Edit: Bối Xu
Trung thu vừa qua, vài ngày sau đó trời liên tục có mưa thu. Phóng tầm mắt nhìn ra xa, mặt đất đã mọc từng cụm cúc thưa thớt, ngay cả khi gió thổi cũng mang đến một chút độ ẩm thanh mát.
Hôm nay được hôm trời quang mây tạnh, mái ngói Đông cung được gột rửa nhìn như mới. Từ Uyển Như ngồi ngay ngắn trước gương, tinh tế vẽ mày thoa phấn, tô son đỏ như màu anh đào.
Thị nữ thân cận của nàng ta luôn miệng tán dương "Nương nương quả là quốc sắc thiên hương, cũng khó trách Thái tử điện hạ sủng ái người như vậy, có đồ gì tốt liền đưa cho nương nương dùng trước."
Từ Uyển Như nghe thị nữ nịnh hót lơ đễnh cười một tiếng "Được sủng ái cũng có tác dụng gì, chẳng phải vẫn kém người kia một bậc, mỗi ngày đều phải đến chỗ Thái tử phi thỉnh an sao? Trước kia ở trong nhà đều là người khác đến thỉnh an ta, bây giờ lại phải nhìn sắc mặt người khác hành động."
Nói xong, Từ Uyển Như nhíu mày liễu "Đem cây trâm khảm cánh bướm vàng trên đầu ta xuống, tránh cho nàng ta nói ta dùng một đống vàng ngọc, vượt quá giới hạn."
Như Ý không dám nhiều lời, nhanh chóng đem cây trâm kia gỡ xuống, cẩn thận đặt lại vào trong hộp.
Trang điểm xong, Từ Uyển Như theo thường lệ đi đến chính điện thỉnh an chính thê. Nàng ta đeo lên bộ mặt ngây thơ, ánh mắt sáng rực, khuôn mặt tươi cười. Mở miệng ra là lập tức gọi một tiếng "tỷ tỷ", dụ dỗ Thái tử phi vui vẻ không thôi. Ngồi một lát, ánh mắt Từ Uyển Như nhìn vào túi hương bên người Thái tử phi, ánh mắt hiện lên một tia tính toán.
"Từ lương đệ đang nhìn cái gì vậy?" Thái tử phi cười hỏi.
Trong lòng Từ Uyển Như đã tính kế xong, bụm miệng cười nói "Thϊếp đang nhìn túi hương bên hông tỷ tỷ. Mùi hương đó vô cùng đặc biệt nên trong lòng có chút hiếu kỳ."
Thái tử phi cũng không suy nghĩ nhiều, nàng sờ túi hương thêu cá chép bạc bên hông giải thích "Đây là túi hương nhà mẹ đẻ bổn cung đưa tới, không mua được ở nơi nào đâu. Nếu muội thích, trong phòng bổn cung còn hai cái mới, lát muội về sẽ cho người đưa tới."
Từ Uyển Như thè lưỡi như rắn độc, cười nói "Vậy thϊếp cảm ơn tỷ tỷ trước."
Gió thu lại nổi lên, cuốn theo lá vàng trên mặt đất, mang theo hương quế thoang thoảng, thổi về hướng hoàng cung.
Hôm nay khó khăn lắm Từ Nam Phong mới có một ngày rảnh rỗi để xuất môn gặp một người.
Diệp Tiểu Bưu đứng trước một gian phòng trang nhã ở quán trà. Đứng cạnh hắn còn có một nam tử trung niên. Hơn mười năm chưa gặp, tiểu nhị ở hiệu cầm đồ năm đó đã trở thành một nam tử trung niên, dáng đi như hổ, ánh mắt cũng có sự thông minh, từng trải. Vừa nhìn thấy Từ Nam Phong mặc quần áo đơn giản nhưng khí chất xuất trần, hắn liền biết đây là khách quý, vội vàng khom người hành lễ.
