*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit+Beta: 明明Lục Tranh và Tả Thiệu Khanh yên lặng nằm ở trên giường, dù cho bây giờ không phải là buổi tối, hai người cũng không có ý định muốn đứng dậy.
“Thật sự không thể tưởng tượng nổi… trong này đang thai nghén con của chúng ta sao?” Lòng bàn tay Lục Tranh mang theo độ ấm cực nóng, dán lên da thịt Tả Thiệu Khanh mò qua mò lại.
Tả Thiệu Khanh tâm tình phức tạp, làm nam nhân mười mấy năm, bỗng nhiên có một ngày phát hiện bản thân vậy mà có thể mang thai giống như nữ nhân, đó là việc kinh hãi bao nhiêu.
Nếu không phải từng thấy thân thể Lục Tranh, biết bản thân là nam nhân thật sự, y cũng sắp hoài nghi bản thân từ nhỏ giới tình đã bị nghĩ sai.
Nhưng vừa nghĩ tới bụng mình sẽ từng ngày biến lớn, bên trong có thứ sẽ dần dần lớn lên, Tả Thiệu Khanh liền sởn hết cả gai ốc.
Chẳng qua những cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là… y phải làm sao sinh nó ra?
Y không biết nữ nhân là làm sao sinh đứa nhỏ, thậm chí ngay cả cấu tạo thân thể nữ nhân cũng không biết, y không tin trên người mình có chỗ có thể thuận lợi sinh thứ trong bụng ra.
Tưởng tượng như vậy, trán Tả Thiệu Khanh liền đau, y nên thừa dịp thứ trong bụng chưa lớn lên thì lấy ra?
Nhưng, đó là đứa nhỏ của y, là đứa nhỏ của y và Lục Tranh, thậm chí có thể chính là bảo bối ông trời ban cho y và Lục Tranh, y làm sao cam lòng?
“Anh nói, em tại sao sẽ như vậy?” Tả Thiệu Khanh hoài nghi lúc bản thân sống lại được ông trời sắp đặt một con đường, nếu không sao sẽ xảy ra chuyện không thể tưởng tượng như thế?
“Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể là vấn đề ở quả kia, chỉ là không nghĩ tới thứ đó không chỉ tăng tiến công lực còn có thể thay đổi thể chất của con người.”
Lục Tranh lý trí hơn một chút, tính toán thời gian, Tả Thiệu Khanh hẳn là giữa đường đi đến nước Hỏa La thì có, hơn nữa chắc là sau khi y ăn quả đỏ kia.
Tả Thiệu Khanh trở mình, đối mặt với Lục Tranh, đặt bàn tay lên vùng bụng bằng phẳng cứng rắn của Lục Tranh: “Anh cũng đã ăn, vậy có phải có nghĩa là anh trong này cũng có thể thai nghén một sinh mệnh?”
Lục Tranh cả người căng thẳng, ôm y nói: “Ta chẳng qua chỉ ăn một miếng nhỏ, có lẽ là không có hiệu quả?” Cho dù có, hắn cũng sẽ không có cơ hội này.
Tả Thiệu Khanh duỗi ra ngón tay chọc chọc: “Không thử một chút sao biết được?” Dựa vào cái gì y phải trải qua loại chuyện trái với học thuyết như vậy, mà Lục Tranh lại ngồi mát ăn bát vàng?
Phải biết rằng đứa bé này tương lai nhất định là họ Lục.
Lục Tranh cầm chặt tay y, cầm đến bên miệng hôn, nhắc nhở y: “Chúng ta hiện tại phải hay không nên trước nghĩ một chút vấn đề bụng của em?”
Tâm tình hai người hơi hồi phục, bắt đầu chính thức suy nghĩ chuyện này.
Không hề nghi ngờ, chuyện Tả Thiệu Khanh mang thai tuyệt đối không thể lộ ra ngoài, bằng không người trong thiên hạ chỉ sẽ nói y thành yêu ma quỷ quái, dù bản thân thế lực mạnh cũng ngăn cản không được miệng trong thiên hạ.
“Nếu không…không cần được không?” Vừa nghĩ tới bản thân giống như nữ nhân ưỡn bụng lớn, Tả Thiệu Khanh không cách nào tiếp nhận.
Lục Tranh nâng cằm y cùng y mặt đối mặt, ánh lửa lập lòe nghiêm trọng nói: “Em dám?”
