Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 126

Vừa nghe muốn đại hình hầu hạ,

mọi

người

sắc

mặt đều khó coi, người bên ngoài nha môn

xem

náo nhiệt

ngược

lại

là hưng phấn, thậm chí có

người nhỏ

giọng nói

thầm: “Mấy thư

sinh

văn

nhược

này,

nếu

động

đại hình,

chỉ sợ chịu không được mấy bản

tử liền nhận tội.”Ngự sử trung thừa ngồi ở

bên phải đề nghị nói: “Dung đại nhân, nếu muốn biết bài

thi

có phải là

do chính

bọn họ viết hay

không, để

cho

bọn họ mỗi

người viết ra

một lần là

được, viết xong lại

hỏi

bọn họ vài

vấn

đề là

đủ.”

Tả Thiệu Khanh

ngẩng

đầu

liếc

nhìn

vị Ngự sử

trung

thừa

này,

chỉ

cảm thấy lão đầu tóc

râu

ria đều trắng bệch này rất thông minh, chính

mình

viết

ra bài thi

rất

khó làm ra

một

chữ cũng không

sai lệch,

ngược

lại

là người ăn gian, nhất định là

có thể đọc làu

làu.

Hơn

nữa

chỉ

cần

cầm bài

thi

hỏi

mấy vấn đề sâu sắc,

là quan điểm

của

mình

hay

là sao

chép vừa

hỏi

liền biết.

Đại



tự khanh bên

tay

trái

hừ

lạnh

một

tiếng: “Theo bổn quan,

vẫn

là phái

người đi dò

tra

ngọn

nguồn

của

mấy

học sinh

này,

xem

trước khi

thi bọn

họ

tiếp xúc quangười

nào,

hoàng

thượng

cũng đang

chờ,

làm sao



thời gian ở

chỗ

này

tốn

thời gian?”

Thượng thư

biết

rõ hai người này vẫn luôn bất

hòa,

đánh

thái

cực

nói:

“Hai

vị đều nói

có lý, hai việc này

ngược lại

có thể đồng thời tiến hành, người

tới,

đưa giấy bút cho bọn

họ,

lại phái mấy người đi thăm dò.”

Tả Thiệu Khanh

khóe

mắt liếc qua thanh niên vẫn luôn không có động tĩnh kia

một

lát,

vung

lên vạt áo

ngồi

trên

mặt

đất,

sau đó liền bắt

đầu

viết,

những người còn lại

học

theo,

cũng

đều

không

rên

một tiếng

mà ngồi xuống.

Đợi

mọi

người viết xong đã



chuyện

của

nửa

canh giờ sau,

Tả Thiệu Khanh vỗ vạt áo đứng

lên,

chân



chút

chập

choạng,

lưng

lại vẫn

thẳng

tắp.

Tuy trong

lòng

y không bình tĩnh như mặt

ngoài, nhưng cũng không

sợ bất luận kẻ

nào thẩm tra bài, bài thi

của

y thế

nhưng là

thật

sư do

mình

viết, tuyệt đối không có

sao

chép.

Y hiện tại

để ý

chính là,

người tố

cáo y

kia

rốt cuộc là cầm

ra chứng

cớ gì?

Một phen gặn hỏi, Tả

Thiệu Khanh và

Hạ Chi Trừng đều thuận lợi vượt qua kiểm tra, Trương Hạo kia ấp

úng cả buổi, giải thích bài thi vấn

đáp

đọc lung tung lộn xộn.

Đại



tự khanh

trước

tiên

làm khó dễ: “Người

tới,

áp kẻ

này xuống,

đợi

những

ngườicòn

lại

tìm đủ vật

chứng bằng

chứng

lại

thẩm vấn.”

Ánh

mắt Hình bộ

thượng

thư dạo qua

trên

người Tả Thiệu Khanh và Hạ Chi Trừngmột vòng,

thở dài

nói: “Tả

hội

nguyên,

bổn quan

từng



nghe về

ngươi,

ngươi

tuổicòn

trẻ

tài văn

chương

nổi bật,



lần

này không đậu được

cao

trung

lần sau

còn

cócơ

hội,

cần gì

chứ?”