Diệp Tiểu Bưu đẩy Lý Chi Niên một cái, ân cần nói "Biểu muội, đây chính là Lý huynh, bây giờ đã là Lý chưởng quỹ."
Nói xong hắn lại trình lên một quyển sổ ghi chép cũ kỹ "Gia phả Từ gia ở chỗ cha muội, ta tốn hết công sức cũng chỉ có thể lấy được một phần này. Còn có gia phả của Diệp gia ở huyện. Chỉ là Huyện lệnh đại nhân có lời, trước cuối năm phải đem trả lại."
Từ Nam Phong mở gia phả Từ gia, phát hiện có một tờ bị thiếu. Tờ giấy ghi thê tử nguyên phối của Từ Vị là Diệp nương đã sớm bị mất.
Nhìn quyển sổ của Huyện lệnh, văn tự ghi chép về quan hệ của Từ tú tài và Diệp thị cũng bị tô xóa sạch sẽ.
Nàng nhíu mày hỏi "Gia phả của huyện không trọn vẹn sao?"
"Cái này..." Diệp Tiểu Bưu thấp thỏm nói "Không dám lừa gạt muội. Thời điểm ta lấy được quyển sổ, nó đã thành như vậy."
Từ Nam Phong trầm tư một lúc, liền biết chuyện này quá nửa là do Từ Vị và Trương thị động chân động tay trước nàng một bước. Nhìn thấy Lý Chi Niên vẫn còn ở đây, Từ Nam Phong cũng không tiện nhiều lời. Nàng khép quyển sổ ghi chép nói "Đã biết, ngươi đi ra ngoài trước. Diêu công tử sẽ đưa đồ đã hứa cho ngươi."
Từ Nam Phong mỉm cười, dang tay làm dấu mời với Lý Chi Niên, ôn hòa nói "Lý trưởng quỹ và ta là đồng hương, không cần câu nệ. Ta chỉ muốn mời ngươi ngồi xuống uống chén trà ấm người thôi."
"Thảo dân không dám. Thỉnh nương nương để thảo dân đứng." Lý Chi Niên là một kẻ rất biết nhìn thời thế, hắn cười nịnh nọt, khách sáo nói "Lần đầu tiên gặp gỡ nương nương vẫn chỉ là một tiểu oa nhi. Hơn mười năm đã qua, nương nương lên như diều gặp gió, thảo dân cũng chỉ là thân liễu già."
"Năm đó lúc cha ta đề tên lên bảng vàng, chưởng quỹ đã từng thấy ông ta chưa?"
"Đã thấy rồi. Lệnh tôn cưỡi một con tuấn mã trắng đeo hoa đỏ, tay cầm trạng nguyên lệnh, quất ngựa dạo phố, rất có tiền đồ."
Từ Nam Phong hình như đang suy nghĩ điều gì, nàng gật đầu, đẩy chén trà nóng đến trước mặt hắn, nói thẳng "Ta cũng không vòng vo nữa. Lần này khó lắm mới mời được chưởng quỹ tới là có chuyện muốn trao đổi."
"Mời Vương phi nói, thảo dân sẽ cố hết sức hoàn thành."
Người làm ăn thường rất khôn khéo giỏi giang. Vì chưa hoàn toàn tín nhiệm người trước mắt, Từ Nam Phong cũng không đem toàn bộ kế hoạch của mình tiết lộ cho Lý Chi Niên, chỉ thoái thác nói "Không lừa gạt ngươi, sính lễ lúc ta lập gia đình có một biệt uyển, trong đó đều là núi giả ao lớn. Ta vốn muốn dùng nó để kinh doanh, hàng năm sản xuất một ít đồ, vừa có thể làm cống phẩm, lại có thể đổi một ít đồ gia dụng, nhưng khổ nỗi không tìm được người thích giúp một tay. Sau đó ta lại nghe biểu ca nhắc đến Lý chưởng quỹ rất thông minh lại có khả năng. Ta nghĩ chúng ta là đồng hương, liền có ý định mời Lý chưởng quỹ đến giúp đỡ một tay."
