Tình Yêu Màu Hoa Anh Túc

Quyển 4 - Chương 75: Phá thai

Trên đường về nhà, Tiếu Thiên rất hồ hởi, một tay cầm vô lăng, một tay đặt lên đùi Thu Địch cười và nói với cô:

- Hôm nay em rất dễ thương, không hề làm anh thất vọng.

- Anh cũng không làm em phải thất vọng.

Thiên hiểu ngay ý của Thu Địch là chuyện mình không còn thân mật với Hà Như nên cười:

- Hôm nay em và Hà Như làm gì mà thân mật dữ vậy. Ban đầu cô ấy không để em uống rượu, anh tưởng là cô ấy biết chuyện em có mang rồi chứ.

- Chị ấy đã biết lâu rồi, lần trước anh say quá nên họ đưa anh về, em đã nói hết cho Hà Như nghe.

Nghe thế Tiếu Thiên giật bắn cả người, lo sợ đến nỗi lạc tay lái một chút rồi nói Thu Địch:

- Em kỳ quá, chuyện như vậy mà cũng nói với cô ấy làm gì?

Thu Địch tỏ ý không vui đáp:

- Nói thì đã sao? Em biết là anh sẽ cảm thấy khó xử. Thật ra hai ngày nay em đã suy nghĩ rất nhiều, em muốn bỏ đứa con này đi.

Thiên rất bất ngờ trước quyết định đó của Thu Địch, chần chừ một lúc sau anh hỏi:

- Chẳng phải em cương quyết giữ đứa bé sao?

Thu Địch thở dài:

- Em đã nghĩ thông suốt rồi. Hai chúng ta có thể sống tốt với nhau thì hà cớ gì lại đem sinh mạng vô tội này trói buộc người kia. Huống hồ, sự nghiệp của anh bây giờ mới vừa bắt đầu, có con rồi sẽ là gánh nặng cho anh, điều này có thể thấy qua việc anh bận bịu trong thời gian vừa qua. Một mình em gánh cũng không xuể, vừa chăm con, vừa đi làm. Thôi việc ư!? Chỉ dựa vào đồng lương ít ỏi của anh thì có lẽ gia đình ba người chúng ta không thể sống được. Cho nên giải pháp tốt nhất là chúng ta bỏ đứa bé này đi. Xem như là kiếp này em nợ anh vậy.

- Không ngờ em lại suy nghĩ nhiều đến như vậy. Nhưng chỉ có điều anh sợ phá thai sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và chuyện sinh nở của em sau này. Trước đây anh vội vàng thúc em, em đừng để bụng nhé, càng không nên nói ai nợ ai.

Thu Địch cười:

- Em còn trẻ không sợ gì không sinh được, chỉ cần anh đừng phụ em là được rồi.

Thiên cười nói:

- Cho dù anh có tà tâm cũng không bạc đãi em đâu, con người mà, ai cũng phải có lúc lớn lên chứ, đúng không? Nói xong, Thiên cảm thấy trong mắt anh cay cay. Thu Địch nói tiếp:

- Em đã hẹn với phòng khám phụ khoa rồi, tuần sau sẽ đến đó làm.

- Chẳng phải em đã nói là bác sĩ bảo sau ba tháng mới có thể làm được à; còn tới bốn mươi ngày nữa cơ mà! Hơn nữa vài ngày nữa là đón tết Thu Phân (vào ngày 22, 23 hoặc 24 tháng 9), sắp đến sinh nhật em rồi!

- Em nói sau ba tháng là gạt anh đó, lúc đó em sợ anh bận tâm nên nói thế. Anh nghĩ thử xem làm gì có sau ba tháng mới phá, đương nhiên là càng sớm càng tốt rồi. Sinh nhật em, chỉ cần anh nhớ là đủ, ngày đó có như thế nào em cũng không quan tâm.

