Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 198: Sóng ngầm mãnh liệt

Bởi vì cung yến buổi chiều mới bắt đầu, cho nên hôm sau trời vừa sáng, Mộc Tịch Bắc lại cho mấy vũ nữ này đeo mạng che mặt, thay trang phục, tập luyện lại một lần nữa.

Hiệu quả rất không tệ, chí ít có thể nói là nổi bật trong đám người, sau khi nhìn quen các kiểu kỹ thuật nhảy múa, thì kiểu múa dựa vào bình phong phân phân hợp hợp tạo nên vũ đạo này, đặc biệt lộ ra độ dẻo, nhất là chỗ tạo nên cảm giác thần bí càng hấp dẫn ánh mắt mọi người hơn.

Mộc Tịch Bắc thấy không có gì sai lầm, liền dặn dò những vũ nữ này tự mình đi về nghỉ ngơi.

Buổi chiều rất nhanh đã đến, Mộc Tịch Bắc cũng không ngồi chung một cỗ xe ngựa với Ân Cửu Dạ, nhưng hai chiếc xe ngựa lại một trước một sau mà đi.

Thời tiết ôn hòa, tuyết đọng đã hòa tan, vạn vật sinh sôi, nảy mầm ra chồi non, rất dễ làm cho người ta có tâm tình tốt.

Mộc Tịch Bắc dựa nửa người vào nệm êm trên xe, rũ xuống đôi mắt, ánh nắng mặt trời theo khe hở màn xe chiếu thẳng vào trên mặt nàng, khiến cho khuôn mặt bị bao trùm trong bóng râm xẹt qua một tia sáng, lông mi thật dài rủ xuống một mảnh bóng râm, trong vô hình mang theo mỹ lệ mê hoặc nhân tâm.

Không ai biết nàng đang suy nghĩ cái gì, cũng không biết ở dưới khuôn mặt bình tĩnh này đang nổi lên kế hoạch thế nào, trong buổi cung yến vô cùng xa hoa này, lại sẽ có bao nhiêu âm mưu mở ra, chờ đợi nàng và hắn tự tay công bố từng cái một.

Xe ngựa một đường lăn lộc cộc tiến về phía trước, từ Chính Dương môn lái vào, theo thành cung cao cao, dừng lại ở trong một viện của Triêu Hà điện nơi tổ chức cung yến lần này.

Thanh Từ dẫn đầu từ trên xe đi xuống, sau đó đỡ Mộc Tịch Bắc xuống xe ngựa.

Xe ngựa đứng lại không lâu, Ân Cửu Dạ cơ hồ cũng cùng một lúc đứng vững, hai người mỉm cười, liền đi về phía Triêu Hà điện.

Mới vừa xuất hiện tại cửa đại điện, ánh mắt của mọi người lập tức phóng tới, trong ánh mắt nhìn về phía hai người mang theo một trận kinh diễm.

Mộc Tịch Bắc thân khoác một kiện áo choàng da hươu màu đen, trên màu đen đậm nở rộ đóa hoa hồng đỏ như lửa, ngắn gọn mà khí thế, trong nháy mắt liền có thể cướp đoạt tầm mắt của tất cả mọi người.

Ân Cửu Dạ một thân trang phục màu xanh đậm, cổ áo cùng ống tay áo lật ra bên ngoài, phía trên khảm nạm bảo thạch năm màu rực rỡ, dùng kim tuyến phác hoạ, trước ngực là một con báo hung ác, dùng sợi tơ và kim tuyến màu đen kết thành, sinh động như thật, một đôi mắt kinh tâm động phách.

Bởi vì trong đại điện đặt không ít lò sưởi, nên nhiệt độ rất cao, Ân Cửu Dạ giúp Mộc Tịch Bắc đem áo choàng cởi xuống, đặt ở khuỷu tay, sau đó mở miệng nói: " Cẩn thận chút."

" Ừm. " Con ngươi Mộc Tịch Bắc đối diện cặp mắt đen của Ân Cửu Dạ, hàm chứa ấm áp.

Mộc Tịch Bắc một đường xuyên qua trong đám người, vô số ánh mắt đuổi theo, một thân váy dài màu hải lam, cùng làn da tuyết trắng của nàng tạo thành chênh lệch rõ ràng, đai lưng cao cao buộc lên cắm ở dưới ngực, làm nổi bật dáng người thon dài, thân hình đầy đủ.

