Tạc Niên

Chương 80: Phiên ngoại 3

Trong đêm trung thu, hoàng đế trẻ tuổi uống rất nhiều rượu.

Trên mặt tuấn tú một mảnh ửng đỏ, nhãn thần mê man mà không rõ, bị cung nữ thái giám thận trọng đỡ trở về tẩm cung, y phục trên người từng cái được cởi xuống, đổi thành áo ngủ bằng tơ tằm. Chưa được một khắc sau, người đã rơi vào giấc ngủ.

Trong giấc mộng loáng thoáng, Nhị ca xuất hiện ôn nhu nở nụ cười, Lục đệ lãnh khốc gò má bén nhọn cùng với ánh mắt long lanh sáng ngời của Tô Nhan, còn có, còn có thân ảnh Tiêu Tuyệt và Vệ Tử Thu tương hỗ dựa sát vào nhau.

Trong dạ dày không ngừng xông tới nóng rực làm hắn vô pháp ngủ yên, mơ mơ hồ hồ nhìn ra một đám người trên giường, chân còn chưa chạm đất liền không khống chế được ngã về phía trước. Khi hắn cho rằng sẽ ngã một cái thật đau, thân thể lại đột nhiên bị một đôi tay ấm áp tiếp được, giữa mơ hồ, nghe giọng điệu người nọ nhẹ nhàng: “Hoàng thượng, ngươi say.”

“Ta không có say.” Hắn chưa tỉnh rượu, lung tung quơ hai tay, trong miệng tràn ra lời nói đứt quãng.

Người nọ ẩn vào chỗ tối đôi mắt hơi mỉm cười, đem người kéo vào ngực ôm thật chặt, thanh âm ôn nhu ở trong bóng tối tự dưng nhấc lên một trận hàn khí: “Âu Dương Khâm, ngươi nhất định phải là của ta.”

Qua ngày hôm sau, đầu cũng không đau, hoàn toàn không giống như hôm qua từng uống say mèm.

Hắn ở trên giường ngồi một lúc lâu, thẳng đến đại môn tẩm cung bị đẩy ra, cung nữ nối đuôi nhau mà vào, hầu hạ hắn thay y phục rửa mặt chải đầu.

Lần nữa mặc vào long bào nặng trĩu, đỉnh đầu đế quan ngũ sắc, đứng ở trước kính, hắn lại một lần nữa rơi vào trầm tư. Không rõ chính mình vì sao hôm nay lại đứng ở tẩm cung hoàng đế, mặc trên người xiêm y vua của một nước, vì sao mỗi ngày đều phải phê một đống tấu chương cao như núi, vì sao… mình trở nên xa lạ thế này.

Đúng rồi, tựa hồ là hai năm trước, phụ hoàng bệnh nặng băng hà.

Hắn đau khóc trước giường, trong cơn hấp hối của phụ hoàng tiếp nhận sắc lệnh phỏng tay này.

Hắn tự biết mình không thích hợp để làm một hoàng đế. Chỉ là, vịt bày trên kệ biến mất liền phải đắp vào một con khác. Ngày thứ hai Nhị ca bị phong làm thái tử cũng học theo Đại ca chơi trò mất tích, Lục đệ Âu Dương Lam thất tung nửa năm mới trở về, mang theo Tô Nhan hôn mê không tỉnh rời xa kinh thành, Tứ đệ Âu Dương Tấn và Ngũ đệ Âu Dương Kỳ cũng vô cớ thất tung, ở trong cung, ngoại trừ hắn ra tựa hồ không còn người nào thích hợp hơn.

