Ăn cơm
tối xong,
vυ' Liễu mang
theo
hộp cơm không cùng
bát đũa đi phòng
bếp,
Tả Thiệu Khanh lại để cho La Tiểu Lục mua xong đồ đi vào,
chuẩn
bị kiểm kê một lần.
La Tiểu Lục
rất
hiếu kì
tâm đều sắp
nhảy
ra khỏi
l*иg
ngực,
đáng
tiếc
nó
nhớ
ra Tả Thiệu Khanh ân
cần dạy bảo
câu
nói kia: Không
nên
hỏi đừng
hỏi!
Chỉ
có
thể
làm
là đứng qua
một bên
tai
nhìn
mũi
mũi
nhìn
tâm
nhìn Tả Thiệu Khanh bận
rộn.
Tả Thiệu Khanh
sờ lên bộ
nam trang
La Tiểu Lục mua, chất liệu vải
không phải đặc
biệt
có gì tốt, vải
hơi
thô cứng,
nhất
định
là kém hơn
so với bộ
y phục trên người Lục Tranh,
vốn điều kiện của y
mà lấy ra
quần
áo tốt ngược lại khiến người ta nghi ngờ.
Quần
áo, tất, giầy đều đã
có,
đồ dùng rửa mặt
cùng
vài
món đơn giản đều đã
mua,
cân nhắc đến độ
ấm trên núi, Tả Thiệu Khanh còn để
cho
La Tiểu Lục mua
một
cái lò sưởi tay, đáng tiếc chăn là
không
cầm
đi được rồi, chỉ có
thể cầu nguyện
cho nam nhân kia thân thể
có thể chịu được ban đêm
rét
lạnh.
Đem đồ đều đặt vào
trong bao,
Tả Thiệu Khanh
còn đem
thang
thuốc bổ
huyết dưỡng khí
mình không uống
cũng đặt vào,
nghĩ
nghĩ
lại dặn dò La Tiểu Lục: “Látnữa
ngươi vụng
trộm đi phòng bếp
nhìn xem,
cầm
mấy
thức ăn bộ dáng sạch sẽ đến.”
La Tiểu Lục
há
hốc
mồm,
vẻ
mặt đau khổ
nói: “Gia…bị bà điên phòng bếp
nhìn
thấy,sẽ đánh gãy
chân
nô
tài.”
Tả Thiệu Khanh
ngẩng
đầu,
nhàn
nhạt
liếc
mắt
nhìn
nó: “Vậy đừng để bà
ta nhìn thấy.”
“…Vâng.”
Trong
đêm,
Tả Thiệu
Khanh
nằm
ở trên giường đếm lấy thời cơ,
lại
không
nỡ nhắm mắt lại, giờ tý
vừa đến liền từ
trên
giường nhảy dựng lên, mang theo một bao
lớn
đồ vật đã
chuẩn
bị đầy đủ
hướng ngoài cửa chạy.
Lần
này y không
cấm kị La Tiểu Lục,
còn đưa
cho
nó
một viên dược
hoàn
màu
nâu đậm: “Giải dược
tháng
này,
nhớ kĩ,
trước
hừng đông không được để bất
luận kẻ
nào phát
hiện gia đi
ra
ngoài.”
La Tiểu Lục
lo
lắng
tiếp
nhận viên
thuốc giải,
đầu
lúc
lắc giống
như
trống: “Nô
tàinhất định bảo vệ
tốt
tiểu viện.”
Tả Thiệu Khanh
một đường
chạy
vội,
hận không
thể có ba
cái chân,
nhưng
lúc
đến bên ngoài gian phòng
như thế nào cũng không dám vào, y sợ hãi, y khẩn trương, y kích động,
y hưng phấn, nội tâm
ngũ
vị tạp trần.
Ở trước cửa ra
vào lưỡng
lự thời gian hai chum trà, Tả
Thiệu
Khanh đem
khả
năng
từng
tình
huống
gặp
mặt tưởng
tưởng, cũng nghĩ kĩ
kế sách ứng đối
mới
dám phóng
ra bước chân.
