Tả Thiệu Khanh
lo lắng không yên lòng nhìn động tác của
Lục
Tranh, thấy hắn
trực
tiếp
đem
hầu bao mở
ra,
lấy ra hạt
châu
trong suốt ném
tới:
“Cái
này
thưởng cho
ngươi.”
Thấy
Tả Thiệu Khanh
trên
mặt nghi hoặc,
Lục Tranh
khó được kiên nhân giải thích
nói:
“Tại
Đại Ương bất luận ngân hàng tư
nhân
gì đều có
thể
đổi được năm trăm lượng bạc.”
Tả Thiệu Khanh
không
biết
là thứ đồ
vật
nhỏ xíu này đáng giá
hay
là vì
Lục
Tranh
cho
nên giá cao, nhưng y
biết
rõ,
Lục Tranh
đây là đang sớm
trả
cho y
thù
lao,
tính
toán
đến ngân hàng là coi
như
hai bên đã
thanh toán xong.
Nhưng Tả Thiệu Khanh
muốn
cũng không phải
tiền
tài,
nếu
như
cứu
chính
là
người bình
thường,
năm
trăm
lượng vậy
là đủ
rồi,
nhưng
người
trước
mắt
là
người bìnhthường sao?
Y không chút do
dự đem thứ đó
trả về: “Vãn sinh xác thực đối
với
thân
phận
của huynh
đài có chỗ
suy
đoán,
chỉ
là không thể xác định, vật này
vãn
sinh
là sẽ
không nhận, lúc vãn
sinh
cứu
người
cũng
chưa
từng
nghĩ
bất
luận
hồi báo gì.”
Tả Thiệu Khanh
nói những
lời này âm
vang
hữu
lực,
nếu là người khác sẽ
bị thành
ý của
y đánh động, đáng tiếc người
trước
mắt
là Lục Tranh, nam nhân này không thể dùng tư
duy nhân loại bình thường
đi đối đãi.
“Ah?
Vậy sao?”
“Đương nhiên,
vãn sinh…chỉ là
hiếu kì,
cho nên mới động cái
hầu
bao kia.”
Y cho
rằng
Lục
Tranh
còn
có thể nói
cái
gì đó, nhưng người nọ chỉ
là thật sâu nhìn y
một cái, thầm trầm khiến
người
khác
không thể
nhìn
thấu, tự
dưng
lại khiến
trái
tim Tả Thiệu Khanh đập gia tốc.
Lục Tranh đem
hạt
châu
ném vào
trong
ngực
hắn,
chậm
rãi
nhắm
mắt
lại,
trong vícủa
hắn
mang
theo
mùi
thơm đặc biệt,
người bình
thường không
cách
nào phát giác,
chỉ
người
có
nội
công
thâm
hậu
mới
có
thể phân biệt được,
cho
nên
hắn khẳng định,
hầu bao
của
hắn
từng bị
thiếu
niên
này động vào.
Về phần y
vì cái gì
trả lại, rất đơn giản, một loại khả
năng
là phát hiện đồ vật
bên
trong
không đáng tiền, lấy chỉ vô dụng,
một loại khác chính
là có
thể
phát
hiện
thân
phận
của hắn, không
dám không
trả.
Nếu
như
là
man phu sơn dã,
vậy
chính xác
là
người phía
trước,
nhưng Tả Thiệu Khanh
là
thư sinh không
nói,
còn
là
tử
tôn
của Tả gia,
khả
năng không biết
huy
hiệu gia
tộc Lục gia
là
rất
nhỏ.
Chỉ bằng vào điểm
này,
hắn biết
thiếu
niên
trước
mắt
này
cũng không
có biểu
hiệnchính
trực
như vẻ bề
ngoài.
Chỉ
có điều
những
cái
này
có quan
hệ gì đâu?
Y
cứu
mình
là sự
thật,
cho y
thù
laonhất định
là
nên
làm,
chỉ
hy vọng
thiếu
niên
này không
cần
một
tấc
lại
muốn
thêmmột
thước,
nếu không,
hắn sẽ
cho y biết,
ân
cứu
mạng
cũng
coi
như không được
cái gì.
Tả Thiệu Khanh
thấy
hắn không
tức giận,
trong
lòng
càng
không thêm không biết mùi vị,
điều
này
nói rõ Lục
Tranh căn
bản
không
đem
y đặt
ở trong mắt, y
xác
thực
cũng
không
đáng
được
Lục
công
gia tương
lai để vào
mắt.
Chỉ
là…muốn dùng
tiền đuổi y
là không đủ,
y đem đời
này
có
thể xoay
chuyển đều đặt ở
trên
người Lục Tranh,
sao
có
thể để
cho
hắn
cứ
như vậy dễ dàng đem ân oánthanh
toán xong?
“Huynh…Lục
tiểu công gia đây là đang
hoài nghi vãn sinh dụng
tâm
hiểm ác sao?” Tả Thiệu Khanh rất
tự giác mà
thay đổi xưng
hô,
ở
trên miệng chiếm
tiện nghi là vô dụng,
vẫn là
bỏ
bớt
thì
tốt
hơn.
“Nhiều lời vô ích,
nhớ kỹ lời ngươi nói là
tốt rồi.” Lục Tranh nhắm mắt lại nói xong câu đó liền không để ý
tới Tả Thiệu Khanh nữa.
Tả Thiệu Khanh nhíu
mày,
đem lời cảnh cáo của
hắn
vào tai này ra
tai kia, Lục Tranh người
như vậy, có lẽ thủ đoạn tàn nhẫn, có lẽ
gϊếŧ
người
không chớp mắt, nhưng tuyệt đối khinh thường
mắc
nợ ân
tình, thứ
y muốn đối với
Lục
Tranh
mà nói chỉ là
tiện
tay mà thôi, tin tưởng hắn sẽ
không
keo
kiệt
đến nước này.