“Tốt
hơn
nhiều
rồi?” Lục Tranh
hơi
lo
lắng
hỏi.
“À?…” Tả Thiệu Khanh không rõ ràng cho lắm.
Lục Tranh
khóe
miệng
nhếch lên
chế
nhạo
nói:
“Không nghĩ tới
Khanh Khanh muốn gả
cho
bản công như vậy, đều vui
đến
phát
khóc.”
Tả Thiệu Khanh
không
tự giác đưa tay lau
khóe
mắt,
quả
nhiên
còn
sót lại một chút ẩm
ướt,
mặt không
chịu
thua
kém đỏ lên, đồng thời cũng ý thức được hai người còn trên đường,
mà những nơi đi
qua
không
có chỗ nào là
dân chúng không
ngây
ngốc
nhìn
chằm
chằm
bọn
họ, lúc này thật sự
muốn
khóc
rồi.
Chẳng qua sự
thật
chứng
mình Tả
tam gia sống
lại
một
lần,
không
chỉ
có
tâm
tính kiên định,
ngay
cả da
mặt
cũng dày,
chỉ xấu
hổ
trong
chốc
lát
liền khôi phục bìnhthường.
“Đúng rồi,
thời gian là ai chọn?
Đầu
tháng năm sẽ
hay không quá gấp gáp?”
“Gấp sao?
Bản công còn ngại quá dài,
bản công
hận không
thể
tối nay liền
bái đườngthành
thân.” Sau đó
trực
tiếp động phòng.
Tả Thiệu Khanh
chỗ nào nghe không ra mập
mờ trong
lời nói của hắn, chỉ
là kiên trì xem như
không hiểu: “Hoàng
thượng hạ
chỉ để cho
Lễ bộ phụ
trách hôn
lễ,
dựa theo trình
tự phức tạp của
triều đình, chỉ sợ
thời
gian
không
đủ.”
“Yên
tâm,
bản
công sẽ khiến
cho bọn
họ không
thể
lề
mề.” Nếu
ai dám
làm
trễ
nãichuyện
tốt
của
hắn,
liền
rửa sạch
cổ
chờ.
Tả Thiệu Khanh
đối với loại cảm giác hai
phu
phu cùng nhau thảo luận hôn lễ
rất
mới lạ, từ
xưa
hôn nhân tuân theo mệnh lệnh phụ mẫu mai
mối,
y không biết tâm tình của nữ
tử đợi gả
là như thế
nào,
dù sao y
giờ phút này giống như bay ở trên mây, cả người đều bay
bổng.
Thật
vất vả đã
đến phủ Trấn quốc công, Lục Tranh trước
một bước nhảy xuống
lưng
ngựa,
Tả Thiệu
Khanh
không đợi
động
tác
của hắn liền tự
mình
nhảy
xuống, sau đó
theo
sau lưng hắn đi
Noãn
Hương Các
của
Lão phu nhân.
Thỉnh
an xong,
Lục Tranh
và Lão phu
nhân
nói
đến việc tứ hôn, kể
cả việc hôn kì
là do
Lễ bộ đảm
nhận.
Tả Thiệu Khanh
biết
loại
thời
gian
này mình nên cáo lui, nhưng cũng không biết chỗ nào không đúng, ngây ngẩn làm người dự thính cả
đêm,
ngay
cả ánh mắt Lão
phu
nhân
liên
tục nhìn qua y
cũng
không
để ý
đến.
“Hôn kì đã định,
vậy Thiệu Khanh
cũng không
thích
hợp ở
trong phủ
nữa.”
“Vì
cái gì?” Lục Tranh
là
người đầu
tiên không đồng ý,
Tả Thiệu Khanh
cũng
nghihoặc
nhìn Lão phu
nhân,
chẳng
lẽ Lão phu
nhân không vui
mình sống ở
chỗ
này?
“Hai đứa
nhỏ
ngốc.” Lão phu
nhân
cười
mắng
một
câu,
biết
rõ
hai
người đều
làthanh
niên sức
trâu không
có kinh
nghiệm,
vì vậy giải
thích: “Mặc dù
nói
hai
ngườicác
con
là
nam
nhân kết
hôn
cùng
nữ
tử không giống,
nhưng
lễ
tiết
nên
tiếp
nhận vẫn phải
tuân
thủ,
không biết vợ
chồng đôi bên
trước khi kết
hôn
là không
cho phép gặp
mặt sao?”