- Chuyện lớn thế sao em không bàn trước với anh? Dù gì thì cũng là con của anh, em không thể vì giận nhất thời mà làm vậy.

- Lúc ấy anh còn tâm trí nghĩ đến chuyện ấy à? Còn muốn bàn bạc ư? Anh còn vui mừng nữa là đằng khác.

- Cũng chưa hẳn là vậy. Thật tình thì bỏ con anh cũng buồn lắm chứ, thôi để khi anh có điều kiện sống tốt hơn, em sinh đứa khác anh sẽ thương nó nhiều hơn để bù lại vậy.

Nghe câu nói đó, Thu Địch khóc nức nở. Thiên cũng rất đau lòng. Thu Địch cầm lấy tay anh: “Anh! Anh hãy hứa với em là đừng bao giờ rời xa em có được không anh?” Thiên: “Được rồi anh hứa.”

Sáng thứ hai, Thiên dẫn Thu Địch đến phòng khám phụ khoa. Đó là phòng khám tư nhân, được xây dựng từ những năm 30, đã có lịch sử hơn bảy mươi năm, nằm dưới hàng cây thật yên tĩnh, khung cảnh xung quanh rất tốt. Hai người lấy số thứ tự, đợi gần một tiếng đồng hồ Thu Địch mới được gọi vào phòng khám. Không khí trong phòng rất ngột ngạt, im lặng như tờ, thưa thớt chỉ có vài người. Ngồi đó có cô bé khoảng mười bốn, mười lăm tuổi đi cùng với mẹ, cô bé ấy hình như nhỏ tuổi nhất phòng và tác giả của cái thai không thấy có mặt. Ngồi được một lúc, sốt ruột quá nên Thiên ra ngoài hút thuốc. Hút hết khoảng nửa gói, đến trưa thì thấy Thu Địch với khuôn mặt nhợt nhạt, tay ôm bụng tay vịn tường bước ra. Thiên liền bỏ điếu thuốc, chạy vội đến đỡ Thu Địch lên xe về nhà. Lên xe Tiếu Thiên hỏi Thu Địch có đau không, thấy như thế nào. Thu Địch uể oải trả lời: “Để anh làm một lần cho biết, mà cái ông bác sĩ đó cũng thật là… con người, người ta mà ổng cứ làm như là cái gì không bằng.” Tiếu Thiên chau mày: “Sao lại để đàn ông làm chuyện ấy chứ!?” Thu Địch liền trách: “Chuyện xấu, chuyện tốt gì chẳng phải do cánh đàn ông các anh gây ra sao?”

Về nhà, Thu Địch nằm nghỉ trên giường bệnh hơn một ngày. Hôm sau Tiếu Thiên mua về một bó hoa hồng, cả ngày quấn quýt bên cô. Ngày thứ ba, Thu Địch đã khỏe lại được một tí nên đã đòi đi làm. Còn Thiên thì không muốn cho cô đi làm sớm, muốn cô nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa, tránh tổn hại đến sức khỏe. Nhưng cô từ chối: “Được mà, đến công ty em sẽ cảm thấy thảnh thơi thôi. Ở nhà một mình cả ngày, cứ nằm rồi lại nằm, rồi lại suy nghĩ lung tung. Thiên biết cô đã khỏe nên không khuyên thêm. Nhưng trong những ngày ấy, ngày nào anh cũng đưa đón cô, vì vậy 8 giờ hơn anh mới tới phòng thí nghiệm. Stacy phát hiện Tiếu Thiên bỗng đột nhiên thay đổi giờ giấc nên đã đùa vài câu. Cô nói, mấy ngày nay hình như mặt trời mọc ở phía Tây thì phải.

Ít lâu sau, Tiếu Thiên lại chuẩn bị đăng một bài nghiên cứu trên science, Hứa Mai thấy anh làm việc nghiêm túc, cần mẫn nên đã sắp xếp thêm một đề tài cho anh làm, còn nói anh xin làm nghiên cứu viên đặc biệt trong khoa. Nếu xin được thì Hứa Mai sẽ giảm bớt được phần chi phí, kinh phí cho nghiên cứu của Thiên cũng thoải mái hơn. Vì thế anh đã bắt đầu bận trở lại.