Tả Thiệu Khanh

ánh mắt sáng quắc, nhìn thẳng

thắn

hỏi:

“Không biết lời

đó của đại nhân là

có ý

gì? Bản thân học sinh ngay thẳng không sợ bóng nghiêng,

tự hỏi không thẹn với lương tâm.”

Trí nhớ đời trước thế nhưng là

ông

trời

ban cho y,

tuyệt đối

không coi

là ăn gian.

“Ngươi

còn dám

nói xạo.

Chứng

cớ vô

cùng xác

thực,

ngươi giải

thích

những

thứ

nàythế

nào?” Hình bộ

thượng

thư

trên

tay giơ

lên giấy viết bản

thảo,

sắc

mặt không dễnhìn

như vừa

rồi.

Tả Thiệu Khanh

tim xiết chặt,

hành

lễ hỏi: “Có thể

để cho học sinh xem

một

chút?”

Hình bộ

thượng

thư

còn

chưa

lên

tiếng,

Đại



tự khanh

trước

hừ

một

tiếng

nói: “Vậtchứng

trọng yếu

như

thế,

sao



thể đơn giản bày

ra

cho

người?

Lỡ

như bị

ngươi

hủychẳng phải



mất vật

chứng?”

Tả Thiệu Khanh

vụng

trộm

oán thầm lão nhân này một

câu:

“Học

sinh

như

thế nào sẽ

làm

ra chuyện

giấu

đầu hở đuôi đến

thế?”

Hình bộ

thượng

thư suy

nghĩ

một

lát,

lại để

cho

nha dịch

cầm

trang giấy

cho Tả Thiệu Khanh xem,

lại không

cho phép y đυ.ng

chạm,

đợi Tả Thiệu Khanh xem qua,hắn

ta

mới đen

mặt

hỏi: “Ngươi

còn



lời gì

muốn

nói?

Bổn quan đối

chứng qua búttích,

xác

thực



của

ngươi không

thể

nghi

ngờ.”

Tả Thiệu Khanh

gật đầu, thản nhiên

nói:

“Xác

thực

là học sinh viết, mỗi học

sinh

trước khi

thi

sẽ áp

đề,

học sinh cũng không

ngoại

lệ,

chỉ là không biết vì

sao,

chỉ

có mấy tờ

giấy

này dâng đến trong tay đại nhân.”

Sau khi xem hết

mấy

tờ giấy này, Tả

Thiệu Khanh liền biết việc không đơn giản như vậy, trận án

làm rối kỉ

cương này

hoặc

là cố ý hướng

về phía y,

hoặc

là chính

là có

người muốn mượn cơ

hội này vu

hãm

y.

Muốn

nói có người đào một

cái

hố lớn như

vậy

lừa bịp chỉ vì

y, Tả

Thiệu Khanh là

không tin, y không

cảm thấy mình có phân lượng nặng như vậy, nếu

như

là thứ hai, người thứ nhất y nghĩ đến chính là Tả

Thiệu

Yến.

Y sau

khi

sống

lại vẫn luôn rất cẩn

thẩn, đồ

vật từng viết không

có tác dụng đều

thiêu hủy, chỉ

có mấy quyển sách y

cho

rằng

không

tệ được đặt ở

thư phòng,

ngoại trừ

người Tả

gia,

người

ngoài làm

sao

có thể chạm vào

thư

phòng

của

y lấy

ra những

thứ này?

“Học sinh xác

thực có viết qua mấy quyển sách luận về dân sinh,

không chỉ có cái này,

còn có một vài sách luận

thống

trị đường sông,

sách luận phòng và chữa

trị sautai

họa,

học sinh đều đặt cùng một chỗ,

không rõ vì sao vị

huynh đài này chỉ lấy mấytờ này?”

Còn

may

lúc

trước phần đáp án

của Tưởng Hằng Châu y viết xong

liền kịp

thời xử

lý,nếu không

từ

trong

thư phòng

của y

lấy

ra bài

thi giống Tưởng Hằng Châu,

vậy

càngnói không

rõ.

Tả Thiệu Khanh

ánh mắt sắc bén

bắn

về phía bị

cáo

kia,

y đã

nhận

định,

người này

chỉ

là đao người khác tìm đến

mà thôi,

cũng

không

biết

hắn

ta là

được

chỗ

tốt gì mới

bằng

lòng

làm

như vậy.

