Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 139

Nắng

chiều

ngả

về tây, Tả

phủ

trải

qua một ngày ầm

ĩ rốt cục

yên

tĩnh,

La Tiểu Lục đi

quan

phủ

tố cáo Tiết thị cũng

không mang quan sai

đến,

mà bụm lấy mông khập khiễng vào cửa.

“Gia…phủ doãn chó má kia căn

bản không

thụ lý loại

bản án này.” La Tiểu Lục

thở phì phì đứng ở

trước mặt Tả Thiệu Khanh nói.

Tả Thiệu Khanh

trước

đó liền đoán được,

hiện

tại cũng không

phải

thời

cơ tốt nhất tố

cáo Tiết thị, lời đồn đãi

bên

ngoài

quá

hưng

thịnh, Phủ

doãn

kinh

đô hiện tại chỉ sợ

không

muốn

thụ

lý bản án

có quan hệ

với

Tả gia, hơi không cẩn thận, sẽ

để cho mình lâm vào

trong tiếng thảo phạt của dự

luận.

Hơn

nữa y

cũng không

thật sự

muốn để

cho Tiết

thị đi ăn

cơm

tù,

y

muốn để

cho

mụ ở

trong

nhà

nhìn Tả gia

như

thế

nào bị y

từng bước

hủy diệt,

để

cho

mụ

nhìn

con gáicon

trai

mình

như

thế

nào

từng

chút bước vào vực

thẳm.

“Bị đánh rồi

hả?” Tả Thiệu Khanh nhìn

thấy

thế đứng quái dị của nó

hỏi.

La Tiểu Lục đáng

thương gật đầu,

sau đó ánh

mắt

tha

thiết

nhìn Tả Thiệu Khanh.

Tả Thiệu Khanh

cũng

không

phụ

hi vọng của nó,

ân cần nói: “Vất vả

cho

ngươi, muốn khen thưởng cái gì

có thể nói ra.”

“Thật sư?” La Tiểu Lục lập

tức

buông

tay đang

bụm mông,

vui vẻ

thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Cái gì cũng có

thể sao?”

Tả Thiệu Khanh

khóe

miệng

co rút, cười như không cười nhìn nó: “Ngươi

cảm thấy thế nào?”

La Tiểu Lục

ngượng

ngùng

cười,

lết đến bên

người Tả Thiệu Khanh

nói: “Gia,

nhữngthứ

này đều

là việc



tài phải

làm,



tài sao



thể

muốn ban

tặng gì?

Chẳng qua…nếu sau

này gia đi

ra

ngoài

tự

mình

lập phủ,



thể để

cho



tài

làm quản gia không?”

“Ngươi nghĩ

thật xa.” Tả Thiệu Khanh không khách khí đả kích nó nói: “Ngươi năm nay mới mấy

tuổi,

đã muốn quản lý một

tòa phủ đệ rồi

hả?” Tương lai nếu y

tiến vào phủ Trấn quốc công,

La Tiểu Lục xuất

thân như vậy,

sợ là ngay cả quản sự cũng kiếm không nổi.

Hai

con

ngươi

linh động

của La Tiểu Lục bịt kín

một

tầng

hụt

hẫng,

Tả Thiệu Khanh khích

lệ

nói: “Tuy

nói không

thể để

cho

ngươi

làm quản gia,

nhưng

chỉ

cần

ngươi biểu

hiện

tốt,

gia



thể để

cho

ngươi quản

một viện

tử.”

“Viện

tử

có gì

hay để quản?” La Tiểu Lục

từ

nhỏ đi

theo Tả Thiệu Khanh,

trong việntử

nhiều

nhất

cũng

mới

có ba

người,





thể quản

ai?

Lại



ai



thể

cho

nó quản?

Tả Thiệu Khanh

liếc

mắt nhìn nó, liền không tiếp tục phản ứng nó

nữa.

Vừa định cho người truyền

lệnh, quản gia

Tả phủ liền nơm nớp

lo sợ đi

vào,

cúi đầu nói: “Tam gia, hôm nay

trong phủ

Giang đại

nhân

thiết yến, cũng mời

Tả phủ, lão gia có

ý để

cho ngài mau chóng thay quần áo đi

tiền

sảnh.”

Tả Thiệu Khanh

ngược

lại

là không nhớ rõ

chuyện này, cau mày, căn

bản

không

muốn

đi tham gia náo nhiệt, Giang

gia,

y đời

này

một bước cũng không

muốn

lại đi vào

nữa.

“Đi nói với Lão gia,

ta

thân

thể không khỏe nên không đi,

Giang phủ dòng dõi cao,sẽ không để ý một

thứ

tử cửa nhỏ nhà nghèo.”