Tả Thiệu Khanh
sờ mũi, y
xác định không
biết,
chỉ
là cảm thấy y và Lục
Tranh dù
sao cũng đã phá
hư âm dương điều hòa, tuân thủ những thứ kia
làm
gì?
Lục Tranh
hiển
nhiên
cũng
có ý nghĩ
giống y:
“Ngài
nói
chính
là nữ tử,
Thiệu Khanh là
nam
tử, không
sao cả.”
Lão phu nhân giơ cây
quạt
trong tay
lên
gõ trên đầu Lục
Tranh một
cái:
“Vậy
ý của con
là,
ngày
đó kết hôn
cũng
không cần
đón
dâu?
Trực
tiếp
bái đường?”
Lục Tranh
trong
lòng
xấu
hổ, trên mặt vẫn là
bộ dáng bình tĩnh trả lời: “Đương nhiên
là cần, vậy con
ngày
mai
đưa Thiệu
Khanh
trở
về.”
Tả Thiệu Khanh
từ sau khi
bị thương
vẫn
ở phủ
Trấn
quốc
công, thứ
nhất
là vì dưỡng thương,
thứ
hai cũng thật sự không muốn quay trở về
cái nhà lạnh như băng kia.
Nghe
thấy
phải
trở về, trong lòng Tả Thiệu Khanh trăm chiều
không
tình
nguyện, nhưng
suy nghĩ một vòng, cảm thấy cũng chưa nhất định phải quay về
Tả phủ, còn có
một
nơi rất tốt để
đi.
Hôm sau,
thánh
chỉ
tứ
hôn và bảng đơn
thi đình
cùng
lúc được
niêm yết dán
ra,toàn bộ dân
chúng kinh đô đều bị
chuyện Lục
công gia
muốn
cưới
nam
thê
chấn động đầu óc,
chỗ dán
hoàng bản bị dân
chúng ba
tầng
trong ba
tầng
ngoài vây
chậtnhư
nêm,
không
cần
niêm yết danh sách
người
thi đỗ
cũng
có không ít
người biết.
“Nói sao?
Trên
hoàng bảng viết ban
thưởng
nam
thê
cho Trấn quốc
công
là
thật?” Một
trung
niên
nam
tử ở bên
ngoài không
thể
chen vào được
túm
một
thanh
niên vừa
mới
chui
ra.
Thanh
niên
kia
lắc đầu thở dài: “Thật không nghĩ tới…tại sao có
thể
như vậy được? Chao ôi…”
“Trước đây
có
người
loan
truyền Trấn quốc
công
tại
thi đình
thỉnh
cầu
hoàng
thượngtứ
hôn
ta
còn không
tin,
nào
có
người sẽ
lấy
nam
thê?
Ngươi
nói đây
rốt
cuộc
mưucầu
cái gì?”
Đây
là việc
mà
tất
cả
mọi
người không
hiểu,
ngươi
thích
nam
nhân
liền
thích,
vụngtrộm
nuôi ở bên
ngoài không được sao?
Vì
cái gì
nhất định phải
cưới về
nhà?
Lấy nam thê có
nghĩa
là gì? Ý
nghĩa
tương lai
Trấn
quốc
công
cho
dù có
con
cũng
không
thể
thành
con
trai
trưởng, ý
nghĩa
truyền thừa quan tướng của phủ Trấn quốc công sau
này,
danh
bất
chính, ngôn bất
thuận, đây tuyệt đối là
vết bẩn cả
đời
của một nam nhân, là
chuyện ngu xuẩn tự
hủy trường
thành, bất kể
như thế nào nghĩ cũng không có
chỗ
nào tốt.
“Cái này có
thể mưu
toan cái gì?
Đương nhiên là
tình đến sâu nặng không phải y không được,
Trấn quốc công đường đường nam
tử
hán như vậy,
mới không
thèm dùng nữ nhân làm
tấm
bình phong.
Hơn
nữa,
người
hắn
muốn
cưới
là
trạng
nguyên
lang,
nghe
nói vị Tả
trạng
nguyênnày không
chỉ
có
tài văn
chương xuất
chúng,
hơn
nữa xinh đẹp
thông
minh
tuấn
tú,phẩm
hạnh
thanh
cao,
có
thể
nói
tài
mạo vẹn
toàn.”
