Rắn rết thứ nữ
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
" Vãn Tình...Vãn Tình... "
Liễu Chi Lan nói xong liền muốn nhào tới, đầy mắt bi thương cùng tuyệt vọng, bà gả cho Mộc Chính Đức nhiều năm như vậy, nhưng chỉ có một đứa con gái này, mặc dù bà một lòng muốn sinh ra con trai, thế nhưng không biết tại sao, chính là sinh không được.
Thời gian lâu dài, bà liền xem nữ nhi này thành hi vọng duy nhất của mình, cũng không còn mong mỏi có thể sinh ra một đứa con trai nữa, cho nên bây giờ trông thấy Mộc Vãn Tình đang sống sờ sờ nằm ở trong quan tài, lòng của bà nói không nên lời là tư vị gì.
Mộc Vãn Tình dường như nghe thấy mẫu thân gọi mình, càng dùng sức đạp vào quan tài, nhưng cuối cùng vẫn chỉ vô ích.
Lúc Mộc Tịch Bắc đến trà lâu đúng lúc nhìn thấy một màn Liễu Chi Lan muốn xông lên phía trước ngăn trở, chậm rãi ngồi xuống.
" Không biết tiểu thư muốn uống trà gì? "
Tiểu nhị ân cần gật đầu hỏi.
" Đại hồng bào là được."
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc vẫn không dời khỏi đội ngũ đưa dâu dưới lầu.
" Có ngay, ngài chờ một lát."
Tiểu nhị kia vắt khăn lau lên vai xoay người muốn rời đi, nhưng vẫn quay đầu nhìn thoáng qua Mộc Tịch Bắc, mở miệng nói:
" Vị tiểu thư này, đó là minh hôn, đừng nên nhìn chăm chú quá, miễn cho ban đêm lại gặp ác mộng. "
Mộc Tịch Bắc lúc này mới quay đầu nhìn về phía tiểu nhị, gật đầu nói tiếng:
" Đa tạ."
Liễu Chi Lan đẩy đám người vây xem ra, thất kinh nhào tới:
" Vãn Tình, Vãn Tình, đừng sợ, mẹ tới cứu con đây...Vãn Tình. "
Liễu Chi Lan mạnh mẽ đâm tới làm rối loạn những hán tử cường tráng đang khiêng đồ cưới kia, một ma ma đưa dâu của Lưu phủ lập tức chỉ nói:
" Nhanh, nhanh ngăn con mụ điên này lại!"
Lập tức có hai hán tử xách Liễu Chi Lan lên, ném vào ven đường, hung hãn mở miệng nói:
" Ngươi nếu còn dám quấy rối, nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt! "
Dứt lời liền muốn xoay người trở lại trong đội ngũ, nhưng Liễu Chi Lan lại cố chấp ôm đùi một người trong đó, mở miệng nói:
" Ta là chủ mẫu Tướng phủ, trong đó là con gái của ta, là con gái của ta, các ngươi không thể làm như vậy!"
Hai đại hán đánh giá một thân chật vật của Liễu Chi Lan, liếc nhau, âm thanh lạnh lùng nói:
" Hừ! Ngươi mà là chủ mẫu Tướng phủ? Thì ta là Thiên Hoàng lão tử đây! Mau mau cút! Lão tử cũng không ngại nói cho ngươi, vụ hôn nhân này là Hoàng Thượng ân chuẩn, cho dù ngươi là ai cũng vô dụng!"
Liễu Chi Lan cả người sửng sốt một chút, lại theo bản năng nắm chặt ống quần đại hán:
" Không thể nào, không thể nào! Ngươi nói bậy!"
Nước mắt Liễu Chi Lan không khống chế được rơi xuống, đây chính là nữ nhi bà thương yêu nhất a, là....
Đại hán kia cuối cùng nhịn không được một cước đá văng Liễu Chi Lan, chân to đạp thật mạnh vào ngực của bà, đá bà ra ngoài.
Liễu Chi Lan trầm thanh phun ra một ngụm máu, nhưng vẫn bò dậy, dần dần đuổi theo quan tài đi xa, khiến không ít người nhìn thấy động dung.
Mộc Tịch Bắc thu hồi ánh mắt, bưng lên chén trà màu men trước mắt, khẽ nhấp một ngụm, vẻ mặt không gợn sóng.
" Liễu Vượng ở trong tay ngươi? "
Đối diện Mộc Tịch Bắc đột nhiên nhiều thêm một người, một thân áo bào màu xanh sẫm thêu Thúy Trúc, trên đầu đội kim quan bạch ngọc khắc hoa, cử chỉ trong lúc đó hiện rõ trầm ổn, mang theo một cỗ mị lực thành thục ổn trọng, hấp dẫn không ít ánh mắt mọi người.
Mộc Tịch Bắc hơi nâng lên mí mắt, mắt nhìn An Nguyệt Hằng ngồi ở đối diện, dịu dàng nói:
" Ở thì sao? "
Trong mắt An Nguyệt Hằng hiện lên một tia tức cười, lúc Liễu Tri Thư tìm tới hắn, nói cho hắn biết đích trưởng tôn Liễu gia đang ở trong tay nữ nhân này, mới đầu hắn cũng không tin, có điều vẫn vì nữ nhân này bảo lưu thái độ vốn có, không nghĩ tới, hôm nay vừa mở miệng, nữ nhân này đã thừa nhận rồi.
