Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 166

Chương sau có màn bắt gian tại giường khửa khửa khửa~~~



thượng

thư

ngồi

một

lát

liền

híp

mắt

ngủ

mất,

Kha Thành sai

hạ

nhân

cẩn

thận dìu ông vào

nội

thất

nghỉ

ngơi,

bản

thân bắt đầu

nghiêm

túc xử



công văn.

Tả Thiệu Khanh

ngày

đầu tiên đến, Lý thượng thư cũng không phân công công vụ, Kha Thành tùy ý ném cho y một chiếc chìa khóa,

để cho y trước

đi xem hồ

sơ mấy năm

qua

công

bộ xử

lý,

mỹ danh là, để

y trước hiểu rõ

những việc hằng ngày của

công

bộ.

Tả Thiệu Khanh

trong

lòng

biết

hắn

ta đây là

không

bằng

lòng

để cho mình phân quyền,

cũng

không

nói

cái gì, nhận chìa khóa một mình đi

xem văn hiến, đợi lúc y nhìn thấy một phòng đầy giá sách, y

cảm thấy sắp xếp như

vậy

cũng

không

tệ.

Tả Thiệu Khanh

cả ngày rong chơi trong đống giấy,

thời

gian

trôi

qua vẫn là

rất

hài lòng,

quan

viên

Công

bộ bắt đầu

còn

lo lắng vị

nhân

vật

này thích

dằn vặt người,

sau vài ngày thờ ơ lạnh nhạt mới phát hiện, đây là

thiếu niên ngoan ngoãn thiện

lương.

Tả Thiệu Khanh

chiếm

được

ưu thế diện mạo, thấy người liền cười,

rất dễ dàng kích phát thiện cảm của

nam

nhân,

nhất

là trong

nhà có con

trai, luôn nhịn không được lấy khỉ

con

trong

nhà

ra so

sánh

với

Tả Thiệu Khanh.

Này vừa so

sánh, muốn không khen ngợi Tả

Thiệu Khanh hai câu

cũng

không được, đứa nhỏ

nhà

ai mới 14

tuổi

liền

có thể đậu

Tam

Nguyên? Đứa nhỏ

nhà

ai có

thể

mới mười 14 tuổi liền làm

quan

ngũ

phẩm?

Nghĩ

như vậy, tâm đề

phòng của

mọi

người

với

Tả Thiệu Khanh

càng

ngày

càng

yếu đi, thậm chí còn

có người

lấy Tả Thiệu Khanh làm tấm gương điển hình giáo dục con

mình.

Chỉ có điều

tấm gương này

hiển nhiên là không

thành công,

bởi vì chỉ cần con

trai phản

bác một câu: “Phụ

thân là muốn

tương lai coi con

trai

trở

thành con gái gả ra ngoài sao?”

Các vị đại nhân liền á khẩu không

trả lời được.

Nhưng

cái

này cũng không

ảnh hưởng

quan

hệ của Tả

Thiệu

Khanh và

mọi người

trở nên hòa dịu, ngoài trừ Vệ

Đạo Sĩ người đặc biệt chú

trọng truyền thống

đạo đức, thì các quan viên lớn

nhỏ

dần dần bắt đầu

đối

với Tả Thiệu Khanh lung lay.

Ngày

hôm đó, Tả

Thiệu Khanh nhìn hồ

sơ cả ngày, xoa con

mắt

đau xót từ

trong đống giấy ngẩng đầu lên, thấy sắp

quá

nửa giờ dậu, liền bắt đầu

thu

dọn đồ về

vị trí cũ,

sau

đó khóa cửa phòng chuẩn bị trở

về nhà.

Vừa đi ra

cửa nha môn, liền thấy trước mắt có

một

thân

ảnh gấp gáp chạy tới, Tả

Thiệu

Khanh bởi

vì bộ dáng lôi

thôi

của

đối phương

mà hơi sửng sốt, không kịp tránh ra liền đâm

đầu

vào nhau.

Lúc

này không ít quan viên

cũng đang đi

ra,

nhìn

thấy

một

màn

này kinh



mộttiếng,

sau đó xông đến đỡ Tả Thiệu Khanh dậy.

Vị này cũng không phải là

nhân

vật

da dày thịt béo, quý

giá

lắm,

lỡ như đυ.ng hư

Lục công gia trách tội xuống toàn bộ Công bộ

đều không

thể tốt.