“Này
cũng phải,
người
có
thể được Trấn quốc
công vừa ý
như
thế
nào
có
thể kémcỏi…”
Hôm sau Tả Thiệu Khanh
chuyển khỏi phủ Trấn quốc
công,
Kha Hữu Lương
lần
thứhai
ra biển
cũng
trở về,
lần
này không
chỉ
mang
theo
hai
chiếc
thuyền,
mười độithuyền
chở đầy
hàng
từ bến
càng Hạc Thành
lên bờ,
sau khi
lựa
chọn kĩ
càng
lần
lượt vận
chuyển đến kinh đô.
Tả Thiệu Khanh
lật từng tờ danh sách đóng thành tập, khóe miệng càng giương
lên
cao,
con mắt cũng sắp híp
lại.
Kha Hữu Lương càng đen gầy hơn, một
đôi
mắt hèn mọn lập
lòe
tinh
quang, trên người mặc y phục vải bố
in hoa từ
hải
ngoại
mang
về,
để râu cá
trê,
có chút khoai không
ra khoai.
“Ông
chủ,
những
thứ
này đều vẫn
là
thứ yếu,
ngài
trực
tiếp
lật đến
tờ
cuối
cùng,
sẽcó kinh
ngạc vui
mừng không
ngờ đến.” Kha Hữu Lương
nâng
cao bộ
ngực
nhắcnhở.
Tả Thiệu Khanh
có chút tò
mò,
vì vậy trực tiếp lật
đến
tờ cuối cùng, sau khi xem
hết
chữ số dài
chồng chất, trừng hai mắt hỏi: “Hoàng kim…bảy ngàn lượng?”
Kha Hữu Lương cười khà khà, sờ
mũi:
“Trên đường trở về
gặp gió bão, đúng lúc bị
ép đỗ
ở một chỗ
trên
hải
đảo,
hòn đảo kia không thuộc về bất
kì quốc gia nào, trên đảo chỉ
có mấy trăm dân cư
thổ dân, bọn họ
lại
không
hiểu
rõ giá trị của
vàng, tùy
ý ném ở một bên.”
“Hòn đảo kia sản xuất
nhiều
mỏ vàng?” Tả Thiệu Khanh đã
từng
nghe
nói,
buôn bántrên biển bởi vì
tìm
thấy
mỏ vàng
hải
ngoại giàu
lên
nhanh
chóng,
lúc đầu không
cóngười phát
hiện,
đợi
lại
trôi qua
nửa
năm
một
năm,
triều đình
hạ phê văn bản phạm vi quy định buôn bán
hàng
hóa xuất
nhập khẩu.
“Vâng,
bởi vì
nô
tài dùng đồ ăn
cùng bọn
họ
trao đổi vàng,
dân bản xứ đều
rất
nhiệttình,
thậm
chí
mang
nô
tài đi xem
chỗ sản xuất vàng,
sau đó
nô
tài
tự
chủ
trương dùng vải vóc
lương
thực đổi
nhiều vàng.”
Kha Hữu Lương nghĩ tới việc này liền có
cảm giác bản thân bắt nạt
thổ
dân bản địa, bảy ngàn hoàng kim đủ
để cho dân
sống
trên
đảo
kia an nhàn xa
xỉ sống một đời, lại
bị hắn ta dùng
hai
thuyền đồ
vật đổi về.
“Được.” Tả Thiệu Khanh ngược lại không cảm
thấy
bị
thua lỗ,
hoàng kim đối với dântrên đảo
hoang kia mà nói căn
bản không có giá
trị,
có
thể đổi lấy cái ăn cái mặc so với
thứ đồ ném sang một
bên
thì
tốt
hơn nhiều.
“Hải đảo kia
ngươi
còn
có
thể
tìm
thấy sao?”
“Đây là
tự nhiên.” Chủ
tớ
hai người nhìn nhau cười,
cũng
biết đối phương đang đánh chủ ý cái mỏ vàng kia.
“Người
trước đây
ngươi
mang đi đều đáng
tin
chứ?
Lỡ
như
tin
tức bị
lộ
ra
ngoài,
chỉ sợ không
chỉ vàng kiếm không được,
còn
có
thể
hại
cư dân
trên đảo kia.”
