Tả Thiệu Khanh
dặn dò Ẩn
Nhất
giờ phút này chú ý viện tử Tả
Thiệu
Yến,
chính mình chú
tâm
suy nghĩ một lần về
cuộc
thi cuối cùng này.
Đồ vật
nên
mang Lục Tranh đều
thu xếp
tốt
cho y,
ngoại
trừ đổi
một ít đồ
chínhmình dùng quen
ra,
trên
cơ bản đồ dùng
hằng
ngày đều không
thể
thiếu.
Thư pháp định dùng là thể
chữ
liễu
lối chữ khải y
sau khi sống lại liền bắt
đầu
luyện
tập,
liễu
khải
vừa
mạnh
mẽ nghiêm
nghị,
đoan
trang nghiêm cẩn, tinh tế lại
không mất
khí
tiết.
Kì
thật y
am
hiểu
nhất
hẳn
là
hoa
mai
chữ
nhỏ,
lúc
trước
chép kinh phật
cho
tổ
mẫu dùng
chính
là
loại
chữ
này,
chỉ
là
loại
chữ
nhỏ
này quá
mức
thanh
tú,
sạch sẽ
có
thừalại không đủ
chính
trực.
Đều
nói
chữ
nói
lên
người,
quan
chủ khảo
thường sẽ
từ
chữ viết bài
thi
cùng với văn phong phán đoán phẩm
tính
thí sinh,
hoa
mai
chữ
nhỏ quá
mức
thanh
tú dễ dàng khiến
lại
cho
nhóm quan khảo
thí ấn
tượng
một
thí sinh
cương khí không đủ.
Y nhớ
rõ lúc trước có một
vị học sinh Hô
Thanh Ngận Cao
ở trên bài thi
dùng
kiểu
chữ
thảo
hắn ta am
hiểu
nhất,
thể
chữ rồng bay phượng
múa so với
thư
pháp
của mọi người không
khác
lắm,
đáng
tiếc
vị học sinh này
liền
ngay
cả cống sinh cũng không
đậu được,
lý do
là quan chủ khảo cho rằng người này quá
mức
khoe
khoang, không đủ tư
cách.
Hơn
nữa không phải
mỗi quan
chủ khảo đều
có
thể
nhận
thức
những
thể
chữ
hìnhthù kì
lạ bách biến.
Trước
thi
hội một đêm, tâm tình khẩn trương của Tả
Thiệu Khanh đã
đạt
đến điểm cao nhất, sắp đến tình trạng trà không nhớ cơm
không muốn, cả
người đều
lâm
vào trạng
thái
lo lắng đứng ngồi không yên.
Loại
tình
huống
này vẫn
luôn duy
trì đến
lúc Lục Tranh đến,
Tả Thiệu Khanh vừathấy Lục Tranh,
liền giống
như được
an
thần,
người
liền bình
tĩnh
trở
lại
như kì
tích.
Lục Tranh
là quang minh chính
đại đi cửa
chính vào, vì
để Tả
Thiệu Khanh có
thể
trước
khi
thi nghi ngơi tốt, Tả Uẩn
Văn
đem người
chung
quanh viện tử
toàn
bộ đều dời
đi,
sợ người đuôi mù nào
quấy
nhiễu con
trai
nghỉ
ngơi.
Lục Tranh
leo tường
đi vào, một đường không trở ngại, hắn vừa vào
cửa
liền
chống
lại
đôi mắt cầu cứu, buồn cười đi
đến trước
mặt Tả Thiệu Khanh,
đưa tay ở
trên
cái trán đổ mồ
hôi ẩm ướt
sờ soạng
một cái, hỏi: “Khẩn
trương?”
Tả Thiệu Khanh
gật đầu lại lắc
đầu,
tựa
đầu ở
trước ngực hắn: “Nhìn thấy anh liền không khẩn trương.”
“Hóa ra
bản công còn có loại
tác dụng này.” Lục Tranh đưa
tay ôm eo y,
đặt người lên cái ghế
bên cạnh
bàn: “Ta còn chưa dùng
bữa,
theo
ta ăn điểm
tâm.”
La Tiểu Lục vô
cùng
có ánh
mắt
chạy đi phòng bếp
lại
làm
một phần
thức ăn
nóng,dù sao
lão gia đã
thông báo,
tối
nay bất kể Tam gia
muốn
cái gì đều phải
làm
theo,trong
nhà không
có
liền
ra
ngoài
mua.