Vì vậy, hắn cứ như vậy ngơ ngơ ngác ngác leo lên long ỷ người người ngưỡng mộ, mỗi ngày lại như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

“Hoàng thượng, hoàng thượng.” Cận thị Vương Nguyên gọi vài tiếng, Âu Dương Khâm mới hồi phục tinh thần lại, bên mép lộ nét cười ôn hòa. Hắn biết trong cung không thể xuất hiện bất kỳ ôn nhu nào, thế nhưng hắn không thích bộ dáng tươi cười lạnh băng của mình hiện giờ. Hắn biết Đại ca và Nhị ca đều mất lòng tin vào đế vương gia cho nên mới quyết ly khai. Phụ hoàng trước khi chết từng lôi kéo tay hắn, cực kỳ bi thương mà trăng trối: “Ta không xứng với cái danh phụ thân, ngay cả thân tình cơ bản nhất cũng vô pháp dành cho các ngươi, đó là lý do mà nhi tử của ta mới từng người lần lượt rời bỏ ta. Khâm nhi, thiên hạ sau này đành do ngươi bảo vệ.”

Người người đều nói hắn là hoàng đế ôn nhu nhất trong sử sách.

Hắn nghe xong luôn luôn bất tri bất giác phì cười, tuổi của hắn cũng không lớn nhưng cõi lòng như đã hoang vu từ lâu, không có người đặt chân tới.

“Hoàng thượng, mấy ngày gần đây các đại thần bàn tán rất nhiều a.” Cận thị thấy hắn thất thần đến lợi hại, không khỏi nhẹ giọng nói.

Âu Dương Khâm phục hồi tinh thần lại, hơi sửng sờ: “Về chuyện gì?”

Vương Nguyên thấy thần sắc hắn khôi phục như thường, mới tiếp tục nói: “Các đại thần đều nói hoàng thượng đăng cơ hai năm có thừa, đã đến lúc lập phi tử, nhưng hậu cung đến một vị tần phi cũng không có.”

“Vậy sao?” Hắn nhàn nhạt hỏi ngược một câu, mắt nhìn phía chân trời xa xôi, nơi đó có đám mây tên là tự do, hắn luôn luôn ước ao sự nhàn nhã tự tại của họ, chán ghét chính đang trong cảnh lao tù. Một lúc lâu, hắn than nhẹ một tiếng: “Vậy lập ba người.”

Ôn nhu sớm đã niêm phong cất kín vào kho, nên vô luận là ai đứng bên cạnh hắn, cũng vô vị như cũ.

Hắn biết, cho dù hắn không tận lực, mỗi một đại thần cũng đã thay hắn chọn xong từ lâu. Nàng có thể ôn nhu có thể thanh tao lịch sự có thể uyển chuyển hàm súc, vô luận như thế nào, người bọn họ thay hắn lựa chọn đều có thể đảm đương chức vị mẫu nghi thiên hạ, bởi vậy hắn không cần quan tâm.

Hắn chỉ cần ở đêm tân hôn trình diện, thân cận, có lẽ là thuốc thúc tình, thuốc để chứng minh hắn là nam nhân là được.

Vương Nguyên không ngờ hắn dễ dàng đồng ý như vậy, trên mặt bình thường nhưng tim không khỏi đập mạnh loạn nhịp vài cái, sau đó liền dạ một tiếng.

Các đại thần làm việc hiệu suất đương nhiên phi thường cao, Âu Dương Khâm chân trước vừa đáp ứng, không lâu sau người phía dưới đã đưa tới hơn mười quyển bức họa. Nữ tủ giữa bức tranh mỗi người mặt mày đằm thắm, dáng vẻ đoan trang, Âu Dương Khâm chắp tay đứng ở phía trước cửa sổ, nhãn thần nhàn nhạt, nhìn không ra tâm tình.

“Hoàng thượng, Giản đại nhân đến.” Vương Nguyên chạy vào, ở bên cạnh hắn nói.

Âu Dương Khâm hơi sững sờ: “Cho hắn tiến vào.”

Không bao lâu, ngoài cửa liền xuất hiện một thân ảnh thon dài, người nọ mắt sáng như đuốc, đường nét bén nhọn mà lăng lợi, cô đơn đứng nơi đó, so cùng lưỡi dao sắc bén ngang nhau làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng.

Người nọ vào cửa cũng không hành lễ, cứ như vậy thẳng lưng mà đứng, một đôi mắt tựa như ghim lên trên người Âu Dương Khâm, không có ý định dời đi. Âu Dương khâm bị đối phương nhìn có chút không được tự nhiên, không khỏi cười cười: “Đông Ly, sao ngươi lại tới đây?”

