Cuộc sống nhẹ nhàng của Dũng cứ thế tiếp tục, hàng ngày đi làm và "tăng ca" với cả ba cô gái đồng nghiệp. Hắn cũng dành thời gian để đến phòng tập gym, cơ thể khỏe mạnh săn chắc càng thu hút phái đẹp nhiều hơn. Tuy vậy Dũng vẫn không quan tâm tới một ai ngoài nhu cầu tìиɧ ɖu͙©, bởi hắn đang có một kế hoạch.
"Anh quyết định nghỉ việc thật sao?" Vân luyến tiếc hỏi dù bản thân sẽ ngồi vào vị trí mà Dũng để lại.
"Ừ! Anh có việc phải trở về nhà. Khi nào rảnh anh lại xuống thăm."
Dũng quyết định nghỉ việc sau ba năm xa nhà, hắn sẽ trở lại thành phố làm lại từ đầu. Hôm nay là buổi làm việc cuối của hắn, mọi người về sớm để làm một bữa tiệc chia tay nho nhỏ.
"Anh có việc về trước, mọi người cứ tiếp tục nhé!" Hùng nói khi tăng một ở nhà hàng kết thúc.
Bốn người còn lại nhìn nhau đầy da^ʍ ý. Chọn một khách sạn kín đáo, Dũng đưa ba người vào và tiếp tục bữa tiệc.
***
Trở về thành phố, Dũng lập một công ty quảng cáo nhỏ. Nhưng với tài năng và sự chuẩn bị kĩ càng khi còn làm cho Hùng, công ty của Dũng phát triển mạnh mẽ sau một năm hoạt động. Không chỉ riêng lĩnh vực quảng cáo, Dũng còn âm thầm đầu tư vào chứng khoán và bất động sản nên nhanh chóng lấy lại được vị thế cũng như tiền bạc như lúc trước.
Tuy rất giận vì vợ đã phản bội, nhưng khi hoan lạc với các cô gái đồng nghiệp trước đây Dũng nhận ra một điều rằng để mất vợ là do lỗi của chính mình. Các cô gái kia thiếu thốn tìиɧ ɖu͙© nên dễ dàng đến với hắn, nếu hắn buông lời ngon ngọt dụ dỗ thì có lẽ họ cũng giống Phượng, từ bỏ người đàn ông của họ. Nhớ lại những năm tháng còn là vợ chồng, hắn chỉ đáp ứng tìиɧ ɖu͙© cho Phượng một hai lần mỗi tuần. Cứ nghĩ rằng mình chung thủy thì vợ cũng thế mà đâu biết được rằng tuần suất ít ỏi như vậy chẳng thấm vào đâu so với độ tuổi sung mãn của Phượng. Suy nghĩ rất nhiều và Dũng quyết định, thay vì căm ghét thì hắn sẽ giành lại vợ từ tay gã kia.
...
"Alo...mẹ mất rồi anh Dũng ơi..." Người em trai gọi thông báo cho Dũng.
Trở về nhà sau bốn năm cách biệt trong không khí đau buồn nhưng Dũng vẫn được người nhà chào đón niềm nở. Hắn không ngờ rằng mẹ đã giữ kín chuyện tội lỗi năm xưa hắn đã gây ra cho Hoàng Yến.
Dù còn cảm thấy hổ thẹn và không dám gặp mặt con gái, nhưng suốt mấy ngày tang lễ mà không thấy Hoàng Yến làm Dũng không khỏi lo lắng.
"Em có thấy con gái anh đâu không Mạnh?" Dũng hỏi cậu em trai.
Người em trai nhìn Dũng, thở dài rồi nói: "Thiệt tình! Em không biết vì sao anh không về thăm con bé. Từ khi anh bỏ đi, Hoàng Yến ở nhà ông bà nội được vài ngày rồi cũng bỏ đi vì cãi chuyện gì đó với bà nội. Hỏi thì cả hai bà cháu đều không nói, bà nội càng chửi, cháu càng cãi lại rồi không ai nhìn mặt ai, cho tới lúc sắp mất bà còn dặn rằng không được cho con bé tới đám tang của bà nên..."