" Liễu Tri Thư tới tìm ta, nhờ ta cứu Liễu Vượng. "
An Nguyệt Hằng nhìn nữ tử cười yếu ớt trước mắt, hững hờ mở miệng nói.
" Ồ? Bây giờ Liễu gia đã đến đường cùng, ta thật ra rất tò mò hắn còn có thể cho ngài lợi ích gì?"
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, biểu hiện ra một tia kinh ngạc.
An Nguyệt Hằng nghe xong nho nhã nở nụ cười, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi Mộc Tịch Bắc nói:
" Mặc dù Liễu gia đã cùng đường, nhưng Liễu Tri Thư người này vẫn có thể dùng được, tuy rằng nhiều năm Thái hậu không hỏi chính sự, nhưng Liễu lão thái thái lại có giao tình rất tốt với Thái hậu, hai điểm này cũng đã mang đến cho ta lợi ích rất lớn rồi."
Mộc Tịch Bắc cười nhạo một tiếng, nói tiếp:
" Thái hậu lão nhân gia rốt cuộc vì sao không hỏi chính sự, không gì hơn là bị gia tộc ảnh hưởng, hay là Vương gia ngài cho rằng, chỉ bằng vào mấy câu nói của Liễu lão thái, Thái hậu sẽ có thể suất lĩnh toàn bộ gia tộc Quách thị tìm ngài nương tựa? Vương gia ngài khi nào thì ngây thơ như vậy."
Ánh mắt An Nguyệt Hằng tối sầm lại, trong lòng sinh ra mấy phần không vui, có điều cũng biết Mộc Tịch Bắc nói là thật, Quách La Thái hậu cũng không phải mẹ đẻ của Hoàng đế, từ sau khi Tân hoàng lên ngôi, toàn bộ gia tộc Quách La liền rút khỏi trung tâm quyền lực, không giúp Hoàng đế cũng không đầu nhập vào An Nguyệt Hằng, hoàn toàn là thái độ lánh đời, cũng không có khả năng sẽ vì Liễu lão thái mà thay đổi thái độ không hỏi chính sự của Quách La thị.
" Huống hồ Liễu Tri Thư nhìn như cúi đầu, kì thực tâm cao khí ngạo, tự cao tự đại, lại hay tùy ý làm bậy, nếu không lần này cũng không bại ở trên tay ta, phải biết rằng, người ngu dốt phạm sai lầm không đáng sợ, đáng sợ là loại người có đầu óc nhưng lại quái đản này."
Mộc Tịch Bắc nhìn về phía An Nguyệt Hằng mang theo thâm ý mở miệng nói.
An Nguyệt Hằng nghe Mộc Tịch Bắc nói xong thì hơi nhíu mày, tên Liễu Tri Thư này xác thực như thế, ở trước mặt hắn tất cung tất kính, thế nhưng lại đối với mấy thủ hạ của hắn đều không để vào mắt, thậm chí còn nhiều lần mở miệng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tự cao quá cao, đúng là dễ dàng gây ra chuyện.
Suy tư nửa ngày, An Nguyệt Hằng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử đối diện, trong mắt mang theo dò xét mở miệng nói:
" Không phải Bắc Bắc không hi vọng ta lớn mạnh thế lực của mình chứ?"
Trái tim Mộc Tịch Bắc đột nhiên nhảy dựng, cũng may đã sớm chuẩn bị, An Nguyệt Hằng người này chính là như thế, tính cảnh giác cực cao, Mộc Tịch Bắc giương lên khóe miệng, cười xán lạn:
" Tất nhiên là không phải, ít nhất hiện tại chỉ có ngài mới có thể mang đến cho ta lợi ích lớn nhất, có điều nếu có một ngày, có người có bảng giá cao hơn Vương gia, ta nhất định sẽ vứt bỏ Vương gia mà đi."
An Nguyệt Hằng lúc này mới an tâm, Mộc Tịch Bắc biết nếu mình một mực hứa hẹn và cam đoan, sẽ càng khiến hắn hoài nghi, chẳng bằng làm cho hắn nghĩ rằng mình hám lợi, dã tâm cực phú, chỉ có như vậy, hắn mới có thể tin tưởng mình.
" Đương nhiên, ta cũng là có tư tâm, Liễu gia ba lần bốn lượt mưu tính ta, thật coi ta là dễ bóp lắm sao? Vương gia cảm thấy ta sẽ ngồi yên không quan tâm đến sao? "
Giọng nói Mộc Tịch Bắc vừa chuyển, sát ý trong mắt nháy mắt bắn ra, con ngươi trắng đen rõ ràng làm cho An Nguyệt Hằng sững sờ, suýt nữa cho rằng người nàng muốn gϊếŧ là mình.
Lấy lại tinh thần, An Nguyệt Hằng đặt tay lên bàn tay nhỏ bé của Mộc Tịch Bắc, dịu dàng nói:
" Bắc Bắc chớ tức giận, nếu ngươi không muốn ta giúp đỡ hắn, ta liền giúp ngươi cùng nhau giải quyết Liễu gia là được. "
An Nguyệt Hằng cẩn thận cân nhắc lợi và hại sau lại ra vẻ quan tâm mở miệng, nếu không phải Mộc Tịch Bắc hiểu rõ hắn, suýt nữa đã cho rằng hắn đây là đang vì mình mà không tiếc bỏ qua một cái Liễu gia đâu!
