Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 106

Cho đến khi Giang Triệt

rời đi,

cửa

nhã gian bên

cạnh bị

mở

ra,

bên

trong đi

ra

haithanh

niên,

một văn

nhã,

một

cao quý,

trên

mặt

hai

người

lộ vẻ

trầm

tư.

“Thật không

nghĩ

tới,

Giang Triệt

này

tính kế

người

cũng dám

tính kế đến

trên đầu Lục Tranh.” Nam

tử

mặc y phục

hoa,

khí

chất khoan

thai

cười

nói.

Thanh

niên

văn

nhã mặc trường

bào màu xanh chính là Tào

Tông

Quan, hắn

ta nhíu mày, không

quá xác định hỏi: “Giang

thị lang đây là

vừa

ý Tam

gia

Tả gia?”

“Việc Giang Triệt

thích

nam phong

cũng không phải bí

mật,

hàng

năm quan viêntặng

cho gã

thiếu

niên

tướng

mạo xinh đẹp

cũng không ít.” Nam

tử

mặc y phục

hoa khóe

miệng khẽ

nhếch,

chuyển

chủ đề,

hỏi: “Nghe

nói

ngươi đã

từng

cùng đại

tiểuthư Tả gia



hôn ước,

như

thế

nào

hủy bỏ?

Ngại bọn

họ khi ấy không

chức quan không

tên

tuổi?”

Hai đầu

lông

mày Tào Tông Quan

lóe

lên

lệ khí,

cúi đầu

trả

lời: “Vương gia

nói đùa,học sinh

làm sao



thể



loại

người

này?

Tả gia

ngại

học sinh không xứng với đạitiểu

thư

con vợ

cả



thôi?”

Từng

là tứ

hoàng tử,

hôm

nay là Duệ

Khách Vương nhướng

mày:

“A? Còn có

chuyện này? Ha

ha...so với Trấn quốc công, Tào gia ngươi ngũ phẩm tri

châu

xác

thực

khó trèo lên nơi thanh nhã.”

Tào Tông Quan đầu cúi xuống thấp hơn, trong mắt lộ

vẻ lo lắng: “Học sinh tin tưởng, tính toán của Tả

gia

cuối

cùng

chẳng

qua

là lấy giỏ

trúc

múc

nước

công

dã tràng mà thôi.”

“Bổn vương cũng

hy vọng nhìn

thấy Lục Tranh cưới nam

thê,

tước vị của Trấn quốc công là không người

thừa kế,

nhị ca

tốt kia của

ta chỉ sợ là không

hy vọng

tước vị nàytiếp

tục

truyền xuống.”

“Vậy

tính

toán

lần

này

của Giang

thị

lang

chẳng phải

là vi phạm

thánh ý

của

hoàngthượng?” Từ

ngày

theo Duệ Khánh Vương,

Tào Tông Quan

cũng

hiểu được

một

chút phe phái

trong

triều đình.

Duệ Khánh Vương

lắc đầu: “Chỉ sợ không

người

nào so với Nhị

ca

ta

càng

hy vọngnhìn

thấy Lục

công khuất

nhục,

hi sinh

một

nam sủng

tính

là gì?”

Tào Tông Quan cảm thấy “nam sủng” xưng hô này

thật

sự không

thích

họp

với Tả Thiệu Khanh,

thay

y giải thích một câu: “Ta

với

Tả Thiệu Khanh

quen

biết,

y cũng không phải người

lỗ mảng.”

Toàn

bộ Tả

gia,

sau

khi xảy ra

việc

kia,

chỉ

có một mình Tả

Thiệu

Khanh tin

tưởng hắn

ta,

chỉ có Tả

Thiệu

Khanh lúc

nhìn

thấy

hắn

ta còn có

thể cười với hắn ta

từ đáy lòng.

Hắn

ta

muốn đối phó Tả gia,

lại không

muốn đem Tả Thiệu Khanh

tính kế ở bêntrong.

Nếu chân tướng

sự tình thật sự

tốt

như hắn ta

nghe

được, vậy

hắn

ta thậm chí có

thể giúp Tả Thiệu Khanh một tay, chỉ cần

Tả Thục Tuệ không gả vào

được

Trấn

quốc

công, mục

đích

của

hắn ta liền đạt

được

một

nửa.

Nếu không

phải

mấy ngày trước

lời đồn Lục công gia

vừa

ý đại

tiểu

thư

Tả gia truyền xôn xao, hắn ta

cũng

không

lựa

chọn

đi con đường khác, nhảy lên chiếc thuyền

Duệ

Khánh

Vương này.

