Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 117

Tả Thiệu Khanh

yên tâm thoải mái nhận lời khen ngợi của

Khúc

Trường Thanh,

một tay chụp ở

trên

vai hắn ta, rung đùi

đắc

ý nói: “Khúc huynh phải chú ý

thân

thể,

đừng

để đêm động phòng hoa chúc mệt

đến

ở trên giường,

vậy liền...ha ha…”

Khúc Trường Thanh bị y

chụp đầu gối khẽ

cong,

thiếu

chút

nữa

liền quỳ

rạp

trênmặt đất,

sắc

mặt

cũng đỏ

lên: “Thiệu Khanh…Thiệu Khanh,

vi

huynh phát

hiện,ngươi



càng

ngày

càng

làm

càn.” Không

chỉ

có dám

mai

mối

cho

hắn

ta,

còn dám vui đùa

loại

này.

“Nam

tử

hán đại

trượng phu,

này





cái gì?” Tả Thiệu Khanh bĩu

môi,

y

cũng

làngười

hai

mươi

mốt,

loại vui đùa

này

chỗ

nào không dám?

Tưởng

Hằng

Châu

nhìn

hai

người

họ cười đùa, chỉ ở

một bên bình tĩnh nhìn xem, đồng thời trong lòng nghi hoặc,

vì sao thái độ

của Tả Thiệu Khanh đối với hắn

ta và thái độ

đối với Khúc Trường

Thanh

hoàn

toàn

không giống?

Tả Thiệu Khanh

tuy đối với hắn

ta cũng là cười cười, nói chuyện khách

khí có lễ,

nhưng sau

khi

hắn ta nhìn thấy dáng tươi cười của

y đối với

Khúc

Trường Thanh,

cũng

rất dễ dàng phát hiện, y

cười

với mình căn bản không xuất phát từ

trong lòng.

Trước

kia

hắn ta cho

rằng

nguyên nhân chính là hai

người bọn

họ quen thân,

nhưng

nghĩ

kĩ,

Tả Thiệu Khanh

đối đãi với học

sinh

khác

so với mình chân thành hơn nhiều.

Tưởng

Hằng

Châu

cũng

không nghĩ nhiều, dù sao

hắn

ta sẽ

không tự

đại cho rằng mỗi người đều thích hắn ta,

có lẽ hắn

ta và Tả

Thiệu

Khanh không hợp ý.

Tả Thiệu Khanh

đột nhiên

quay

đầu hỏi hắn ta:

“Tưởng huynh,

nghe

nói trong

nhà đã vì

ngươi

đính

hôn,

lần

này đậu cao trung liền lấy thiếu nữ

xinh

đẹp

về nhà? Thật đáng mừng.”

Khuôn

mặt

tươi

cười

của Tưởng Hằng Châu

hơi

cương

cứng

một

chút,

sau đó không để

lại dấu vết

mà giải

thích: “Nhất định

là Trường Thanh

nói đi?

Bát

tự

còn

chưa xem,

làm sao biết khi

nào sẽ

cưới.”

Tả Thiệu Khanh

nhìn

chằm

chằm

nét mặt của hắn

ta nghiên

cứu

trong

chốc

lát,

phát

hiện

khi

hắn ta nói

ra những

lời này bắt đắc

dĩ lại không cam lòng, căn bản không giống vẻ mặt

muốn

kết

hôn.

Trong

lòng

y lộp bộp, trên mặt

cười

trêu

ghẹo

nói:

“A?

Sẽ không phải là Tưởng huynh ở

kinh

đô đã quen biết và

ngưỡng mộ

cô nương khác,

định

bội tình bạc nghĩa?”

Y nói

này

có chút vô

lý,

cũng

may tuổi của y

nhỏ,

trong

giọng nói

lại

tràn

đầy chế nhạo, nghe liền giống

như cùng bạn vè

vui

đùa.

Ít

nhất Khúc Trường Thanh sẽ không

nghe

ra ác ý

trong

lời

nói

của y,

mà Tưởng Hằng Châu

liền không

thể không suy

nghĩ

nhiều.