Tả Thiệu Khanh

còn chưa mảnh mải đến tình trạng bị

người đυ.ng một

cái

liền

vụn vỡ, tự

mình

đứng

lên

vỗ vỗ

quần

áo dính bụi đất, còn chưa mở

miệng

liền

nghe

thấy

giọng điệu hiền lành của

đối

phương hỏi: “Chỗ nào

đến

đứa nhỏ còn hôi

sữa?”

Động

tác đang đỡ Tả Thiệu Khanh

của

hai vị quan viên

liền dừng

lại đối với đối phương

thi

lễ: “Lương

thị

lang,

vị

này

chính



công bộ

lang

trung

mới

nhậm

chức,Trạng

nguyên

năm

nay.”

Người

nọ cho rằng giới thiệu như vậy cũng nên

hiểu

rõ rồi, nào biết hai tai

của

Lương

Tề lạc hậu không nghe thấy chuyện

bên ngoài cửa sổ: “Người

khoa

cử năm nay

đều

chết

sạch

rồi?

Lại bị một

đứa

bé miệng còn hôi sữa

chiếm mất

vị trí đầu bảng?”

Mi

tâm Tả Thiệu Khanh

nhảy dựng,

ý

nghĩ

từ “hóa

ra vị

này

chính

là Lương

thị

lang Lương Tề”

nhảy đến “hóa

ra Lương

thị

lang

chính



mặt

hàng

này.”

Y nở

nụ cười sáng lạn, hành lễ: “Lương thị lang khen trật rồi, hạ

quan

năm

nay đã 14

tuổi.”

Lương Tề gãi gãi

cái đầu

lộn xộn,

nhỏ giọng

nói

thầm

một

câu gì đó,

sau đó

lôi kéomột vị quan

trong đó

nói: “Tất

cả

mọi

người đi khỏi

nha

môn

chưa?”

Vị quan viên kia hiển nhiên không phải lần đầu cùng Lương Tề

giao

tiếp, trợn mắt

trả

lời:

“Lý thượng

thư

và Kha thị

lang

đã đi, một bộ

phận

khác

cũng

đi rồi.”

Đang

nói

lại



mấy quan viên đi

ra,

nhìn

thấy Lương Tề

ngoan

ngoãn

hành

lễ vấnan,

sau đó

chỉ

thấy vị Lương

thị

lang

này vênh váo



hét

nói: “Đừng đa

lễ,

mọingười đều



mặt,

vậy

tối

nay bổn quan

mời

mọi

người đi vui vẻ

một

chút…nương à,trong phòng buồn bực

nhiều

ngày

như vậy,

toàn

thân đều khó

ngửi.”

Tả Thiệu Khanh

lùi ra phía sau

một

bước,

nụ cười trên mặt hơi không giữ được nữa, khó

trách y liền nói vừa rồi

như

thế nào ngửi thấy một mùi

lạ,

cảm tình vị đại

nhân

này

thật

đúng

là không câu nệ

tiểu

tiết.

Chỉ có điều những người khác đã

tập mãi

thành

thói quen,

thực

tế nghe xong Lương Tề muốn mời khách,

cả đám cười phụ

họa: “Vậy

thì ngại quá,

mỗi lần đều khiến Lương

thị lang

tốn kém.”

“Đừng chít chít chϊếp chϊếp nữa,

mỗi lần không phải các ngươi đều chơi

thỏa

thích sao?”

Những

người còn

lại

sôi nổi giải thích:

“Đó là do

lương

bổng

của

Lương

thị

lang

cao nhất.”

Ngu

hay sao mà

không làm

thịt.

Lương Tề phất

tay,

cũng không vào

nha

môn,

mang

người đi về

một phương

hướng khác,

đi được vài bước phát

hiện Tả Thiệu Khanh

còn đứng

tại

chỗ

cũ,

thụt

lùi

trở về kéo

người

hỏi: “Ngươi

như

thế

nào không đi?”

Tả Thiệu Khanh

chú ý

tới

ánh mắt mọi người lập tức

thay

đổi,

cẩn

thận

từng

li từng tí

nhìn

chằm

chằm

vào

tay Lương

Tề nắm tay

y, thậm chí có

mấy

người

muốn

nói

lại thôi.

Tả Thiệu Khanh

nghĩ

thầm,

hiếm

khi

thấy

được

người

này,

cùng

nhau

ăn một bữa cơm

cũng

không có

gì, vì vậy

rút

tay ra nói: “Hạ

quan

tự mình đi.”