Tình

cờ một lần

cơ hội, hắn ta

tình

cờ gặp Duệ Khánh Vương,

vốn là hai

người đồng thời xem

trọng một

bức

tranh, một

phen

nói

chuyện với

nhau

liền

bị tài năng và

học

vấn của đối phương cảm phục, mấy lần tiếp xúc

liền

xem

đối phương

trở

thành

tri

kỉ.

Lúc ấy hắn

ta cũng không

biết

người

thanh niên này

chính là

Duệ Khánh

Vương

thi họa nổi tiếng,

đợi lúc biết thân phận của hắn

ta,

Tào Tông Quan cũng ý

thức

được, Duệ

Khánh Vương này cùng lời

đồn

đãi không

khớp

nhau.

Đồn đãi

tứ

hoàng

tử say



thi

họa,



tâm

tham dự

tranh giành

ngôi vị

hoàng đế,năm

trước

một

trận

náo động kia không

hề ảnh

hưởng đến

hắn

ta,

sau khi

tân đế đăng



hào phóng phong vương và đất phong

cho

hắn

ta,

chỉ



hắn

ta dùng

lý do không

muốn

rời kinh

thành

từ bỏ đất phong.

Vương

gia

không

cần

đất phong

càng

khiến

cho

tân đế yên

tâm,

bởi

vậy từng đợt từng đợt ban

thưởng chảy vào phủ

Duệ

Khánh

Vương.

Lúc mới bắt đầu

biết

thân

phận

của

hắn ta Tào

Tông

Quan

liền

rất

bất ngờ, vị Duệ

Khánh Vương này thông minh ẩn

nhẫn, có

tâm kế có

mưu lược,

căn bản không giống

vị Vương gia tiêu dao.

Duệ Khánh Vương

mắt phượnng

chau

lên: “Cho dù

là không phải,

một khi

tin

tứctruyền đi,

trên đầu

thứ

tử Tả gia

này

tất

nhiên sẽ bị đội

cái



nam sủng.”

Tào Tông Quan thở dài, nếu sớm

biết

chân

tướng sự

việc

là như thế, sau

khi

biết

được

thân

phận

Duệ Khánh

Vương

của

người

này

hắn ta căn

bản

sẽ không tận lực tiếp cận.

Hôm

nay,

chỉ sợ đã đâm

lao

thì phải

theo

lao.

Tả Thiệu Yến về

đến

nhà,

trước

gọi

quản

gia vào thư phòng, rõ ràng rành mạch hỏi

thăm

động

tĩnh

những ngày này

của

Tả Thiệu Khanh,

nhận

được

đáp

án đơn giản là:

Tam

gia gần đây cũng không xuất phủ, mỗi đêm

đọc

sách

đến khuya

thậm

chí đến rạng sáng, sau giờ ngọ

mới

lên giường.”

“Trước đó

lần đầu

tiên xuất phủ

là khi

nào?”

“Là ngày

hôm sau sau khi đi dự

tiệc ở phủ Trấn quốc công,

Tam gia nói là muốn đithư quán mua sách,

sau đó

bị Nhị lão gia kéo ra khỏi

thành đi chùa Hoằng Nguyện,rất muộn mới

trở về.”

Tả Thiệu Yến cũng nhớ rõ

chuyện này, nếu

Giang Triệt nói là

thật

vậy cũng chính

là hôm đó,

Tả Thiệu

Khanh

kì thật là cùng với

Lục

Tranh

ở bên nhau, hơn nữa

đã đi quân doanh ngoại ô

kinh

thành, vậy Nhị

thúc

lại

là khi nào

cùng

Tả Thiệu

Khanh

gặp

nhau?



ta

từ đâu đến

cuối đều

chưa

từng

hoài

nghi

lời Tả Uẩn Dương,

càng không

có khảnăng

nghĩ đến

hai

người kia sớm đã ở bên

nhau.



ta phất

tay để

cho quản gia

lui

ra,

đợi

lúc quản gia quay

người,

thấp giọng dặn dòmột

câu: “Mấy

ngày

nay phái

người

trông

chừng y,

mặc kệ y

làm

cái gì đều phảitrước báo

cáo

cho

ta biết.”

Quản

gia tuy không rõ vì

cái gì đại

gia

muốn

phòng

bị Tam gia, nhưng gã ta

là chủ tử

đích

thực

trong

phủ,

cũng

không dám

không nghe lời

căn

dặn.

