Rắn rết thứ nữ
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Phủ Thừa Tướng, phòng trước
" Chính Đức, nhiều năm như vậy tỷ tỷ cũng biết đệ qua không dễ, cho nên vô luận đệ làm cái gì cũng chưa từng nhiều lời với đệ. "
Lão thái phi khẩn thiết mở miệng với Mộc Chính Đức.
Mộc Chính Đức gật gật đầu, trong mắt mang theo tia cảm khái:
" Đệ đệ vẫn luôn biết tỷ tỷ đối với đệ vô cùng tốt, nếu không phải vì Chính Đức, năm đó tỷ tỷ cũng không cần phải vào cung, có lẽ đã cùng người kia Bỉ Dực Song Phi." (đôi chim liền cánh)
Trong mắt Lão thái phi tựa hồ cũng mang theo hồi ức vô hạn:
" Ha ha, cái gì Bỉ Dực Song Phi? Nhiều năm như vậy, đệ còn không biết, ở trong nhà quan lại có mấy người có thể tùy tâm sở dục?"
Lão thái phi dừng một chút, tiếp tục nói:
" Cho dù lúc trước không phải vì đệ, ta cùng hắn cũng không thể nào, năm đó mẫu thân hắn không nhìn trúng thân phận thứ nữ của ta, lại thêm Lão thái thái trong Mộc phủ thiết kế, ta cùng hắn cũng không có khả năng? Lúc trước may mắn vào cửa cung, mới có thể có an nhàn như bây giờ, duy chỉ có một chuyện không cam lòng, chính là đứa con vô tung vô ảnh của ta!"
" Đều là Chính Đức không có bản lãnh, mới khiến cho đứa cháu gái kia của đệ không rõ tung tích, nhiều năm qua cũng không có nửa điểm tin tức."
Trong giọng nói của Mộc Chính Đức mang theo một tia tự trách.
Lão thái phi thấy vậy, nặng nề nhắm mắt lại, con của bà a...
" Tìm không thấy mới tốt nhất, như vậy lại để cho trong lòng ta cất phần tưởng niệm, làm cho ta cảm thấy có lẽ nó vẫn còn sống..."
Lão thái phi nặng nề mở miệng.
" Thôi, không nhắc tới nữa, bây giờ ta lưu đệ lại chính là muốn cùng đệ nói một chút, năm đó Lão thái thái trong Mộc phủ nhiều lần chèn ép mấy đứa con thứ như chúng ta, chúng ta cũng ăn không ít khổ của bà ta, cho nên bây giờ ta ở lại nhà đệ cũng vì muốn giúp đỡ mấy đứa nhỏ thứ xuất này. "
Lão thái phi nhìn về phía Mộc Chính Đức.
Mộc Chính Đức cẩn thận nghe, nhẹ gật đầu.
Lão thái phi tiếp tục mở miệng:
" Liễu Chi Lan là chủ mẫu danh chính ngôn thuận, ta ngược lại cũng không lo lắng Mộc Vãn Tình sẽ bị thua thiệt cái gì, Mộc Hải Dung cùng Đại tiểu thư đã gả đi, cũng do bình thê Thanh Quốc công chúa sở sinh, có mẫu thân làm công chúa che chở, ngược lại cũng không bị thua thiệt gì cả, chỉ còn lại mấy đứa khác."
Mộc Chính Đức đã hiểu được bây giờ Lão thái phi là muốn nói gì, lời Lão thái phi mặc dù nói đến chuyện này, nhưng lại ám chỉ Mộc Chính Đức đối với mấy đứa còn lại dường như chiếu cố không đủ, mà ông sủng ái Bắc Bắc lại không che giấu chút nào, như vậy Lão thái phi quan tâm nhất cũng chỉ còn lại một cái Mộc Tịch Hàm.
" Ta thấy đệ đối với đứa bé Tịch Bắc kia dường như quá mức dung túng, một nữ hài tử mặc dù nuông chiều chút cũng tốt, nhưng ngày sau gả cho người ta, vẫn phải trông coi quy củ nhà chồng, đệ cũng không thể mặc kệ những đứa nhỏ khác."
Lão thái phi nghiêng liếc Mộc Chính Đức một chút.
Mấy ngày gần đây, Mộc Tịch Hàm một mực hầu hạ ở bên người bà, yên lặng, không nói chuyện chút nào, cũng không tận lực lấy lòng, mỗi ngày đều đến bồi bà, khiến bà đối với đứa nhỏ kiệm lời này ngược lại cũng sinh ra mấy phần yêu thích.
" Tỷ tỷ nói phải. "
Mộc Chính Đức gật đầu hòa cùng.
" Mặc dù ta không biết đệ rốt cuộc ở phía sau mân mê cái gì, nhưng mấy lần đệ đều theo đứa bé Bắc Bắc làm càn, cục diện chính trị quỷ dị khó lường, thật sự không biết đệ rốt cuộc nghĩ cái gì nữa? "
Lão thái phi cau mày mở miệng nói.