Mạnh nói tiếp: "Con gái anh không chịu về ở với bà nên em đành đưa con bé tới quán cơm của vợ em, dọn cái gác cho nó ăn ngủ ở đó luôn. Đúng là cha nào con nấy, con bé không chịu lấy bất cứ cái gì của người khác cho, chỉ nhận lương từ việc phụ quán cho tới giờ."
Dũng cảm thấy bản thân mình thật vô tâm, hắn định khi nào đưa tiễn mẹ xong sẽ đi tìm con gái.
"Em mệt quá, chắc về nghỉ một lát rồi tối em qua..." Hiền, vợ của Mạnh xin phép hai anh em.
"Ừ, em về nghỉ đi!"
Dũng nhìn gương mặt mệt mỏi của em dâu nhưng vẫn duyên dáng, cộng thêm thân hình nuột nà gái một con nên dương v*t bí bách của hắn ngóc đầu dậy dù đang trong không khí tang tóc.
"Anh mệt thì cũng đi nghỉ đi..." Mạnh nói với Dũng.
Ngồi một lát nữa rồi Dũng cũng lên lầu tìm phòng nghỉ, nhưng xui xẻo thế nào mà mọi phòng đều có người. Dũng muốn ở một mình cho yên tĩnh, nhớ tới phòng thờ ở tầng trên cùng nên hắn tìm tới.
"Quái!" Dũng buột miệng nói khi mở cửa không được.
Đây là phòng thờ nên không ai khóa cửa làm gì. Hắn nhớ rằng phòng này chỉ có hai chiếc chìa khóa do mẹ và hắn mỗi người giữ một chiếc, thấy khó hiểu nên Dũng lấy chìa khóa của mình mở cửa.
Bên trong có một người đang nằm ngủ, là Hiền, em dâu của hắn. Bên cạnh còn có chiếc chìa khóa còn lại của phòng này, Dũng đoán là mẹ hắn đã đưa lại cho Hiền nên cô nàng mở phòng này để nghỉ luôn chứ không về nhà. Hắn bước vào trong và im lặng ngồi xuống bên cạnh Hiền, khẽ nuốt nước miếng khi bờ ngực của cô em dâu đang phập phồng theo từng nhịp thở.
Bàn tay của Dũng cứ nắm vào rồi duỗi ra mà không dám đặt lên bờ ngực kia. Ngắm một lúc rồi đứng lên đi tới cửa, dù rất ham muốn nhưng Dũng không dám làm liều. Nhưng chưa kịp khép cửa thì có tiếng của Hiền nói vọng ra.
"Ủa...anh Dũng hả?"
"À...ừ, anh tưởng không có ai nên định vào nghỉ một lát... Thôi em ngủ tiếp đi!"
Dũng mừng rơn vì lúc nãy kìm nén được máu liều. Hắn đâu có biết rằng Hiền chưa ngủ, khi nghe thấy tiếng khóa cửa được mở ra nàng đã định lên tiếng vì bất ngờ, nhưng nhớ lại lời của mẹ chồng nói khi giao chìa khóa phòng thờ cho nàng rằng chiếc còn lại Dũng đang giữ. Lúc đó không hiểu thế nào mà nàng lại giả vờ ngủ tiếp, rồi cảm nhận được anh chồng của mình đang xoi từng ngóc ngách trên cơ thể khiến nàng cũng xao động trong lòng.
"Hay là...hay là anh cứ nghỉ ở đây cũng được, bên dưới ồn ào lắm." Hiền nói.
