Tình Yêu Màu Hoa Anh Túc

Quyển 1 - Chương 13: Trùng hợp

10 giờ hôm sau, Ngô Tiếu Thiên ra khỏi nhà.

Lái xe trên đường cao tốc ở Los Angeles giống như đi thăng bằng trên dây thép, đường một chiều có đến 6 làn xe, quẹo qua quẹo lại, nếu không cẩn thận sẽ xảy ra tai nạn.

Ngô Tiếu Thiên phải mất hơn một tiếng đồng hồ trên đường cao tốc mới đến được công ty Hà Như. Tìm được chỗ đậu xe bên đường gần đó, anh thở phào một cái. Lúc ấy mới chỉ 11 giờ rưỡi. Anh xuống xe tìm chỗ ngồi đợi, châm điếu thuốc rồi chậm rãi hút, lâu lâu lại ngước mắt nhìn lên tòa cao ốc nơi đặt văn phòng của Hà Như, anh kiên nhẫn đợi Hà Như đến.

30 phút chờ đợi với anh dài dằng dặc. Bất giác, anh nhớ lại những ngày tháng anh và Hà Như còn ở bên nhau.

Anh nhớ như in nụ hôn đầu tiên với Hà Như mùa đông năm ấy.

Hôm đó, đúng vào ngày sinh nhật Ngô Tiếu Thiên, anh mời một vài người bạn đến ký túc xá dự tiệc. Anh cũng mời Hà Như đến, trước đó, họ chỉ duy trì mối quan hệ bạn bè bình thường. Sau bữa tiệc, Ngô Tiếu Thiên đưa Hà Như về ký túc xá của cô. Thực ra đoạn đường đó chỉ cần băng qua một dải ngô đồng, mất chưa đến 10 phút là tới. Nhưng hai người lại đi vòng qua lối căn tin của trường. Khi ngắm nhìn Hà Như, anh bỗng thấy cô kiều diễm như hoa, cặp mắt của cô đầy vẻ thẹn thùng, e ấp.

Đến một chỗ tối, Ngô Tiếu Thiên đột nhiên ôm chầm lấy Hà Như, anh nói: “Hà Như, anh yêu em!” Hà Như vùng khỏi anh, cô giáng cho anh một bạt tai. Ngô Tiếu Thiên hoảng hồn trốn mất.

Mấy ngày sau đó Ngô Tiếu Thiên hết sức bối rối, không biết làm thế nào, không ngờ hai hôm sau Hà Như lại đến ký túc xá tìm anh. Hôm đó đúng vào tết Tây, Hà Như đã cắt tóc ngắn, thả tóc bay lòa xòa trên mắt. Không biết cô kiếm đâu được hai cái vé xem ca nhạc, khỏi nói hôm đó Ngô Tiếu Thiên vui mừng rạng rỡ như thế nào. Tối đó, họ hôn nhau.

Họ chính thức quen nhau từ đấy. Ngô Tiếu Thiên không thể nào quên được cái cảm giác lần đầu tiên hôn Hà Như, hai người như tan vào nhau. Thân thể Hà Như mềm mại, ấm áp, còn anh thấy mình hết sức khoan khoái. Một cảm giác hân hoan và mãn nguyện không sao tả được. Khi môi hai người chạm nhau, anh muốn hét lên vì sung sướиɠ.

Ngoài việc hôn nhau ra, anh và Hà Như chưa bao giờ đi xa hơn. Lúc đó, cả hai rất trong sáng, tình yêu với họ lại càng đơn giản. Họ ít khi nào cãi nhau, có nhiều cái không cần nói ra người kia cũng hiểu. Cảm giác này anh không tìm thấy được khi sống với Trần Thu Địch.

Dường như Trần Thu Địch được trời phú cho tính đa cảm, tuy cô hay giận dỗi, nhưng lại rất biết lấy lòng Ngô Tiếu Thiên. Hai năm chung sống bên nhau, Trần Thu Địch làm cho Ngô Tiếu Thiên mãn nguyện trên giường nhưng cũng khiến anh hết sức khổ sở vì đủ thứ chuyện vụn vặt, linh tinh trong cuộc sống. Cuối cùng, Ngô Tiếu Thiên đành phải nhân nhượng cô.

Ở Trần Thu Địch, dường như anh chẳng bao giờ tìm được sự đồng cảm về mặt tinh thần nhưng đồng thời anh lại cảm thấy không thể thiếu được sự quan tâm chăm sóc ân cần nhưng cũng ngoa ngoắt của cô.

Có lúc anh nghĩ, nếu nói Trần Thu Địch chỉ mang đi hơn hai trăm ngàn tiền dành dụm của anh khi đến Mỹ, thì khi chia tay, Hà Như đã để lại cho anh gánh nặng tinh thần không sao trút bỏ được.