“Ông
chủ yên
tâm,
giao dịch vàng
là
nô
tài
mang
theo
mấy
tâm phúc
làm,
nhữngngười khác
chỉ biết
là
nô
tài dùng
hàng
hóa đổi số
lượng
lớn
hoa quả và
hạt giống ởtrên đảo,
không biết
là
nhắm vào vàng.”
“Ừ,
trước
nghỉ vài
ngày,
lần
này gia sắp xếp
nhân
thủ
cho
ngươi,
giao dịch
một
lầnnày
nữa
rồi
hãy
thu
tay.” Tả Thiệu Khanh
chuẩn bị
cùng phủ Trấn quốc
công
cùngnhau
làm
mua bán
lần
này,
y
muốn
thừa dịp
triều đình
chưa kịp phản ứng
trước
tiên kiếm
một khoản.
Có phủ Trấn quốc
công
hộ
tống,
chắc
hẳn Thuyền Bách Tư không
ai dám kiểm
tra đồlên bờ.
Lúc Tả Uẩn
Dương đến
Tả Thiệu
Khanh
đã xé tờ
cuối
cùng
trên
danh
sách
xuống, dù
là như thế, khi
Tả Uẩn Dương nhìn thấy rương
bảo thạch,
da lông và dược liệu trên danh sách, dù
cho
kinh
doanh
mấy
chục
năm cũng nhịn không
được
động
tâm.
Ông cảm khái nói: “Buôn bán trên biển xác thực là
món lợi kếch sù, chỉ
cần
không
ở trên biển gặp nạn, đi
về một chuyến so với
bình
thường lợi nhuận một năm
còn
nhiều
hơn.”
“Đây là đương nhiên,
nhưng nguy
hiểm cũng xác
thực lớn,
hơn nữa đây chỉ là vừa mới
bắt đầu,
thương nhân ra
biển còn ít,
đợi
thương mậu
trên
biển
bắt đầu pháttriển,
những vật nàyliền không
hiếm lạ như vậy nữa.”
Tả Uẩn Dương gật đầu, vật
hiếm
dĩ nhiên
quý,
hôm nay từ
hải
ngoại
tùy
tiện
kiếm
trở về một
tảng
đá cũng là vật
hiếm
lạ:
“Thiệu Khanh, những
vật này trước không
vội bán, đại hôn gần
ngay
trước mặt, vừa
vặn
chọn
ra vài thứ
thêm
tư trang.”
Ông đang lo không biết đặt mua
đồ cưới những
cái gì, đúng lúc những hàng hóa này
liền
đến,
những cái
này
đưa ra, sợ
là dân chúng cả kinh đô
đều phải mở rộng tầm
mắt.
Tả Thiệu Khanh
ho khan một tiếng, bên tai hơi
đỏ lên, chẳng
qua vẫn thản nhiên cùng Tả Uẩn
Dương thương lượng
sửa đổi lựa chọn những thứ kia.
Hai
người
cứ
như vậy
hao
tốn
thời gian ba
ngày
lựa
chọn,
lại để
cho Kha quản sự dẫnngười
mang đồ
lựa
chọn xong
từ
thương khố
lấy
ra
lại phí
hết
thời gian
hai
ngày,
đợitờ đơn đồ
cưới
cuối
cùng đi
ra,
Tả Thiệu Khanh
nhịn không được
nhướng
mi
nở
nụcười.
Tả Uẩn Dương nhìn tờ
danh
sách
dày
đặc kia cũng nhịn không được nữa run lên, Tả
Thiệu
Khanh chỉ
có một mình nên mới
có thể đem toàn bộ
gia sản xuất giá, đổi thành người nhà khác, dù giàu có
cũng
không
thể
đem toàn bộ gia
sản
đều đưa cho con
rể.
“Nhanh đưa đi phủ Trấn quốc
công,
bên kia ba
ngày
trước
liền đưa
tới bản đồ quyhoạch phòng
tân
hôn,
đồ dùng
trong
nhà Nhị
thúc
cũng
cho
người
làm xong
rồi,vừa vặn
cùng đưa qua.”
Vốn đồ dùng trong nhà cũng tính ở trong
đồ cưới nhà gái, nhưng theo thường
lệ đồ
cưới
của
Tả Thiệu Khanh
chỉ có thể
là 124 đài, những đồ dùng trong nhà kia
bất
kể là
gom
góp như thế nào, dứt
khoát trước chuyển
vào phòng
tân hôn.