Dũng hí hửng quay lại nằm ngay bên cạnh em dâu nhưng cố làm bộ mặt vô cảm, cả hai im lặng không nói. Nghĩ mãi mà không có cách gì để bắt chuyện, Dũng nhìn qua cô em dâu đang nhắm mắt cố ngủ, hắn làm liều:
"Em gối đầu lên tay anh cho dễ ngủ này..."
Dũng nói xong mới thấy mình hồ đồ, nhưng Hiền nói một câu làm hắn hứng khởi hẳn lên:
"Ai thấy thì không hay đâu anh..."
Dũng liền bật dậy đi tới bấm chốt khóa cửa rồi quay lại nằm bên cạnh Hiền.
"Giờ không còn ai mở cửa được nữa..." Dũng vừa nói vừa đưa tay tới cho Hiền gác đầu lên.
Hiền ngượng ngùng nhưng rồi cũng miễn cưỡng nằm im bên cạnh hắn. Thấy cô em dâu không phản ứng, Dũng biết nàng đã bật đèn xanh, không ngần ngại đưa tay lên tóm lấy quả bưởi căng tròn của Hiền.
"Ứ...anh làm gì vậy...!" Hiền bất ngờ nên đẩy tay Dũng ra.
Dũng liền chồm tới nằm đèn lên người Hiền rồi hôn ngấu nghiến vào bờ môi ngọt lịm, không để nàng lên tiếng chống cự. Hiền ngọ ngoạy xoay đầu liên tục nhưng không thoát được cái miệng của Dũng, môi nàng cứ bị môi hắn chiếm lấy không rời. Giãy giụa một lát không được nên Hiền nằm im, mắt nhắm chặt vì hai quả bưởi đang bị tay Dũng tóm gọn.
Thấy có vẻ êm xuôi, Dũng rời môi Hiền ra rồi hôn dần xuống cổ nàng, tay vẫn không ngừng xoa nắn bầu ngực của cô em dâu, còn chân hắn đang tách hai chân đang khép chặt của Hiền ra rồi chen vào giữa. dương v*t cứng ngắt trong quần đè lên bờ mu mềm mại của nàng, cách vài lớp vải nhưng trong tình huống vụиɠ ŧяộʍ thế này vẫn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực độ.
Hiền không la lối chống cự mà chỉ có tiếng thở mạnh vang lên. Dũng tốc áo của nàng lên tận cổ, miệng liền ngoạm lấy quả bưởi ngon tuyệt vừa hiện ra.
"Ưʍ..." Hiền đưa tay lên miệng ngăn tiếng rên sung sướиɠ.
Bú ʍúŧ một lúc lâu làm em dâu đờ đẫn vì sướиɠ, Dũng đưa tay xuống cạp quần của nàng. Nhưng dường như con chút lý trí, Hiền ngồi dậy đẩy Dũng ra thật mạnh, nàng không nói gì mà chỉnh lại áo quần rồi bỏ đi.
"Em về nhà nghỉ, anh cứ ở đây tự nhiên...!" Hiền nói rồi khép cửa.
Luyến tiếc nhìn em dâu rời đi nhưng Dũng biết vẫn còn cơ hội, hắn nằm luôn tại đó nghỉ ngơi.
Vài ngày sau, lo hậu sự cho mẹ xong Dũng mới đi tìm Hoàng Yến. Quán cơm cách khá xa nhà của vợ chồng Mạnh, ban ngày Hiền đến bán tới chiều thì về nhà, còn ban đêm Hoàng Yến ở đó một mình. Đứng trước cánh cửa sắt khép hờ, Dũng tiến lại nhòm vào trong. Hiền đang dọn dẹp chuẩn bị để ngày mai bán lại, ngại ngùng khi thấy Dũng đứng bên ngoài nhưng rồi cũng tới mở cửa mời hắn vào.
"Anh tới tìm Hoàng Yến..." Dũng nói.