Ánh

mắt

hắn

ta biến đổi,

sắc

mặt khó

coi

trả

lời: “Không

thể

nào,

Thiệu Khanh

chớnói

nhảm.”

Tả Thiệu Khanh

thân

mật khoác

vai hắn ta: “Tưởng huynh

đừng

coi là thật, tiểu đệ

chính là

chỉ đùa một chút mà

thôi,

kì thật ta muốn nói, cho

dù coi trọng cô nương khác cũng không quan trọng,

dù sao bát tự

còn chưa có xem.”

Khúc Trường Thanh

nghe y

nói

như vậy vội vàng kéo y

một

cái,

hướng y

nháy

mắt,sau đó dưới ánh

mắt

nghi

hoặc

của đối phương

tiến đến gần

nhỏ giọng

nói: “Ngươingốc à,

vị

hôn

thê

của Hằng Châu

huynh

thế

nhưng

là khuê

nữ

của Doãn

lão,

tiểu sưmuội

của

chúng

ta,

ngươi

cũng đừng dạy



hắn,

coi

chừng

các sư

huynh đệ Doãnmôn không buông

tha

ngươi.”

Thật

không? Vậy

thật

sự là quá

tốt.

Tả Thiệu Khanh

vui đến nỗi thiếu chút nữa muốn hét

to vài tiếng,

y che

miệng lại, lắc

đầu

buồn

cười:

“Ôi,

tiểu

đệ cái gì

cũng

chưa

nói.”

“Tam gia…ngài đi

ra

rồi?

Lão gia đã ở

nhà

chuẩn bị xong

rượu và

thức ăn

chờ Tam gia

trở về.” Quản gia Tả phủ đứng ở bên

cạnh xe

ngựa,

nhìn

thấy Tả Thiệu Khanh vội vàng

chạy

ra đón.

Tả Thiệu Khanh

tâm tình đang vui, đối với quản gia

bình

thường xem không vừa mắt

này

cũng

khách

khí

vài phần:

“Sao

dám làm phiền quản gia tự

mình

đến

đón?

Có Tiểu Lục Tử

đến là đủ.”

Quản

gia vốn là

xác

thực

không

muốn

đến,

nhưng Tả

lão gia sáng sớm ngay tại

của

ra vào quanh quẩn một chỗ, cả

ngày

đều lẩm bẩm vị

này,

ông ta có

thể khẳng

định,

nếu

Tam gia đậu cao

trung, về

sau

địa vị ở Tả gia

so với lúc trước khẳng định không

giống.

Vì đền bù

bất kính lúc trước đối với Tam

gia,

quản

gia

lúc này mới không thể không đi một

chuyến.

Hơn

nữa

thấy Tam gia vẻ

mặt

như

tắm gió xuân,

nghĩ đến khảo

thi không

tệ,

ông

taliền

càng không

thể không đối đãi

cẩn

thận.

“Khúc

huynh,

Tưởng

huynh,

vậy

tiểu đệ

liền đi

trước

một bước,

ngày khác

lại

hẹnnhau.”

Khúc Trường Thanh

nhìn xe

ngựa Tả phủ,

nhớ

tới

lúc

trước Tả Thiệu Khanh

cưỡichiếc xe

ngựa



nát đi quận Xương Bình

thi

hương,

trong

lòng



chút

cảm khái.

Hắn

ta

cầm

chặt

tay Tả Thiệu Khanh

nghiêm

túc

nói: “Thiệu Khanh,

lần

này

nhất định sẽ đậu

cao

trung.”

“Nhận

cát

ngôn

của

huynh.” Tả Thiệu Khanh

trong

lòng



chút

cảm động,

ngoại

trừ vυ' Liễu,



lẽ Khúc Trường Thanh



người duy

nhất

từ đầu đến

cuối đều đối

tốt với y.

La Tiểu Lục là

tự mình dạy dỗ,

kính

sợ nhiều

hơn quan tâm, Lục Tranh là đối

với

y có

tình

cảm,

yêu mến không gì đáng trách.

