Rắn rết thứ nữ
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Tịch Tình lặng lẽ đứng cạnh một gốc cây, một tay cầm kiếm, một tay dựa vào nhánh cây bên cạnh, nhìn cách đó không xa một đôi nam nữ trẻ tuổi ở giữa vườn hoa, vẻ mặt chuyên chú.
Nhìn theo ánh mắt của nữ tử, là một khu vườn được xây dựng hết sức xa hoa, đình đài lầu các hàng hai hàng ba đứng lặng im, điêu khắc cẩn thận giống như thiên thành, trăm hoa đua nở cực kỳ xinh đẹp, thược dược, mẫu đơn, đỗ quyên, cúc Ba Tư, một đóa lại một đoá tranh nhau nở cực lớn, đương nhiên, còn có rất nhiều loài hoa nhỏ như hạt đậu hợp thành một biển hoa, mùi thơm xinh đẹp xông vào mũi.
Bên trong vườn hoa có một bàn đu dây tinh xảo, mặt trên dây quấn quanh, nở ra vô số đoá hoa màu trắng ngà, nhẹ nhàng thanh lịch, trên bàn đu dây, có một nữ tử mặc quần trắng đang ngồi, quần lụa mỏng màu tuyết trắng làm nổi bật làn da của nữ tử thêm óng ánh trong suốt, mang theo nhè nhẹ hồng nhuận giống như ánh bình minh.
Tịch Tình cứ lặng lẽ nhìn như vậy, không cất bước đi tới, trong mắt có hâm mộ cũng có bi thương.
Một nam tử lặng lẽ đến gần nữ tử đẹp như bức hoạ kia, nhẹ nhàng bịt mắt nữ tử:
" Đoán xem ta là ai? "
Bàn tay trắng nõn của nữ tử xoa nhẹ ngón tay nam tử, chậm rãi nắm lại, trong giọng nói mang theo vẻ yêu kiều:
" Nguyệt Hằng, chàng đã đến rồi, mau ngồi "
Nam tử mặc một bộ quần áo màu xanh lá cây, trên mặt áo có thêu mấy con hạc trắng đang bay, nếu không phải ánh mắt quá mức sắc bén, đây tuyệt đối sẽ là một nam tử dịu dàng tuyệt mỹ, nhưng bù lại, sự sắc bén lại càng tăng thêm vài phần khí thế mạnh mẽ.
Không sai, người này chính là An Nguyệt Hằng, Nhϊếp chính vương La Quốc, chỉ tay che trời, ngay cả Hoàng Đế cũng rất khó khăn khi chống lại hắn, quyền thế to lớn, rất khó làm cho người ta tưởng tượng.
Nam tử làm ảo thuật từ phía sau đưa ra một vòng hoa được chuẩn bị tỉ mỉ, đội lên trên đầu nữ tử.
Nam tử ôm eo nữ tử, hai người nhẹ nhàng đung đưa bàn đu dây:
" Thanh Thanh, ta muốn cưới nàng làm Vương phi của ta "
" Rắc! " Một tiếng, cành cây trong tay Tịch Tình bị bẻ gãy, vẻ mặt Tịch Tình vẫn không thay đổi.
Khuôn mặt của nữ tử được gọi là Thanh Thanh có chút hoảng sợ, đôi mắt như con nai con đang sợ hãi:
" Nhưng Tịch Tình phải làm sao bây giờ? Ta với Tịch Tình tình cảm như tỷ muội, chàng muốn ta phải nói sao với nàng đây? "
Khuôn mặt An Nguyệt Hằng hiện lên sự khinh thường:
" Chẳng qua chỉ là một tỳ nữ hạ lưu mà thôi, sao có thể làm Vương phi của ta? "
" Nhưng rõ ràng chàng đã từng nói... "
Ngũ Thanh Thanh tiếp tục mở miệng thăm dò.
" Ta nói yêu nàng ta cưới nàng ta, chẳng qua hy vọng nàng ta tiếp tục làm việc cho ta, nhưng mấy năm nay, Tịch Tình làm việc cho ta đã biết rất nhiều... "
An Nguyệt Hằng dường như không hề nhớ đến đoạn tình cảm mười năm nay của Tịch Tình.
Tịch Tình không muốn nghe tiếp, xoay người rời đi, trong mắt chảy xuống một giọt lệ nóng hổi.
