Bạch Quả rời công ty về nhà thì đúng lúc kẹt xe, con đường bình thường chỉ mất 20 phút mà hôm nay cô phải đi một tiếng rưỡi đồng hồ.
Về đến nhà cô gọi ngay điện thoại cho bạn trai ở thành phố A. Không có ai nghe máy. Bạch Quả liếc đồng hồ, 6 giờ rưỡi, bây giờ bên ấy là 9 giờ rưỡi.
Cô chán nản, tắm qua loa rồi bận quần jean lái xe đi vòng vòng một hồi, cuối cùng dừng lại tại một khu vui chơi gần đại lộ Sunset.
Vóc dáng Bạch Quả rất đẹp, da trắng mịn màng, cô rất tự tin với thân hình của mình. Với vóc dáng có da có thịt, cô bận chiếc quần jean bó làm nổi bật vẻ gợi cảm đầy nữ tính. Tuy đã 30 tuổi nhưng nhìn cô chỉ khoảng hai mấy, ở cô toát vẻ đẹp vui tươi đầy sức sống.
Hầu như buổi tối cuối tuần nào cô cũng phải đi ra ngoài chơi, chủ yếu là để cho bõ tức người bạn trai ở tận xa tít tắp suốt ngày luôn miệng kêu bận. Anh ta lúc nào cũng chỉ biết đến “Bận”, cuối tuần cũng “Bận”, bận gì không biết? Hay là đang bận với cô nào khác chăng? Thường ngày hai người chỉ nói chuyện trên điện thoại, thành thử cứ nói được vài câu là sinh chuyện. Nhớ nhung quá lâu đâm ra bão hòa. Đã nửa năm nay không gặp nhau. Cái Bạch Quả cần là sự quan tâm, chăm sóc thực sự, không phải những lời đường mật đầu môi.
Cô cảm thấy mình đã tới lúc nên kết hôn rồi, nhưng anh chàng kia thì cừ chần chừ, lần lữa. Vậy nên cô nghĩ cuối tuần phải đi đâu đó chơi để khuây khỏa một chút.
Mỗi khi cô xuất hiện ở quán bar là thế nào cũng có anh chàng nào đó chủ động tới bắt chuyện, mời cô uống rượu và khiêu vũ, khen cô đẹp hay trầm trồ trước vẻ đẹp gợi cảm của cô. Những lúc đó cô cảm thấy thật dễ chịu và sảng khoái, cảm giác đó còn dễ say hơn cả rượu mạnh. Nhưng những đêm chợt tỉnh, cô vẫn thấy chới với hụt hẫng. Cô than thở tự trách mình, hình như mình đang đùa giỡn với tuổi thanh xuân của mình. Cô khao khát được yêu và có được người ấy ở bên mình.
Thế nhưng, cứ đến cuối tuần là cô lại thấy rất hào hứng và quên phắt anh chàng người yêu đang ở xa lắc xa lơ kia.
Bạch Quả và bạn trai cô quen nhau ở trường đại học tại Trung Quốc, sau khi tới Mỹ hai người cùng ở bên bờ Đông ba năm, sống chung nhưng không đăng ký kết hôn, tiền ai nấy giữ. Khi mới tới Mỹ, họ chọn ngành y, sau đó Bạch Quả chuyển qua học tin học, một chuyên ngành đang là mốt thời thượng, còn bạn trai cô thì học hóa sinh. Bạn trai cô là người ưa đủng đỉnh, nên chọn ngành nghiên cứu với thời gian tương đối linh hoạt.
Ba năm trước, Bạch Quả tốt nghiệp tin học, muốn vào làm trong lĩnh vực IT đang hái ra tiền. Cô chuyển tới thành phố C, vất vả lắm mới kiếm được một chân thiết kế lập trình. Cô là người trọng tình cảm, tuy xa người yêu nhưng đến giờ vẫn chưa dứt khóat hẳn. Sống ở Los Angeles, chốn phồn hoa đô hội này, quả không dễ. Cô luôn mong mỏi anh chàng kia chuyển tới Los Angeles cùng cô.
Tối nay, Bạch Quả tính tới khu người Nhật để ăn cơm Nhật, uống rượu Sake nóng, nhưng bị kẹt xe chỗ khúc cua ở siêu thị, cô đành lái xe vào bãi đậu xe của siêu thị, định mua chút đồ ăn và bia rồi về nhà cho xong.