Đệ đệ này của bà, đùa bỡn quyền mưu chưa bao giờ kém, chỉ là mỗi lần hắn làm những chuyện kia lại khiến cho người ta nhìn không thấu, mấy năm nay, rốt cuộc hắn đang mưu đồ cái gì?
" Tỷ tỷ, Bắc Bắc là đứa con của đệ cùng Sở Lương, nó cũng không phải làm càn, mấy lần xảy ra chuyện không phải tỷ tỷ cũng đều nhìn ở trong mắt sao? Chẳng qua là trách đệ khinh thị Tịch Hàm, lại lo lắng Bắc Bắc làm càn, mới tự kéo mình vào đi? "
Mộc Chính Đức mở miệng nói.
Lão thái phi bị nói trúng tâm tư, không lên tiếng nữa, nhưng cũng không coi nhẹ Mộc Chính Đức nhắc tới Bắc Bắc là đứa con của hắn cùng Sở Lương, chẳng lẽ Tịch Hàm cũng không phải con của hắn?
Lão thái phi mặc dù đoán được vài phần, nhưng cũng không hỏi lại, mà là nói:
" Thôi thôi, chút tâm tư ấy của ta đều bị đệ nhìn thấu, cũng không đi quản đệ làm gì nữa, chỉ cần đệ tự tỉnh táo là được rồi."
Mộc Chính Đức nói chuyện phiếm vài câu với Lão thái phi thì cũng đứng dậy cáo lui, nhưng vừa ra phòng trước, đã nhìn thấy Liễu Chi Lan nước mắt đầy mặt chạy tới.
" Lão gia, lão gia, đứa bé Vãn Tình bị té xuống hồ rồi. "
Liễu Chi Lan sắc mặt bi thống.
Hai mắt Mộc Chính Đức nhíu lại:
" Sao vậy? Mời đại phu chưa?"
" Đã xem qua rồi, nói cần hảo hảo dưỡng bệnh, thần thϊếp vốn muốn để cho người ta thông báo với lão gia, nhưng nghĩ lão gia đang nói chuyện với Lão thái phi, nên không tùy tiện quấy rầy. "
Liễu Chi Lan làm ra bộ dáng vô cùng săn sóc, khóe mắt tựa hồ còn chứa hai giọt nước mắt.
" Hazz, mấy năm nay làm khó bà rồi."
Mộc Chính Đức thở dài, ôm Liễu Chi Lan vào lòng, đáy mắt lại hiện lên một tia tinh quang.
Liễu Chi Lan giống như tìm được nơi trút hết ủy khuất, không có bộ dạng đoan trang của chủ mẫu trong ngày thường, ngược lại có phần giống người tiểu nữ nhu nhược không thôi.
Quả thật, mấy ngày này Liễu Chi Lan thật sự đã bị đả kích không ít, cho dù bà có thể cậy mạnh, nhưng vẫn hi vọng có người có thể cho bà dựa vào.
Mặc dù cái ôm ấp này ước chừng đã khiến bà phải chờ đợi hơn mười năm, nhưng bà lại như cũ cảm thấy thỏa mãn.
Mộc Chính Đức nhẹ nhàng vỗ lưng Liễu Chi Lan, nghe tiếng khóc nức nở nhàn nhạt của bà ta, không có mở miệng.
Mà Liễu Chi Lan cũng thông minh không có đề cập đến nguyên nhân Mộc Vãn Tình bị rơi xuống nước, bà lo lắng dựa vào sự sủng ái của Mộc Chính Đức đối với Mộc Tịch Bắc, không chỉ không chỉ trích nó, ngược lại còn thiên vị nó, cũng khiến lão gia vừa mới có thái độ dịu dàng với mình, lần nữa sinh lòng chán ghét mình.
Cho nên Liễu Chi Lan cũng không phải tới xin Mộc Chính Đức làm chủ, ngược lại nhờ vào đó chiếm được cảm giác áy náy của Mộc Chính Đức, khiến ông cảm thấy có lỗi với nữ nhi mình.
Huống hồ, đợi Mộc Chính Đức rời khỏi Đế đô, lại loại bỏ Mộc Tịch Bắc cũng chưa muộn!
Ba ngày sau, Mộc Chính Đức rời kinh, nhưng trong quý phủ lại nghênh đón hai vị khách không mời mà đến.
" Tiểu thư, người nói là ai tới đây?"
Thanh Từ nhìn Mộc Tịch Bắc mở miệng nói.
" Là ai? "
Mộc Tịch Bắc quay đầu hỏi ngược lại Thanh Từ.
" Liễu Tri Thư cùng An Nguyệt Hằng!"
Trong mắt Thanh Từ lóe lên một tia mũi nhọn lạnh lẽo!
" Con trai thứ tư của Liễu gia Liễu Tri Thư? Còn có An Nguyệt Hằng.... "
Mộc Tịch Bắc ngữ khí rất nhẹ... Mang theo ý tứ hỏi thăm.
Thanh Từ gật gật đầu, không tiếp tục mở miệng.