“Két…!” cửa gỗ cũ kĩ
trong đêm
tối phát ra
thanh âm vang dội,
Tả Thiệu Khanh cả kinh
thiếu chút nữa muốn chạy
trốn.
Y hít
một
ngụm
không
khí
lạnh
như băng vào, mang theo bao vải đi
vào,
đốt nến ở
trên
bàn,
sau đó nhìn người nằm ở trên giường.
Dưới
ngọn đèn
hôn ám,
người bọc
chăn
nằm
trên giường
ngủ
rất say,
tiếng
hít
thở yếu ớt
truyền đến,
không
hiểu sao khiến Tả Thiệu Khanh
rất yên
tâm.
Còn sống
là
tốt
rồi,
y
thật sự sợ Lục Tranh bị
chính
mình
chữa bệnh
chết.
Nhìn
người
trên
giường vẫn luôn không có
động
tĩnh, Tả
Thiệu
Khanh mới
thở
ra một hơi, phóng nhẹ bước chân đi
đến bên giường,
chăm
chú
đánh
giá người
nam nhân trước
mắt này.
Y kì
thật
cũng
không
thể
hoàn
toàn
xác định người
này là Lục
Tranh, dù
sao
y cũng chưa từng thấy Lục
Tranh, cũng không cách nào khẳng định chỉ có
một
mình
hắn mới có
được
khối
mộc
bài kia, y
chỉ
biết,
phủ
Trấn
quốc
công
năm đời đơn truyền,
lão quốc công năm trước chết bệnh,
hôm nay Lục gia
chỉ
có Lục Tranh một nam
đinh
như
vậy.
Hơn
nữa kết
hợp với đủ
loại ở đời
trước,
y
có
chín
thành
nắm
chắc khẳng định Lục Tranh đã
từng đến
trấn Vưu Khê.
Đợi
tân đế đăng
cơ,
Lục
tiểu
công gia
liền danh
chính
ngôn
thuận
hưởng
tước vị Trấn quốc
công,
trở
thành
thanh
niên
tài
tuấn
toàn bộ
nước Đại Ương
theo đuổi,cho
nên khi Lục Tranh
muốn kết
hôn
cùng
một
nữ
nhi không
có danh
tiếng,
liền oanh động
toàn bộ
nước Đại Ương.
Ánh mắt chếch đi,
Tả Thiệu Khanh phát
hiện
hai cái
bánh
bao y đặt ở
bên đầu gối không
thấy nữa,
nghĩ đến không phải là
bị con chuột ngậm
trong mồm
thì chính làbị người ăn vào
bụng,
nếu là cái
thứ
hai
thì cũng may,
nếu là cái phía
trước…y cần phải đem con chuột đáng giận kia
bắt được lột da.
Từ trong bao lấy ra
chén
thuốc, đã
lạnh,
Tả Thiệu
Khanh
nhóm
lò lửa đem chén thuốc rót vào
trong ấm
trà đun nóng.
Cũng
may,
sở
thích bình
thường
của y
là
tự
mình
tự
tay pha
trà,
nếu không
lại đểcho y
một đại
thiếu gia
mười
ngón
tay không dính
nước
mùa xuân
làm
những
thứnày
thật đúng
là
cố
hết sức.
Đổ
một
chén
thuốc,
Tả Thiệu Khanh
ngồi vào bên giường,
nhìn
chằm
chằm
thật
lâu vào khuôn
mặt không
có
chút
huyết sắc
nào
hơn
nữa
môi khô khốc,
y do dự
có
nênhay không
cậy
miệng
của
hắn đem
thuốc
rót vào?
Có
lẽ
là
tầm
mắt
của y vô
cùng
chuyên
chú ở
trên
môi
của Lục Tranh,
thế
cho
nên không để ý đến
cặp
mắt kia
rung động
mở
mắt
ra.
Không đợi Tả Thiệu Khanh
làm
ra quyết định,
một đôi
tay
che kín vết
chai giống
như kìm sắt
nắm
chặt
cổ
họng
của y,
làn da kề sát,
y
thậm
chí
cảm
nhận được sát ýtruyền đến
từ
trên
người đối phương.
Tả Thiệu Khanh
bị hù
không nhẹ, sau
khi
tu hành thanh tâm bí
quyết, giác quan của y tăng lên không ít, nhưng vậy mà
hoàn
toàn
không phát giác được động tác
của
đối phương.