Nếu như nhìn thật kỹ, sẽ phát hiện ở giữa đai lưng là một miếng vàng điêu khắc thành đầu báo, chỉ là so với Ân Cửu Dạ thì đáng yêu hơn một chút, hai bên đai lưng đối xứng kim cương hình chữ nhật, chiếu sáng lấp lánh.

Làn váy cũng dùng sóng nước phác hoạ, theo bước đi của nàng, giống như sóng nước uốn lượn.

Mộc Tịch Bắc vừa mới đi vào đám người, Triệu Loan Kính liền đi tới, mừng rỡ giữ chặt tay Mộc Tịch Bắc mở miệng nói: " Bắc Bắc, lâu rồi không gặp, muội thật sự càng ngày càng đẹp, đẹp đến nỗi làm cho mắt người ta đui mù, cả người cứ như bước ra từ trong tranh vậy."

Trong mắt Mộc Tịch Bắc cũng hiện lên một tia ấm áp, nhìn về phía Triệu Loan Kính mở miệng nói:" Nghe nói tỷ tỷ đã có tin vui."

Trên mặt Triệu Loan Kính hiện lên một nét đỏ bừng: " Là ai ở sau lưng nói lung tung vậy, xem ta trở về có trừng trị người đó một trận không."

" Tỷ tỷ là người thiện tâm, làm sao nỡ đây, nhiều nhất thì cũng chỉ quở trách hai câu thôi. " Mộc Tịch Bắc trêu đùa.

" Gấp cái gì, bây giờ đại hôn của muội cũng sắp đến, rồi cũng có lúc tới lượt ta chê cười muội thôi. " Triệu Loan Kính vẫn còn có chút ngượng ngùng.

" Ý của muội không phải chê cười tỷ tỷ đâu, kết hôn sinh con là chuyện nữ tử chúng ta phải làm, muội là đang chúc mừng tỷ tỷ mà. " Mộc Tịch Bắc cười nói.

" Coi như muội lợi hại."

" Triệu Loan Kiệt sao rồi? " Mộc Tịch Bắc mở miệng nói.

Triệu Loan Kính thở dài một hơi nói:" Lúc mới đầu không nói một lời nào, hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi, chỉ là trở nên trầm mặc ít nói thôi."

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: " Kiểu gì cũng sẽ khá hơn thôi."

Triệu Loan Kính nhìn về phía Triệu Loan Kiệt một thân một mình ngồi trong góc, nói khẽ: " Hi vọng như thế đi."

------

" Quách La quận chúa tới kìa, Quách La quận chúa tới kìa, nghe nói Thái hậu cố ý ban Quách La quận chúa cho Thái tử làm Trắc Phi đó. " Một người mở miệng nói.

" Phải không? Nhưng Quách La gia tộc đã lâu rồi không tham gia mấy yến hội kiểu này, xem ra lần này là dự định tái xuất đây."

" Không biết đến lúc đó giữa Vĩnh Dạ quận chúa và Quách La quận chúa có thể có một trận ác chiến không nữa."

Mộc Tịch Bắc theo ánh mắt của mọi người cùng nhìn về phía cửa, Quách La Ngưng Giai một thân váy dài thanh nhã màu xanh, búi tóc vén lên thật cao, lộ ra cái cổ trắng ngọc thon dài, trong lúc giơ tay nhấc chân thể hiển rõ phong phạm quý tộc, tự mang ưu nhã.

Triệu Loan Kính cũng nhìn về phía Quách La Ngưng Giai, nói với Mộc Tịch Bắc: " Ta không qua lại với Quách La Ngưng Giai này, chỉ là cha nói Thái hậu cố ý ban nàng ta cho Thái tử, mượn việc này để châm ngòi quan hệ giữa Tướng phủ và Thái tử. "

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, không có mở miệng.

Tràng diện rất nhanh liền yên tĩnh trở lại, dường như có người sợ quấy rầy vị quận chúa cao quý này, thậm chí khi nàng đi tới, rất nhiều người tự giác nhường ra một con đường, mà Quách La Ngưng Giai sẽ khẽ gật đầu gửi lời cảm tạ, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn khiến cho người ta tìm không ra một điểm tì vết, rất giống như tự nhiên.