Nghe
nói vì thế
phòng bếp
còn
làm chậm trễ bữa tối
của
đại gia, làm hại phu
nhân
thiếu chút nữa
muốn
tới
tìm Tam gia tính sổ.
La Tiểu Lục đắc
chí
hài
lòng
chỉ định
một bàn đồ ăn,
nhìn quản sự phòng bếp khuônmặt
tươi
cười đón
chào,
nó xem
như sớm
thể
nghiệm
cảm giác
ra
lệnh.
Một bữa cơm đều
là Lục Tranh gắp đồ
ăn cho Tả
Thiệu Khanh, chính mình
căn bản không ăn mấy
miếng, Tả
Thiệu Khanh chỗ nào
không biết người này chỉ
là tìm cớ
để cho chính mình ăn cơm
mà thôi.
Chờ bụng y ăn quá
no,
buông bát đũa,
lúc
này
mới đỏ
mặt
nói: “Để
cho Lục gia
chêcười.”
Theo
lý thuyết,
y chuẩn bị đầy
đủ không
nên khẩn trương
mới
đúng,
nhưng không biết phải hay không là
quá
xem trọng
lần thi hội này, làm
cho
tinh
thần
trước
khi
thi không
thoải
mái.
Lục Tranh
phất
tay để cho
hai
người
khác
lui
ra ngoài,
lúc này mới ôm
Tả Thiệu Khanh
đặt người
ở trên đùi, vỗ
lưng
của y.
Hắn không
nói
ra quá
nhiều
lời
an ủi,
cũng không
cách
nào
thay Tả Thiệu Khanh đitrường
thi,
chỉ
có
thể
cung
cấp
một
cái ôm
hữu
lực.
Cảm giác được
người
trong
ngực đã khôi phục bình
thường,
Lục Tranh
mới
mởmiệng dạy dỗ: “Tâm được
mất quá
nặng không
tốt.”
Tả Thiệu Khanh
cầm thật chặt tay hắn, lần thi
hội
này không
những
là mấu chốt y
ở Tả
gia thay đổi địa vị,
cũng
là mấu chốt để
đưa
quan
hệ của y và Lục
Tranh ra
ngoài
sáng.
Nếu như y
chỉ là một
học
sinh
bình
thường vô
danh,
đợi
sau khi hai người công khai quan hệ, lời
đồn
đãi vô căn
cứ đặt ở
trên
người
y có
thể
đem người
áp không ngẩng
đầu lên được.
Nhưng
nếu
y là
kim khoa trạng
nguyên, tình trạng kia liền không giống,
tuy
thanh
âm chửi bới như nhau sẽ
không
ít,
nhưng
ít ra sẽ
không
bị người
đâm cột sống mắng.
Nam sủng độc chiếm và tình nhân lưỡng tình tương duyệt
tuyệt
đối
là hai khái niệm hoàn toàn không giống.
“Lục gia,
vãn sinh lần này nhất định phải kiếm được vị
trí
trạng nguyên
trở về.” Tả Thiệu Khanh mở
to đôi mắt sáng ngời
tự
tin nhìn chằm chằm Lục Tranh.
Lục Tranh
nhìn
y trong chốc lát, cúi đầu
hôn
lên mi mắt
của
y, thanh âm khàn khàn nói: “Vậy bản
công
trước ban
thưởng một chút cho
Tả trạng
nguyên.” Nói xong ôm
ngang người, đi về
phía
giường trong nội thất.
Tả Thiệu Khanh
một khắc trước
vẫn còn nghiêm
trang
tuyên thệ, một
khắc
sau
đã bị
dẫn
dắt vào bên trong tình sắc, trong lúc nhất thời vừa thẹn vừa
giận: “Đừng làm ẩu,
ngày
mai
là thi hội.”
Y tuyệt đối không muốn bởi vì
tối nay túng dục khiến cho ngày mai
tinh
thần
không tốt
mà vào trường
thi.
Lục Tranh
thả xuống
rèm giường, đặt
người ở trên chăn:
“Không làm
ẩu,
chỉ là giảm sức
ép cho Tả
trạng nguyên tương
lai.”