Lương Tề xoa

lòng bàn

tay,

vừa

rồi

cầm phải bàn

tay

cảm xúc

trơn

nhẵn kia khiếncho

hắn

ta

nhớ

tới

tình

nhân

cũ,

chẳng qua đôi phương





nương

trắng

nõn

mềmmại,

hắn

ta

cười khửa khửa,

da^ʍ



hỏi: “Tiểu

tử đã biết

chuyện

người

lớn

chưa?”

Khóe

miệng Tả Thiệu Khanh

co

rút: “Lương đại

nhân

hỏi

cái gì?”

Lương Tề ôm bả vai y kéo

người đi

hai bước: “Chúng

ta phải đi đến

chỗ

ngươi

nếu không phải



nam

nhân đi đến

cũng không

thú vị,

cho

nên bổn quan

tự

nhiên phảihỏi

rõ,

cũng không

thể

lúc

mọi

người vui vẻ

ngươi

ngồi ở

một bên?”

Tả Thiệu Khanh

có ngốc cũng biết bọn họ

muốn

đi chỗ nào, mắt

thấy

có vài đồng liêu vẫn luôn hướng Lương Tề chớp mắt, rất

khí

phách

gật

đầu.

Có người lập

tức cảm

thấy không

hay,

tới kéo Lương Tề ra,

ẩn ý nhắc nhở: “Lương

thị lang,

Tả lang

trung

tuổi còn nhỏ,

chúng

ta vẫn là đổi ngày khác

tụ

tập đi?”

“Ôi,

ngươi không nghe y nói y đã

biết chuyện người lớn rồi sao?

Nhỏ cái gì?

Nói không chừng

trong phòng cũng giấu mấy kiều

thê mỹ

thϊếp rồi.”

Vẻ mặt vị

quan

viên

kia trở nên quái dị,

thầm

nghĩ: Thiếu niên khác lúc 14

tuổi

có kiều thê mỹ

thϊếp

hay

không

gã ta không biết, nhưng

vị này nhất định không có.

Thấy

Lương

Tề nghe không

hiểu,

gã ta đang chuẩn bị

nhắc

hắn

hai câu, đã bị

Tả Thiệu Khanh

chen

lời:

“Các

vị đại nhân quá

lo lắng,

hiếm

khi gặp được Lương đại nhân, kẻ hèn

này

cũng

muốn

tham

gia náo nhiệt.”

Mọi

người đùn đẩy không được,

đành phải

mang

theo vị đồng

liêu khiến

người đau đầu

này.

Đợi

lúc đứng ở bên

ngoài

cửa

lầu Thanh Phong Đắc Ý

nổi danh ở kinh

thành,

Tả Thiệu Khanh

nhìn qua

thanh

lâu được

trang

hoàng xa

hoa kia,

nghe

thấy bên

trongtruyền

ra

thanh âm

cười

nói vui vẻ,

trải qua

hai đời đây



lần đầu

tiên Tả

tam gia đến

thanh

lâu bỗng

nhiên

trong

lòng sinh

ra

thoái

lui.

Này

nếu để

cho Lục

công gia biết y đi

thanh

lâu,

không biết

hắn

có viết

thư bỏ vợ

hay không

nữa.

Lương Tề

cho

rằng y

là kinh

ngạc

trước sự

tráng

lệ

của

lầu Thanh Phong Đắc Ý,

vênh vang khoe khoang

nói: “Sao?

Không

tệ đi?

Lầu

này

thế

nhưng

là do bổn quan

tự

taythiết kế,

tuyệt đối



thanh

lâu sở quan đặc biệt

nhất ở kinh đô.”

Tả Thiệu Khanh

ha ha

cười

cười, thầm nghĩ ngươi một quan viên Tam

phẩm

vậy

mà vẽ

bản

thiết

kế cho thanh lâu, này thật sự

là đáng để khoe khoang sao?

“Lầu Thanh Phong Đắc Ý này rất

tốt,

việc

buôn

bán

trải rộng khắp Đại Ương,

cô nương

bên

trong mập ốm đều có,

đầy đủ

hương vị,

yên

tâm,

bổn quan nhìn ra ngươi là lần đầu

tiên,

nhất định chọn cho ngươi cô gái

trẻ

tươi non.”