Quản

gia cúi đầu càng thấp: “Cái này chỉ

sợ không

ổn…

lúc

Giang

phủ

đưa thϊếp

mời đến cố

ý dặn dò

để cho mấy

vị thiếu

gia đều phải đi, hơn

nữa

lão gia có

ý là, mượn cơ

hội này quen biết Giang thị lang, đối với con

đường làm

quan

tương lai

của

Tam gia có

lợi

không

hại.”

Tả Thiệu Khanh

khóe

mắt liếc qua, có lợi

không hại

mới

là lạ, chẳng qua, y

cũng

muốn

đi xem, Giang Triệt

và Tả

Thiệu Yến

sẽ xuất ra nước cờ

dạng

gì.

“Vậy bảo

lão gia

chờ

một

chút,

ta

rất

nhanh

liền đi qua.”

Đợi quản gia

rời đi,

Tả Thiệu Khanh

mới

nói với La Tiểu Lục: “Trên

người

của

ngươicó

thương

tích

cũng không

cần đi

theo

ta,

ta

mang Ẩn Nhất đi

là đủ.”

Đợi đến

tiền sảnh,

Tả Thiệu Khanh phát

hiện quả

nhiên

cả

nhà đều ở,

hơn

nữa

mọingười

trang phục

lộng

lẫy,

nếu so sánh,

chính

mình

một

thứ

tử ăn

mặc

thực sự quámức bình

thường quá

mức điệu

thấp,

người không biết

nhất định

cho

rằng Tả phủngược đãi

thứ

tử.

Tiết

thị vừa rồi đã

biết

tin tức La

Tiểu

Lục

không

thành công mà

trở về, đang đắc ý,

thấy

Tả Thiệu Khanh

như vậy nhịn không được giễu cợt nói: “Ta nói

Thiệu Khanh, ngươi

không

để ý

thể

diện

Tả phủ cũng phải cố

kị thể diện phủ

Trấn

quốc

công, đi

như vậy để

cho

người

làm

sao nhìn?”

Tả Thiệu Khanh

hướng

mụ chấp tay, xem như là

đã hành lễ: “Không nhọc mẫu thân hao tâm

tổn

trí,

vật bề ngoài chính là phù

phiếm, không cần quá mức

chú

trọng.”

Tả Thiệu Yến đánh giá người một lần, cảm

thấy

Tả Thiệu

Khanh

hôm

nay,

khí chất thay đổi nhiều hơn dung mạo, không cần chải chuốc trang

điểm

bề ngoài gì nữa.



ta

che giấu ánh

mắt

nói: “Thiệu Khanh

lễ vật

chuẩn bị xong

chưa?

Nếu không

có,đại

ca

trước giúp

ngươi.”

Tả Thiệu Khanh

hai con ngươi mở lớn

nghi

hoặc

hỏi:

“Ồ?

Mọi người

không

phải

cùng

nhau

sao?

Tại sao đệ phải chuẩn bị?” Để

cho

y tặng lễ

vật cho Giang phủ? Không

có cửa đâu.

Tả Uẩn Văn

nắm

tay ho khan một

tiếng: “Được rồi được rồi, chẳng qua là

việc

nhỏ,

Thiệu Khanh còn chưa thành gia, không cần một mình chuẩn bị

lễ vật.”

Tả Thiệu Khanh

hướng

Tả Uẩn Văn cười: “Đa tạ

phụ thân thông

cảm,

con trai xấu hổ

vì túi tiền rỗng tuếch,

tặng

lễ cũng sợ

ném

đi mặt mũi

Tả gia.”

Tả Uẩn Văn

nhớ

đến con trai một tháng mới có

một lượng

nguyệt ngân, lập tức

cái

mặt già đỏ

bừng

lên,

một

lượng

bạc

đối với gia đình bình thường mà nói

cũng

không ít,

nhưng là

đối với con trai có

thể trở thành trạng

nguyên mà

nói,

liền

hiển

nhiên

quá

ít.

Giữa

các

học sinh

cũng

là yêu

cầu

thường ước

hẹn

trao đổi,

tùy

tiện uống bình

rượunhỏ

nghe

hát dân gian

cũng không

chỉ



một

lượng bạc,

lỡ

như

lúc gặp phải

loạinày,

Tả Thiệu Khanh

ngay

cả

tiền

thưởng

cũng không

lấy

ra được,

cũng giống

nhưném đi

mặt

mũi Tả gia.

Tả Uẩn Văn

nghĩ

như

vậy,

lập tức quyết định sau khi trở

về liền tăng nguyệt

ngân

cho

Tả Thiệu Khanh.