An Nguyệt Hằng, nhiều năm như vậy chẳng qua cũng chỉ là một cơn ác mộng, ta sớm nên tỉnh lại, nếu ngươi thật sự yêu ta, sao năm ta còn trẻ đã bắt ta cầm kiếm sống trong vô tận hoảng sợ, trở thành đao phủ của ngươi, nếu ngươi thật sự yêu ta, sao có thể mặc kệ nữ nhân hậu viện của ngươi lần lượt hạ độc thủ với ta, nếu ngươi thật sự yêu ta, sao có thể không tiếc đổi mạng của ta cứu Ngũ Thanh Thanh, nếu ngươi thật sự yêu ta, sao có thể nhẫn tâm bỏ qua thanh xuân của ta, không cưới không hỏi.
Thì ra ta chỉ là một hầu gái ti tiện, chẳng qua do ngươi thuận tay cứu, một công cụ ti tiện nhất, ta có bao nhiêu ngu ngốc, mới tin ngươi nói yêu ta mà trong mười năm qua ta cũng chưa từng cảm nhận được, ta có bao nhiêu ngây thơ, mới tin lời thề đời đời kiếp kiếp không phải ta thì không cưới.
Nước mắt Tịch Tình từng giọt từng giọt chảy xuống trên khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay, trái tim cứng rắn giờ phút này tràn ngập tuyệt vọng, bước từng bước một, càng ngày càng xa, đôi chân nặng nề giống như bàn trì.
" Tiểu thư, người làm sao vậy? "
Nói chuyện là Ngân Bình, đại nha hoàn của Tịch Tình.
Mấy năm nay, Tịch Tình làm không biết bao nhiêu chuyện cho An Nguyệt Hằng, vào sinh ra tử, trải qua bao nhiêu mưa gió, có thể nói là trợ thủ không thể thiếu của An Nguyệt Hằng, có lẽ vì Tịch Tình có năng lực xuất chúng, An Nguyệt Hằng mới không tiếc hạ thấp giá trị bản thân, nói yêu nàng.
Vì thế, địa vị của Tịch Tình rất cao, Ngân Bình là một nha đầu cùng Tịch Tình vào sinh ra tử, cùng trải qua vô số đau khổ.
" Không có việc gì, ngươi đi ra ngoài trước đi. "
Giọng nói của Tịch Tình lạnh lùng thản nhiên, vội vàng đóng gói bọc hành lý của mình.
Đúng! Nàng phải rời khỏi đây, cho dù An Nguyệt Hằng đã từng cứu mạng nàng, nàng cũng đã trả đủ, động tác nhanh nhẹn thu thập bọc hành lý, nàng đã hai mươi ba tuổi rồi, không còn trẻ nữa, nàng không muốn giữ phần cảm tình vô căn cứ này cả đời.
Ngân Bình lặng lẽ đánh giá vẻ mặt của Tịch Tình, nhìn nhìn hành lý trong tay nàng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó nhấc váy chạy rất nhanh tới hoa viên.
Vì chạy quá gấp gáp, nên đυ.ng vào một nha đầu khác:
" Ôi! Thanh Từ tỷ tỷ, thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi "
Nha đầu kêu Thanh Từ chỉ nhíu nhíu mày:
" Sao lại chạy gấp như vậy? "
Thanh Từ và Ngân Bình là hai nha đầu tâm phúc của Tịch Tình, tuy thân phận giống nhau, nhưng Ngân Bình vẫn luôn sợ hãi Thanh Từ, thậm chí còn hoảng loạn.
" Àh! Là Vương gia có chuyện tìm muội! "
Thanh Từ gật gật đầu, trong mắt xuất hiện tia nghi ngờ, nhưng không hỏi tiếp nữa, nhìn Ngân Bình rời đi, trong lòng cảm thấy rất bất an.
Lưng Tịch Tình mang hành lý, đánh giá xung quanh một chút, ánh mắt kiên định, trong lúc vô tình nhìn thấy ngón tay đang cầm kiếm, trào phúng nở nụ cười.
Chỉ thấy trên bàn tay trái không tính trắng trẻo, ngón út và ngón áp út chỉ còn nửa ngón, vết cắt đã trơn mượt, nhìn không ra đã bị lúc nào.
Đó là bảy năm trước, nàng vì muốn đoạt được đạp ca bảo kiếm của Lư gia, không tiếc tự chặt hai ngón tay đổi lấy, đơn giản là vì hắn thích.
Mà bây giờ, chẳng qua chỉ là một trò cười của nàng mà thôi, nàng hiểu rằng, nữ tử như Ngũ Thanh Thanh, không ai là không thương, vô tư thoải mái như công chúa, mà lúc nàng ta được bảo vệ kín không kẻ hở, nàng lại đang chém gϊếŧ trong đao quang kiếm ảnh, tay dính máu đầy máu tươi, sống trong bóng tối.