Giản Đông Ly vẫn nhìn hắn, môi mỏng khẽ mở: “Nghe nói ngươi định nạp phi?”

Âu Dương Khâm cười nói: “Trẫm đã trưởng thành, cũng nên nạp phi.”

“Vậy à? Vậy chúc mừng hoàng thượng.” Giản Đông Ly hơi cong người, hai tay giao chồng lên nhau, Âu Dương Khâm muốn nhìn rõ vẻ mặt của hắn nhưng thủy chung không thể như nguyện.

Chỉ chớp mắt, Giản Đông Ly đã đứng thẳng người, giọng điệu vẫn cứ thanh thanh nhàn nhạt: “Hoàng thượng, vi thần có một chuyện muốn thương lượng.”

Không biết sao, thấy biểu tình đạm mạt trên mặt Giản Đông Ly, lòng Âu Dương Khâm thấy hơi run lên, còn chưa kịp nghĩ sâu xa đã nghe thanh âm Giản Đông Ly ép tới bên tai: “Mấy ngày gần đây có nghe gia phụ nhắc tới, vi thần lúc trong bụng mẹ đã bị chỉ hôn, hôm nay Đông Ly đã hai mươi ba, cũng nên đem vị hôn thê đã được chỉ phúc vi hôn thú vào cửa. Cho nên vi thần khẩn cầu hoàng thượng ân chuẩn cho vi thần về nhà một chuyến.”

Âu Dương Khâm há mồm ngạc nhiên, về sau mới nói: “Về bao lâu?”

Giản Đông Ly ngước mắt lên, nhìn hắn: “Chậm thì một năm, lâu thì, vĩnh viễn không trở lại.”

Nghe vậy, Âu Dương Khâm lập tức khẩn trương, vừa chạm vào ánh mắt lợi hại của người kia, rồi lại không tự chủ được mở mắt nhìn lại. Giản Đông Ly nhìn hắn, không buông tha cho bất kỳ biểu tình nào trên mặt của hắn, một lúc lâu lại nhỏ giọng: “Nếu hoàng thượng không nói lời nào, vi thần liền nghĩ người đáp ứng rồi, như vậy, vi thần liền cáo lui trước.”

Hắn nói xong, xoay người liền đi.

Lúc đi tới cửa thì nghe thanh âm của Âu Dương Khâm vang lên sau lưng: “Đông Ly, không cần đi có được hay không?”

Giản Đông Ly vẫn đưa lưng về phía hắn, bỗng nhiên cười nói: “Hoàng thượng phải nạp phi, Đông Ly lưu lại bất quá chỉ thêm một cái phiền não. Ta chờ ngươi nhiều năm như vậy, nếu nhiên có quả sớm đã nở hoa, hôm nay bất quá cũng chứng minh, ta vẫn là si tâm vọng tưởng.” Thanh âm của hắn rõ ràng rất nhẹ, giữa những hàng chữ lại lộ ra ưu tư không nói ra được, Âu Dương Khâm thấy hắn đi hai bước, sau đó dừng lại.

“Ngươi quả thật vẫn không quên được hắn.” Giản Đông Ly nghe khí tức phía sau dừng lại, không khỏi cười khổ một tiếng: “Đông Ly rời khỏi nơi này sẽ không trở về, mong hoàng thượng sau này trân trọng nhiều hơn, vô luận Đông Ly đang ở nơi nào, nhất định sẽ thay hoàng thượng cầu phúc.”

Đến khi thân ảnh Giản Đông Ly đi xa, Âu Dương Khâm vẫn đứng tại chỗ.

Trong đầu tất cả đều là nụ cười thê lương khổ sở bên môi Giản Đông Ly.

Hắn cũng từng thác phó tình yêu, hôm nay lại đi phụ người khác, chỉ một chữ tình, quả thực không thể nói lý.