Liền

hướng

về những

lời này, y

quyết định về

sau dù cho

có cùng Khúc Trường

Thanh hướng đi

không giống, vẫn xem hắn

ta là bạn

bè.

Thấy

hắn ta vẻ

mặt quá nghiêm

túc,

Tả Thiệu Khanh

trêu

ghẹo

nói:

“Tiểu

đệ hy vọng sau

này

có cơ

hội

đổi giọng

gọi Khúc huynh

là tỷ

phu.”

“Này…” Khúc Trường Thanh quả

nhiên

mặt

lại đỏ,

vẻ

mặt

nghiêm

túc

cố

chấp vừa

rồilập

tức bị

ngượng

ngùng

thay

thế,

Tả Thiệu Khanh

nhìn

thấy

lại



một

trận

cười

to.



lẽ

là y

cười quá

thoải

mái,

chung quanh không ít

học sinh sắc

mặt

tối

tăm phiềnmuộn đồng

loạt

trừng

mắt y.

Tả Thiệu Khanh

cũng

nhận

ra điểm ấy, hơi

có chút xấu hổ, dù

sao cửa cổng trường

thi còn có

không ít

học sinh đang nằm rạp trên mặt

đất

kêu trời trách

đất,

y như

vậy

xác thực dẫn tới oán

hận

của người

khác.

Cùng Khúc Trường Thanh

mỗi

người đi

một

ngả,

Tả Thiệu Khanh vịn

tay La Tiểu Lụclên xe

ngựa,

vừa

lên xe

liền

trực

tiếp

ngã vào

thảm dày.

La Tiểu Lục vừa

muốn

mở miệng

nói cái gì, chỉ

thấy

quản

gia

cũng

theo

đi lên, lập tức

ngậm

miệng lại.

“Gia,



bên

trong ngây người nhiều ngày như vậy,

mệt sắp chết rồi đi?” La Tiểu Lục nịnh nọt

bóp

tay Tả Thiệu Khanh,

chỉ cần nghĩ

tới

trực

tiếp sắp

trở

thành gã sai vặtthϊếp

thân quan lão gia,

nó liền mở cờ

trong

bụng.

“Không quá mệt,

chính là

toàn

thân ngứa khó chịu,

trở về

tăm giặt lại nói sau.”

“Nước ấm đều

nấu

cho

ngài xong

rồi,

muốn

tắm

mấy

lần

cũng được.”

Tả Thiệu Khanh

buồn

ngủ,

đợi lúc xe

ngựa

đi đến nửa đường đột nhiên mở

miệng nói: “Quản gia, ta

muốn

ăn gà quay ở Đinh Thực Hiên,

làm phiền

ngươi

đi mua một con

trở

về.”

Quản

gia đang lo mình không có

cơ hội biểu hiện, tự nhiên sẽ

không cự

tuyệt

yêu

cầu nhỏ như vậy

của

Tam gia, vì vậy

xuống xe

ngựa

đi về

một

hướng

khác.

Đợi xe

ngựa

một

lần

nữa đi,

Tả Thiệu Khanh

mới

mở

to

mắt

hỏi: “Nói đi,

chuyện gì?”

La Tiểu Lục hướng y

giơ ngón cái, cúi xuống nhỏ giọng mà đem

những chuyện xảy ra

gần

đây của Tả

phủ

trình

bày

một lần, nhất là chuyện đại tiểu thư bị

người

bắt

đi mất tích một

ngày

mới

được

tìm trở về.

“Ai làm?

Ngũ công chúa?” Thấy La Tiểu Lục gật đầu,

Tả Thiệu Khanh

tặc lưỡi,

có chút không cam lòng nói: “Là ai

tìm về?” Nếu có

thể chết ở

bên ngoài liền sạch sẽ

hơn nhiều.

Y cũng không tin người Tả

gia

có năng lực lớn

như

vậy,

có thể từ

tay Ngũ công chúa cướp người.

“Nghe

nói

là Giang đại

nhân giúp.”

“Nghe

nói?” Tả Thiệu Khanh

hồ

nghi

liếc

mắt

nhìn

nó,

chuyện

này

làm sao



thể bị La Tiểu Lục

thăm dò được?