Y không hề
hoài
nghi
một
giây
sau cổ của
mình
sẽ bị bàn
tay
này vặn gảy, y
cầm chặt cổ tay
của
người
kia,
gian
nan
nói ra một
câu:
“Buông…buông
tay.
Là ta cứu
ngươi.”
Mạng
của y
tinh
quý,
quyết không thể cứ
mơ hồ
như
vậy khai báo ở
chỗ này, huống
chi y
vẫn
đang
chờ người
kia báo đáp ân
cứu mạng.
Tả Thiệu Khanh
nhìn
thẳng
vào
Lục Tranh,
dùng
ánh
mắt truyền
đạt
bản thân là người vô
tội
và sợ
hãi,
dù là tròng mắt kia
lạnh
như băng,
sát
ý lẫm
liệt, Tả
Thiệu
Khanh cũng không dám lùi
bước.
Bàn
tay
trên cổ chậm rãi
buông ra,
sau đó nhẹ nhàng đặt ở
trên giường,
Tả Thiệu Khanh như nhặt được sinh mệnh mới,
lui ra phía sau một
bước,
khẩn
trương đề phòng.
“Đây là nơi nào?” Lục Tranh mở miệng,
liền phát
hiện yết
hầu mình khô khốc giống như là đặt ở
trên lửa nấu,
toàn
thân cũng mềm nhũn vô lực,
cảm giác đâu đớn âm ỉ.
Tả Thiệu Khanh
không
dám
không
đáp:
“Nơi
này
là phía sau núi
thư
viện
Thanh
Lộc
trấn
Vưu Khê.”
“Ngươi là ai?”
Đã đến,
Tả Thiệu Khanh sống
lưng
hơi
thẳng
tắp,
hướng về phía
hắn vái
chào,
tác phong
chính khí
trả
lời: “Vãn sinh
họ Tả,
tên Thiệu Khanh,
chính
là
một đệ
tử
củathư viện Thanh Lộc.”
Tả Thiệu Khanh
nói chuyện
một
chút
liền
ngừng
lại,
ngoại trừ
vừa
rồi nhất thời kích động,
không
có nhiều
lần nói mạng của hắn
là được mình cứu, y
tin
tưởng, dùng cơ
trí của Lục tiểu công gia
không khó
nghĩ
đến
những
cái
kia.
Lục Tranh
không
có tiếp tục đặt câu
hỏi,
mà là ra
lệnh:
“Ta
khát
rồi,
lấy nước đến.”
Lẽ
thẳng khí
hùng
nói sáu
chữ,
trung khí
mười phần,
nếu
như Tả Thiệu Khanh không phải biết được
thân phận
của
hắn,
tuyệt đối
muốn đem ấm
trà đập đến
trênmặt
hắn.
Nhẫn
nhịn,
Tả Thiệu
Khanh
đem
chén
trà trong
tay đưa tới: “Đây là
vãn
sinh
cố ý
để cho người nhà chuẩn bị
chén
thuốc, công tử
đêm
qua chảy quá nhiều máu, vẫn là
nên
bồi bổ.”
Lục Tranh
không
tùy
tiện
nhận,
vẻ nghiêm
nghị
nhìn
chằm
chằm
vào
Tả Thiệu Khanh.
Tả Thiệu Khanh
khóe
miệng
co lại, y
rõ ràng từ trong ánh mắt
của
hỗn đản này thấy được nghi vấn, đây
rõ ràng là lo
lắng
y ở trong
chén
thuốc
hạ độc.
Thực
con mẹ nó
đại gia. Tương
lai nếu y
không
thể
từ trên người Lục Tranh nhận được đầy đủ
chỗ
tốt,
tuyệt
đối
phải
đem người
nam nhân này ném vào
khe
núi trấn Vưu Khê đút
cho
dã thú ăn.
Tả Thiệu Khanh
biết
rõ chính mình hiện tại nên làm
là uống một ngụm thuốc,
chứng
minh
bên
trong
không có
độc,
chỉ có điều giờ
phút
này
y sắm
vai
là một thư
sinh
chính trực lại
chính nghĩa, có thể
nào
chịu
được
vũ nhục này?