Mộc Tịch Bắc né tránh bàn tay to của An Nguyệt Hằng, cười lạnh nói:
" Vương gia nếu muốn chạm vào ta, tốt nhất vẫn nên giải quyết Ngũ gia trước đi, nếu không thật sợ ta sơ ý một chút, gϊếŧ Ngũ Thanh Thanh, hỏng chuyện của Vương gia."
Sắc mặt An Nguyệt Hằng cứng đờ, nữ nhân này thật sự là rất khó khăn nắm lấy, cùng những nữ nhân mà hắn biết lúc trước đều không giống, khi thì mềm mại, khi thì ngoan độc, khi thì cứng rắn!
" Ha ha, là ta đường đột, không ngờ Bắc Bắc lại để ý như vậy. "
An Nguyệt Hằng rút tay về ôn hòa cười nói.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng quét mắt An Nguyệt Hằng một chút, không có mở miệng.
" Ngươi muốn Bản vương làm thế nào? "
An Nguyệt Hằng hỏi lần nữa, xem ra cũng định cắt đứt mọi chuyện, nếu lần này hắn vẫn như cũ không chịu ra tay trợ giúp Liễu gia, e rằng Liễu Tri Thư sẽ ghi hận trong lòng, về sau rất khó dốc toàn lực trung thành với mình, cho nên không bằng bán cho nữ tử trước mắt một món nhân tình, theo hắn thấy, nữ tử trước mắt này so với một cái Liễu gia càng có khả năng mang đến giá trị lớn hơn nửa.
Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi, mở miệng nói:
" Thiết yến."
An Nguyệt Hằng không mở miệng, nhẹ gật đầu liền xoay người rời đi.
" Tiểu thư, làm nô tỳ sợ muốn chết. "
Thanh Từ lòng còn sợ hãi mở miệng, vừa rồi ở trước mặt An Nguyệt Hằng nàng vẫn luôn an phận thủ thường, lại một mực cúi đầu, mặc dù cũng đã gặp qua mấy lần, nhưng lại không thể không cẩn thận.
Mộc Tịch Bắc quay đầu nhìn Thanh Từ, an ủi:
" Không có việc gì, cho dù hắn phát hiện, cũng không sao, chỉ nói là ta cứu ngươi mà thôi, dù sao Tịch Tình đã chết rồi."
Nghe Mộc Tịch Bắc nói xong, Thanh Từ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu tiểu thư đã nói vậy, nàng cũng không cần lo lắng nữa.
Hai người trở lại Tướng phủ không bao lâu, Liễu Chi Lan cũng đã trở lại, hai mắt đỏ bừng, mí trên sưng lên, sắc mặt tái nhợt, sợi tóc cùng vạt áo đều rất lộn xộn, trong nháy mắt không biết già đi bao nhiêu tuổi.
Giống như người mất hồn, du đãng đi vào Tướng phủ, gã sai vặt giữ cửa suýt nữa không nhận ra, chẳng qua sau đó kịp phản ứng, lập tức mở miệng nói:
" Phu nhân, ngài đã trở lại. "
Con ngươi Liễu Chi Lan dần dần có tiêu cự, ngẩng đầu nhìn tấm biển trên đầu, phát hiện vậy mà đã đến Tướng phủ, không khỏi lại nghĩ đến một màn Mộc Vãn Tình bị đưa vào trong mộ, toàn bộ quan tài đều bị chôn vùi, bà lại bị người giữ chặt, bất lực, bà còn có thể nghe thấy Vãn Tình của bà ở trong đó bất lực khóc thút thít, còn có thể mơ hồ nghe thấy nó đang kêu bà mẹ ơi.
Đợi hồi lâu, bà nghĩ những người kia rốt cục rời đi, đang muốn đào mộ lên, nhìn nữ nhi của mình, chỉ cần nhìn nó lần cuối, nhưng lại không ngờ, những người kia giống như là biết được ý nghĩ của bà, từ đầu đến cuối canh giữ ở đó, nói với bà đây là mộ Lưu gia, người bên ngoài không thể động vào, để bà đi vào đã là phá lệ khai ân.
Cuối cùng, những người kia không lay chuyển được bà, lại tươi sống ném bà ra ngoài, vô luận bà cầu xin như thế nào cũng không được vào, bà cũng không biết là như thế nào trở về được Tướng phủ.
" Lão thái phi đâu, Lão thái phi đâu! Ta muốn gϊếŧ bà ta, ta muốn gϊếŧ bà ta! Trả Tình nhi cho ta, trả Tình nhi cho ta! "
Liễu Chi Lan đẩy ra gã sai vặt, chạy vào bên trong.
Lão thái phi vốn ở phật đường niệm kinh, hi vọng Mộc Vãn Tình có thể an tâm rời đi, một màn sáng nay bà không phải không trông thấy, ngược lại cũng hi vọng có thể giảm chút nghiệt chướng cho đứa bé kia.
" Lão thái phi, ngươi nói, ngươi tại sao muốn gϊếŧ Tình nhi của ta, ngươi nói đi! "
Liễu Chi Lan đẩy cửa muốn đi vào.
" Phu nhân, phu nhân, ngài không thể đi vào! "
Ngoài cửa Tình cô cô mang theo hai ma ma ngăn đón.
Lão thái phi mở hai mắt ra, âm thanh lạnh lùng nói:
" Để cho nàng đi vào!"