Ông ta nào

biết

rằng, Tả

Thiệu

Khanh hôm

nay

ở ngoại ô

kinh

thành

có một điền trang,

ở phố

xá sầm uất còn

có một trân bảo các, đang chuẩn bị

qua

hai ngày nữa liền khai trương,

đến

lúc đó, doanh thu một ngày chính là

một

khoản

tiền

lớn,

chỗ

nào để ý một lượng nguyệt

ngân

kia?

Nhìn

sắc trời bên ngoài,

Tả Uẩn Văn

cau

mày hỏi quản gia: “Thục Tuệ đâu? Như thế

nào

còn chưa xong?”

Vừa dứt lời, một tiểu nha

hoàn

vội

vã chạy vào: “Lão gia phu

nhân, đại

tiểu

thư

nói thân thể không khỏe,

không

thể

ra cửa.”

Mọi người

biết

chuyện gì

xảy ra, lại không thể lên

tiếng, hôm nay

lời

đồn đãi hung ác

về Tả Thục Tuệ

truyền ra, nàng da

mặt dù dày

cũng

chịu

không được cái này.



thật không

chỉ



nàng,

Tiết

thị và Tả Uẩn Văn giống

nhau

cũng không

muốn đi

rangoài

mất

mặt xấu

hổ,

nhưng yến

hội

lần

này quá quan

trọng

cũng quá

hiếm

có,không đi

chẳng

những không

rửa sạch được

thanh danh,

ngược

lại



thể bởi vì vậy đắc

tội quý

nhân.

Tả Thiệu Yến không nói một lời

đi ra cửa

lớn,

đi về phía viện tử

của Tả Thục Tuệ, cũng không lâu lắm, gã

ta liền dẫn theo Tả

Thục

Tuệ trang

phục

lỗng

lẫy đi đến.

Tả Thục Tuệ xác

tực

trời

sinh

đoan

chính, dù

cho trong

thời

gian

này liên tục gặp đả

kích

cũng

không

tổn

hao gì sự

xinh

đẹp của nàng, ngược

lại khiến

cho nàng nhiều

thêm

vài phần hương

vị nữ

nhân

gầy

yếu.

Tả Uẩn Văn

vẻ mặt phức tạp nhìn khuê nữ,

trong lòng có

chút

tư vị

không đúng, đứa con

gái

này từ nhỏ

liền

tri

kỉ, mọi thứ đều

phát

triển, vốn tưởng rằng sẽ

có phúc lớn, lại không nghĩ trở thành bộ dáng cục

diện

như

bây giờ.

“Thời gian không

còn sớm,

lên đường.” Người

một

nhà bằng

mặt không bằng

lònglên xe

ngựa,

đi vào

một

con

hẻm dài

hướng về phía Giang phủ.

Đã đến

ngoài

cửa Giang phủ,

Tả Uẩn Văn xuống xe

ngựa sửa sang đè xuống vạt áonhăn,

dẫn

cả

nhà đưa

lên

thiệp

mời.

Thủ vệ gia

đinh

kia

giống

như

là đã

nhận

được

dặn

dò đặc biệt, nhìn thấy người Tả gia

đến

chẳng

những không khinh thường

ngược lại

tự mình mang người

vào Giang

phủ,

trả lời cung kính nói: “Thiếu

gia nhà ta

đã dặn dò, Tả

lão gia là

khách quý, bảo

chúng tiểu nhân cẩn

thận

hầu

hạ.”

Lời hay ai

cũng

thích nghe, huống chi là

Giang phủ

gia

đình

như vậy, Tả Uẩn

Văn

lập tức sống lưng thẳng tắp, nhìn phủ đệ

tráng lệ

này cũng không

có sợ

hãi

như lúc đầu.

Tả Thiệu Khanh

âm thần quan sát vẻ

mặt Tả Thiệu Yến một

chút, muốn từ

trong

đó nghiên

cứu

ra cái gì,

đáng

tiếc

Tả Thiệu

Yến từ trước đến nay

đều

là mặt không đổi sắc

diện

mạo

trầm

ổn, khiến

cho y

hết

cách,

đành

phải

âm thầm nâng cao cảnh giác.

Giang phủ y

tuy ở

nhiều

năm

như vậy,

nhưng

lại không

hề biết

rõ,

kiếp

trước phạm vị

hoạt động

của y ở Giang phủ

rất



hạn,

đừng

nói



tiền viện,

chính



hậu việncũng không phải

chỗ

nào

cũng được đi.