Bước

chân

hơi dừng

lại,

quản gia

cẩn

thẩn

từng

li

từng



hỏi

thăm: “Đại gia,

nhữngngày

này

trong phủ do Nguyệt di

nương quản



nhà

cửa,

xảy

ra không ít việc.”

Tả Thiệu Yến cau mày, trong mắt hiện lên

một

tia chán ghét:

“Nàng

ta lại ồn

ào chuyện

gì nữa?”

“Sáng

nay

nha

hoàn bên

người

thiếu phu

nhân đến

tìm

lão

nô,

nói

là Nguyệt dinương

cắt xén

tổ yến

của Thiếu phu

nhân.”

Tả Thiệu Yến vỗ

bàn

cái “rầm”:

“Làm

càn,

ai cho nàng ta

lá gan đó?’

Trước

đây

Tả Thiệu Yến ngày ngày đều làm

ổ ở

trong

thư

phòng

đọc

sách,

cũng

lười

quản

lý chuyện

trong nhà

này,

không nghĩ tới

tiện

nhân

kia

cũng

dám ức hϊếp lên

đầu

gã ta.

Quản

gia cũng không

muốn

đắc tội tiểu thϊếp lão gia cưng chiều nhất, chỉ có

thể

lập lờ nước đôi

trả

lời:

“Phòng bếp

nói,

mấy

ngày

gần đây tổ

yến

mua được đều là

thứ

phẩm,

Nguyệt di

nương lấy

lý do an

thai

để dùng.”

Tả Thiệu Yến xùy cười một

tiếng: “Chuyển

lời

của ta cho

nàng

ta,

trong

phủ

này cũng không

chỉ mình nàng mang thai,

trong

bụng

của

nàng

ta chẳng qua là

thứ

tử, còn dám cùng cháu đích tôn

trưởng tử

giật

đồ?”

“Vâng,

lão

nô đi

chuyển

lời.” Đã



lời

này

của Tả Thiệu Yến,

trong

lòng

của quản giacũng yên

tâm.

Lão gia mặc dù

mới là chủ

của

một nhà, nhưng

cũng

rất ít khi

sửa

đổi quyết

định

của đại gia, trong nhà này, lời nói

của

đại gia so

với

lão gia càng có

tác

dụng

hơn.

Bên

ngoài phòng Hà

thị,

nàng đang

tựa ở

trên giường

mỹ

nhân phơi

nắng,

một

tay ởtrên

cái bụng

nhô

ra

nhẹ

nhàng vuốt ve.

Một nha hoàn mặc quần màu

lục

bưng

chén

hầm cách thủy đi vào, mặt

mày

hớn hở báo

cáo:

“Tiểu thư, phòng bếp hầm

tổ yến cho ngài, nghe nói là đại gia cố

ý dặn dò,

Nguyệt di

nương vừa

bị đại gia khiển trách.”



thị

mở

to

mắt,

ánh

mắt dừng ở

trên

chén

tổ yến

một

lát,

buồn bã buông

tiếngthở dài: “Thật không

nghĩ

tới,

ta



thiếu phu

nhân

một phủ vậy



ngay

cả

mộtchén

tổ yến đều không đảm bảo.”

“Tiểu

thư,

ngài đừng

nói

như vậy,

đều

là Nguyệt di

nương kia

hơi quá đáng,

thừa dịp phu

nhân không ở

nhà,

lão gia

cưng

chiều

nàng,

liền

làm xằng

làm bậy,

hừ,

đợi phunhân

trở về

nàng

ta

liền không

có kết quả

tốt.”



thị đem ánh

mắt

hướng

lên bầu

trời xanh,

bầu

trời xanh

thẳm

mấy đám

mây baymàu

trắng,

thời

tiết

tốt khó

có được,

nhưng

tâm

tình

của

nàng

lại không

hề

trong sáng,

ngược

lại vô

cùng âm u.

Những

ngày

này,

nàng

ngày

đêm

lo lắng không yên, chỉ sợ

lúc

nào đó liền không thấy mặt trời ngày hôm

sau,

thậm

chí

nằm mơ cũng mơ

tới,

thai

nhi trong

bụng

nàng

khó giữ được, phu quân muốn hưu nàng, đảo mắt

liền

cùng

quý

nữ nhà cao

cửa

rộng

kết làm phu thê.

Nàng

biết,

một

khi bị hưu

khỏi

Tả phu, tương

lai của nàng chẳng hề tốt

đẹp

hơn so với

chết.

Tiếp

nhận

tổ yến trong tay nha

hoàn, Hà

thị uể oải

hỏi:

“Đại

gia

vẫn là ở thư phòng sao?”