Liễu Chi Lan sững sờ, cũng lập tức vắt chân lên cổ chạy vào, trông thấy Lão thái phi đang niệm Phật, không khỏi cười lạnh nói:
" Ha ha, có phải trong lòng ngươi cảm thấy bất an, nên mới chạy đến trước mặt Phật Tổ làm bộ làm tịch! Phật Tổ mới không tin tưởng ngươi! "
Lão thái phi đứng dậy đối mặt với Liễu Chi Lan, hừ lạnh mở miệng nói:
" Thị phi nhân quả, tự có báo ứng, ngươi làm chuyện ác, báo ứng ở trên thân con ngươi, ta cầu phúc cho các ngươi, rửa sạch tội ác, ngươi ngược lại còn có mặt mũi đến chất vấn ta?"
Liễu Chi lại nổi điên cười nói:
" Ha ha, ngươi cái yêu phụ này, nếu bàn về làm nhiều việc ác, con gái của ngươi cũng không phải sống chết không rõ sao! Có phải nói rõ ngươi làm ác so với ta còn nhiều hơn hay không! "
Lão thái phi tát vào mặt Liễu Chi Lan một cái, rõ ràng là tức không nhẹ:
" Ngươi ở trong này hảo hảo quỳ cho ta! Nếu không, ta liền để cho Lưu gia đào thi thể con gái ngươi lên, nghiền xương thành tro!"
Liễu Chi Lan ôm má trái, oán hận nhìn Lão thái phi, lại không nói được lời phản bác, dưới cái nhìn uy nghiêm của Lão thái phi, đành phải ứng thanh quỳ trên mặt đất.
Lão thái phi phất tay áo rời đi, chỉ làm cho Tình cô cô cho người trông coi thật kỹ, không tiếp tục để ý nữa.
Ba ngày sau, Phẩm Phương Lâu
Mộc Tịch Bắc đẩy ra gian phòng chữ Địa số một, liền đi vào.
Hai tên nam tử bên trong phòng đồng thời ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc ngẩng đầu nhìn lại, trên một cái bàn tròn lớn như vậy trưng bày ra vải đoạn tơ tằm màu đỏ, phía trên trưng bày không biết bao nhiêu món ngon quý mỹ vị, quỳnh tương ngọc dịch, dưới thủy tinh cùng ánh nến chiếu rọi, lóe ra tia sáng óng ánh long lanh, khiến cho người ta nhịn không được thèm nhỏ dãi.
( Đoạn (dệt bằng tơ)
Quỳnh tương ngọc dịch: rượu ngon)
Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi, trong mắt mỉm cười, dẫn đầu mở miệng nói:
" Xem ra, hôm nay là có lộc ăn."
" Giai nhân tự nhiên phải xứng mỹ thực, Ngũ tiểu thư nói có đúng hay không?"
Liễu Tri Thư đứng lên.
" Tứ cữu cữu sao lại khách khí như vậy, không muốn nhận người cháu gái này sao. "
Mộc Tịch Bắc nháy mắt nhìn về phía Liễu Tri Thư, chỉ cảm thấy lần này gặp hắn, sương mù trên mặt càng sâu, e rằng nhiều ngày nay không được nghỉ ngơi tốt.
Liễu lão gia tử bức ép, lại hạ tử lệnh với hắn, nhất định phải cứu Liễu Vượng ra, lúc cần thiết thậm chí có thể làm ra chút nhượng bộ, cũng chính vì vậy, Liễu Tri Thư ngày đêm suy nghĩ, đều không nghĩ ra được biện pháp nào có thể cứu ra Liễu Vượng.
Hắn vốn là muốn bắt người Tướng phủ uy hϊếp, thế nhưng tra xét lâu như vậy chỉ cảm thấy người nàng ta từng thân cận nhất chỉ có Mộc Tịch Hàm, nhưng lại cứ là Mộc Tịch Hàm chân không bước ra khỏi nhà, trong thời gian ngắn làm cho hắn không tìm được một cơ hội nào, lúc này mới cầu đến trên đầu An Nguyệt Hằng.
" Ha ha... Ta còn sợ Bắc Bắc không nhận cữu cữu ta đây. "
Liễu Tri Thư mở miệng cười, An Nguyệt Hằng thì một mực trầm mặc.
" Tứ cữu cữu mời ngồi. "
Mộc Tịch Bắc chỉ vào cái ghế mở miệng nói với Liễu Tri Thư, chính mình cũng chậm rãi ngồi xuống.
Liễu Tri Thư cũng không khách khí, đi thẳng vào vấn đề nói:
" Tứ cữu cữu nghe nói Đại biểu ca con được con mời đi làm khách rồi? "
" Tứ cữu cữu đang nói gì vậy, Đại biểu ca không phải đã bị trận đại hỏa thiêu chết trong lao rồi à? "
Mộc Tịch Bắc mở miệng nói.
Liễu Tri Thư ý vị thâm trường mở miệng:
" Cữu cữu biết Bắc Bắc bản lãnh lớn, chỉ cần là thứ Bắc Bắc muốn, Tứ cữu cữu nhất định dốc hết toàn lực."
Mộc Tịch Bắc ngước mắt lơ đãng liếc nhìn lư hương Bạch Hạc Bát giác đối diện với mình cách đó không xa, bên trong đang tản ra hương khí sâu kín, lại cúi đầu xuống chuyển động chén rượu trong tay.
Liễu Tri Thư mắt nhìn động tác của Mộc Tịch Bắc, cũng không thúc giục, chỉ rót chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
" Cũng tốt, dù sao Đại biểu ca ngốc ở chỗ con cũng chơi rất nhàm chán, có điều nếu Tứ cữu cữu đáp ứng con một điều kiện, con thật ra cũng không ngại để Đại biểu ca đến ngốc ở chỗ của Tứ cữu cữu một hồi."