Lý Chi Niên nghe xong vừa mừng vừa sợ, vội vàng hỏi "Ối, Vương phi đề cao thảo dân rồi! Tiểu nhân chỉ là một gã chưởng quỹ không có danh tiếng ở thành Lạc Dương, làm ăn buôn bán cũng không tốt, chỉ cầu ấm no, làm sao có thể đảm nhiệm được chức trách nặng nề như vậy."
Năng lực kinh doanh của hắn như thế nào Từ Nam Phong thật sự không để tâm. Nàng chỉ đang nghĩ đến việc giấu Lý Chi Niên ở một nơi mà Từ Vị không thể tìm được.
Biệt uyển kia ở huyện Thúy Cảnh, cách thành Lạc Dương hơn 100 dặm. Ở đó có một đống việc chưa làm xong, lại không có một ai tiến đến hỏi thăm, quả thật là một địa điểm tốt để giấu người.
Từ Nam Phong thổi nguội trà, nói "Thù lao một năm bốn mươi lượng. Nếu ngươi kinh doanh tốt, cuối năm sẽ có thêm tiền thưởng. Quyết định của chưởng quỹ ra sao?"
Bốn mươi lượng!
Lý Chi Niên làm công ở một hiệu cầm đồ nhỏ của một vị đại gia ở Đông thành, một năm chỉ kiếm được mười lăm lượng bạc. Hiện nay có người sẵn sàng cho hắn thù lao gấp bội, như vậy cuộc sống của vợ con cũng có thể tốt hơn, hắn cũng không có lý do gì để từ chối.
"Nhận được sự tín nhiệm của Vương phi, tiểu nhân chắc chắn sẽ cúc cung tân tụy, dù chết cũng không chối từ."
Từ Nam Phong cười ra tiếng "Chưởng quỹ nói quá lời rồi. Còn một chuyện nữa, ngươi có thể đem vợ con đến đó ở tạm nhưng không thể nói chuyện ngươi sẽ chuyển đến biệt uyển với bất kỳ ai khác. Dù sao thân phận của ta cũng có nhiều cố kỵ. Về việc làm ăn, ngươi có thể dùng bồ câu đưa thư hoặc để người thân cận truyền lời cho ta. Chưởng quỹ chỉ việc an tâm chăm sóc biệt uyển là được, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi."
Như vậy là phải tiến hành bí mật rồi. Lý Chi Niên rất nhanh đoán được ý nàng, khom người đáp "Tiểu nhân đã rõ, tuyệt đối không rời khỏi biệt uyển."
Từ Nam Phong dặn dò hắn thêm một ít chuyện. Cho đến lúc ánh tà dương ngả về tây, toàn bộ công việc đều được nói rõ ràng.
Trên đường về phủ, phố vừa lên đèn. Từ Nam Phong xốc màn che nhìn ra đường. Thành Lạc Dương chìm trong một ánh đèn vàng đỏ, vừa náo nhiệt lại phồn hoa.
Diêu Dao đang điều khiển xe ngựa, bỗng nhiên mở miệng hỏi "Kế hoạch của ngươi, ngươi đã cùng Lưu Hoài thương lượng chưa?"
Phản ứng đầu tiên của Từ Nam Phong là: Vì sao phải thương lượng cùng chàng?
Những việc như thế này chỉ là chuyện nhỏ, nàng có thể tự mình giải quyết, về cơ bản không phải làm phiền đến Kỷ vương.
Sau đó nàng nghĩ lại, Kỷ vương và nàng là người một nhà, mọi chuyện xin ý kiến của chàng cũng không phải chuyện gì quá phiền.