Đến Mỹ ba tháng nay, coi như anh đã nếm qua đủ cay đắng ngọt bùi. Nhưng anh vẫn không thể nào hiểu được tại sao Hà Như lại có thể nhẫn tâm không giúp đỡ anh như thế. Đáng lẽ cô phải hiểu những khó khăn của anh, lẽ nào tình yêu xưa kia giờ đã hoàn toàn tan theo mây khói? Nếu quả như vậy, thì những lời thề non hẹn biển ngày trước cũng chỉ là những lời bèo bọt dối mình gạt người mà thôi.

Nhưng dù thế nào đi nữa, anh vẫn cảm thấy như mình mắc nợ Hà Như một điều gì đó.

Một tiếng sau, Hà Như đến. Hôm nay cô mặc sơ mi trắng, quần jean ôm. Cô thấy Ngô Tiếu Thiên ngồi thần người ra đấy liền nói: “Tụi mình đi thôi. Một giờ hơn em còn có việc!”

Ngô Tiếu Thiên đột nhiên vứt điếu thuốc, anh nói: “Nếu thế thì thôi. Hay là anh đi một mình vậy. Anh không tin là cả bảo hiểm mà mình cũng không mua được. Sau này còn khối thời gian!”

Hà Như nhíu mày, cô nói: “Ý của anh là sao? Không phải đã nói rồi à, sao lại còn thay đổi xoành xoạch như thế? Đến Mỹ từng đó ngày rồi mà vẫn còn cái tính đó! Rốt cuộc anh đã trưởng thành hay chưa vậy?”

Ngô Tiếu Thiên nói: “Chẳng phải em đi với anh cũng phải mất hơn một tiếng đồng hồ sao? Hình như từ trước tới giờ em chẳng hề quan tâm đến anh. Em lúc nào cũng vậy, hình như chỉ có thời gian làm việc của em là quan trọng, mọi việc đều phải chiều theo em. Em coi coi, từ lúc mình còn hẹn hò nhau ở trường, giờ nào, đi đâu, tất tật mọi thứ, đến cả chuyện em quyết định sang Mỹ, lần nào em chẳng lấy mình làm trung tâm?”

Hà Như nói: “Anh đến để đi mua bảo hiểm hay là để tính nợ cũ với em?”

Ngô Tiếu Thiên cười nhạt: “Tính nợ cũ à? Anh dám sao!”

Hà Như không nói gì.

Ngô Tiếu Thiên nói xong, quay người bỏ đi. Hà Như gọi lớn: “Ngô Tiếu Thiên, anh đợi một lát, anh đừng có hờn dỗi ở đây được không?”

Ngô Tiếu Thiên đứng lại, Hà Như nói: “Thôi được rồi, coi như hôm nay em sai. Em xin lỗi. Ai mới đến Mỹ cũng nóng tính, cũng không thể trách anh được. Nhưng mà, lúc nãy em thực sự có một khách hàng Canada đến bàn chuyện làm ăn, người này rất tinh khôn, em đã trả giá với người ấy cả buổi mới bàn xong chuyện làm ăn, thế nên lúc nãy phải trễ mất nửa tiếng. Nhưng chuyện trước đây của tụi mình anh đừng lôi vào được không? Chuyện tụi mình qua lâu rồi, nhắc lại làm gì! Anh nói em luôn cho mình là trung tâm, thực ra cho đến hôm nay anh vẫn không hiểu được phụ nữ”

Ngô Tiếu Thiên cười chua chát: “Anh không hiểu phụ nữ, cho nên tám năm trước anh mới không cùng em sang Mỹ! Nước Mỹ hay thật đấy, toàn là những người coi trọng tình nghĩa như em!!. Làm phiền em một tí mà như sắp gϊếŧ em đến nơi rồi không bằng!”

Hà Như nói: “Anh đừng có cay cú được không? Lúc đầu em muốn anh cùng đến Mỹ, anh không đồng ý, cuối cùng mình chia tay, nhưng em vẫn không trách anh, vẫn chờ đợi anh. Vì em nghĩ tình cảm em cho đi thì ắt phải có sự đền đáp. Mãi đến ba năm sau, em mới quên được anh. Anh biết ba năm đó em sống bằng cách nào không? Em đã bỏ chuyên ngành trước đây chuyển sang học MBA nên bị mất luôn học bổng trước đây, em đành phải bỏ hết thời gian rảnh rỗi đến quán ăn làm thêm, đi từ tờ mờ sáng đến tối mịt mới về nhà. Hôm nay anh chỉ mới đợi em có nửa tiếng đồng hồ mà đã bực bội như vậy rồi?!”.

Nghe xong, Ngô Tiếu Thiên lặng người. Anh rút ra một điếu thuốc, châm thuốc hút vài hơi, tâm trạng dần dần ổn định trở lại, anh nói: “Hà Như, những điều em nói đều là thật sao? Nếu đúng là như vậy anh cũng không biết nói sao cho phải.”

