên người bộ âu phục trắng được làm thủ công cắt may khéo léo, dung ung thong thả dùng cơm, động tác ưu nhã như hoàng gia quý tộc thời cổ đại.
Không biết đã qua bao lâu, Thời Thiên mới hơi liếc mắt nhìn nam nhân từ đầu đến giờ vẫn luôn quỳ gối bên cạnh mình, là tên bảo tiêu mà cậu ghét nhất!
Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên hắn quỳ trước cậu, bởi cha đã từng dặn cậu không cần quá làm khó hắn, cho nên Thời Thiên chưa bao giờ tận lực bức bách nam nhân này như những người khác khi họ cũng quỳ xuống cầu khẩn.
Cho nên lần này quỳ xuống, là hắn tự nguyện!
"Van cầu thiếu gia ngài, hãy cứu lấy mẹ của tôi, bà chống đỡ không được bao lâu nữa!" Nam nhân đã không còn bình tĩnh như trong dĩ vãng, nặng nề dập đầu trên đất, hai tay nắm chặt, có thể thấy đối với việc quỳ xuống cầu xin Thời Thiên, hắn có bao nhiên lúng túng cùng không cam lòng.
Nhưng hắn không thể không van cầu Thời Thiên, việc phẫu thuật của mẹ đã vô cùng cấp bách, nhưng tiền giải phẫu lại là cái giá trên trời, hắn mới làm bảo tiêu không lâu, trong tay căn bản không có nhiều tiền như vậy, hơn nữa lại không thân thích không bằng hữu, lúc khó khăn chỉ có thể tới nhờ cậy van cầu người cùng mình không có chút xíu quan hệ này, mặc dù hắn có cỡ nào không cam lòng!
"Bà ta không chống đỡ được bao lâu nữa thì liên quản gì đến tôi?" Thời Thiên nhướng mày, "Hơn nữa Thời Thiên tôi tại sao phải đi cứu một nữ nhân cùng mình không có chút xíu quan hệ? Lẽ nào bởi vì tôi là người có tiền?"
"Chỉ cần thiếu gia nguyện ý lấy tiền cứu mẹ của tôi, tôi sẽ làm bảo tiêu không công cho ngài cả đời!" Nam nhân dứt lời, lần thứ hai dập đầu.
Thời Thiên sờ sờ cằm, nghiêm túc tự hỏi, "Ân~ Nghe quả thật rất có lời."
Nam nhân ngẩng đầu, đầy mong đợi nhìn Thời Thiên, "Vậy thiếu gia ngài đồng ý...."
"Không." Thời Thiên cắt lời nam nhân, cười khẩy, "Tôi không muốn! Không có lý do gì, chỉ là tôi không muốn giúp anh!"
Hai tay nam nhân siết chặt đến kêu răng rắc, lệ khí âm lãnh nhất thời tràn ngập trên khuôn mặt lạnh lùng, hắn không e dè dùng ánh mắt căm hận nhìn Thời Thiên, thật giống như muốn khoét hạ hai cái lỗ trên người cậu.
Thấy ánh mắt hận không thể gϊếŧ chết mình, Thời Thiên cười càng thêm xán lạn, cậu cúi người, gương mặt xinh đẹp dán sát vào tròng mắt tràn ngập lệ khí của nam nhân, thấp giọng cười nói, "Có phải rất muốn gϊếŧ tôi? Ha ha, những kẻ người ti mệnh tiện thật nực cười, tự cho là người có tiền phải giúp mình là lẽ đương nhiên, không biết rằng vốn chẳng liên quan gì tới nhau, căn bản không có nghĩa vụ phải ra tay sao? Cho nên, nhờ người không bằng dựa vào chính mình! Ha ha, tự nghĩ cách đi thôi."
Thời Thiên khẽ cười nói xong, nam nhân dùng loại ánh mắt bình tĩnh mà quỷ dị nhìn cậu, cuối cùng từ dưới mặt đất chậm rãi đứng lên.
"Ý thiếu gia là, vô luận tôi làm cái gì, ngài cũng không muốn lấy ra một khoản tiền cứu mẹ tôi?"
"Đúng vậy." Thời Thiên thẳng thắn đáp, vẻ mặt thờ ơ.
Nam nhân diện vô biểu tình rời khỏi phòng ăn, quản gia vừa định gọi hắn lại đã bị Thời Thiên đưa tay ngăn cản.
"Hắn quá nửa là đến bệnh viện chăm sóc mẹ mình, không cần để ý đến hắn, đi mời một bảo tiêu khác ưu tú hơn đến đây cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cái mặt âm trầm của hắn."
"Vâng!"