“Không phải anh sinh anh đương nhiên thoải mái.” Tả Thiệu Khanh đẩy tay hắn ra, vội gào lên nói: “Đợi bụng lại lớn chút nữa, em làm sao ra ngoài gặp người? Tương lai dù cho thuận lợi sinh ra làm sao giải thích lai lịch đứa nhỏ?”
Lục Tranh trấn an vỗ lưng y, nhỏ giọng nói: “Thời tiết càng ngày càng lạnh, chỉ cần em còn đi được, bên ngoài khoác áo choàng hồ ly dày một chút tuyệt đối sẽ không có người phát hiện, đợi gần đến ngày, em ở nhà tĩnh dưỡng.
Việc này không thể giấu nương, ít nhất để lão nhân gia bà phái hai ma ma có kinh nghiệm đến, đại phu đã biết chuyện này quyết không thể thả đi, vừa vặn để cho hắn ta ở lại bên người em.
Đợi lúc sinh ra, bản công liền có sắp xếp, em không cần lo lắng những thứ này, em trước mắt quan trọng nhất chính là dưỡng tốt thân thể, còn có đứa nhỏ của chúng ta, em lẽ nào không muốn
có cốt nhục huyết thống của chúng ta sao?”
Sao sẽ không muốn? Việc Tả Thiệu Khanh trước đây tiếc nuối nhất chính là Lục Tranh không thể có hương khói truyền thừa.
Tả Tiểu Lang tuy vào gia phả, y cũng thật tâm coi như con trai mà chăm sóc, nhưng đến cùng không phải con ruột.
Sờ lên bụng mình, Tả Thiệu Khanh cảm thấy, này có lẽ chính là ông trời ban ân đi? Chỉ là ban ân này có chút vượt quá tưởng tượng của y.
Hai người trò chuyện một chút, sắc trời đã dần tối, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, La Tiểu Lục nhỏ giọng hỏi: “Lục gia, Chiêm thái y đã nghỉ ngơi xong, phải chăng để cho hắn tới bắt mạch cho Tam gia.”
“Vào nói chuyện.”
Đợi La Tiểu Lục đẩy cửa vào, thấy hai vị chủ tử còn nằm trên giường, lập tức cúi đầu xuống nói: “Thân thể Tam gia như thế nào? Ta để Chiêm thái y đến?”
“Không cần, chuyển lời cho hắn, An đại phu trước đó đã chuẩn đoán bệnh, cũng không có vấn đề gì, nói rõ với hắn ngày mai sắp xếp cho hắn trở về kinh.”
La Tiểu Lục kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Này… người cũng đã đến, không để cho hắn khám sao?”
Lục Tranh và Tả Thiệu Khanh đều không muốn nhiều thêm một người biết việc này, huống chi vị thái y này cũng không phải chuyên chữa trị phụ sản.
“Không cần, ngươi thu xếp cho An Hòa ở trong nhà kề, phái người mười hai canh giờ nhìn chằm chằm hắn, không có bản công cho phép, không thể để cho hắn rời khỏi cửa viện tử này.”
La Tiểu Lục không hiểu ra sao cả, nghe lời này sao giống như có ý muốn giam lỏng vị An đại phu kia? Lẽ nào hắn làm ra việc gì không thể tha thứ?
“Được rồi, đi mời hắn đến, bản công tự mình nói với hắn.” Lục Tranh tạm thời không muốn đắc tội An đại phu kia, thân thể Tả Thiệu Khanh quan trọng hơn, hắn
cần đại phu hiểu rõ phương diện này lại có thể giữ bí mật.
Chẳng qua dù cho người này không thể tin cũng không sao, đơn giản để cho hắn ta sống nhiều thêm mấy tháng mà thôi.
La Tiểu Lục nhận lệnh mà đi, rất nhanh thì mang theo An Hòa đến, lúc này Lục Tranh đã ngồi nghiêm chỉnh, Tả Thiệu Khanh vẫn nằm trên giường.
“An đại phu hiểu việc sinh con?”
An Hòa tự tin cười: “Hiểu một chút.” Phần lớn đại phu đều không thích tiếp xúc với nữ nhân, nam đại phu dân gian chữa bệnh phụ khoa ít lại càng ít.
An Hòa người này hết lần này tới lần khác thích nguyên cứu những thứ người khác không muốn làm, bởi vậy đối với việc sinh con biết không ít.
“Vậy thì được, ngươi nói với La quản gia đồ ăn thức uống của Thiệu Khanh nên chú ý cái gì, trước hết để cho nó đi chuẩn bị bữa tối.”
La Tiểu Lục trong lòng hồi hộp, lo lắng nhìn Tả Thiệu Khanh ở trên giường, giật giật bờ môi vẫn là muốn nuốt lời muốn hỏi vào trong bụng.