"Dạ... Con bé đi chơi với lớp vài ngày nữa mới về, anh vào trong ngồi chơi..." Hiền đáp lại và lấy nước mời Dũng.
Cô em dâu duyên dáng làm Dũng nhớ lại hôm trước, trong quán chỉ có hai người nên hắn liều lĩnh lần nữa.
"Cảm ơn em đã chăm sóc con anh bấy lâu nay, anh không biết phải đền đáp thế nào..." Dũng nói trong khi tay hắn đã nắm lấy bàn tay mềm mại của Hiền.
Hiền cố rụt tay lại nhưng không được, nàng đỏ mặt nói: "Dạ có gì to tát đâu anh, con bé tự túc mọi thứ, có thiếu thốn cũng không xin hay nhận cái gì của ai..."
Dũng được đà làm tới, hắn kéo Hiền ngồi lên đùi mình rồi hôn lên môi nàng.
"Ưʍ...anh...cửa..." Hiền cố nói.
Dũng hớn hở bước đến kéo cửa sắt khóa luôn ở bên trong rồi quay trở lại với cô em dâu. Tiếp tục chỗ dang dở bữa trước, đẩy Hiền chống tay lên bàn ăn dành cho khách, còn hắn đứng phía sau tuột quần của nàng xuống ngang đùi. Âʍ ɦộ của Hiền đã ẩm ướt nên Dũng cầm dương v*t đẩy vào luôn.
"Aa..." Hiền sung sướиɠ thốt lên khi thứ to lớn kia tách người nàng ra rồi chui vào.
Cũng như Dũng trước đây, em trai hắn khá nhạt nhẽo trong chuyện vợ chồng, Mạnh chỉ miễn cưỡng làm cho xong nhiệm vụ. Tồn đọng lâu ngày nên Hiền đã buông thả bản thân với anh chồng điển trai và phong độ.
Sung sướиɠ với từng cú thúc mạnh mẽ của Dũng, Hiền gục người lên bàn vì chưa bao giờ có được cảm giác tột đỉnh như thế này. Chồng của nàng chỉ qua loa với một tư thế truyền thống suốt mười mấy năm nay. âm đ*o nàng co tắt từng cơn khi kɧoáı ©ảʍ dâng trào.
"Á...ưʍ..." Hiền phải tự cắn vào tay để ngăn tiếng la của chính mình.
Dũng dừng lại vuốt ve bờ mông căng tròn của em dâu sau gần chục phút dập như vũ bão, hắn cũng thấm mệt nhưng vẫn kìm lại không xuất tinh, cố để dành lại chiến thêm hiệp nữa với mục đích làm cho cô em dâu mê mệt khúc thịt của mình.
"Hình như lúc nãy em nói anh ngồi chơi..." Dũng khi bắt gặp ánh mặt e thẹn của Hiền.
Kéo chiếc ghế tới và ngồi xuống cạnh bàn giống như ngồi ăn cơm, Dũng cầm dương v*t to lớn vẫn cứng ngắt chỉa lên như ra hiệu. Hiền hiểu ý quay lưng về phía Dũng rồi ngồi lên đùi hắn, dương v*t tiếp tục chui vào cửa động ướt đẫm d*m thủy. Nàng từ từ hạ người xuống cho tới khi ngồi hẳn trên đùi hắn, dương v*t của anh chồng đã nằm trọn trong người mình.
dương v*t mới lạ và tư thế mới lạ, Hiền sung sướиɠ bất tận khi bầu ngực căng mọng lại nằm trọn trong tay Dũng, nàng khép chân thật chặt như muốn nuốt luôn khúc thịt kia vào trong tử ©υиɠ mình. Hiền nhẹ nhàng chuyển động mông tròn, âm đ*o nuốt vào rồi nhả khúc thịt kia ra liên hồi. Kɧoáı ©ảʍ tràn tới, nàng nhấp nhổm mạnh hơn, tiếng da thịt chạm nhau vang lên to dần.