Mộc Tịch Bắc mở miệng cười.
Liễu Tri Thư an tâm, cùng An Nguyệt Hằng liếc nhau một cái, chỉ cần nàng ta còn có sở cầu là được rồi, chỉ sợ nàng ta một lòng muốn đùa chết Liễu Vượng, đó mới là không có biện pháp nhất.
Mặt Liễu Tri Thư bởi vì uống rượu có chút hồng nhuận, nghe thấy lời nói của Mộc Tịch Bắc, hưng phấn đặt chén rượu xuống mặt bàn, lại mở miệng nói:
" Nào, Bắc Bắc, rót đầy cho Tứ cữu cữu, Tứ cữu cữu kính con một ly."
Mộc Tịch Bắc cúi xuống đôi mắt đứng lên, hai tay cầm bầu rượu lên đổ đầy chén cho Liễu Tri Thư.
Ánh mắt An Nguyệt Hằng rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc, vẫn không mở miệng.
" Tứ cữu cữu, rượu này con sẽ không uống đâu.
Mộc Tịch Bắc mở miệng cười, ánh mắt Liễu Tri Thư sâu thẳm, trong mắt hiện lên một tia ảo não.
" Đây là không cho Tứ cữu cữu mặt mũi? "
Liễu Tri Thư dường như có chút men say.
Mộc Tịch Bắc nói khẽ:
" Tứ cữu cữu không cần làm khó con, Bắc Bắc làm sao biết uống rượu. "
Liễu Tri Thư đang muốn mở miệng nói gì đó, An Nguyệt Hằng liền chen miệng nói:
" Quên đi, Tri Thư, làm khó nữ tử không phải trượng phu nên làm."
Sắc mặt Liễu Tri Thư cũng hơi đỏ lên, cũng không biết là thấy mất mặt hay là thế nào, bầu không khí nhất thời hơi lúng túng.
Mộc Tịch Bắc nhìn bầu không khí xấu hổ như thế, ánh mắt rơi vào cái hộp ngọc trong tay Liễu Tri Thư:
" Tứ cữu cữu, đó là cái gì, có thể cho Bắc Bắc mượn nhìn một chút được không."
Trong mắt Liễu Tri Thư hiện lên một tia đắc ý, đem cái hộp kia bảo hộ ở trong ngực, hơi có vẻ đắc ý mở miệng nói:
" Đây chính là bản đồ địa thế Tây La. "
Trong mắt Mộc Tịch Bắc hiện lên một tia thâm ý, mang theo khát vọng vội vàng, hừ, Liễu Tri Thư, chẳng lẽ chỉ có ngươi biết diễn trò sao? Lấy tâm cơ của Liễu Tri Thư ngươi, sao tâm tình gì cũng đều biểu hiện ra ngoài, còn có lo lắng, ảo não trong mắt kia, ngươi không cảm thấy rất giả sao.
" Tứ cữu cữu cho con mượn nhìn một chút là được rồi?"
Mộc Tịch Bắc lại mở miệng nói, bản đồ địa thế trước giờ rất khó tìm, nhất là bản đồ cực kì tinh tế, bình thường chỉ có mấy người từng cẩn thận thăm dò, còn phải có trang bị dụng cụ nhất định cùng rèn luyện quân sự hằng ngày, mới có thể vẽ ra một tấm bản đồ như vậy.
Bản đồ Địa thế đối với hành quân đánh trận mà nói, có thể nói là một đại lợi khí, thử nghĩ nếu là ngươi biết rõ địa hình này, trước thời gian thiết trí mai phục, có lưu đường lui, có phải sẽ nhiều hơn một đường sống, tiết kiệm binh mã hay không, cho nên nói bản đồ này bình thường càng tỉ mỉ càng tốt.
Mộc Tịch Bắc dĩ nhiên cũng không biết Liễu gia lại có một tấm bản đồ như vậy, phải biết rằng, lúc trước nàng vì giúp An Nguyệt Hằng lấy một tấm bản đồ kinh đô, mà mất đi bao nhiêu công phu, nhưng Liễu gia lại có bản đồ toàn bộ Tây La! Đây đối với Mộc Tịch Bắc mà nói, tuyệt đối là một tin tức rung động.
Nghĩ đến Liễu gia lần này vì muốn lấy lòng An Nguyệt Hằng mà bỏ hết cả tiền vốn, đợi sau khi giải quyết mình, thứ này nhất định sẽ rơi vào trong tay An Nguyệt Hằng, Liễu gia có giấu món bảo vật này nhiều năm lại từ đầu đến cuối chưa từng khoe ra, chính là không có ý định để thế nhân biết được, bây giờ đem ra, tất nhiên là giấu không được, nếu không giao cho An Nguyệt Hằng, ngược lại dễ dàng bị tai hoạ ngập đầu!
" Đại biểu ca con... "
Liễu Tri Thư vô tình hay cố ý mở miệng.
Mộc Tịch Bắc không kiên nhẫn nhíu mày, mở miệng nói với Thanh Từ ngoài cửa:
" Mời Liễu Vượng biểu ca và Tôn Thanh vào đi."
Không bao lâu, Liễu Vượng cùng Tôn Thanh đẩy cửa đi vào.
Lần này, ánh mắt của mấy người đều tập trung ở trên thân hai người.