An Hòa không nghĩ đến đứa nhỏ tuổi so với mình còn nhỏ hơn đã là quản gia, hắn ta lấy bút mực, cẩn phần viết một tờ liệt kê, giao cho La Tiểu Lục nói: “Đây là tất cả đồ ăn không thể đυ.ng, cần phải để cho Tả đại nhân cách xa những đồ ăn này.”
La Tiểu Lục choáng váng rời đi, vừa đi vừa đỏ vành mắt, dẫn đến đám hạ nhân tò mò nhìn chằm chằm nó.
“Thảo dân có lời cần nói, nam tử mang thai dù sao cũng không giống với nữ nhân, cho nên…”
Lục Tranh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn ta: “Nếu nội tử hoặc là bụng của em ấy lại có bất kì cái gì ngoài ý muốn, An đại phu cũng không cần rời khỏi viện tử này.”
An Hòa nhíu mày, cũng không cảm thấy lời này khó có thể tiếp nhận.
Từ lúc bắt đầu khám ra Tả Thiệu Khanh là mang thai, hắn ta biết bản thân trước mắt không thể rời khỏi chỗ này, vừa vặn hắn ta cũng đối với việc này rất tò mò, cũng không để ý ở lại quan tâm thân thể Tả Thiệu Khanh.
“Lục công gia lời này tuy dọa người, nhưng An Hòa nhất định sẽ dốc hết toàn lực, bảo trụ Tả đại nhân và thai nhi trong bụng y.”
Lục Tranh gật đầu, để cho hắn ta liệt kê ra hạng mục thời kì mang thai phải chú ý, chuẩn bị bắt đầu chỉnh đốn trong nhà một phen.
Hoa cỏ không nên có hết thảy nhổ, đồ không thể đυ.ng vào hết thẩy từ trong phủ ném ra ngoài, vốn nam tử đối với những việc này thì càng phải chú ý hơn, hắn không thể để cho Tả Thiệu Khanh có bất kì nguy hiểm nào.
An Hòa viết hai trang giấy, toàn bộ nội dung giao cho Lục Tranh, cuối cùng tặc lưỡi cười nói: “Lục công gia gần đây ăn đồ ăn thanh đạm một chút, nếu không hỏa khí quá vượng, lại không thể thư giải, dễ dàng thương thân.”
Lục Tranh nhìn xem ba chữ to “cấm chuyện phong the” viết cuối đoạn, ánh mắt cực lực co rút, vẻ mặt hờ hững nhét giấy vào trong ngực.
An Hòa thấy mặt hắn không đổi sắc, cũng cảm thấy không ý nghĩa, vì vậy nhún vai xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Đợi hắn ta rời đi, Lục Tranh nhấc bút viết một bức thư, sai người ngày mai lúc đưa Chiêm thái y quay về kinh cũng mang đến phủ Trấn quốc công.
Trong thư chỉ nói cứu được một nữ tử có thai, bảo Lão phu nhân đưa hai ma ma đỡ đẻ đến, phải là người có thể tin cậy.
Hơn nữa, Lục Tranh lại dặn dò Ẩn Nhất từ trong ám vệ chọn ra một nữ tử trẻ tuổi, đến lúc đó chỉ cần để cho nữ tử này mặc quần áo phụ nữ có thai lộ mặt là đủ.
Mặc dù biết Lão phu nhân nhìn thấy bức thư này nhất định nghĩ nhiều, nhưng cái này cũng chẳng sao, có khi hiểu nhầm sẽ không phải chuyện xấu.
Tả Thiệu Khanh sau khi biết Lục Tranh sắp xếp, trêu ghẹo nói: “Lục gia không sợ người trong thiên hạ hiểu nhầm ngài là người phụ lòng?”
Lục Tranh thay y đặt mấy tấm đệm mềm mại ở sau lưng, hỏi lại: “Vậy Thiệu Khanh sợ người hiểu nhầm bị thất sủng?”
“Vậy tốt nhất, Lục công gia cũng thay lòng đổi dạ, bổn quan tự nhiên không tâm tình làm việc, đến lúc đó vừa vặn có thể mượn cớ tâm tình tổn thương quang minh chính đại trốn ở trong nhà…” Tả Thiệu Khanh khóe miệng co rút, thật sự không cách nào từ trong miệng nói ra hai chữ “dưỡng thai”.
“Chủ ý không tệ.” Lục Tranh ở trên môi y hôn một cái, cười giống như tắm gió xuân.