Quách La Ngưng Giai bắt đầu đến nói chuyện với mấy tiểu thư thân quen, lúc ứng phó với các nàng lộ ra sự thành thạo điêu luyện, mặc kệ là thật tâm hay là giả dối, rất nhanh mấy tiểu thư kia đã cười nói không ngừng.

Cung nhân không ngừng dâng mỹ thực vào trong điện, quỳnh tương ngọc nhưỡng ( một loại rượu) , cả điện phiêu hương, ngói lưu ly bảo ngọc trên đỉnh Châu Quang chiết xạ hào quang sáng chói, kim điêu ngọc thế trong đó khiến cho người ta lưu luyến quên về.

Thái hậu dùng ngón tay mang theo giáp bộ ( móng giả) cắm một cây trâm cuối cùng lên búi tóc, nhìn chính mình trong gương đồng, đưa lưng về phía ma ma sau lưng mở miệng nói: " Sự tình làm đến đâu rồi?"

" Bẩm chủ tử, tất cả đều đã thỏa đáng, không có sai lầm ạ. " Ma ma kia khom người mở miệng nói.

Nam Yến Vương đứng ở một bên, mở miệng nói: " Mẹ, lần này thật có thể thành sự sao?"

" Yên tâm đi, lần này đều đã an bài thỏa đáng, ta cùng Hoàng đế liên thủ, đồng thời thiết kế Mộc Tịch Bắc cùng Thái tử, nếu như một người biện bạch cho mình, thì người còn lại sẽ phải chịu tội, luôn có một kẻ không thoát được, lần này cho dù không thể một kích tiêu diệt cả thế lực Tướng phủ và Thái tử, nhưng chỉ cần có thể đối phó một trong hai, cũng tính là thành công rồi. " Giọng nói của Thái hậu hơi dấu diếm kích động.

Nam Yến Vương nghe vậy trong mắt lóe lên một tia tinh quang: " Có câu nói này của người, hài nhi yên tâm rồi."

" Năm đó nếu không phải bị người thiết kế, thì ngôi hoàng đế này vốn nên là của ngươi! Đáng hận phụ hoàng ngươi đến chết cũng không quên kiềm chế ngươi, có điều người đi trà lạnh, bây giờ thế cục trong triều này sợ là phụ hoàng ngươi năm đó cũng không ngờ trước được, Mộc Chính Đức người này thật sự là quỷ kế đa đoan, khó mà nắm bắt, mà Thái tử thì lại quá hung ác nham hiểm tàn nhẫn, tâm tư khó định, thực sự là khó đối phó. " Thái hậu có chút phẫn hận mở miệng.

Nam Yến Vương không nói thêm gì, chỉ giữ im lặng.

" Bây giờ chúng ta cùng với Hoàng đế liên thủ tiêu diệt tướng phủ và Thái tử, đến lúc đó, Hoàng đế căn bản sẽ không phải đối thủ của ngươi, đưa ngươi lên ngôi dễ như trở bàn tay, chỉ là bây giờ còn phải ủy khuất ngươi một thời gian, đều là do mẹ không tốt. " Thái hậu đứng lên xoay người, ánh mắt có chút phiền muộn cũng có quả quyết.

" Mẹ đừng lo lắng, là đồ của chúng ta thì chúng ta cũng nên lấy lại, một ngày nào đó thiên hạ này cũng sẽ là của chúng ta thôi! " Trong mắt Nam Yến Vương lóe lên một tia hào khí.

" Chỉ là ai có thể ngờ, An Nguyệt Hằng năm nào vậy mà cũng thất bại đến dường này, thật sự là thế sự vô thường, tạo hóa trêu ngươi a." Ánh mắt Thái hậu có chút xa xăm.

Nam Yến Vương không nói gì, bởi vì hắn tự nhận không chắc sẽ là đối thủ của An Nguyệt Hằng, chỉ là người như An Nguyệt Hằng mà còn thua trận, vậy hắn thì sao? Hắn biết rằng, đây là một trận chiến sinh tử!