"Ưʍ..." Hiền cắn chặt răng lêи đỉиɦ lần nữa.
"A..." Dũng cũng xuất tinh cùng với nàng.
Hiền ngả đầu ra sau tựa vào vai Dũng, mắt lim dim tận hưởng khoái lạc khi âm đ*o nàng vẫn còn đang ngậm khúc thịt kia đang thu nhỏ dần.
"Anh chồng...mất nết..." Hiền nũng nịu với Dũng.
"Em dâu...hư thân..." Dũng cười đáp lại.
Hiền ngượng ngùng không dám nhìn hắn nữa nhưng vẫn ngồi im, dương v*t hắn vẫn còn trong người nàng. Im lặng một lúc, Hiền ngồi dậy mặc lại quần và không quên dặn dò: "Anh...chuyện này đừng để ai biết nhé...!"
Dũng mỉm cười gật đầu rồi nói: "Em cũng đừng cho Hoàng Yến biết anh có tới đây...anh muốn tạo bất ngờ..."Dũng nói thế nhưng thật ra là vì hắn cũng chưa đủ tự tin để gặp lại con gái.
Hiền cũng mỉm cười đồng ý, cuộc tình vụиɠ ŧяộʍ vừa rồi đã giải tỏa được ham muốn kìm nén bấy lâu trong người, nàng không giấu được nụ cười thỏa mãn trên gương mặt dù chỉ còn một mình trong quán.
...
Dũng trở về chuẩn bị cho công việc sắp tới nhưng vẫn trông ngóng con gái. Con bé sống khép kín với người thân nên Hiền cũng không biết rõ tình hình thế nào. Điều đó càng làm cho Dũng lo lắng rằng Hoàng Yến căm ghét hắn, bản thân đã hại đời con gái còn vô trách nhiệm để cô bé sống lẻ loi suốt mấy năm trời, Dũng thấy mình không còn tư cách gì để đối diện với Hoàng Yến.
Đắn đo mãi rồi Dũng cũng quyết định phải gặp lại con bé, hắn chạy tới trước cổng trường của Hoàng Yến chờ đợi. Ngồi lỳ suốt vài tiếng cuối cùng cũng tới giờ tan học, Dũng căng mắt tìm kiếm một bóng hình trong hàng trăm học sinh đang tiến ra. Tuy biết rằng Hoàng Yến sẽ thay đổi rất nhiều, khó nhận ra nhưng Dũng đã để ý rất kỹ và chắc chắn rằng những tà áo dài thướt tha kia không có ai là con gái mình.
Học sinh thưa thớt dần làm Dũng lo lắng, hắn không chờ đợi được nữa nên đi vào trong sân trường tìm kiếm luôn. Nhìn lướt qua sân trường một lượt, Dũng không thấy nữ sinh nào còn ở lại, ngay lúc đó tiếng ồn ào từ bãi giữ xe làm hắn chú ý và tiến lại.
Hàng chục học sinh cả nam lẫn nữ đứng thành vòng tròn nên Dũng không thấy rõ được ai đang bị vây ở giữa.
"Đồ nhà quê nghèo rách mà còn chảnh hả mày... Nhà quê còn mồ côi..."
"Xé áo nó đê..."
Roạt...
"Á..."
... Những tiếng chửi bới nhắm vào một học sinh rồi sau đó là tiếng quần áo bị xé rách cùng tiếng của nữ sinh vang lên.
Dũng chen mãi mới thấy được cảnh bên trong, một nữ sinh đang ôm cặp trước ngực che chắn cơ thể vì tà áo dài đã bị đám kia xé rách làm đôi, bờ lưng trần phơi bày làm đám con trai hú lên như tinh tinh vào mùa động đực. Đám con gái là thủ phạm xé chiếc áo của nữ sinh kia cũng cười khoái trá rồi lại lao vào cố giật lấy chiếc cặp của cô bé.