Quan

viên

chung

quanh nghe nói

như

thế khóe mắt đều run

rẩy,

thậm

chí

có người nghĩ đến phải hay không nên sai

người đi đến phủ Trấn quốc công báo tin, bằng không đợi Lục

công

gia

bắt gian tại giường,

bọn

hắn “đồng

lõa”

này chịu không nổi tràng

cảnh

bị trách phạt.

Không đợi bọn

hắn

hành động,

một

nữ

nhân ăn

mặc

trang điểm xinh đẹp đi

ra,

lắclắc eo

thon

tới gần Lương Tề: “Ơ,

Lương đại

nhân,

ngài đã

lâu không

tới?

Phải

hay không





tình

nhân

mới

rồi?”

Lương Tề

thuận

tay ở

trên

mông

nàng sờ soạng

một

cái,

mờ ám

cười khửa khửa: “Nói đùa gì vậy?

Đặt

mắt

toàn bộ kinh đô,





nương

nào vượt qua được Hoa Nương

của

chúng

ta sao?”

Hoa Nương kia

hờn dỗi

một

câu: “Ngươi

chỉ biết

nói

ngọt,

vậy

còn đứng ở

cửa

làm gì?

Nhanh vào

nghỉ

ngơi

một

chút,

thϊếp đã sai

người

chuẩn bị

nước

nóng,

ngài

maumau

tắm

rửa

toàn

thân

mùi

lạ

này đi.”

Lương Tề không biết xấu

hổ

tiến

lên

hôn

nàng

một

cái: “Dám

ngại bổn quan

thối,

látnữa

làm

cho

nàng khóc

lóc

cầu xin.”

Trong

lòng

Tả Thiệu

Khanh

đối

với vị Lương thị lang này

càng

ngày

càng

chướng mắt, nghĩ thầm nếu như

Lục

Tranh

lát

nữa tìm tới, sẽ

đổ tội danh này toàn bộ

lên đầu Lương Tề, ai

bảo

hắn ta mang một

người thần lương như mình đi

thanh

lâu?

Đại Ương không

hề

cấm đoán quan viên

chơi gái,

chân vừa bước vào

cửa,

Tả Thiệu Khanh

liền

nhìn

thấy

mấy quan viên quen

thuộc ở

trên

triều,

cả

một đám

hành vi phóng đãng,

cùng bộ dáng

ngày

thường

nghiêm

túc khác

một

trời

một vực,

tronglòng vì

thê

thϊếp

của

những quan viên

này

cảm

thấy không đáng.

Cũng có người không cẩn

thận nhìn

thấy Tả Thiệu Khanh

trong đám người,

đầu lung lây choáng váng nghĩ: Nhất định là

hoa mắt,

phu nhân Trấn quốc công làm sao dám

tới chỗ như

thế nào?

Cũng không sợ Lục công gia chặt y?

Tả Thiệu Khanh

trên

đường

đi tò mò

nhìn

trái

nhìn

phải,

cho

đến khi ngồi vào nhã

gian

rộng

rãi

thoải

mái, còn

có chút không chắc chắn lắm nghĩ: Chính

mình

thật

sự đi

thanh lâu.

Lương Tề

những

người

này đến không ít

lần,

đa số



tình

nhân

cũ,

bởi vậy

cũng không

cần

chọn

người,

trực

tiếp bảo Hoa Nương gọi

người đến,

chỉ



lúc

nhìn đến Tả Thiệu Khanh ở bên

cạnh,

Hoa Nương kinh



một

tiếng: “Ơ,

Lương đại

nhân,ngài

như

thế

nào

mang đứa

nhỏ

nhỏ

như vậy đến?

Cũng đừng gây

tai

họa

cho đứanhỏ đứng đắn

nhà

người

ta?”

Hoa Nương kia không biết không quen Tả Thiệu Khanh

hay

là không

nhận

ra,

đa sốngười

cho dù

nhìn

thấy y

cũng sẽ

cho

rằng bản

thân

mình

nhìn

nhầm,

không



aicảm

thấy đường đường phu

nhân Trấn quốc

công sẽ đến

thanh

lâu.

Tả Thiệu Khanh

ngượng ngùng cười, ngồi ở

một

bên không

nói lời nào, y

dám đi vào

đã là to

gan lớn mật, nếu là

thật

dám muốn nữ nhân, ngày mai Thanh Phong Đắc Ý

này sợ là

không

thể

tiếp

tục kinh doanh

nữa.