Mắt của Hà Như đỏ hoe, cô tháo cặp kính râm xuống, cười nhạt: “Đừng nói những chuyện này nữa, tất cả đã qua hết rồi. Tụi mình lên xe đi!”.

Trên xe, Ngô Tiếu Thiên lại hỏi Hà Như: “Hà Như, em nói em đã đợi anh ba năm thật sao? Thế thì tại sao em không viết thư hay điện thoại cho anh biết?”.

Hà Như lạnh lùng nói: “Anh đã viết thư cho em chưa? Em nói rồi, em chỉ đợi anh ba năm. Sau ba năm anh chỉ còn là đống tro tàn trong lòng em. Bây giờ anh đừng cho mình là người giàu tình cảm nữa, anh thật sự nghĩ rằng có một người con gái sẽ chờ đợi một người đàn ông suốt cuộc đời sao? Đó chỉ là suy nghĩ hão huyền của đàn ông các anh.”

Ngô Tiếu Thiên: “Đúng, anh luôn cho mình là giàu tình cảm, đó là anh trong mắt em!”

Hà Như: “Em không muốn tiếp tục cãi vã với anh. Chia tay còn hay hơn là ở đó mà cãi nhau, ít ra trong lòng cũng được yên tĩnh. Anh lo lái xe đi, đừng có phân tâm. Anh đừng quên rằng anh vẫn chưa mua bảo hiểm đâu đấy! Theo luật, người chưa mua bảo hiểm ở Los Angeles không được lái xe.”

Ngô Tiếu Thiên đành tập trung tinh thần lái xe.

Hà Như nói: “Lần trước em dẫn một người bạn đi mua bảo hiểm, có quen một cô nhân viên đến từ Đài Loan. Anh có muốn đến công ty đó thử xem không?”.

Ngô Tiếu Thiên: “Anh nghe theo em. Ở đây em rành hơn anh.”

Hà Như cười: “Anh nghe theo em? Câu này sao anh không nói sớm hơn?!”

Ngô Tiếu Thiên cười: “Điều này em rõ hơn anh!”.

Hà Như cười, cô rất hiểu tính cách của Ngô Tiếu Thiên.

Đến công ty bảo hiểm, Hà Như trực tiếp dẫn Ngô Tiếu Thiên đến tìm gặp cô gái Đài Loan - Thu Địch cái cô mà lần trước cô đã cùng đến với Lưu Đông Khởi.

Ngô Tiếu Thiên nhìn thấy Thu Địch, anh bỗng chết lặng người. Cô gái ấy chính là Trần Thu Địch!

Không ngờ Thu Địch làm như không quen Ngô Tiếu Thiên, cô giả bộ tự nhiên, thân mật nói chuyện với Hà Như về ăn mặc, công việc... Thấy vẻ lúng túng của Ngô Tiếu Thiên, Hà Như cũng hơi nghi ngờ, nhưng lại không tiện hỏi. Ngô Tiếu Thiên nghĩ, lẽ nào trên đời này lại có người giống nhau như vậy? Sao lại trùng hợp đến thế? Anh chú ý quan sát nét mặt của Thu Địch xem dưới mắt trái của cô có một nốt ruồi đen không, đúng là có. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây đúng là Trần Thu Địch. Nhưng vì Hà Như đang ở kế bên nên anh cũng không tiện hỏi. Trong phút chốc anh bỗng thấy hụt hẫng, chán chường.

Thu Địch xem qua tờ khai của Ngô Tiếu Thiên. Lần này cô làm việc thật lẹ làng, không đến nửa tiếng đồng hồ đã giải quyết xong việc mua bảo hiểm cho anh. Cô tươi cười tiễn họ ra đến tận cửa công ty, rồi nhìn họ lên xe.

Ngô Tiếu Thiên đưa Hà Như về công ty cô. Trên xe, Hà Như cười: “Cô Thu Địch này ngọt ngào ghê, hai người diễn y như thật, rất nhịp nhàng ăn khớp.”

Ngô Tiếu Thiên giật thót người: “Kịch gì chứ?”

Hà Như tựa người vào lưng ghế: “Bỏ đi, đằng nào chuyện của anh, em cũng không muốn quan tâm. Em chỉ muốn cho anh biết trực giác của em thôi. Nhưng Tiếu Thiên này, ở Mỹ những cô gái giống như vậy rất thích hợp với anh, còn ở trong nước thì khó nói. Chẳng lẽ anh không phải nghĩ như vậy sao?!”.

Ngô Tiếu Thiên nghe xong lặng thinh. Xem ra Hà Như đã nhìn thấu tim gan anh. Nếu anh giải thích nữa sẽ có vẻ giả tạo, suy cho cùng Hà Như vẫn là người hiểu anh nhất. Câu nói cuối cùng của cô khiến anh mất hết dũng khí để nói dối.

_________________