Lần đầu tiên cẩn thận quan sát

tòa

phủ đệ này

như

vậy,

Tả Thiệu Khanh

không

thể

không

cảm

thán,

không hổ

là gia tộc

đã từng cùng phủ Trấn quốc công cùng một cấp

bậc,

Giang phủ

năm

đó cũng là

do Thái tổ hoàng đế

ban

tặng,

nhiều lần

sửa

chữa, nhà

cửa xa hoa

mỹ lệ.

Không giống với khí

thế

của phủ Trấn quốc

công,

Giang phủ

chú

trọng

lịch sự

taonhã và xa

hoa,

mỗi

một

cái bàn

cái ghế đều



tạo

hình

cẩn

thận,

càng đừng

nhắc đến

những

hòn

non bộ

nước

chảy kia,

đình đài

lầu

các,

chiếu sáng

thích

hợp,

người xem không kịp

nhìn.

Tả Thiệu Khanh

chú ý

tới,

người Tả

gia lúc nhìn thấy cảnh tượng này đều đồng loạt lộ

ra vẻ

mặt

thèm

muốn,

y cười thầm hai tiếng, cảm thấy kế

hoạch tối

nay

của mình nhất định có thể

tiến

hành

thuận lợi.

Tả Thiệu Yến và

Giang Triệt muốn tính kế

y cũng không phải dễ dàng như

vậy,

nói

không

chừng thông minh quá sẽ

bị thông minh hại, cuối cùng chẳng

biết

hươu

chết

về tay ai

còn không

nhất

định

đâu.

Đã đến phòng khách,

nam

nữ

tách

ra,

tự



nha

hoàn dẫn Tiết

thị và Tả Thục Tuệtiến vào

hậu đường,

Tả Thiệu Khanh

nhìn

theo bóng

lưng

thướt

tha

của Tả Thục Tuệ âm

hiểm

cười

hai

tiếng.

“Đã đến?” Bên

tai vang lên giọng nam quen

thuộc,

Tả Thiệu Khanh vừa quay đầu,mũi

trước

tiên ngửi

thấy một mùi

hương

trà nhàn nhạt,

sau đó mới nhìn

thấy dáng người

to lớn cao ngạo của Lục Tranh.

“Lục gia đến

thực sớm.” Chuyện của y và Lục Tranh đã

truyền xôn xao,

Tả Thiệu Khanh cũng không cần phải che giấu

hành động

thân

thiết của

hai người.

Tả Uẩn Văn

và Tả Thiệu Yến hơi

kinh

ngạc, nghe đồn

là một việc, tận mắt nhìn thấy là

một việc,

hai người

trước

đối

với Lục Tranh hành lễ, mới cẩn

thận

xem

xét nam nhân khiến cho Tả

gia

từ lâu hy

vọng

có được.

Ngoại

hình

Lục

Tranh

là không

thể bắt bẻ, không chỉ bên

ngoài tuấn lãng, dáng người cân xứng, chỉ là

khí

thế trên người

hắn liền khiến

cho người

khác

cúng

bái thần phục.

Lục Tranh

liếc

mắt nhìn hai người,

lúc ánh mắt rơi

vào

trên

người

Tả Thiệu

Yến rõ ràng đã

lạnh

hai độ, sau đó

hướng

Tả Thiệu

Khanh

gật

đầu nói: “Bản công vừa đến, cùng nhau đi

vào.”



thể

nghĩ,

hình ảnh Lục Tranh và Tả Thiệu Khanh đi bên

nhau



thể gợi

ra suy đoán

của bao

nhiêu

người,

những

người

này vốn

chỉ

tin

năm phần

hôm

nay đã

tintám phần,

người vốn

căn bản không

tin

cũng

tâm

tư dao động.

Giang Triệt ở

ngay

tại

cửa

ra vào đón khách,

nhìn

thấy

hai

người

cùng

nhau đi vào,ánh

mắt

thoáng

tối sầm,

lập

tức

treo

lên bộ dáng

tươi

cười ôm quyền

nói: “Có

thể được Lục

công gia

hạ

cố đến

thật sự



hãnh diện

hàn xá,

thật sự

là khiến

hàn xá

của kẻ

hèn

này được vẻ vang.”

Lục Tranh

để hai tay

sau

lưng,

ánh

mắt dạo qua một vòng

nói:

“Giang phủ nếu

cũng

có thể xưng là

hàn

xá, kinh đô này

chỉ

sợ không có một

tòa nhà nào dám tự

xưng

khu nhà cao cấp.”

Mấy thế hệ

phủ

Trấn

quốc

công

đều bận rộn trấn thủ

biên

cương, cùng một chỗ

với

chiến

tranh, vài năm

cũng

không thể

trở

về nhà một

lần,

tự nhiên

liền

đối với phủ đệ

to như vậy

cũng

sơ sài không được tu sửa

tỉ mỉ.