Nàng cười nói "Việc này tự ta có thể tự xử lý, cũng không muốn để chàng quan tâm. Huống hồ, dù ta không nói gì, ngươi cũng sẽ báo lại cho chàng."
"Ta nói cho hắn biết và việc ngươi chủ động nói cho hắn biết là hai việc khác nhau."
"Vì sao không giống nhau?"
Diêu Dao vung vẩy roi ngựa, cười hì hì nói "Hắn nhìn thấy ta liền ghét bỏ, nhìn thấy ngươi lại vô cùng vui vẻ. Đương nhiên là không giống."
Từ Nam Phong cười ha ha hai tiếng.
Chẳng hiểu vì sao nàng chợt nhớ đến tháng ba đó ở ven hồ dưới chân núi Giao Lãng, Kỷ vương từng thành thật thẳng thắn nói cho nàng biết việc ca cơ trong phủ. Chàng từng nói "Ta chính miệng nói cho nàng biết, dù sao cũng tốt hơn việc nàng biết chuyện từ miệng người khác."
Là bản thân nàng quá mức tự tin cho mình là đúng, quá coi thường chàng?
Từ Nam Phong có chút lo lắng, lại không để ý rằng địa vị của Kỷ vương trong lòng càng ngày càng lớn.
Trở về phủ vừa lúc dùng bữa tối. Đối với chuyện nàng ra ngoài cả ngày, Kỷ vương cũng không hỏi nhiều, chỉ ôn hòa phân phó thị nữ mang lên một chén nước đường hương quế cho Từ Nam Phong giải khát.
Đối với việc này, Từ Nam Phong đã sớm hình thành thói quen. Mỗi lần trở về, Kỷ vương đều chuẩn bị trước cho nàng điểm tâm ngon hoặc nước canh, cẩn thận phục vụ nàng.
Từ Nam Phong ăn đồ ăn được Kỷ vương chuẩn bị, trong lòng lại có chút buồn phiền. Nàng không biết trong tương lai, khi cục diện thái bình, cô nương nhà ai sẽ kề cận bên hắn.
Dùng xong bữa tối, Từ Nam Phong buông đũa, nhỏ giọng nói "Thiếu Giới, ta muốn cùng chàng đi dạo một chút."
Hiếm có dịp nàng chủ động, Kỷ vương hơi giật mình, cười hiền nói "Như vậy thật tốt."
Ngay cả Diệp nương cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng, yên lặng rời đi, trong lòng nghĩ thầm: con gái của mình đã thông suốt rồi.
Hai người chậm rãi đi đến đình ở giữa. Trong ao sen đã có mấy chiếc lá vàng, còn có mấy nhánh dài biến thành đài sen đứng thẳng trên mặt nước, mặt nước dập dờn, phản chiếu bầu trời đầy sao và ánh trăng lung linh.
"Tối nay thật nhiều sao, ánh trăng cũng rất đẹp." Một tay Từ Nam Phong nắm lấy tay Kỷ vương, một tay không an phận lắc lư, mở miệng nói một câu vô vị.
"Thật không?" Trước mắt Kỷ vương là một mảnh tối đen mờ nhạt. Dải lụa che mắt lưu lại mùi thuốc hòa quyện với mùi hoa quế làm say lòng người.
Kỷ vương nghiêng đầu, nhẹ giọng nói "Phu nhân đứng trong ánh trăng, nhất định rất đẹp."
Lời tình tứ nói ra làm nàng không kịp đề phòng, Từ Nam Phong nghẹn lời, đành cầm lấy hạt châu nhỏ trong l*иg ngực nghịch.
"Đừng đột ngột nói ra những lời như vậy." Đứng trước mặt Kỷ vương, Từ Nam Phong cảm giác mình bị lời kia đánh bại, nội tâm tĩnh lặng của nàng dễ dàng bị Kỷ vương quấy tung lên, làm nàng không biết ứng phó ra sao.