Lúc xuống xe cô nhìn thấy khu vui chơi bên kia đường đèn đóm sáng trưng, có vẻ náo nhiệt. Cô chần chừ một lát rồi đi sang đó. Nhìn qua cửa kính của khu vui chơi, Bạch Quả nhìn thấy có một cô gái rất xinh đang ngồi uống một mình bên bàn gần cửa sổ.
Cô cảm thấy cô gái này trông rất quen. Ngẫm nghĩ một lát rồi cô bước vào cửa ghé quầy bar kêu một ly rượu vang đỏ. Cô bước về phía cô gái kia, nói bằng tiếng Hoa “Mình ngồi đây được không?”
Cô gái đó chính là Hà Như. Hà Như nhìn Bạch Quả một lát, mỉm cười gật đầu trả lời “Cứ tự nhiên”.
Bạch Quả ngồi xuống, nhìn vào mắt Hà Như. Cô có cảm giác đã gặp cô gái này ở đâu đó rồi. Cô nghĩ một lát, mỉm cười, cô gái đang ngồi trước mặt cô đây có lẽ chính là cô mỗi lần nhìn mình trong gương. Cô nói với Hà Như: “Mình là Bạch Quả, hình như tụi mình có gặp nhau rồi?”.
Hà Như ngước mắt lên,cười và nói: “Mình là Hà Như, rất vui được gặp cậu”.
Bạch Quả cười và tiếp lời: “Lúc mới nhìn thấy cậu, mình cứ nghĩ là gặp người quen, bây giờ nhìn kỹ lại mới phát hiện ra những nét quen thuộc ở cậu chính mình cũng có. Cảm giác này kỳ lạ thật.”
Hà Như cười nói: “Cậu nói về tố chất hay là về diện mạo?”.
Bạch Quả trả lời: “Hình như cả hai đều đúng”
Hà Như cười hỏi: “Nếu vậy, bây giờ cậu cũng đang độc thân?”.
Bạch Quả nói: “Một nửa độc thân. Bạn trai mình cách đây 3 múi giờ, cậu có bạn trai chưa? Ô xin lỗi, mình hỏi nhầm rồi, cậu xuất sắc như thế này thì chắc chắn có bạn trai rồi.”
Hà Như vừa cười vừa lắc đầu. Cô bỗng nhiên chợt nhớ đến bức email từ Trung Quốc làm lòng dạ cô rối bời. Với cô, bức email đó như một thứ đồ cổ mới được khai quật chứ không phải là từ một nơi xa xôi bên kia bờ đại dương.Cô cười và nói với Bạch Quả, hiện giờ cô chỉ muốn sống một mình, “Tuy nghĩ như vậy có vẻ như hơi lạ lẫm, xa hoa nhưng với mình thì đó là sự lựa chọn tốt nhất hiện nay”.
Bạch Quả nghĩ tới bạn trai, bất giác cười thầm. Thực ra thì “có”và “có được” là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Bây giờ, cô “có” bạn trai nhưng sự thực “có được” anh ấy hay không thì khó mà biết chắc được. Cô cười: “Có lẽ đúng là sự lựa chọn tốt nhất”.
Hà Như nói: “Chúng ta nói chuyện gì khác đi, ví dụ chuyện sở thích. Tóc cậu đen và dày, kiểu tóc rất đẹp, rất hợp với khuôn mặt cậu”.
“Trước đây mình để tóc ngắn” Bạch Quả vuốt tóc nói “Mình mới để tóc được một năm. Bây giờ mình mang kính sát tròng, một năm trước còn đeo kính gọng đen, trông ngố lắm.”
Hà Như nói: “Mình cũng định mang kính sát tròng, có đi thử rồi, sau đó cảm thấy mang kính như thế này tốt hơn, tuy không đẹp nhưng tiện.”
Bạch Quả cười và nói: “Có lẽ do tính cách.”
Hà Như nói: “Mình nghĩ mình thuộc tuýp người không có tính cách. Người có cá tính rất thích hợp với việc kết hôn, người có cá tính cần có một chỗ dựa. Không có chỗ dựa thì bạn chẳng là gì cả, nói chi đến cá tính.”
Bạch Quả nói: “Vậy cậu xem mình có giống người có cá tính không?”.
Hà Như cười trả lời: “Không, nếu không cậu cũng không đến những chỗ như thế này.”
Bạch Quả nghĩ một lát liền cười phá lên. Cô cảm thấy mình đúng là không phải loại có cá tính. Vậy có cá tính thực sự thì thế nào nhỉ? Cô cũng chịu.