Tả Thiệu Khanh

phu xướng

phụ tùy phụ họa

nói:

“Vãn

sinh

vẫn

là lần đầu

tiên

nhìn

thấy

phủ

đệ xa

hoa

mỹ lệ

như

thế,

sợ là

hoàng cung cũng không hơn là

bao.”

Lời này vừa nghe chính là

điềm

xấu,

trong thiên hạ

tòa

nhà nào dám cùng hoàng cung so

sánh

đẹp

hơn có thể

có được kết cục tốt

sao?

Giang Triệt sao



thể

mắc

câu,

hướng về phía

hoàng

cung

chắp

tay: “Tả

tam

công

tửchưa

từng vào

hoàng

thành,

không biết

hoàng

cung

làm sao

cũng không kì quái,Giang phủ

cửa

nhỏ

nhà

nghèo

chỗ

nào



thể so sánh?”

Tả Thiệu Khanh

nghe

chua

răng,

chỉ

cảm thấy Giang

Triệt

dối

trá đến cực điểm, nhưng người

chung

quanh đều

nhìn, y cũng không

thể biểu hiện quá cay nghiệt,

vì vậy cúi

đầu

nhìn

mũi chân mình,

không

tiếp

lời.

Giang

lão

thái gia và Giang

lão gia biết được Lục Tranh đến,

cũng vội vàng

ra đón,sau đó

tự

nhiên



trò

chuyện

lấy

lòng

lẫn

nhau

một phen,

đến Giang phủ dự

tiệc phần

lớn

là quan

lại quyền quý,

mỗi

người

lời

nói bên

ngoài đều

rất

thâm sâu.

Đợi sau khi

mọi

người đều

ngồi vào vị

trí,

Tả Thiệu Khanh đã đói đến

mức

ngực dán phía sau

lưng,

ba phụ

tử bọn

họ

như

cũ được xếp

ngồi ở vị

trí

hẻo

lánh,

đãi

ngộ so với Lục Tranh

chính



cách biệt

một

trời

một vực,

nhưng

cái

này vừa vặn

là đại

ngộ Tả gia

nên

có,

ngược

lại khiến

cho bọn

họ không được

thu

hút.

Rượu

qua ba tuần, tình cảnh cũng náo nhiệt lên, không biết ai đột

nhiên đề

cao âm lượng rống lên một

câu:

“Nghe nói

vườn

mẫu

đơn của Giang phủ có

phong cách riêng, chủng

loại

đa dạng, lúc này đang là

thời

tiết

tốt hoa mẫu đơn

nở hoa, chẳng

biết

có thể để

cho mọi người thưởng

thức

một

lần hay không?”

Đề

tài

này vừa

nhấc

lên,

mọi

người sôi

nổi phụ

họa,

hằng

năm

nữ

chủ

nhân Giang gia đều

tổ

chức

hội

mẫu đơn

một

lần,

mời

nhóm

thiên kim

tiểu

thư khuê

các đếnngắm

hoa,

những phu

nhân

tiểu

thư

này sau khi

trở về

nhà

luôn dốc

hết sức khenngợi,

khiến

cho đám đại

lão gia

cũng đối với

hoa

của

các

nàng

hứng

thú.

Giang

lão

thái gia sắc

mặt

hồng

nhuận phơn phớt,

thật sự

nhìn không

ra đã

hơn sáumươi,

ông gật đầu,

tự

nhiên

có đám

hạ

nhân

trước

một bước

chỉnh

lý vườn

hoa

mẫu đơn

thỏa đáng.

Tả Thiệu Khanh

đối với ngắm hoa của

Giang phủ

mà nói hứng thú không lớn, nhìn tình cảnh mọi người bon chen lạnh lùng nghĩ: Đợi tương lai y ở

phủ

Trấn

quốc

công

cũng

xây dựng ra một

vườn

hoa

mẫu đơn, nhất định phải so ra

tốt hơn Giang phủ.

Chỉ

có điều y

cũng không

muốn

mời

người đến

tham quan,

uổng phí

chà đạp

mộtchốn

thanh

tĩnh,

đến

lúc đó y



thể

cùng Lục Tranh đến

trước

hoa dưới ánh

trăng,nghĩ

một

chút đã

thấy

thích.

“Thiệu Khanh,

nghĩ

cái gì đó?

Đi

nha…” Tả Uẩn Văn khẽ quát

một

tiếng kéo

lại

thầntrí

của Tả Thiệu Khanh.