" Đúng rồi, sao ta thấy đứa bé Mạc Ly hình như phá lệ quan tâm Mộc Tịch Bắc, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? " Thái hậu có chút không yên lòng mở miệng hỏi, hai người này qua lại quá gần cũng không phải một chuyện tốt.

" Nhi thần trở về sẽ hỏi thăm rõ ràng. "

" Tốt nhất là thế, Mộc Tịch Bắc tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản, hai nữ nhi của ta đều có thể gọi là chết ở trong tay nàng ta, mà ai gia từ đầu đến cuối lại không thể làm gì nàng! Nếu như lần này để cho ta bắt được nhược điểm, ta nhất định phải bắt nàng ta nợ máu trả bằng máu! " Thái hậu nói năng khí phách, vành mắt có chút đỏ lên.

Nam Yến Vương gật gật đầu, Thái hậu thu liễm cảm xúc mở miệng nói: " Cung yến sắp bắt đầu rồi, ngươi trước cáo từ đi."

Sau khi Nam Yến Vương lui ra, lại có một người khác đến thăm.

" Ninh phi sao lại tới đây. " Thái hậu nhìn thấy Mộc Kiến Ninh một thân váy dài màu xanh nước biển mở miệng hỏi.

Mộc Kiến Ninh thỉnh an Thái hậu, sau đó mở miệng nói: " Chỉ là muốn đến hỏi Thái hậu nương nương chuyện hôm nay rốt cuộc ngài có nắm chắc không?"

" Ninh phi đây là ý gì? " Thái hậu trầm giọng hỏi ngược lại.

Mộc Kiến Ninh hừ lạnh một tiếng nói: " Nếu như kế hoạch của Thái hậu nương nương thất bại, Mộc Tịch Bắc nhất định sẽ biết ta phản bội các nàng, đến lúc đó ta còn giữ được tính mạng sao?"

" Ngươi yên tâm đi, mặc dù Ninh phi lẻ loi một mình, nhưng nếu Ninh phi đã dám đem tính mạng thân gia đặt hết ở trên người bà già ta đây, thì ta sao có thể khiến Ninh phi thất vọng được? Huống hồ, nếu Ninh phi đầu nhập ai gia, ai gia tự nhiên sẽ trở thành hậu thuẫn kiên cường cho Ninh phi. " Thái hậu mở miệng cười nói.

Mộc Kiến Ninh và Thái hậu nhìn nhau một hồi, cuối cùng dời ánh mắt: " Tốt nhất như thế."

Lần này Thái hậu và Hoàng đế có hành động, Mộc Kiến Ninh cũng đã nhận ra một chút mờ ám, chỉ là dưới sự khuyên bảo của Thái hậu, nàng cũng không đưa tin tức trong cung ra ngoài cho Mộc Tịch Bắc, điều này cũng liền mang ý nghĩa cơ hội Mộc Tịch Bắc thất bại sẽ cao hơn một chút.

Kỳ thật, nàng đều giống như bọn họ, thời khắc đều hi vọng Mộc Tịch Bắc và Mộc Chính Đức chết đi, dựa vào cái gì bọn hắn có thể có được quyền thế ngập trời, có thể dễ như trở bàn tay có được hạnh phúc, mà nàng, lại chỉ có thể làm một quân cờ lúc nào cũng có thể bị người vứt bỏ.

Không có ai, trời sinh cam nguyện làm một quân cờ.

Cung yến rất nhanh đã bắt đầu, Hoàng đế và Thái hậu là người cuối cùng đi vào, trên mặt mang theo ý cười.

Mộc Tịch Bắc ngồi ở vị trí thứ bảy phía dưới bên phải, mà Ân Cửu Dạ thì ngồi phía đầu tiên bên trái, bởi vậy nếu Mộc Tịch Bắc muốn nhìn thấy nét mặt Ân Cửu Dạ liền có chút khó khăn, có điều nếu Ân Cửu Dạ muốn nhìn thấy Mộc Tịch Bắc, thì chỉ cần hơi nghiêng đầu là được.