“Đúng vậy.” Nha

hoàn kia con ngươi đảo một vòng,

cúi người

hạ giọng nói: “Tiểu

thư không cần phải lo lắng,

những

hồ ly

tinh kia gần đây cũng không dám xằng

bậy,

phu nhân

trước khi đi đã

thông

báo,

nếu ai dám

trong lúc này rối loạn

tâm

trí đại gia,

hại đại gia không

thể chăm chỉ đọc sách,

trở về chuẩn

bị lột da của nó.”

Trên

mặt Hà thị

chẳng những không có dáng vẻ

vui mừng,

ngược

lại

đông

lại một tia sầu

bi,

vừa nhắc tới Tiết thị, nàng luôn vừa oán

vừa

hận,

không

có nửa phần cảm giác thân thiết.

“Ngày kia

chính



thi

hội…” Hà

thị

tự

nhủ: “Nhuế Lan,

ngươi

nói

nếu đại gia

một

lầnthi

liền đậu

cao

trung,

phải

hay không

chúng

ta sẽ không

có đường sống?”

Nha hoàn kia vội vàng che

miệng Hà

thị,

nhìn

bốn phía,

xác định không

có người mới buông nàng ra: “Tiểu thư…cái này…có lẽ

chỉ

là người ngoài

truyền lung tung.”

“Không có lửa làm sao có khói,

không lỗ

hổng không có gió,

nếu không phải

thực sự có chuyện này,

bên ngoài sao sẽ có những lời đồn này?

Mà ngay cả Tam đệ cũng nghe nói,

mẹ chồng vẫn luôn ghét

bỏ

ta xuất

thân cửa nhỏ nhà nghèo,

không xứng với dòng dõi Tả gia…”

“Có lẽ đại gia sẽ không nghĩ như vậy,

một đêm phu

thê

trăm ngày ân ái.”



thị khoát

tay,

tình

cảm

của

nàng và Tả Thiệu Yến

nàng

tự

mình biết,

hai

ngườinhiều

nhất

chỉ



thể

coi



tương kính

như

tân



thôi,

muốn

nói

tình

cảm

có baonhiêu

thắm

thiết

là không

thể

nào.

Nghĩ

tới đây, nàng không

khỏi

ra quyết định,

không

thể

lại tiếp tục như vậy, không thể lại

ngồi

chờ

chết,

nàng

không muốn biến thành nữ

nhân

bị chồng

bỏ, càng không

muốn

đứa nhỏ trong bụng không

có thân phận đứng đắn.

Nhìn

trượng phu

nàng

một

bước

lên mây, cùng nữ nhân khác cử

án tề

mi(nâng khay ngang

mày),

còn

không

bằng…phá nát

tiền

đồ của gã

ta,

nàng

tình

nguyện hai

người vẫn

ở nhà cũ

tại trấn Vưu Khê, trải qua sinh hoạt không mặn không nhạt.

Nhuế

Lan dìu tiểu thư nhà

mình

vào

nhà,

cẩn thận đóng cửa kỹ

càng, lúc

này

mới cùng nàng nhỏ giọng nói chuyện

với nhau:

“Ngài

muốn

làm

như thế nào?”

Trong

mắt

Hà thị dần

dần

dâng

lên một tia ngoan lệ: “Ta

muốn

cho

hắn không

thể đi trường thi.”

“Cái này…” Nhuế Lan kinh

hãi: “Thật sự làm như vậy,

chúng

ta cũng chỉ có một con đường chết.” Tả gia ai không

biết đại gia có

bao nhiêu khát vọng

tên đề

bảng vàng?”

“Tự

nhiên không

thể để

cho

người khác biết



chúng

ta

làm.”

“Tiểu

thư

ngài

nghĩ kĩ đối sách

rồi

hả?”



thị gật đầu: “Hiện

nay

trong

nhà không phải



một di

nương đang

làm ầm ĩ sao,mượn

tay

của

nàng

là vô

cùng

thích

hợp

nhất.

Nhuế

Lan nghĩ,

hai mắt tỏa sáng, gật đầu

nói:

“Xác

thực

như

thế,

dù cho xảy

ra chuyện, mọi

người cũng chỉ

sẽ hoài nghi Nguyệt

di nương

bất kính đại gia, không muốn đại gia đậu

cao

trung.”

“Đúng vậy,

ta cùng với đại gia có sướиɠ cùng sướиɠ có khổ cùng khổ,

tự nhiên là muốn

tốt cho

hắn.” Hà

thị quái dị cười một

tiếng,

sau đó che đôi mắt ướŧ áŧ im lặng khóc.