Hai người nói chuyện thoải mái, rượu đã cạn, Hà Như kêu phục vụ lại, gọi một ly Screwdriver, Bạch Quả gọi một ly Bloody Mary thêm chanh.
Hà Như hỏi: “Cậu muốn lấy chồng chưa?”.
Bạch Quả cười: “Muốn thì cũng muốn, nhưng chẳng biết cưới rồi thì sao. Nên cứ dây dưa mãi như hồi nhỏ làm bài tập cô giáo giao vậy, cố gắng kéo dài thời gian. Buồn cười thật phải không?”.
Hà Như nói: “Đàn bà cứ bắt buộc phải lấy chồng sao? Đàn ông lấy vợ là để sinh con nối dõi tông đường, đàn bà lấy chồng là vì người này người nọ. Nếu thế, tội gì phải làm khổ mình như thế.”
Bạch Quả: “Nghe cũng có lý, thảo nào đến bây giờ cậu vẫn còn ở vậy, mỗi người có một cách suy nghĩ khác nhau.”
Hà Như bật cười, nói: “Mình cũng chỉ nói lên suy nghĩ của mình thôi, cậu cũng đừng để ý đến làm gì.”
Hai người tán gẫu một lát rồi nói tới chuyện lúc nhỏ, Hà Như nói cô lớn lên ở một làng nhỏ ở vùng núi Môi Nam, sau đó mới theo mẹ lên thành phố. Bạch Quả thì sinh ra và lớn lên ở Giang Nam, sau đó gia đình cô chuyển tới Thượng Hải. Ký ức tuổi thơ làm cho cả hai dường như trẻ lại, người nọ nhìn mặt người kia ửng hồng vì men rượu, tự nhiên thấy vui vui.
Nói đến thời niên thiếu của mình, Hà Như thấy man mác buồn, còn tuổi thơ của Bạch Quả thì tràn đầy vị thơm ngon của sữa và màu xanh mơn mởn của thảo nguyên. Hà Như thấy Bạch Quả mang kính sát tròng rất hợp, mỗi khi cô chớp chớp hàng mi dài, đen và cong vυ't, Hà Như cảm thấy như ánh trăng đang lay động trên mặt nước. Cô bất giác mỉm cười.
Bạch Quả hỏi Hà Như tại sao cười, Hà Như nói: “Mắt của cậu dễ làm say lòng người hơn cả thứ rượu hảo hạng này.”
Bạch Quả nghe vậy càng đỏ mặt. Cô nói: “Ở đây ồn ào quá, chúng mình đi chỗ khác nói chuyện tiếp đi.”
Hà Như gọi nhân viên phục vụ lại tính tiền, khi nhân viên mang hóa đơn lại, Hà Như liếc qua hóa đơn rồi mở túi xách tìm bóp tiền, chợt cô khựng lại. Trong túi xách của cô, ngoài túi đồ trang điểm thì không còn gì khác. Có thể là lúc thay đồ chuẩn bị đi, cô vội quá nên quên không lấy bóp tiền. Hà Như chẳng còn biết phải làm sao, cô bỏ cặp kính xuống, ngượng ngùng cười với Bạch Quả. Trước mặt người khác mà thế này thì… Đúng là quê quá. Bạch Quả cười và cầm lấy hóa đơn, cô nói: “Để tôi trả tiền cho.”
Khi ra khỏi khu vui chơi, Hà Như có phần không vui vì chuyện trả tiền lúc nãy. Bạch Quả cười nói với cô: “Có gì đâu, cậu để tâm chuyện này làm gì, chỉ là quên mang bóp tiền thôi mà, lần sau cậu mời mình là được rồi.”
Hà Như giải thích: “Đây là lần thứ hai mình quên mang bóp tiền rồi. Đáng lẽ ra không nên có chuyện này mới đúng, giấy tờ xe của mình đều ở trong bóp, may mà hôm nay không lái xe, nếu không lỡ bị cảnh sát bắt thì phiền lắm.”
Bạch Quả cười nói thêm: “Cũng may ở đây họ không đòi xem bằng lái xe, nếu không cậu cũng chẳng có rượu để uống rồi.”
Hà Như cười nói: “Mình thì nghĩ rằng, nếu một người con gái mà không mang bóp tiền bên mình thì giống như để quên mất lòng tự trọng vậy. Hay là cậu lái xe đến chỗ mình một lát? Mình lên lấy bóp tiền, sau đó tụi mình tìm chỗ nào khác yên tĩnh hơn.”