Người nọ sắc mặt cứng đờ,

chắp

tay

nói:

“Cái

này...học

sinh

chỉ là ngẫu nhiên nhận được mấy trang bản thảo này.”

Tả Thiệu Khanh

xùy cười một tiếng:

“Vậy

huynh

đài

lại là như

thế

nào vừa thấy mấy tờ

giấy

này liền biết là ta?

Phía

trên

cũng

không có

tên ta.”

Hình bộ

thượng

thư

mở

ra,

phía

trên xác

thực không

có kí

tên,

nếu không phải

từng đối

chiếu với bài

thi

của Tả Thiệu Khanh,

hắn

ta

trước đó

cũng không biết

này

là Tả Thiệu Khanh viết.

Nếu lời Tả Thiệu Khanh là

thật

sự,

vậy chỉ có

thể

nói y

vận

may tốt, áp đề

đùng,

mỗi

lần khoa cử người áp

đề trúng

cũng

không

ít,

này cũng không

thể trở thành căn cứ

chính xác

ăn gian.

Ánh

mắt

của

hắn

ta

trầm xuống,

cảm

thấy việc

này

thấy

như

thế

nào

cũng kì quặc: “Mấy

tờ bản

thảo

ngươi

từ

chỗ

nào

có được?”

Người

nọ ngây ngốc một chút, sau đó

khẳng định trả

lời:

“Là

học sinh nhặt được,

học sinh tại ngày yết bảng nhìn thấy qua

tác

phẩm

xuất

sắc của Tả

hội

nguyên, nhìn thấy bút tích của

y mới phát hiện cùng mấy

tờ giấy học sinh nhặt được giống nhau,

lúc này mới sinh lòng nghi hoặc.”

Bài

thi

thi

hội ba

người đứng đầu

tại

ngày yết bảng

cùng

ngày sẽ dán

ra,

biểu

thịcông

chính,

người

này sẽ

nhìn

thấy

cũng không kì quái.

Thư sinh kia thấy Hình bộ

thượng thư vẻ

mặt thả lỏng, nói tiếp: “Học sinh cho rằng, Tả hội

nguyên có

lẽ sợ phiền phức sự

việc

bại

lộ, bởi vậy vứt

bỏ mấy bảo thảo liên quan, về

phần

những thứ

khác

không ném, có

thể là chột dạ?”

Tả Thiệu Khanh

bị nhận định “chột dạ” vô

tội

liếc

nhìn

hắn ta, quả quyết phát hiện thư sinh này

cùng

Trương Hạo vừa

rồi

không

phải

một

cấp bậc, khó trách có thể

bị người

thu mua làm đao

sai

khiến.

Hắn

ta

lời

nói

này

nói

rất không xác định,

hoàn

toàn

là giọng điệu phỏng đoán phântích,

ngược

lại

như vậy dễ dàng khiến

người khác

tin,

nếu

như

hắn

ta

thề son sắt,ngược

lại khiến

cho

người

ta

hoài

nghi.

“Huynh đài lời ấy sai rồi,

nếu là sợ phiền phức sự việc

bại lộ,

vãn sinh nên đốt nó đi mới đúng,

như

thế nào

tùy ý vứt

bỏ,

còn

bị

huynh đài nhặt được?”

“Cái này vãn sinh liền không

thể

biết được,

có lẽ là

hạ nhân làm việc không

tốt,

có lẽ là ngươi nhất

thời

bối rối làm mất,

ai

biết được?”

Tả Thiệu Khanh

tức nghiến

răng: “Huynh đài thực biết nói giỡn, ta

còn

có thể ôm

nó trong người

chạy

khắp

thành

sao?”

Học sinh kia

lập

tức không

nói,

chỉ

là khí định

thanh

nhàn đứng đấy,

giống

như

chorằng

tất

thảy

lý do

thoát

thác

của Tả Thiệu Khanh đều

là đang

nói xạo.

Tả Thiệu Khanh

con ngươi

đảo một vòng, hướng

vị trí ở giữa vái: “Đại nhân,

học sinh có thể

chứng minh trong sạch của mình.”

“Nói.” Hình

bộ

thượng

thư không quá lạc quan gật đầu.

“Xin

hỏi đại

nhân,

đề

thi

hội



lúc

nào định

ra?”