Mấy năm nay, Giản Đông Ly vẫn trái phải theo sát, cũng không phải là không động tâm, nhưng thủy chung hắn e ngại thân phận hoàng thượng nào dám bước thêm một bước.

Nếu hắn vẫn là Tam hoàng tử không để ý tới triều chính, đã có thể cởi bỏ nỗi lòng yêu đương một hồi. Hôm nay, hắn khoác trên mình hoàng bào, phụ tránh trên vai sinh mệnh tất cả người trong thiên hạ, nếu họ biết hoàng đế hiện giờ tư thủ một nam nhân, thiên hạ này, chắc chắn đại loạn.

“Hoàng thượng,” có người ở bên tai thấp thoáng kêu một tiếng, hắn phục hồi tinh thần lại, nghe Vương Nguyên nói: “Giản đại nhân đã đi.”

Hắn gật đầu, xoay người đi vào trong, lại nghe thấy Vương Nguyên sau lưng nói thầm: “Thời tiết dạo này lạnh như vậy, cũng không biết thân thể Giản đại nhân có chịu được đường xá dài dòng hay không.”

Cước bộ bỗng dừng lại, hắn xoay đầu nhìn Vương Nguyên, “Thân thể Đông Ly thời gian qua vẫn luôn kiện khang, bất quá chỉ là đường xá xa xôi tại sao lại nhịn không được?”

Vương Nguyên lộ vẻ mặt khó xử, không biết có nên nói hay không, Âu Dương Khâm ánh mắt lẫm liệt, trong thanh âm lộ ra uy nghiêm: “Nói!”

“Bốn năm trước, khi hoàng thượng còn là Tam hoàng tử, ở bãi săn săn bắn hoàng thượng bất hạnh rơi xuống sườn núi. Khi đó là Giản đại nhân không để ý lộ thế hiểm trở, trực tiếp nhảy xuống tìm người. Cũng may võ công của đại nhân ấy cao cường, cứu được hoàng thượng cũng bảo tánh mạng của mình, chỉ là,” Vương Nguyên dừng một chút, thấy Âu Dương Khâm nhãn thần như muốn đem hắn nuốt sống, đành phải tiếp tục nói: “Tuy rằng giữ được tính mệnh, nhưng gân tay Giản đại nhân lại bị lợi thạch và cành cây cắt đứt, thường ngày thì dùng đũa cũng là cố sức, đều là đau đớn khó nhịn.”

Trách không được, đã lâu vẫn không thấy Đông Ly múa kiếm, mỗi lần hỏi cũng chỉ nói là đang si mê cái gì đó không rãnh thao luyện.

Nguyên lai, không phải như thế, chính là tay của hắn vô lực cầm lấy bảo kiếm.

Cho dù thiết yến thì, cũng rất ít khi thấy Đông Ly dùng đũa, chỉ cần hắn vừa hỏi, Đông Ly liền cười cầm lấy chiếc đũa.

Nguyên lai, mỗi một lần dùng đũa đều phải chịu trùy tâm đau đớn.

Mà hắn lại hoàn toàn chẳng biết.

“Còn có…” Vương Nguyên nhìn vẻ mặt của hắn, thận trọng.

“Nói.”

“Năm kia, hoàng thượng vô cớ trúng độc, Giản đại nhân ngày đêm kiên trì chạy tới Thục trung, tìm đệ nhất cao thủ giải độc Vệ Tử Thu làm giải dược, chạy tới chạy lui đã chết hết mấy con ngựa. Giản đại nhân càng không ngủ không nghỉ, đi tới đi lui giữa kinh thành và Thục trung cũng tốn mất bảy ngày, may mà hoàng thượng dùng giải dược rồi liền khỏi, Giản đại nhân cũng không cho chúng nô tài đem chuyện này mà nhắc tới nửa câu.”

Âu Dương Khâm cước bộ bất ổn, hơi lui về phía sau mấy bước.

“Còn có cái gì, hết thảy nói ra.” Thần sắc hắn hậm hực, trong mắt cất giấu yêu thương.