Kỷ vương thích nhất là nghe được giọng điệu không biết làm sao mới tốt của nàng, mềm nhũn như đệm thịt của mèo con. Hắn cười nói "Chỉ một câu này mà nàng đã không chịu nổi? Nàng là phu nhân của ta, ta làm gì với nàng cũng được."
Từ Nam Phong đã quên mục đích lúc đầu gọi Kỷ vương đi tản bộ. Nàng cảm giác chóng mặt, ngây ngốc hỏi "Chàng còn muốn làm gì với ta?"
Kỷ vương bỗng dưng dừng bước.
Từ Nam Phong quay đầu, nhìn thấy Kỷ vương đang đứng một mình dưới ngọn đèn dầu, lẳng lặng nhìn về hướng nàng mỉm cười.
Nụ cười kia thâm trầm, rất giảo hoạt, lại hết sức nghiêm túc.
Đột nhiên Từ Nam Phong có dự cảm không tốt. Lời hắn nói ra nhất định làm người ta xấu hổ đỏ mặt.
Quả nhiên một khắc sau, Kỷ vương nói "Ta muốn hôn nàng, được không?"
"Đương nhiên không thể!" Từ Nam Phong không cần nghĩ ngợi, ngay lập tức trả lời. Nàng nhớ lại nụ hôn ngoài ý muốn ở trên giường hôm đó, mặt không kìm được đỏ ứng, giọng nói có phần cao hơn.
Sắc mặt của Kỷ vương vô cùng ảm đạm.
Hắn yên lặng một lát, khổ sở nói "Không muốn sao." Dứt lời, Kỷ vương xoay người ra chỗ khác, cả bóng lưng hắn đều nói lên hai chữ "thương tâm".
Chẳng biết vì sao, tâm của Từ Nam Phong như bị nhéo một cái, nàng tiến lại, vỗ vai Kỷ vương một cái, nhỏ giọng dò xét "Chàng không vui?"
Giọng Kỷ vương buồn buồn "Không có chuyện gì."
Ở đâu ra dáng vẻ không có chuyện gì? Từ Nam Phong nhìn Kỷ vương một cái, không kìm lòng được lại nhìn thêm một cái nữa, một lát sau, nàng hít một hơi, kéo tay áo hắn.
"Được rồi, một cái thì một cái." Nàng nhỏ giọng nói.
Kỷ vương chợt quay mặt lại, dải lụa che mắt hắn bị gió thổi tung lên một độ cong duyên dáng, vội vã hỏi lại "Thật sự? Nàng đồng ý?"
".... Chàng hỏi lại, ta sẽ không muốn nữa."
Kỷ vương mỉm cười, duỗi tay sờ gương mặt nàng. Sau đó hắn ôn nhu nâng cằm nàng lên, đặt xuống một nụ hôn.
Vì Kỷ vương không nhìn thấy, hắn hôn có chút lệch, nụ hôn rơi xuống gò má Từ Nam Phong.
Kỷ vương điều chỉnh vị trí, cúi người định hôn lại lần nữa...
"Ha ha ha, vừa rồi trên đường ta đυ.ng phải xe ngựa của Từ thượng thư đang vội vàng chạy vào cung. Lưu Hoài, ngươi đoán thử xem chuyện gì xảy ra... Á!!!"
Diêu Dao ở khúc quanh hành lang tùy tiện xông tới. Hắn bỗng khựng lại, ngây ra như phỗng.
Từ Nam Phong lập tức đứng cách Kỷ vương một trượng, đỏ mặt giả bộ đang ngắm phong cảnh xung quanh.
Kỷ vương lặng lẽ xoay người, thân ảnh của hắn ẩn trong bóng tối, nở nụ cười làm người ta lạnh sống lưng, mở miệng gằn từng chữ "Tiểu, Dao, Nhi."
Sống lưng Diêu Dao lạnh toát, mồ hôi vã ra như nước.