“Năm ngày

trước

thi

hội

hoàng

thượng sẽ viết đề

thi viết,

niêm phong xong sẽ giao cho Lễ

bộ

thượng

thư,

về sau giao cho quan chủ khảo

bảo quản.”

Tả Thiệu Khanh

thở ra một

hơi:

“Học

sinh

tại

tháng

tám

trước

thi

hội từng cùng bạn tốt trao đổi, nói

rõ thi hội tám

phần

có quan hệ với

dân

sinh,

đại

nhân

không

phiền nếu

mời

bạn tốt của học

sinh

đến

hỏi một chút chứ.”

“Nếu là

bạn

tốt,

vậy

hắn

tự nhiên là

hướng về phía ngươi,

hắn nói như

thế nào có

thểtin?” Đại lý

tự khanh kéo lên

tròng mắt

hỏi.

“Vậy không biết Hình Bộ



hiểu



người

của

mình

hay không?

Thời gian

học sinh viết

mấy bài văn

này

mười

ngày không

ngắn,

khẳng định không

chỉ

năm

ngày.”

“Trong vòng

một

tháng viết

lại văn

chương khác biệt không

lớn

lắm.” Cân

tiểu

lytrong

lòng Hình bộ

thượng

thư đã

chậm

rãi

nghiêng,

Tả Thiệu Khanh





lẽ

chẳng sợ

nói

ra

những

lý do

này,

nói



trong

lòng không

có quỷ.

“Vậy…” Tả Thiệu Khanh vắt

hết óc,

còn

muốn

tìm

ra

chứng

cớ

cho

mình,

chợt

nghethấy đám

người sau

lưng bắt đầu

chuyển động.

Tất cả mọi

người không ý

thức

nhìn

về phía sau, vốn là

đám người

bên ngoài

công

đường

chật

như

nêm cối tự

động

thối

lui

qua hai bên, xuất hiện một đường ở

giữa,

sau

đó một dáng người cao ngất bỗng nhiên nhảy vào trong mắt mọi

người.

Người

tới tư thế oai

hùng

bừng

bừng, áo

giáp

mềm màu bạc bao

toàn

thân, trực tiếp đi

vào,

hắn không

đội mũ sắt, khiến cho người liếc mắt liền thấy được gương mặt tuấn lãng.

“Lục công gia?” Ba vị

trọng

thần vốn ngồi ngay ngắn

trên công đường đồng loạt đứng lên,

đồng

thời đi về phía Lục Tranh.

Tả Thiệu Khanh

mở to

hai

mắt,

trong

nháy

mắt

cảm thấy mình hoa mắt, y

vẫn là lần

đầu

nhìn

thấy

bộ dáng mặc áo

giáp

của Lục Tranh,

hình

tượng

cao

lớn mạnh mẽ kia

gõ ở

trong lòng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ một mảnh hoa sóng.

Cùng với Lục Tranh

từng bước

một đến gần,

mọi

người

ngửi

thấy

mùi

máu

tươi,

lúcnày

mới

chú ý

tới,

trên áo giáp bạc

mềm

mỏng

của Lục

công gia

nhiễm

một

chútmáu

tươi,

lộ

ra

ngũ quan góc

cạnh



ràng

của

hắn đặc biệt

làm

cho

người

ta sợ

hãi.

Các phó

tướng

theo sau vào

cực kì

có ánh

mắt đặt

một

cái ghế ở vị

trí

ngang

hàng vớicao đường,

sau đó

thẳng

tắp đứng ở

một bên.

Mọi người

ngừng

thở,

chỉ

nghe

thấy

tiếng

áo giáp mềm mỏng cùng vỏ

kiếm

ma sát, “két xoẹt két xoẹt…” có

quy cũ truyền vào tai mọi

người.

Hình bộ

thượng

thư

trước

tiên kịp phản ứng: “Lục

công gia

tới đây

là…?” Hắn

ta quétmắt

nhìn

học sinh đứng ở bên dưới

cao đường

một

lần,

chẳng

lẽ ở đây



nhân vật gìtrọng yếu?

Lục Tranh

đi đến vị

trí ngồi xuống,

nhìn

không chớp mắt, trầm giọng nói hai

chữ:

“Tiếp tục.”