" Năm ngoái, Tây La chúng ta trải qua một hồi rung chuyển, chiến tranh không ngừng, nhưng cũng may có trời cao phù hộ, hết thảy cực khổ cuối cùng cũng trôi qua, bây giờ một năm mới đến, trẫm hi vọng, tất cả quan viên đều có thể cần cù chăm chỉ, ngăn chặn kết bè kết cánh, nuốt riêng ngân lượng, một khi phát giác, nghiêm trị không tha! " Hoàng đế trước hết làm một hồi trần thuật tổng kết.

" Chúng thần tự nhiên cúc cung tận tụy. " Chúng đại thần cùng nói.

Hoàng đế gật gật đầu, tiếp tục cất cao giọng nói: " Bởi vì lúc trước đã phát sinh một hồi rung chuyển rất lớn, đồng thời cũng lôi ra không ít tham quan ô lại, cho nên trẫm quyết định, chỉnh đốn và cải cách lại luật pháp, pháp luật nghiêm khắc."

Chúng đại thần nhất thời châu đầu ghé tai nhỏ giọng bàn luận, bởi vì lúc trước tin tức Hoàng đế muốn chỉnh sửa luật pháp đúng không hề truyền ra ngoài, cho nên bây giờ vừa mở miệng, liền có vẻ rất đột ngột.

" Vương công công? " Hoàng đế mở miệng gọi thái giám bên người.

Vương công công khom người tiến lên một bước, mở ra sổ gấp trong tay, bắt đầu đọc: " Người tham ô quan ngân năm trăm lượng trở xuống biếm thành thứ dân, người tham ô quan ngân năm trăm lượng trở lên sau thu vấn trảm ( sau mùa thu xét hỏi và xử trảm) , người tham ô quan ngân một ngàn lượng trở lên lập tức xử trảm, người tham ô ba ngàn lượng trở lên, tru di tam tộc, người tham ô năm ngàn lượng trở lên, tru di cửu tộc!"

Theo tiếng nói của Vương công công vừa rơi xuống, phía dưới lại nổi lên gợn sóng, chế độ xử phạt liên quan đến tham ô lại khắc nghiệt hơn mấy lần, trong lúc nhất thời không ít người trong lòng thấp thỏm bất an.

Vương công công hắng giọng một cái tiếp tục đọc: " Người tự mình nuôi dưỡng quân đội quá năm ngàn người biếm thành thứ dân, vạn người trở lên sau thu vấn trảm, ba vạn người trở lên lập tức xử trảm, năm vạn người trở lên tru di tam tộc, mười vạn người trở lên, tru di cửu tộc! "

Trong lúc nhất thời, trong triều hỗn loạn không thôi, Hoàng đế và Thái hậu liếc nhau, đều an tĩnh chờ đợi.

Vương công công tiếp tục đọc: "Người cấu kết loạn đảng, nghịch tặc lưu đày biên cương, người phạm thượng làm loạn, ám sát hành thích lưu đày biên cương, người mưu lợi làm rối loạn kỉ cương, ức hϊếp bách tính xem tình tiết nặng nhẹ, phạt tù mấy năm, người tự tiện điều khiển binh mã từ ba vạn người trở xuống biếm thành thứ dân, ba vạn người trở lên, lưu đày biên cương, năm vạn người trở lên sau thu vấn trảm, mười vạn người trở lên tru di cửu tộc!"

Toàn bộ đại điện như nổ tung, mọi người trong lúc nhất thời đoán không ra dụng ý của Hoàng đế, chẳng lẽ Hoàng đế thật sự dự định nghiêm cẩn trị quốc? Hình phạt này xác thực nặng hơn rất nhiều, khiến rất nhiều người trong lòng run sợ không thôi.

Hoàng đế mở miệng nói: " Luật pháp nghiêm khắc là căn bản của một quốc gia, chỉ có khiến cho những kẻ làm ác ý thức được chính mình sở tác sở vi mang đến hậu quả nghiêm trọng, mới có thể đảm bảo bách tính Tây La ta an khang."

" Luật pháp còn đang trong thời gian không ngừng hoàn thiện và bổ sung, đương nhiên, đã có phạt, thì sẽ có thưởng, cụ thể chi tiết, đợi ngày mai lâm triều trẫm lại cùng các khanh thương lượng. " Hoàng đế mở miệng nói.

" Chúng thần tuân chỉ."