“Hầu hết những lần hoàng thượng uống say, đều là Giản đại nhân bồi ở trước giường, múc nước thay y phục, hầu hạ uống thuốc, có thể nói là vô cùng cẩn thận. Lúc hoàng thượng vừa đăng cơ, có một số quan viên trong triều không phục, đều là do Giản đại âm thầm đứng ra hòa giải.” Vương Nguyên lặng lẽ xoa xoa mồ hôi lạnh, biết rõ chính mình nói nhiều lắm, nếu hoàng thượng hỏi vì sao tự mình biết rõ ràng như vậy, thì trả lời như thế nào mới tốt đây.

Thân thể Âu Dương Khâm hầu như đứng không vững nữa, lảo đảo ngồi bệt xuống ghế, trách không được mỗi khi say rượu xong, đầu cho tới bây giờ cũng chưa từng đau lấy một lần.

Trách không được.

Bóng đêm dần sụp xuống, ngọn đèn dầu nhiễm đỏ nửa bầu trời.

Riêng ở Giản phủ lại một mảnh hôn ám, chỉ có trong phòng Giản Đông Ly hắt ra chút ánh nến hơi yếu.

Giản Đông Ly đang thu thập tư trang, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra. Vua của một nước đột ngột đến, đang đứng ở ngoài cửa thở hổn hển nhìn hắn, nhìn thấy hắn cầm y phục và đồ dùng hàng ngày trong tay, lập tức tiến lại, đem đồ trong tay hắn cướp đi, vứt một hơi xuống mặt đất: “Giản Đông Ly, ngươi đi đâu vậy?”

Giản Đông Ly nhìn thoáng qua quần áo và đồ dùng hàng ngày vô tội nằm dưới chân, mở miệng nói: “Buổi chiều vi thần vừa vặn chào từ giã với Hoàng thượng, chả lẽ nhanh như vậy đã quên rồi?”

“Không cho đi!” Âu Dương Khâm bắt lấy tay hắn, hùng hồn chính trực yêu cầu.

Có lẽ là chưa từng thấy qua biểu tình cố chấp như vậy của hắn, con ngươi Giản Đông Ly nhanh chóng hiện lên một tia hứng thú, lập tức tránh ra khỏi hắn: “Hoàng thượng nhanh chóng muốn nạp phi, lại để cho Đông Ly ở tại chỗ này mỗi ngày chứng kiến hoàng thượng cùng người khác khanh khanh ta ta, không khỏi quá mức tàn nhẫn.”

“Huống chi, hoàng thượng thân là vua của một nước, nhất định sẽ có tam cung lục viện, Đông Ly tả hữu không thể làm gì, chỉ có thể lựa chọn ly khai.”

“Không cần đi, ta sẽ không cưới người khác.” Âu Dương Khâm nóng nảy một lần nữa bắt hắn lại, rất sợ thời gian qua một cái nháy mắt, người trước mắt này sẽ tiêu thất.

Giản Đông Ly chỉ cười: “Hoàng thượng, ngươi cho ta là tiểu hài tử ba tuổi hay sao? Ngươi không có khả năng không cưới thê, cho dù hiện tại không cưới, tương lai cũng sẽ cưới.”

Âu Dương Khâm sốt ruột, thấy Giản Đông Ly tươi cười tỏ vẻ không thèm quan tâm thì càng thêm gấp, nhất thời không nghĩ ra phương pháp nào khác, chỉ có thể nhón chân lên, dùng miệng đưa tới.

Hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng hôn qua người khác, lúc trước thích Tiêu Tuyệt cũng chỉ là một bên tình nguyện, hôm nay miệng dán miệng rõ ràng như vậy cũng không biết bước tiếp theo nên như thế nào.

Tiếu ý trong mắt nam nhân thoáng chốc bị một loại vui sướиɠ khác thay thế được, ngược lại xoa thắt lưng người trong lòng, chủ động làm sâu hơn nụ hôn này. Âu Dương Khâm bị hôn toàn thân như nhũn ra, chỉ có thể miễn cưỡng đứng thẳng, Giản Đông Ly thân thủ xoa tuấn nhan thanh tú của hắn, thanh âm ôn nhu như nước: “Hoàng thượng, ngươi biết ngươi bây giờ đang làm cái gì không?”