Mộc Tịch Bắc thả sách cổ trong tay xuống, ánh mắt sâu thẳm, trầm mặc lại.
An Nguyệt Hằng đại khái là đến xò xét nàng, muốn chứng thực một chút lúc trước vặn ngã Liễu gia, Trừng Giang Hầu phủ, cùng Ngũ Y Nhân rốt cuộc là nàng hay là Mộc Chính Đức, điểm ấy nàng đã đoán được, chẳng qua lại không đoán được hắn sẽ đích thân tìm tới cửa.
Vậy còn Liễu Tri Thư rốt cuộc vì sao đến đây chứ?
Mộc Tịch Bắc vẫn trầm mặc như trước, bây giờ Mộc Chính Đức rời kinh, chính là thời cơ tốt để Liễu gia động thủ đối phó mình, nhưng dòng chính bên trong Liễu gia bây giờ, ra tay được tựa hồ chỉ còn lại đứa con thứ tư này của Liễu gia.
Về Liễu Tri Thư, nàng cũng có nghe thấy, nghe đồn nói hắn thoạt nhìn là một tên ngọc diện thư sinh, làm người tiêu sái, lại là học phú ngũ xa, tài hoa hơn người.
( 学富五车 – học phú ngũ xa. “五车” nghĩa là năm xe, ý là năm xe sách. Ý của câu này ý chỉ học rộng hiểu nhiều, tri thức phong phú)
Nhưng căn cứ vào hiểu biết của Mộc Tịch Bắc, hắn kì thực lại là người xảo trá, âm hiểm đến cực điểm! Là một người có tâm tư quỷ bí nhất bên trong Liễu gia, thường thường tâm tư khó lường khiến cho người ta xem không hiểu một chút gì!
" Ngũ tiểu thư, có khách quý đến, Lão thái phi bảo ngài thu thập tốt rồi đi đến phòng trước."
Nha hoàn ngoài cửa vội vã đi đến.
" Biết rồi, ngươi lui xuống trước đi."
Mộc Tịch Bắc dịu dàng nói.
" Tiểu thư, hai người này không có kẻ nào là tốt cả, đến đây chắc chắn tâm hoài bất quỹ."
( Tâm hoài bất quỹ: trong lòng mang tính toán, có ý đồ xấu)
Thanh Từ có chút lo lắng, càng sợ An Nguyệt Hằng sẽ nhận ra nàng.
" Chẳng qua mặc kệ là mang tâm tư gì, tránh cũng không tránh khỏi, chúng ta cứ nhanh chân đến xem thôi. "
Mộc Tịch Bắc gật đầu, cũng đã đứng dậy bắt đầu thay y phục.
" Thanh Từ, chọn một bộ y phục diễm lệ chút, đồ trang sức cũng chọn thứ quý giá chút. "
Mộc Tịch Bắc lại mở miệng với Thanh Từ.
Thanh Từ gật gật đầu, hiểu được dụng ý của Mộc Tịch Bắc, nếu muốn làm cho An Nguyệt Hằng tin tưởng tiểu thư là thật ái mộ hắn, lần này tiểu thư nhất định phải thật ăn mặc thật tốt một phen, mặc kệ một nữ tử ngoài miệng cường ngạnh như thế nào, tâm kế sâu ra sao, nếu như thật sự hâm mộ một người nam tử, làm sao có thể không thèm để ý trang dung của mình.
Sau khi thu thập thỏa đáng, Mộc Tịch Bắc lại để Thanh Từ lưu tại nơi này, còn mình thì mang theo Chức Cẩm đi đến phòng trước, lúc đến nơi, Mộc Tịch Bắc phát hiện tất cả mọi người đều đã ở đây, ngay cả Mộc Vãn Tình vừa mới rơi xuống nước chưa tới hai ngày cũng đều ở đây, cứ việc sắc mặt tái nhợt, lại ăn mặc cực kì tinh xảo, nghĩ đến là Liễu Chi Lan xui khiến, hi vọng Mộc Vãn Tình có thể trèo lên cây đại thụ An Nguyệt Hằng đi!
Trong mắt Lão thái phi hàm chứa thâm ý nhìn Mộc Tịch Bắc ăn mặc trang trọng hơn so với ngày xưa, chỉ nói:
" Còn không vấn an Nhϊếp Chính vương."
An Nguyệt Hằng không phải Hoàng tộc, không phải làm đại lễ, nhưng quyền thế của hắn như mặt trời ban trưa, cho nên bất kể là ai gặp cũng phải khách khách khí khí.
" Thỉnh an Vương gia. "
Mộc Tịch Bắc có chút phúc phúc thân mình.
" Ngũ tiểu thư không cần đa lễ, mau mau ngồi xuống đi."
An Nguyệt Hằng mở miệng hiền lành, lại mơ hồ mang theo một cỗ cao quý.
Mộc Tịch Bắc cũng không từ chối, liền ngồi ở trên vị trí của mình, đầu tiên là nhìn chăm chú đánh giá An Nguyệt Hằng một phen.