Ăn vài miếng, tầm mắt Thời Thiên không thể khống chế luôn nhìn về phía cửa, cuối cùng mất kiên nhẫn kéo kéo caravat, chỉ vào nam dung dứng bên cạnh cách đây không lâu bị cậu cho là kẻ trộm, không nhịn được nói, "Đi, giúp tôi làm một chuyện!"
---
Đêm, biệt thự Thời gia theo phong cách Châu Âu cổ điển vô cùng yên tĩnh, hành lang dài hẹp u ám truyền đến tiếng bước chân cộp cộp nặng nề. Hắn chưa bị sa thải chính thức cho nên vẫn có thể tự do ra vào biệt thự này như trước.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ của Thời Thiên, nam nhân mặt không thay đổi đến bên giường cậu, không nói tiếng nào lẳng lặng đứng đó, tơ máu trải rộng hai mắt, nắm đấm bên người rục rịch.
Hắn nên hận thiếu niên này sao? Có lẽ không nên! Đúng như cậu nói, hắn dựa vào cái gì tự cho là người cùng mình không có một chút quan hệ phải vươn tay giúp đỡ.
Nhưng là, đối với thiếu niên kia mà nói, khoản tiền ấy chỉ bằng chi tiêu cho một lần vui chơi tiêu khiển, nếu lúc đó cậu đồng ý, mẹ của hắn cũng không cần phải chết.
Trên thế giới này, người phụ nữ yêu thương hắn nhất đã không còn, bởi vì đứa con vô năng là hắn, cũng bởi thiếu niên quá mức tuyệt tình!
Bàn tay phủ một lớp chai mỏng của nam nhân chậm rãi trượt trên chiếc cổ trắng nõn, từng chút siết chặt. Sát khí trong đáy mắt bốc lên từ từ cắn nuốt lý tính.
Thời Thiên cuối cùng tỉnh giấc, khi cậu ý thức được nam nhân trước mắt chuẩn bị bóp chết mình, lập tức kịch liệt phản kháng.
"Anh... Thật to gan! Người đâu!" Thời Thiên rống giận, đem tay nam nhân mạnh mẽ hất ra.
Da thịt trắng nõn vì hô hấp không thông mà đỏ bừng, làn mi như phiến quạt bất lực rung động, khuôn mặt xinh đẹp do kịch liệt chống cự mà lộ ra chút mị hoặc.
Nam nhân đột nhiên cúi người, thô bạo hôn lên môi Thời Thiên, đôi tay siết chặt lấy cậu từ từ trượt xuống, đột nhiên xé rách chiếc áo ngủ mỏng manh, bàn tay to lớn mang theo tức giận nhanh chóng vuốt ve phía sau cậu.
Thời Thiên mở to hai mắt, khó có thể tin mình cư nhiên bị một bảo tiêu thấp hèn dâʍ ɭσạи!
Âm thanh giãy giụa trong phòng làm thủ vệ bên ngoài xông vào, ngay sau đó, nam nhân bị điện giật, toàn thân hư nhuyễn bị thủ vệ bốn phía tiến tới giữ chặt.
"Con mẹ nó anh dám làm thế với tôi! Dám làm thế với tôi!" Thời Thiên rống vài tiếng, liên tục lôi kéo dẫm đạp nam nhân đã không còn sức phản kháng, một mặt chán ghét lấy tay cố sức chùi môi, hận không thể sát hạ miếng da nơi đó.
Mẹ mất đối với nam nhân là một đả kích rất lớn, tơ máu đỏ tươi che kín đôi mắt dần mất đi ánh hào quang, vô thần nhìn chỗ trống trên mặt đất, tùy ý để Thời Thiên giận dữ quyền đấm cước đá.
"Con mẹ nó anh bất quá là Thời Thiên tôi nuôi một con chó! Một tên súc sinh! Dám cắn ngược lại chủ nhân của mình! Chán sống rồi phải không?!" Thời Thiên không còn vẻ ngoài hòa nhã như trước, có thể nói như con chó điên.
Bảo tiêu bị đánh từ đầu đến cuối không nói một lời, hắn nhận lấy hết thảy những lời khó nghe Thời Thiên mắng ra, cuối cùng bị cậu hạ lệnh đem hắn nhốt vào tầng hầm bỏ đói đến chết, nam nhân rốt cục ngẩng đầu lên nhìn về phía Thời Thiên.
Đó là khuôn mặt tuyệt tuấn, sự kiêu ngạo cùng quật cường giấu giữa hai chân mày, đáy mắt in hằn bóng người vĩnh viễn coi thường kẻ yếu hơn mình, cậu là Thời Thiên, là người Cổ Thần Hoán hắn khắc sâu trong tâm trí, là thiếu niên có hóa thành tro hắn cũng không thể nào quên!
( Khế tử) Xong