Giọng nói có ý vị bất an làm Âu Dương Khâm hơi sững sờ, lập tức kiên định không gì sánh được, nói: “Biết, ta muốn ngươi lưu lại, ta không cưới người khác, cũng không cần con nối dòng, quay về ta vẫn còn có mấy người đệ đệ, không sợ ngôi vị hoàng đế không có người chăm lo.” Lời hắn vừa nói xong, không để cho nam nhân đối diện có bất luận một cơ hội nói chuyện nào, môi lập tức đè lên. Giản Đông Ly chân đánh một vòng, hai người song song ngã xuống giường lớn sau lưng.

Âu Dương Khâm nằm ở trên người hắn, khuôn mặt ửng đỏ: “Ta phát thệ, tuyệt không thú người khác làm thê, hiện tại không cưới, tương lai cũng sẽ không.”

Nếu, sớm biết có một nười yêu mình nặng lòng như vậy.

Thì hắn thế nào lại buồn bã tha thẩn nhiều năm thế kia.

Người nam nhân trước mắt này thương hắn sâu đậm vô cùng, đã vượt xa sinh mệnh.

Như vậy, hắn còn gì để cố kỵ nữa.

Nếu thật sự bị thế nhân biết được, hắn nghĩ, cũng không đáng sợ lắm.

Bởi vì hắn biết, người này chắc chắn vĩnh viễn đứng ở bên cạnh hắn, cùng hắn thừa thụ mưa gió, cùng chung vinh hoa.

Trong khoảng thời gian hắn lơ đãng này, nam nhân dưới thân đã đảo khách thành chủ, đặt hắn ở dưới thân. Đợi cho Âu Dương Khâm phục hồi tinh thần lại thì, tiên cơ đã mất từ lâu.

Môi hôn cực nóng đè xuống, y phục trên người từng cái từng cái bị lột ra.

Ngón tay nam nhân không ngừng châm lửa trên người mình, thân thể chưa từng ở dưới thân nam nhân bắt đầu bất an giãy dụa, rốt cục ngón tay thon dài đi tới khu vực sắp bị người khai thác kia, ôn nhu đâm vào, phiến tình xoay tròn, tay vừa rút khỏi, du͙© vọиɠ của nam nhân thâm trầm nhiệt liệt cắm vào, thong thả mà ôn nhu tiến nhập.

Hai tay của hắn nắm chặc sàng đan bên dưới, trong miệng tràn ra ngâm khẽ như có như không.

“Ưm… Ah…”

Nam nhân mềm nhẹ hung mãnh tiến công, thâm nhập thiển xuất, mỗi một lần đều nặng nề đánh vào nơi sâu nhất, khiến cho hắn dần dần mất phương hướng, thầm nghĩ muốn giữ lấy người trên người mình, vĩnh viễn đều không buông tay.

Đêm đã khuya.

Bên trong phòng ánh nến lung lay lắc lư, hai thân ảnh dây dưa trên giường dần dần dừng lại.

Nam nhân nhìn người đang ngủ say trong lòng mình, ngón tay mềm nhẹ xoa xoa dung nhan đã mơ ước từ lâu, nhẹ giọng nỉ non: “Ta muốn ngươi thật nhiều năm, lâu đến mức ta đã không nhớ rõ vì sao lại muốn ngươi đến vậy.”

“Vô luận như thế nào, lúc này đây ta đã thắng rồi, người cuối cùng ngươi thích là ta, cho dù ngươi chưa bao giờ thừa nhận.”

Người trong lòng giống bị ngón tay của hắn quấy rối, hơi bất mãn giật giật thân thể.

Nam nhân nhẹ nhàng cười, cúi đầu xuống đôi môi hình dạng duyên dáng hạ xuống một nụ hôn.

“An tâm ngủ đi, hoàng thượng.”