Liễu Vượng cùng Tôn Thanh đều đổi lại hoa phục, hai người cũng đều gầy gò không ít, trống rỗng cơ hồ chỉ còn lại một bộ xương, trong mắt lộ ra tiều tụy khó nén.
Từ khi hai người rơi vào trong tay Mộc Tịch Bắc, tự nhiên có người biến đổi biện pháp tra tấn bọn hắn, nhưng thật ra cũng không dùng cực hình gì, chẳng qua chỉ là cả ngày lẫn đêm không cho hai người đi ngủ, hai người thiếu chút nữa sụp đổ tinh thần, thế này mới thành bộ dáng như trước mắt, lại thật sâu hiểu được đạo lý tuyệt đối không thể đắc tội nữ nhân.
Liễu Tri Thư thấy hai người trong ngày thường hăng hái vậy mà đều ỉu xìu thành bộ dáng này, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong mắt mang theo một tia dò xét không dễ dàng phát hiện, Liễu Tri Thư là không biết, đây là dáng vẻ Liễu Vượng cùng Tôn Thanh sau khi được ngủ một ngày, có điều đáng tiếc, thời gian dài không được ngủ, thần kinh hai người tựa hồ cũng có chút bị hao tổn, căn bản là không có cách yên giấc trong thời gian dài.
" Được rồi, Tứ cữu cữu, bản đồ này có thể cho ta mượn nhìn được chưa."
Mộc Tịch Bắc vội vàng mở miệng.
Liễu Tri Thư vung tay liền đem hộp ngọc kia giao cho Mộc Tịch Bắc, đứng dậy đi đến trước mặt Liễu Vượng cùng Tôn Thanh, vỗ vai hai người nói:
" Thế nào? "
" Không có việc gì, vẫn chịu được. "
Liễu Vượng dẫn đầu mở miệng, ánh mắt lại phiêu hướng Mộc Tịch Bắc cùng An Nguyệt Hằng, bất động thanh sắc trả lời Liễu Tri Thư.
Liễu Tri Thư cho hai người cái ánh mắt, không đề cập đến Mộc Tịch Bắc và An Nguyệt Hằng, chỉ quan tâm tình trạng thân thể hai người, đồng thời tìm hiểu mấy ngày nay, hai người rốt cuộc là bị giam ở đâu?
Liễu Tri Thư tra xét rất lâu, cơ hồ đã lật tung tất cả những nơi mà Mộc Tịch Bắc từng đi qua, nhưng vẫn không tìm được chút xíu tin tức liên quan đến Liễu Vượng, hắn thật sự rất buồn bực, nữ tử không lớn này rốt cuộc có bản lãnh gì, tự dưng hai người đang sống sờ sờ bỗng dưng biến mất không chút bóng dáng.
Liễu Vượng nhắc tới chuyện này sắc mặt cũng trầm xuống, hắn cũng không biết nơi đó là nơi nào, chỉ có một đám hắc y nhân mặt quỷ trông coi, hắn ngay cả một cái chân dung cũng không nhìn thấy.
Có một lần, hắn dùng kế, muốn chạy đi, thừa dịp một tên mặt quỷ không chú ý, động thủ với hắn ta, khi đó tình trạng của hắn vẫn còn tốt, lại không ngờ rằng, chỉ mới mười chiêu, hắn liền sinh sinh bị người vặn gãy cánh tay.
Hắn không cam tâm bị nhốt như vậy, tự an ủi mình vận khí kém, đúng lúc gặp một tên công phu cao, hắn nghỉ ngơi dưỡng sức, cố gắng điều chỉnh mình, đến khi quan sát hồi lâu, xác định người vừa tới không phải là tên hôm đó, lại động thủ tiếp, chỉ không ngờ tới chính là, chỉ trong vòng mấy chiêu ngắn ngủi hắn lại bị thua trận, lúc này hắn mới cắt đứt tâm tư muốn bỏ trốn.
Mặt khác, Mộc Tịch Bắc và An Nguyệt Hằng ngồi rất gần, hai người dường như cũng cảm thấy cực kì hứng thú với tấm bản đồ địa thế này, lòng tràn đầy chờ mong.
Đặt hộp ngọc lên bàn, ánh mắt hai người tiến đến cái hộp trước mặt, từ đó xem xét chốt mở của hộp ngọc.
Mộc Tịch Bắc duỗi ra tay nhỏ trắng thuần, nhẹ nhàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ chốt mở, chỉ nghe cạch một tiếng, cái nắp khắc hoa hộp ngọc tự động bắn ra, ngay lúc đó, bên trong cái nắp khắc hoa bay vụt ra một mũi tên nhỏ chế từ kim loại, mũi tên chiết xạ hàn quang, bén nhọn vô cùng.
Trực tiếp bắn vào mi tâm Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc nhanh chóng nghiêng người, mũi tên nhọn sượt qua tai Mộc Tịch Bắc, cắt theo một lọn tóc đen.
Một màn kinh hiểm này, lại khiến người ta không để mắt đến bên trong cái hộp đang mở kia trong nháy mắt tản ra nhàn nhạt hương khí, chỉ một cái chớp mắt, liền tiêu tán ở trong không khí.
" Tứ cữu cữu, ngươi đây là ý gì? Chớ không phải là muốn hãm hại ta? "
Mộc Tịch Bắc đứng dậy nhìn thẳng Liễu Tri Thư, mang theo ý tứ chất vấn.