Bạch Quả nói: “Cậu lên xe mình đi, chúng mình tìm một chỗ khác đi tiếp, khỏi qua nhà cậu.”
Hai người ra bãi đậu xe, Bạch Quả bỗng phát hiện xe của mình vẫn còn sáng đèn, cô giật mình, vội vàng mở cửa, thử khởi động máy, y như rằng hết ác-quy. Cô cười thiểu não: “Xem ra tối nay hai đứa mình đều không ổn chút nào.”
Hà Như nói: “Hy vọng số tụi mình không đen đến độ không gặp nổi được một người hảo tâm.”
Hai cô vào xe ngồi đợi, năm phút trôi qua vẫn chưa thấy có người vào bãi đậu xe. Hà Như quay kính xe xuống, lấy một điếu thuốc, cô hỏi Bạch Quả có phiền cô hút thuốc không? Bạch Quả cười và xin cô một điếu.
Hai người lặng lẽ hút thuốc. Bạch Quả nghĩ, dạo này cô như kẻ thất thần, cũng chỉ vì chuyện bạn trai cô tốt nghiệp tìm việc làm. Nghĩ đến anh ta, cô lại thấy giận sôi lên, chỉ muốn gặp rồi cho anh ta một trận.
Đúng lúc ấy, một người đàn ông gốc Á còn trẻ, cao to vừa từ một tiệm tạp hóa gần đó bước ra, khuôn mặt với những đường nét rõ ràng, da nâu, ánh mắt hơi lạnh lùng. Tay xách mấy túi đồ, anh cúi đầu bước nhanh về phía bãi đậu xe.
Bạch Quả và Hà Như thở dài nhẹ nhõm, vội vàng xuống xe, bước lại gần xe của anh. Anh bỏ đồ vào xe xong, thấy hai cô gái đang mỉm cười liền mở cửa vào xe, kéo cửa kính xe xuống nói: “Hai cô, tôi không phải là loại người đó, tôi đang vội về nhà, tôi đói cả ngày hôm nay rồi.”
Bạch Quả biết anh ta hiểu nhầm, cô đỏ mặt nói: “Anh hiểu nhầm rồi. Là thế này, xe của tôi không khởi động được, anh làm ơn cho mượn ác-quy xe anh để khởi động được không?”
Anh xuống xe nói: “Các cô có mang jumper không?” Bạch Quả nói không.
Anh hơi nhăn mặt nói: “Các cô đãng trí như thế thì lần sau tốt nhất luôn mang theo một bộ jumper. May mà trên xe tôi có, hôm nay làm người tốt một bữa vậy.” Nói xong anh lái xe đến bên cạnh xe của Bạch Quả, kéo dây dẫn điện.
Chỉ một lát xe của Bạch Quả khởi động được ngay. Anh lau tay và lên xe, Bạch Quả bước tới cảm ơn, anh nói: “Có gì đâu? Cô biết nói tiếng Hoa không?”
Bạch Quả dùng tiếng Hoa trả lời: “Sao anh biết chúng tôi là người Trung Quốc?”
Anh cười: “Còn phải hỏi nữa, thì trực giác mách bảo chứ sao, lần sau đừng có quên mang jumper nhé!” Nói xong anh lái xe đi ngay.
Bạch Quả nhìn theo chiếc xe đang chạy đi, hơi thất vọng.
Hà Như và Bạch Quả lên xe, Hà Như cười và hỏi Bạch Quả: “Cậu đoán anh ta khoảng bao nhiêu tuổi?”
Bạch Quả nói: “Đoán tuổi của nam giới thì phải dựa vào mức độ chín chắn, từng trải, mình nghĩ anh ta khoảng 35 tuổi.”
Hà Như cười nói: “Mình cũng đoán khoảng vậy. Anh ta xem ra rất tự tin. Nam giới vượt quá ngưỡng 40, nếu sự nghiệp không thành công thì không có sự tự tin như vậy.”
Bạch Quả nói: “Nói vậy cậu nghĩ anh ta giống như một kẻ thất bại?”
Hà Như cười nói: “Mình không có ý vậy, vả lại việc này chẳng liên quan gì đến chúng mình.”
Nhưng trong lòng cô thì vẫn phảng phất bóng dáng cao lớn của người thanh niên đó, lại còn ánh mắt lạnh lùng của anh ta nữa chứ. Bất giác, cô lại nghĩ tới bức email buổi sáng. Cô khẽ thở dài.