“Công
tử là đang
hoài nghi nhân phẩm của vãn sinh?” Y
hơi
hất cằm lên,
mang
theo ánh mắt
bị
thương đối mặt với Lục Tranh: “Vãn sinh
tuy gia
thế không
hiển
hách,học
thức có
hạn,
nhưng vẫn
tự nhận là một người quang minh lỗi lạc.”
Lục Tranh
bình
thản
đánh
giá thiếu
niên
này,
thư sinh phía nam ngũ quan vô
cùng
tinh
xảo,
dù ngọn đèn rất
tối,
cũng
có thể nhìn ra
y lớn lên
tướng mạo
y rất đẹp.
Lục Tranh
vẫn luôn không
kiên
nhẫn
với những
thư sinh cổ hủ
này,
những
quan văn
trong
triều kia
thích nhất không có
việc
gì liền thượng
triều tố
cáo hắn, mà ngay cả việc
gϊếŧ
vài cái tù
binh
cũng
sẽ bị những người này cho rằng là
xem mạng người
như cỏ rác, một
đám
ngốc
tử ngu không ai
bằng.
Chỉ
có điều
nếu
là
thư sinh
cổ
hủ,
y
cũng
làm không
ra
loại sự
tình
hạ độc
nhamhiểm
loại
này.
“Cầm đến.” Lục Tranh vươn
tay,
tiếp nhận chén
trà kia uống một
hơi cạn sạch.
Chén
trà
rất
nhỏ,
Tả Thiệu Khanh không
thể không
mang
theo ấm
trà ở
một bênchâm
trà,
cho đến khi
hơn phân
nữa
chén
thuốc đều
tiến vào bụng Lục Tranh
mớimiễn
cưỡng khiến
cho
môi
của
hắn
có
chút
màu sắc.
Uống
xong
thuốc, Tả
Thiệu
Khanh lại
đem
gói bánh ngọt lấy ra, nói
đến
La Tiểu Lục thật đúng là
một nhân tài, vậy mà
lại
để cho nó
từ phòng bếp lấy ra
một đĩa bánh ngọt móng ngựa, nhưng
lại không
bị hoài nghi.
Tả Thiệu Khanh
ban đầu là
để cho hắn ăn
hai miếng
bánh
ăn lót bụng, sớm chút nghỉ ngơi, còn lại
coi
như là lương thực ngày mai, trong nháy mắt, một đĩa hơn
hai
mươi
cái bánh ngọt móng ngựa liền bị tiêu diệt sạch sẽ,
mà đối phương
hiển
nhiên
vẫn
chưa
thỏa
mãn.
“Tuy ngọt có chút ngán,
nhưng miễn cưỡng có
thể nuốt xuống.” Lục Tranh vẻ mặt lạnh nhạt
bình luận một câu.
Tả Thiệu Khanh
cố gắng khống chế biểu lộ
nét
mặt,
không
dám
lộ ra
ánh
mắt khinh
bỉ, trong
lòng
oán thầm:
Ngài
một hơi toàn bộ
ăn hết sạch cũng có
thể
nói là miễn cưỡng có
thể
nuốt
xuống?
Cũng
may Nhị
thúc để
người đưa
trước
cho y
ngân phiếu
năm
mươi
lượng,
nếu không
những
ngày
tiếp
theo y
chẳng phải
là
mỗi
ngày
làm
tặc?
Hầu
hạ vị đại gia
này ăn uống
no đủ,
Tả Thiệu Khanh
rất
tự giác đi đến phíasau phòng
múc
nước,
xách
một
chậu
nước ấm
cho Lục Tranh
lau
người,
chuẩn bị quần áo
mới
cho
hắn
mặc vào.
Lục Tranh
nửa người
trên
là cởi bỏ,
quần
cũng
bị Tả Thiệu Khanh cắt mất một
mảnh
lớn,
có thể nói, bộ
quần
áo trước
kia từ trong ra
ngoài ngoại trừ qυầи ɭóŧ
còn
hoàn
hảo không
tổn hao gì, còn
lại
đã thành vải rách.