" Được rồi, đừng có nói mấy chủ đề nghiêm túc này nữa, một buổi cung yến vui vẻ mà Bệ hạ cứ làm như ở trên triều đình, nói mấy vấn đề này mọi người làm sao có thể tận hứng được. " Thái hậu cau mày khuyên, trong ngôn ngữ có mừng rỡ vì Hoàng đế chăm lo việc nước, cũng có bất mãn khi hắn chậm trễ yến hội.

Sau lời nói của Thái hậu, cung yến chính thức bắt đầu.

Ban đầu chính là vũ nữ nhạc sĩ trong cung biểu diễn một số tiết mục, mọi người có vẻ không hứng khởi lắm.

Mộc Tịch Bắc cụp xuống đôi mắt, nhẹ nhàng đung đưa trà nhài trong tay, luật pháp này sớm không công bố muộn không công bố, lại công bố ngay lúc này, rõ ràng là cố ý chuẩn bị cho người nào đây mà.

Một hồi ca múa mừng cảnh thái bình nhưng phía sau lại là sóng ngầm mãnh liệt, giấu giếm sát khí.

Một cái âm mưu, bao quát hết thảy mấy thế lực lớn trong triều đình hiện giờ, chỉ là cuối cùng, trận đánh này, ai mới là bên thắng đây?

Mỗi người kiên nhẫn cũng rất tốt, không có một ai có một chút dao động, thời gian từng giờ từng phút trôi qua, rốt cục đến phiên các tiểu thư tập luyện vũ đạo lên đài.

Bởi vì là tranh tài, nên mọi người khó tránh khỏi có thêm chút chờ mong, những nam tử thì tận sức dán mắt ở trên người những vũ nữ dáng người yểu điệu kia, dù sao những vũ nữ này cũng không phải quan gia tiểu thư, đối với bọn hắn mà nói chỉ là hạ bút thành văn thôi.

Vũ đạo của Mộc Tịch Bắc được xếp vào vị trí thứ sáu, hơi gần phía trước.

Lên đầu tiên là tiết mục của tiểu thư nhà Hộ bộ thượng thư - Nghê Hồng vũ, vũ nữ y phục bảy màu rực rỡ, ở trong sân biến ảo, phảng phất như bảy sắc cầu vồng trên không trung, mỹ lệ vô cùng.

Thanh Từ không biết từ nơi nào đi đến sau lưng Mộc Tịch Bắc, ở bên tai Mộc Tịch Bắc nhỏ giọng nói gì đó.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

Ngước mắt nhìn về phía Mộc Kiến Ninh ở thượng thủ, khóe miệng nhếch lên một ý cười lạnh lùng, Mộc Kiến Ninh đối diện với ánh mắt kia, không hiểu cảm thấy bất an sợ hãi, luôn cảm thấy cặp mắt hắc bạch phân minh kia, dường như sớm đã xem thấu tất cả, giống như thần chết đang bóp chặt yết hầu của mình.

Vũ đạo không tính lâu, nhưng cũng không nhanh, lúc Mộc Tịch Bắc đem hết toàn bộ sự tình đảo qua một lần trong đầu, mới tiến hành đến màn vũ đạo thứ ba.

Mộc Chính Đức ngồi ở phía trước có chút ngoái đầu nhìn về phía Mộc Tịch Bắc đang nghiêm túc suy nghĩ cái gì đó, không nói gì.

Thời gian đến màn vũ đạo của Mộc Tịch Bắc đang dần đến gần, trái tim của mỗi người cũng đang đập không ngừng, bàn tay Thái hậu vịn chặt trên phượng ỷ, càng ngày càng gấp gáp, nhìn chằm chằm vũ đạo hai mắt cơ hồ không chớp lấy một cái.

Màn vũ đạo thứ năm là lợi dụng tiếng trống, tiếng trống vang to thùng thùng, như gõ vào trong lòng mỗi người, khiến cho hô hấp của người ta không khỏi tăng lên.

Rốt cục! Đến phiên vũ đạo mà Mộc Tịch Bắc sắp xếp lên đài, trong không khí cũng không hiểu bắt đầu khởi động bầu không khí xao động bất an, khiến cho người ta cảm thấy như thuỷ triều bành trướng mà kích động!