Sắc mặt An Nguyệt Hằng cũng không tốt, thiếu đi ý cười nho nhã, cũng không nói lời nào.
" Đều là Tứ cữu cữu không tốt, Tứ cữu cậu đáng đánh, Tứ cữu cữu nhìn thấy đại biểu ca con tâm tình kích động, vậy mà quên nói chuyện này với con, bản đồ địa thế Tây La này từ trước đến nay đều rất trân quý, cho tới nay vì đề phòng bị người đánh cắp, thế này mới thiết kế một cái tráp ngọc, mở ra trong nháy mắt sẽ bắn ra mũi tên, nhớ phải né tránh ra. "
Liễu Tri Thư vẻ mặt áy náy mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc chỉ giương lên khóe môi:
" Chỉ mong đúng như lời Tứ cữu cữu nói."
Mộc Tịch Bắc cúi đầu nhìn vào trong hộp ngọc, nơi đó nằm ngang một quyển da dê, da dê được gấp thành hình chữ nhật, mặt sau mơ hồ chảy ra bút tích cùng dây đỏ, có thể tưởng tượng ra chính diện nhất định là phác hoạ cực kì cẩn thận, mới có thể xuất hiện loại tình hình này.
Mộc Tịch Bắc vươn tay ra, vừa định cầm lấy quyển da dê kia, lại thu tay về, mở miệng nói:
" Tứ cữu cữu, không biết trên da dê này còn có thể có mánh khóe gì không?"
Liễu Tri Thư nhìn về phía Mộc Tịch Bắc cất cao giọng nói:
" Bắc Bắc yên tâm, da dê này ngoại trừ dùng nước thuốc ngâm qua, có thể làm cho bút tích trên mặt không bị phai nhạt, tuyệt đối không có chỗ hại. "
Mộc Tịch Bắc nhíu mày, cũng không đưa tay cầm lấy, chỉ là cẩn thận tìm hiểu quyển da dê kia.
Mà ánh mắt Liễu Tri Thư vẫn chưa nhìn lại Mộc Tịch Bắc, mà là dừng lại trên con dấu in trên gáy Liễu Vượng và Tôn Thanh.
Vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ dấu in trên cổ Liễu Vượng, lông mày Liễu Tri Thư không khỏi nhíu lại, đồ án này dường như đã nhìn thấy ở đâu rồi?
Cẩn thận suy nghĩ nửa ngày, nhưng không có kết quả gì, Liễu Tri Thư nhẹ giọng mở miệng nói:
" Cái dấu này là từ đâu tới?"
Liễu Vượng nghĩ nghĩ, trả lời:
" Là ngày thứ hai con bị mang đi, có người in dấu trên cổ con, lúc ấy đau quả thực giống như bị lột một lớp da, sao vậy, có vấn đề gì à? "
Bởi vì bị in ở trên cổ, nên Liễu Vượng cũng không nhìn thấy, cũng không biết đó là một cái đồ án, chỉ tưởng rằng là bàn ủi bình thường thôi.
Liễu Tri Thư không có mở miệng, Liễu Vượng lại thông minh nhìn về phần gáy Tôn Thanh, là một cái đồ án có vẻ quỷ dị, khung bên ngoài là hình chữ nhật, bên trong là một cái đầu rồng.
" Đây là ý gì? "
Liễu Vượng nhìn về phía Liễu Tri Thư, hắn thật sự không ngờ cái này thế nhưng không đơn giản là bàn ủi, mà là một cái đồ án quỷ dị, mà trên đồ án là hình rồng, điều này khiến hắn mẫn cảm ý thức được, đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Liễu Vượng đang muốn mở miệng hỏi thăm Liễu Tri Thư, có cần xoá bỏ không, miễn cho lại bị phiền toái không cần thiết gì đó, lại bị bên kia đánh gãy.
Mộc Tịch Bắc vốn là cùng An Nguyệt Hằng cẩn thận tra xét quyển da dê kia, lúc đang than thở nó tinh tế, Mộc Tịch Bắc lại đột nhiên hôn mê bất tỉnh, toàn bộ thân thể ngã xuống mặt bàn.
Liễu Tri Thư quay đầu, nhanh chân đi đến trước mặt Mộc Tịch Bắc, âm thanh lạnh lùng nói:
" Hừ, cuối cùng cũng có cơ hội thu thập ngươi!"
" Làm phiền Vương gia. "
Liễu Tri Thư chắp tay mở miệng nói với An Nguyệt Hằng.
An Nguyệt Hằng gật gật đầu, hỏi ngược lại:
" Thật sự muốn đưa đến trên giường phò mã Đa Luân trưởng công chúa à?"
Vị Đa Luân công chúa này có thể nói là một nữ nhân cực kỳ lợi hại ở Tây La, là một người muội muội của Hoàng đế, tâm tư ngoan độc, nhưng cũng giỏi về đùa bỡn quyền mưu, không biết có bao nhiêu quyền thần dưới váy, chẳng qua cho tới bây giờ, phò mã chính thức vẫn chỉ có một người.
Có điều vị Công chúa này cũng không giúp đỡ Hoàng đế, cả ngày tiêu dao khoái hoạt, lôi kéo quyền thần, nàng không ngại quyền thần đã có đội hình vững chải, chọn được người trung thành, có chủ tử, chỉ cần lúc bọn họ không làm tổn hại lợi ích chủ tử mình, nguyện trung thành với chủ tử nàng là được.