Hắn
tự
tay
cởi bỏ
thắt
lưng
của Tả Thiệu Khanh,
cởi bỏ
từng
tầng quần áo
của y,
lộ
ral*иg
ngực
trắng
muốt
cùng với
núʍ ѵú đỏ
tươi
trước
ngực,
cúi đầu
há
miệng
cẩnthận
hầu
hạ
một
hạt.
Đầu
lưỡi ẩm ướt
mềm
mại đảo quanh điểm
mẫn
cảm
trước
ngực,
mỗi
một
cái
liền giống
như
lông vũ quét qua
trong
lòng,
vừa
tê vừa
ngứa,
hàm
răng
cứng
rắng
thỉnhthoảng
cọ xát
chỗ kia,
có
chút đau đớn,
càng
nhiều
hơn
là vui
thích.
“Gia…a…” Tả Thiệu Khanh âm điệu
bất ổn rêи ɾỉ một
tiếng
thật dài,
hai
tay không
tiếttấu vuốt ve
trên người Lục Tranh.
Lục Tranh
lần này đi thẳng vào
chủ
đề không hề nói
lời
dư thừa, cho đến khi
Tả Thiệu
Khanh
hét
lên một tiếng,
dùng
sức đẩy hắn ra,
thời
gian
dùng
ở chỗ đó
chẳng
qua
hơn một khắc mà
thôi.
Tả Thiệu Khanh
trở mình chôn mặt ở
trong
chăn, thân thể
vẫn
còn co giật sau
khi
cao triều,
cả người
tỏa ra màu
phấn
hồng
mập
mờ.
Y thật sự
không
nghĩ
tới
Lục Tranh
vậy mà sẽ
dùng
loại
phương thức này
khiến cho
y thư giãn tinh thần, cảm giác thỏa mãn
trong lòng thậm chí
so với kɧoáı ©ảʍ sau khi
phóng thích còn cường liệt hơn.
Cảm
nhận
trọng
lượng đè
trên
cơ
thể biến
mất,
Tả Thiệu Khanh vảnh
tai
nghe Lục Tranh xuống giường,
chẳng bao
lâu
lại
ngồi xuống ở bên giường,
sau đó
liền
cảmthấy
hạ
thân
có
cái gì
chùi qua.
Y sắc
mặt
bạo hồng,
một cước đạp rớt tay
Lục
Tranh, đoạt khăn vải
từ trong
tay hắn, tùy ý
lau thân thể hai cái
liền
kéo
chăn
qua bọc lấy chính mình, chỉ lộ
ra một đôi mắt
thanh tịnh trong vắt.
Lục Tranh
nhìn
bộ dáng nàng dâu nhỏ
này
của y
dục
hỏa vừa đè
xuống lại có xu hướng bốc lên, hận
không thể
nuốt
người này
vào
bụng.
Mấy ngày nay hắn biết không ít
việc
nam
nam giao hoan,
chỉ chờ một ngày kia ở trên người Tả Thiệu Khanh thỏa thích
thực
hành.
Ánh
mắt
của
hắn
thật sự quá
rõ
ràng,
giống
như
một
con sói đói,
Tả Thiệu Khanh sợtới
mức kéo
chăn
lên
cao,
ngay
cả
con
mắt đều
che đi,
nếu đổi
thành bình
thường,
ynhất định sẽ
cười
nhào
tới,
thỏa
thích
trêu
chọc,
nhưng đêm
nay không giống,
ycũng không dám
tùy
tiện
trêu
chọc Lục Tranh.
Nghe
thanh
âm vải vóc ma
sát bên tai, Tả
Thiệu Khanh tim đập
càng
nhanh hơn, so
với lúc trước khẩn trương
tim
đạp còn nhanh hơn.
Chăn bị xốc
lên,
một
thân
thể ấm áp
chui vào,
Tả Thiệu Khanh
lập
tức bị ôm vàotrong
l*иg
ngực ấm áp khỏe
mạnh quen
thuộc kia.
Tứ chi giao triền, Tả Thiệu Khanh rõ ràng cảm
nhận
được
cái
thứ cứng rắn kia đang đâm
ở trên bụng y,
khẽ
cắn môi đem tay
đưa
tới.
Chỉ
là
còn
chưa
có đυ.ng
chạm
mục
tiêu,
tay
của y đã bị
cầm
thật
chặt,
thanh âmthuần
hậu
trầm
thấp
của Lục Tranh vang
lên bên
tai: “Không
muốn
ngủ?”