"DỪNG LẠI!" Dũng gầm lên rồi lao vào.
Bốn năm đủ để Hoàng Yến thay đổi tới mức người khác không phân biệt được, nhưng với Dũng thì khác, hắn nhận thấy cô bé kia rất giống con gái mình bốn năm trước. Ở độ tuổi dậy thì phát triển mạnh mẽ nên con gái hắn sẽ thay đổi nhiều, nhưng là thay đổi nhiều chứ không phải thay đổi hoàn toàn, những đường nét trên gương mặt xinh đẹp kia vẫn còn lưu lại nên một người cha như Dũng hoàn toàn có thể nhận ra được.
Dũng đứng chắn ngang với nét mặt giận dữ, đám học sinh thấy có nên nhanh chóng tản ra rồi bỏ đi, để lại hai người bất động nhìn nhau.
Cô bé đúng là Hoàng Yến, hắn không thay đổi nhiều nên cô bé dễ dàng nhận ra, chỉ là quá bất ngờ nên không phản ứng gì. Còn Dũng đứng lặng im không bước tới thêm, hắn đang dằn vặt lòng mình vì đã để con gái phải khổ sở thế này.
"B...ba...!" Hoàng Yến khó khăn lên tiếng, cô bé nhào tới ôm chặt Dũng mặc kệ chiếc cặp rơi xuống để lộ ra nửa thân trên trần trụi chỉ còn chiếc áo ngực che chắn.
Dũng run run ôm chặt con gái, đôi mắt của hắn ngấn nước, nước mắt của một người đàn ông. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hắn cởϊ áσ đang mặc khoác lên cho Hoàng Yến, trên người hắn còn lại chiếc áo thun ba lỗ.
"Con..." Dũng nói không nên lời vì vẫn còn run run, lúc này với hắn như vừa tìm lại được báu vật vô giá bị mất bấy lâu.
Hôn lên trán con gái rồi lại ôm chặt lấy cô bé.
"B...ba...mình về đi..."
Dũng mỉm cười gật đầu đồng ý, Hoàng Yến nắm tay hắn kéo đi thật nhanh, cô bé muốn tụi kia thấy rằng mình không phải đứa mồ côi. Dũng hiên ngang đi bên cạnh con gái, Hoàng Yến cũng không hề xấu hổ dù vừa bị nhục mạ. Đám học sinh bắt nạt Hoàng Yến vẫn còn tụ tập bên ngoài cổng trường, đang hí hửng bàn chuyện hôm khác chặn đánh cô bé thêm lần nữa thì phải nín bặt vì hai người đang đi ra. Bên cạnh cô gái mà chúng vừa phỉ báng là một gã điển trai và cơ bắp. Dũng siêng năng luyện tập nên có được thân hình vạm vỡ, đủ để uy hϊếp tinh thần của đám con trai choai choai, còn vẻ nam tính phong độ của hắn cũng làm hạ hỏa sự ganh ghét với Hoàng Yến trước đó của đám con gái mới lớn.
Dũng dẫn Hoàng Yến lên xe hơi đậu gần đó, chạy tới một đoạn rộng rãi rồi dừng lại. Lúc này Hoàng Yến mới bật khóc và chồm qua ôm chặt hắn, cô bé khóc thật lớn như một đứa trẻ mặc dù lúc nãy bị bắt nạt và xé rách cả áo mà không hề khóc một tiếng.
"Huu...ba ơi...!"
Dũng chỉ ôm chặt và hôn lên trán Hoàng Yến mà không nói gì. Nỗi lo con gái căm ghét hắn đã tan đi khi cô bé đang ôm chặt hắn, nhưng nỗi dằn vặt vì bản thân đã để con gái phải khổ cực lại càng tăng lên.
Hai cha con ôm nhau thật lâu, Hoàng Yến cũng đã ngừng khóc mà chỉ còn nấc nhẹ.