Cho nên nói, thủ hạ quyền thần dị sỹ của Đa Luân công chúa có người của Hoàng đế, cũng có người của An Nguyệt Hằng, còn có những người không ở trong đội cũng nguyện trung thành nữ tử này, thật sự có thể nói là đệ nhất công chúa Tây La.
Cho nên nếu Mộc Tịch Bắc chạy tới trên giường phò mã Đa Luân, nghĩ đến Đa Luân sẽ không ngồi yên không quan tâm đến, đến lúc đó, không chỉ có Mộc Tịch Bắc không sống được, ngay cả phủ Thừa Tướng sợ là cũng không chịu được sự giày vò của nữ nhân điên này, dù sao nàng ta khác biệt với An Nguyệt Hằng và Hoàng đế, nàng nếu đã để mắt đến ngươi, đó là không có mục đích tra tấn ngươi, chính là bởi vì không có mục đích, cho nên mới đáng sợ.
" Lần này được chuyện, Tri Thư tất nhiên toàn lực trung thành với Vương gia, tấm bản đồ địa hình này, cũng hiếu kính với Vương gia, dùng cái này biểu đạt lòng biết ơn của Liễu gia."
Liễu Tri Thư mở miệng nói, hắn biết, nếu như không có An Nguyệt Hằng, mình sẽ không mời được Mộc Tịch Bắc.
Đồng dạng, nếu không có An Nguyệt Hằng phối hợp, cũng sẽ không thuận lợi đẩy ngã Mộc Tịch Bắc như thế.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Liễu Tri Thư nhìn về phía lư hương Bạch Hạc tám chân cách đó không xa, thần sắc quỷ dị.
Liễu Vượng nghe nửa ngày, hình như rốt cuộc cũng hiểu được đây là chuyện gì xảy ra, không khỏi mở miệng nói:
" Con quỷ nhỏ này bây giờ đã nằm trong tay chúng ta? "
Liễu Tri Thư gật đầu, Liễu Vượng bước nhanh đến phía trước, vừa đi về phía Mộc Tịch Bắc vừa mở miệng nói:
" Lão tử ăn nhiều khổ như vậy, liền để nàng hảo hảo hầu hạ tiểu gia ta đi."
An Nguyệt Hằng đứng ở bên người Mộc Tịch Bắc, lẳng lặng nhìn Liễu Vượng, lúc này Liễu Vượng quỳ xuống cất cao giọng nói:
" Đa tạ ân cứu mạng của Vương gia, Liễu Vượng kiếp này thề chết đi theo vương gia, máu chảy đầu rơi, sẽ không hối hận. "
Trên mặt An Nguyệt Hằng vui mừng, nhưng trong lòng thì không tin, ở An Nguyệt Hằng xem ra, mình hình như cũng đâu có cứu Liễu Vượng, chẳng qua là nghĩ trăm phương ngàn kế mời Mộc Tịch Bắc ra thôi, làm sao đáng giá Liễu Vượng đối đãi như vậy.
" Liễu Vượng, trước mặt Vương gia, há có thể làm ẩu?"
Liễu Tri Thư dạy dỗ, Liễu Vượng không có mở miệng.
" Ta tự có kế hoạch, Liễu gia tổn thất nhiều người như vậy, thanh danh quyền thế địa vị đều rớt xuống ngàn trượng, sao có thể vẻn vẹn muốn một mình nàng đền mạng, ít nhiều cũng phải giống phủ Thừa Tướng đòi lại chút lợi tức. "
Ở trong giọng nói quỷ dị của Liễu Tri Thư mang theo tia kích động cùng hưng phấn.
Liễu Vượng thấy vậy, cũng không lên tiếng nữa, mình bây giờ vốn là tinh lực hư thoát, nghĩ đến muốn tìm nữ nhân cũng phải tốn chút thời gian.
An Nguyệt Hằng lại mở miệng:
" Một khi đã như vậy, Bản vương liền phái người đưa nàng đến quý phủ Đa Luân công chúa đi, mấy vị nhiều ngày không gặp, những món ngon mỹ vị rượu ngon căn bản còn chưa động qua, không bằng các ngươi ở đây họp mặt đi. "
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Các ngươi đều không yêu ta sao, phiếu phiếu đều đến trong chén ai a... Ta phát hiện ta đau càng ngày càng không thể nhịn được, chẳng lẽ là thiếu ngủ quá nhiều...? Hazz, có phải lại muốn cấp bốn, ta phải bắt đầu xem Anh ngữ... Ô ô. Bọn nhỏ, mau tới an ủi tâm linh bị thương của ta đi..
==
Đề cử Hoả Tiểu Huyên đặc sắc trạch đấu văn 《 Trùng sinh chi Đặc Công đích nữ 》
Sau khi Âu Dương Nguyệt sống lại phát hiện nguyên thân thật sự là một người xui xẻo!
Mẹ cả không thân, thứ tỷ dối trá, di nương ngoan độc! Càng đáng buồn hơn là, nàng không chỉ là kinh thành tam xấu! Còn bắt gặp thứ tỷ cùng vị hôn phu yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, bị bọn họ hại chết!
Hừ! Thiếu ta tất cả đều phải trả lại.
Thân là đặc công, sau khi nàng giải nghệ chuẩn bị sinh con, lúc nhận được nhiệm vụ trọng yếu của quốc gia thì bị mất mạng, nàng mang theo quỷ con cường thế trùng sinh, mười tám loại võ nghệ nàng đều đã học qua, há lại sợ đấu lại những yêu ma quỷ quái kia!