Tả Thiệu Khanh
vội vàng đem tay di
động
lên trên,
khoác
lên
trên
lưng
Lục Tranh,
khóe
miệng nhếch lên mặt
ở trong ngực của hắn cọ
xát,
buồn
cười
trả lời: “Ngủ.”
Tả Thiệu Khanh
vốn là còn
lo lắng tối nay không ngủ, không nghĩ tới tựa vào
Lục
Tranh
chưa
bao
lâu liền không
ý thức, chờ y tỉnh lại lần nữa, vị
trí bên người đã lạnh buốt một
mảnh, căn
bản
không
biết
Lục
Tranh
khi
nào thì đi.
“Ẩn Nhất…” Tả Thiệu Khanh ôm lấy chăn ngồi dậy,
ánh mắt dần dần rõ ràng.
Ẩn Nhất
từ
trong góc xuất
hiện,
lấy quần áo
trên bình phong
ném qua
cho Tả Thiệu Khanh,
vẻ
mặt
lạnh
lùng
nói: “Tam gia
thức dậy,
đầu giờ
mẹo
rồi.”
Nói cách khác,
Tả Thiệu Khanh
chỉ có một
canh
giờ
rời giường
rửa
mặt,
sau đó chuẩn bị
đồ ra ngoài đến trường thi.
“Lục gia khi nào
thì đi?” Tả Thiệu Khanh không nhanh không chậm mặc quần áo,
y phát
hiện đan điền mình ấm áp,
vừa vận công,
nội lực vậy mà so với
bình
thường còn đầy đủ rất nhiều.
Không
cần suy
nghĩ
nhiều,
y
liền biết
là bút
tích
của Lục Tranh,
đại khái
là
lo
lắngcho
mình
lúc ở
trường
thi
tinh
lực không
tốt.
“Một canh giờ
trước,
sứ giả Địch Bắc đã xuất phát đến kinh,
nửa
tháng
trước chính là
hai nước kí kết
hiệp ước
hòa
bình,
gia gần đây nhiều việc
bận rộn.”
Động
tác
mặc quần áo
của Tả Thiệu Khanh dừng
lại,
lúc
này
mới
nhớ
tới
chuyện
này,Bắc Địch
chiến bại,
không
thể không
thuần phục
nước Đại Ương,
kì
thi
mùa xuânlần
này
chính
là
thời gian
hai
nước kí kết.
Y còn
nhớ
rõ thời gian này đã
xảy ra một
chuyện lý
thú
khiến
người người khen ngợi, nói là
sau
khi sứ giả
Bắc
Địch
đến kinh đô, lúc nhìn thấy quan văn
trong chiều còn có
chút
cương
quyết bất
tuần*, lúc hòa
đàm
còn dám cò
kè mặc cả, sau
đó Lục Tranh cưỡi chiến
mã dẫn theo trường thương
vào
bàn,
toàn
bộ đoàn sứ
giả
đều bị dọa
tiểu.
*Kiệt:
hung
hăng; ngao: ngựa chưa được
thuần
hoá,
sánh với ngạo mạn kiêu căng.Tính
tình
hung
hăng cường
bạo không
biết phục
tùng.
Lúc
tin
tức
truyền đến
trong
tai Tả Thiệu Khanh
tuy
là phóng đại,
nhưng đủ để khẳng định
người Bắc Địch đối với Lục
công gia
là sợ
hãi.
Cuối
cùng Lục
công gia
mặt âm
trầm đập bàn,
Bắc Địch
mỗi ba
năm dâng
lên 5000tuấn
mã
thượng
hạng,
một vạn đầu dê và
một vạn đầu
trâu,
mười vạn
lượng bạchngân,
vương
trướng Bắc Địch
rút
lui
một
trăm dặm,
quân đội không được qua sông Bắc Lư
một bước.
Sứ giả Bắc
Địch
không dám
cùng
Lục
công
gia khiêu
chiến, chỉ
có thể ôm
mặt
khóc
đồng
ý.
Súc vật còn dễ
giải
quyết, nhưng mười vạn lượng bạch ngân đối với
Bắc
Địch
dân tộc du
mục
này mà nói
chính là
một khoản
tiền
quá lớn.