La Tiểu Lục hếch ngực, có

chút

mất

tự nhiên trả lời: “Là Ẩn

Nhất

nghe

được.”

“Giang Triệt…xem ra

hắn và Tả Thiệu Yến đã đạt

thành

hiệp nghị.” Tả Thiệu Khanh lầm

bầm lầu

bầu nói

thầm một câu,

không

biết vì cái gì,

y cảm

thấy có dự cảm khôngtốt,

cảm

thấy Giang Triệt đột nhiên cùng Tả Thiệu Yến đi lại gần như vậy cùng mình có quan

hệ.

Không phải y

tự kỉ,

thật sự

là kinh

nghiệm đời

trước bày ở

trước

mặt,

khiến y khôngmuốn

nghĩ

ngợi

cũng khó.

“Bên ngoài còn có lời đồn không

tốt về đại

tiểu

thư?”

“Không có,



tài không nghe nói.”

Tả Thiệu Khanh

lông

mày nhíu lại: “Không

có liền sáng tạo, cô nương chưa lấy chồng bị

bắt

đi cả

ngày, muốn nói

không có

việc

gì xảy ra

sợ rằng đều không ai

tin?”

La Tiểu Lục nhìn vẻ

mặt âm trầm của

chủ

tử nhà mình, toàn thân lạnh run, co

người lại, đồng thời trong lòng vì

đại

tiểu

thư mặc niệm trong chốc lát, có thể

nghĩ, loại lời

đồn

đãi này sau khi

truyền ra

ngoài, đại tiểu thư

sợ là không người hỏi thăm.

Chỉ

là…

“Trên

tay

chúng

ta không



người,

như

thế

nào

truyền

tin

tức đi?”

“Chúng

ta không có,

đây không phải còn có phủ Trấn quốc công

hay sao?

Tin

tưởng Ẩn Nhất có

thể đem việc này làm

thỏa đáng.”

La Tiểu Lục mở

to hai mắt

nhìn, không đồng ý

phản

bác:

“Gia,

Ẩn Nhất nói như thế

nào

cũng

là người phủ Trấn quốc công, ngài chẳng

lẽ muốn cho Lục

công

gia

và Lão phu

nhân

cũng

biết

ngài

là...là... đối

với

ngài không

tốt.”

Mẹ chồng nhà ai

sẽ thích

con dâu tâm tư

ngoan

độc

lại xảo trá?

Tả Thiệu Khanh

cau mày, ngẫm lại cũng đúng, hình như hãm hại

thân

tỷ của mình xác thực không phải việc vẻ

quang.

Tuy y

có thể khẳng định Lục Tranh sẽ không cùng y

bất hòa, nhưng

Lão phu nhân thì chưa hẳn.

Lão phu nhân tuy đã

tiếp

nhận

y, nhưng hơn phân nửa là

bởi vì Lục

Tranh, vốn khiến cho bà

tiếp

nhận

con dâu nam liền đã

khó xử, nếu để

cho bà biết con

dâu

này còn không để ý cương

thường, gϊếŧ phụ thân gϊếŧ mẫu

thân, khẳng định càng thích không

nổi.

“Lại

nghĩ

một

chút,

cũng không vội vàng

trong

chốc

lát.” Tả Thiệu Khanh

hai

tay gối ở sau ót,

nhìn qua

trần xe

ngựa,

trong

lòng

nhanh

chóng

nghĩ đối sách.

Tin tức muốn truyền

đi rất dễ

dàng,

chỉ

cần ở

trên

phố

thu mua mấy tên

ăn mày là

được, chỉ

là như thế nào

mới

có thể đảm

bảo

không

cho

người

tra

ra được y

làm mới khó khăn.

Nghĩ

tới nghĩ lui, vẫn là

Ẩn Nhất làm việc an

toàn

nhất, chỉ

cần

y đối

với

Lão phu nhân giữ bí

mật là được.

Tả Thiệu Khanh

im lặng thở dài, đến

lúc

muốn

dùng

người

lại

không

có.