Một hôm, đồng nghiệp cũ của Thiên - Tony gọi điện cho anh để nhờ anh tìm giúp vài số liệu mà ngày trước khi còn làm ở đó anh đã nghiên cứu. Rất lâu rồi hai người không gặp nhau, nên trò chuyện rất nhiều.

Thật ra trước đây họ nói chuyện không hợp nhau. Tony vốn không ưa gì những người làm sau tiến sĩ trong nước, mà hồi đó Tiếu Thiên mới đến, tính tình lại khó chịu cho nên hai người chỉ qua lại xã giao. Lần này Tiếu Thiên tìm giúp Tony số liệu chỉ vì hồi Thiên vừa mới vào làm ở phòng thí nghiệm này, Tony đã giúp anh dọn nhà.

Qua điện thoại Tony tỏ ra rất đắc ý, liên tục khoe ở công ty dược mới này anh được ưu ái như thế nào. Đến công ty mới này làm mới một năm mà anh đã được ông chủ khen và còn tăng lương nữa. Thu nhập của anh năm nay là 100 ngàn đô, chưa tính tiền thưởng cuối năm. Một người Do Thái đã giúp anh mua ngôi nhà ở gần biển, ngôi nhà này trị giá hơn 180 ngàn, vì thế vợ anh không đi làm nữa mà ở nhà để trông con. Tony khuyên Thiên nên ra ngoài làm, làm ở các công ty thì ít áp lực hơn ở phòng thí nghiệm, ít nhất thu nhập cũng khả quan hơn.

Nghe thế, Thiên cũng có chút dao động. Anh nghĩ, nếu như thu nhập hàng năm của anh giống như Tony thì Thu Địch có thể thôi việc, nghỉ ở nhà và họ có điều kiện sinh con. Hôm đó, về nhà, anh đem chuyện này nói với Thu Địch. Cô suy nghĩ hồi lâu đáp: “Dù rằng đi ra ngoài làm anh sẽ có nhiều phúc lợi hơn nhưng em nghĩ rằng tài năng của anh thích hợp phát huy trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học hơn. Anh đã thích công việc nghiên cứu khoa học thì không nên suy nghĩ nhiều về chuyện tiền nong. Điều cốt yếu là sự kết hợp giữa tài năng và lòng đam mê khoa học. Làm ở công ty à? Chẳng phải anh đã đi làm rồi sao? Kết quả như thế nào? Cho nên anh đừng nghĩ đến chuyện kinh tế nữa, chuyên tâm mà nghiên cứu đi. Bây giờ anh đã 30 tuổi rồi, không nên nghĩ đến chuyện tiền bạc, chỉ cần trong những ngày tháng còn lại chúng ta sống tốt với nhau là đủ rồi.”

Thiên đã nghĩ thông suốt nên cười và nói: “Không ngờ em lại có cách nghĩ thấu đáo như vậy. Cám ơn em. Chỉ nhờ vào tài chi tiêu của em, anh tin rằng anh sẽ đạt được thành quả nào đó”

Từ hôm ấy, Thiên không bận tâm nghĩ về chuyện tiền nữa mà anh chuyên tâm nghiên cứu khoa học, hằng ngày anh đều bận tối tăm mặt mũi, đến nỗi không có thời gian hút điếu thuốc nào, cuối cùng thì anh đã bỏ được thuốc. Stacy cũng là con nghiện thuốc, thấy vậy liền hỏi Thiên có bí quyết gì không? Thiên nhẹ nhàng đáp: “Con người ta một khi đã trải qua những ngày tháng khốn khổ nhất thì còn cái gì không thể từ bỏ nữa chứ?”.